Cát Quẻ

Chương 49: Không người bị kinh động




Hồng Xảo cũng được thông báo tin tức cô nương nhà nàng đã trở về, nhưng hiện tại không phải ở thôn trang, chốn hoàng gia quy củ rất nhiều, dù trong lòng nàng ấy vội vàng không chịu được nhưng cũng chỉ có thể chờ ngoài sương phòng. Nước mắt nàng ấy xôn xao chảy xuống, hướng về không trung làm lễ Đạo gia: "Tạ Thiên Tôn phù hộ, tạ Thiên Tôn phù hộ... Cô nương nhà con bình an không có việc gì..."

Ngọc Hành mới bước vào ngạch cửa, một bóng người vài bước tiến lại quỳ trên mặt đất: "Thất gia!"

Ngọn đèn dầu ở cửa sáng ngời, ánh mắt Ngọc Thất hơi dừng lại, thấy người quỳ sát dưới đất vậy mà là Tịch Thiện!

"Tịch Thiện, đứng lên đi!" Sự vui sướng của Ngọc Thất lộ ra ngoài lời nói và biểu tình, "Ngươi làm thế nào trở về?!" Hắn vui mừng không chỉ vì Tịch Thiện còn sống, hắn vui mừng còn vì đời này vận mệnh đã thay đổi. Không giống nhau, thật sự không giống nhau! Tịch Thiện còn sống, Ninh Thạch cũng còn sống, tất cả thuộc hạ của hắn đều còn sống!

Tịch Thiện nghe ra sự vui sướng trong lời của Thất hoàng tử, trong lòng cảm động, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, đứng dậy nói: "Tiểu nhân lúc ấy che chở các bộ phận quan trọng trên người trong khi lăn xuống núi, sau đó muốn về lại trên núi cứu Thất gia. Nhưng thấy dáng vẻ thị vệ tuần núi như có mục đích mà tìm kiếm gì đó, nên tiểu nhân không hề hỏi xin bọn họ giúp đỡ, né tránh trong cây cối... Thất gia, thị vệ tuần núi hôm nay nhất định đã cấu kết với thích khách!"

"Ừm." Ngọc Thất lạnh giọng đáp, đây là chuyện lúc trước hắn đã biết rồi. Hắn lại thấy bộ dáng Tịch Thiện một đường theo sau chính mình nhưng chân trái không chạm đất, nhíu mày hỏi: "Chân ngươi sao lại thế này, bị thương rồi?"

"Lúc lăn xuống núi thuộc hạ bị đụng vào tảng đá lớn, ngự y đã xem qua, nối xương sẽ ổn thôi ạ." Tịch Thiện cười nói, "Không có việc gì, Thất gia, rất nhanh thì tốt rồi." Hắn vừa nước mắt cuồn cuộn, miệng vừa mở ra giống như hoa khiên ngưu*. Bộ dáng khó coi này, Ngọc Thất nhìn đến cũng cười lên: "Thương đến gân cốt cần một trăm ngày. Đi, đi xuống dưỡng thương, khoẻ rồi hẵng trở về làm việc. Lần này ngươi và Ninh Thạch có công, ta đều phải thưởng lớn cho các ngươi!"

*Hoa khiên ngưu: còn gọi là hoa bìm bìm, thuộc loại hoa thân leo, hoa có hình như chiếc phễu.

Thấy Tịch Thiện lại muốn quỳ xuống khấu đầu tạ ơn, Ngọc Thất một chân đá qua: "Không cần quỳ, không dưỡng chân cho tốt thì không cần ngươi hầu hạ trước mặt gia!"

Tịch Thiện khóc đến rối tinh rối mù: "Tạ Thất gia, đa tạ Thất gia." Hắn giương mắt thấy người nho nhỏ mặc bạch y bị thiếu gia nhà mình bọc lại khiêng trên vai, vành mắt tràn đầy nước mắt của Tịch Thiện lại hàm chứa ý cười đến không thấy mắt. Nhìn xem, nhìn xem, thiếu gia nhà mình và lục cô nương Quý gia đây là hoạn nạn thấy chân tình!

Người hầu theo phía sau Ngọc Thất lần lượt đi qua trước mặt Tịch Thiện, một người cuối cùng đến bên cạnh hắn không tiếng động liếc xéo hắn một cái: Cười cái gì! Cười thành như vậy! Tịch Thiện "Hì hì" hai cái, thấy đoàn người đi xa mới đỡ vách tường bên cạnh đứng ổn, giương mắt chắp tay thi lễ. Tạ Tam Thanh Thiên Tôn phù hộ thiếu gia nhà mình, còn có tạ Nguyệt Lão dắt dây tơ hồng!



Ngọc Thất vừa xuyên qua ảnh bích* đã thoáng thấy đám người cung nữ bà tử hướng về phía chính mình hành lễ, bên cạnh còn có một ngự y.

*Ảnh bích: bức tường có đắp thành hình ảnh phong cảnh đẹp mắt.

(Nguồn: hvdic.thivien.net)

Hắn dừng bước chân lại. Bà tử và cung nữ lập tức tiến lên.

Ngọc Thất đặt Quý Lục trên tay hai bà tử, nói với ngự y: "Chân nàng bị trâm đâm gây thương tích, mất máu quá nhiều, còn cả mạn đà la chưa giải, hiện giờ đang phát sốt."

Ngự y đúng là từ trong cung cùng đến đây. May mắn hắn cũng ở trong biệt viện này, suốt đêm bị kéo tới cũng biết tình huống chắc sẽ không lạc quan, nghe được lời của Thất hoàng tử, lập tức khom người nói: "Hạ quan đã biết, hạ quan chắc chắn toàn lực trị liệu." Thấy bước chân Ngọc Thất còn ngừng ở trước mắt chính mình, hắn nghĩ lại rồi nói thêm, "Thất điện hạ yên tâm, chỉ cần miệng vết thương không sâu, người chắc chắn không ngại."

Ngọc Hành lúc này mới nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, đi nhanh về nơi đình viện của Trang Hoàng Hậu.

Trang Hoàng Hậu lúc trước dò hỏi thị vệ phóng ngựa về đây bẩm báo, thị vệ mồm miệng rõ ràng đã báo lại tình hình Thất hoàng tử không có việc gì nhưng cô nương cùng bị bắt với Thất hoàng tử thương thế quá nặng đã hôn mê. Sau khi Hoàng Hậu biết được cô nương kia còn do thất ca nhi của nàng tự tay bế lên ngựa, không mượn tay người khác, bèn sai Bích Chu - nữ quan hầu hạ bên người chính mình, đi mời ngự y chờ ở cạnh cửa.

Giờ phút này thấy Thất hoàng tử rời đi, Bích Chu đảo mắt tỉ mỉ nhìn Quý Vân Lưu trong tay hai bà tử. Thấy sắc mặt nàng vàng vọt ửng đỏ, ngay cả khoé miệng đều ửng hồng không bình thường, hiểu được thương thế xác thật quá nặng, ngược lại nổi lên một tia trắc ẩn không đành lòng với tiểu nương tử này. Nói như thế nào, ở trong tay kẻ xấu đi một vòng cũng chỉ là thiếu nữ mới mười ba.

"Bích Chu cô cô, người này nên an trí đến nơi nào?" Hai bà tử ôm Quý Vân Lưu, nhỏ giọng hỏi một lần.

Bọn họ vẫn luôn xử lý chuyện trong biệt viện, tuy nắm rõ các sân trong biệt viện như lòng bàn tay, nhưng người do Thất hoàng tử tự tay giao cho, ngài ấy còn phải nghe ngự y nhiều lần đảm bảo mới rời đi, cũng không biết muốn sắp đặt người ở nơi nào cho tốt, rốt cuộc nên cách Thất hoàng tử gần một chút hay là xa một chút? Chuyện này, bọn họ không làm chủ được!

Ánh mắt Bích Chu từ trên mặt Quý Vân Lưu chuyển qua áo choàng đang đắp trên người nàng, bình tĩnh nói: "Sắp xếp người tại thượng phòng viện Minh Lan."



Viện Minh Lan? Hai bà tử không tiếng động liếc nhìn nhau một cái. Sân kia cách viện Tử Tinh của Thất hoàng tử một khoảng, nhưng lại là nơi nhất định phải đi qua nếu ra khỏi viện Tử Tinh. Nói cách khác, Thất hoàng tử tiến vào viện cũng vậy mà ra khỏi viện cũng vậy, đều phải đi qua viện của cô nương này trước.

Ngọc Thất tắm gội rửa mặt chải đầu đều không màng, cởi bỏ áo choàng đi thẳng đến sân của Trang Hoàng Hậu báo bình an. Trang Hoàng Hậu xa xa thấy hắn, bước nhanh chào đón: "Hành nhi!"

"Mẫu thân!" Ngọc Thất ở trong viện quỳ xuống, "Nhi tử làm người kinh hoảng lo lắng rồi."

"Mau để mẹ nhìn xem con có bị thương không, có bị thương đến nơi nào hay không?" Trang Hoàng Hậu tự tay nâng hắn dậy, "Thất ca nhi, để mẹ cẩn thận xem xem, con của ta, khổ cho con."

"Không có, mẹ đừng lo lắng, nhi tử không bị thương." Ngọc Thất vươn tay, đỡ lấy Trang Hoàng Hậu đi vào chính phòng cùng với hắn.

Tạ Tam giao ngựa và roi ngựa cho gã sai vặt, thấy Trang Thiếu Dung đồng thời xuống ngựa nhưng vẫn đần độn như cũ, bèn đi vài bước đến bên người đẩy hắn ta một phen: "Linh hồn nhỏ bé của ngươi xuất khiếu rồi?"

Trang Thiếu Dung vừa muốn há mồm đã thấy Ninh Thạch cất bước lại đây, nghiêm túc thi lễ với hai người: "Tạ tam thiếu gia, Trang lục công tử, Thất hoàng tử dặn dò qua, mong hai vị chớ nên lén nhắc tới việc hôm nay trên núi Mạc Tự với người khác."

"Biết rồi, biết rồi." Tạ Tam phất tay với Ninh Thạch, lại vỗ vai Trang Thiếu Dung, dò đầu qua: "Có nghe thấy không Trang tiểu Lục, trở về Trang gia, phải che miệng kín mít! Có điều, với cái tính chuyện gì đều viết trên mặt này của ngươi, sợ là không giấu được cái gì, ta thật là lo lắng."

"Tạ Phi Ngang, ngươi mới cần ngậm chặt miệng! Tiểu gia biết phân nặng nhẹ chậm gấp hơn ngươi nhiều!" Trang Thiếu Dung xùy một tiếng, nắm lấy dây áo choàng mà gã sai vặt Đại Văn của chính mình phủ thêm, rồi đi về phía biệt viện Trang gia. Hiện giờ tỷ tỷ nhà hắn nhất định phải gả vào Trương gia, có Ngọc Thất ca phù hộ, Quý lục cô nương cũng sẽ không bị đưa đến đạo quan, thật ra cũng là một chuyện tốt...

Tạ Tam thấy Trang Lục xa xa biến mất trong bóng đêm, lắc đầu cười cười. Rồi hắn xoay người, sửa sang lại áo choàng gã sai vặt của chính mình vừa phủ thêm lên, hướng về không trung chắp tay, vài bước tiến vào trong biệt viện. Đêm nay mệt mỏi một đêm, hắn cũng phải nghỉ ngơi một chút cho tốt. Thất gia đã trở lại, hắn cũng có thể an tâm đi vào giấc ngủ.

Đương kim Thất hoàng tử ở núi Tử Hà bị mất tích suốt ba canh giờ, trong Tử Hà Quan lại an tĩnh không một tiếng động như cũ, không người bị kinh động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.