Cát Quẻ

Chương 44: Không cho phép lạc quan




Bà lập tức từ chối, cầm lấy vòng đẩy trở lại trên tay Trần thị: "Đại phu nhân, lão nô chỉ tuân theo dặn dò của Hoàng Hậu nương nương thôi. Sắc trời cũng không còn sớm, lão nô cần trở lại biệt viện hầu hạ nương nương." Rồi sau đó, bà nói câu "Cáo từ", hành lễ với đám người Quý lão phu nhân rồi vội vàng rời đi.

Vương ma ma không thu vòng ngọc mà lưu loát rời đi, trong lòng Quý lão phu nhân tức khắc lạnh phân nửa. Bà ngã ngồi ở trên ghế thái sư duy nhất trong phòng của gian nhà tứ hợp: "Các con nói, các con nói Hoàng Hậu nương nương đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ Hoàng Hậu thật sự muốn nhúng tay vào hôn sự của lục nha đầu và Trương gia? Hoàng Hậu thật sự muốn khiến lục nha đầu sống trong đạo quan suốt quãng đời còn lại?"

Trong lòng Trần thị bất ổn hoàn toàn không có kết cấu. Từ sắc mặt và lời nói của Vương ma ma xem ra, chuyện của lục cô nương chỉ sợ không cho phép lạc quan. Nhưng xem sắc mặt mẹ chồng nhà mình đã nôn nóng đến mức trắng bệch, nàng ấy đành phải áp nỗi thấp thỏm trong lòng xuống, tiến lên hai bước cẩn thận an ủi: "Lão phu nhân ngài yên tâm, nếu Hoàng Hậu nương nương thật sự nhúng tay vào hôn sự của lục tỷ nhi, nhiều lắm chính là hỏi hai câu, mà không phải đến bây giờ vẫn không cho người trở về, lại còn muốn giữ người ngủ tại biệt viện. Ngủ lại biệt viện chính là vinh hạnh to lớn."

"Ý của con là?" Trong mắt lão phu nhân có một tia sáng rọi, "Ý con nói Hoàng Hậu nương nương là nhìn trúng lục nha đầu, cho nên mới giữ nó lại?"

Vương thị ở một bên cũng tiến lên cười nói: "Phải đấy, lão phu nhân, con dâu cảm thấy lục tỷ nhi ở thôn trang hai năm, tính tình đều thay đổi. Hiện giờ cả con nhìn nó đều rất thích. Hoàng Hậu nương nương là chủ hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, hiểu rõ mọi chuyện. Lần này ngài ấy khẳng định cũng biết sai không ở Quý phủ chúng ta, sẽ không tùy tiện nhúng tay, nhất định là thích tính tình phóng khoáng của lục tỷ nhi, giữ lại nói chuyện mà thôi, ngày mai nó nhất định có thể mang theo ban thưởng trở lại."

Lời của hai đứa con dâu đều rất có đạo lý, lão phu nhân lại buông trái tim đang nhảy đến cổ họng xuống. Nếu Hoàng Hậu thật sự thích lục nha đầu, từ biệt viện trở về, giá trị con người của nó cũng có thể tăng trưởng, gả vào Trương gia cũng càng có trợ giúp. Đây xác thật là chuyện tốt.

Trần thị và Vương thị nhìn nhau, tuy rằng trong lòng hai người lo sợ bất an nhưng vẫn đè cảm giác bất an này xuống. Không có biện pháp, người ở biệt viện hoàng gia, hai người bọn họ lại không thể giống như người đàn bà đanh đá, cầm cây chổi đồ hốt rác xông vào. Hiện giờ bọn họ thật sự biện pháp gì cũng đều không có.

Nhà tứ hợp nhỏ, thượng phòng nói lớn tiếng một chút đều có thể khiến giọng nói lải nhải đều bay ra ngoài. Vô tâm thì thôi, nếu là người có tâm ghé vào góc tường nghe lén, vậy đều có thể nghe được rành mạch.

Quý Vân Diệu xấu hổ nén giận lại mang theo hối hận. Khi từ sau núi chạy về đạo quan, nàng ta vẫn luôn chờ Quý Vân Lưu, muốn tóm lấy nàng hỏi rõ ràng, Thất hoàng tử có nói gì, làm gì với nàng không. Thất hoàng tử nhân trung long phượng như vậy, cũng không thể có nửa điểm giao thoa cùng với Quý Lục! Đó chính là nhi tử thứ bảy của hoàng gia cao cao tại thượng, nàng ta nghĩ cũng không dám nghĩ!

Nhưng mà, chờ rồi chờ, nàng ta chờ đến tứ cô nương vẻ mặt sáng hồng trở về, lại chờ được Tống Chi Hoạ đầy mặt thẹn thùng như ngậm gió xuân trở về, vẫn không nhìn thấy Quý Vân Lưu.

Mặt Trời dần dần hạ xuống. Không chỉ có Quý Vân Diệu ở nơi đó chờ Quý Lục, ngay cả Trần thị đều phái người ra ngoài tìm kiếm Quý Vân Lưu. Tứ cô nương thật sự tức giận, đồng thời cũng có chút khó hiểu, nàng ấy cảm thấy lục muội muội ở trên xe ngựa có thể nói ra loại lời nói "Chúng ta ngồi chung một chiếc thuyền", không có khả năng không có phép tắc, không tuân thủ lễ tiết, ở sau núi chơi lâu như vậy.

Mãi đến khi Vương ma ma lại đây, nói cho mọi người chuyện Hoàng Hậu giữ nàng ngủ lại. Ban đầu khi vừa thấy Vương ma ma, chỉ có Quý Thất dùng tư thế bất nhã ghé vào góc tường nghe lén. Sau đó Quý Tứ và Tống Chi Hoạ cũng thật sự không chịu nổi tò mò, đều dựa vào gần góc tường nghe xong vài câu. Khi biết được là Hoàng Hậu giữ Quý Lục ngủ lại, Quý Thất nhanh chân nhảy dựng lên: "Cái gì! Tỷ ta vậy mà, vậy mà lưu tại biệt viện hoàng gia?"

"Thất muội muội!" Tống Chi Hoạ cách nàng ta không xa, thấy nàng nhảy dựng như vậy, chạy nhanh đến che miệng nàng ta lại, "Thất muội muội, muội phải nhỏ giọng một chút, để lão phu nhân và đại phu nhân nghe được thì xong rồi!"



Quý Thất bị che miệng, chớp đôi mắt, sắp xếp lại trật tự một chút. Đầu tiên là nàng ta và Quý Lục đấu võ mồm, sau đó bị Thất hoàng tử thấy, chính nàng ta quá mức hoảng loạn hấp tấp đi rồi, mà Quý Lục có lẽ trò chuyện vài câu cùng với Thất hoàng tử... Rồi vào ở biệt viện hoàng gia?

Sao lại có thể như vậy! Quý Lục sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy! Nếu chính mình không rời đi, có phải cũng có cơ hội vào ở biệt viện hoàng gia hay không? Có phải chính mình còn có thể cùng với Thất hoàng tử trò chuyện với nhau vài câu hay không? Sau khi trò chuyện với nhau vài câu, nếu Thất hoàng tử có ý đối với chính mình, có thể khiến Hoàng Hậu nương nương xin chỉ kết thành một đôi với chính mình hay không?

Tống Chi Hoạ tuy che miệng Quý Vân Diệu nhưng cũng không dùng sức lực gì, lại thấy từng giọt nước mắt nóng bỏng của nàng ta rơi xuống rớt vào trên tay mình, hoảng sợ nói: "Thất muội muội, ta, ta không phải cố ý làm đau muội, ta chỉ là hơi sốt ruột, xin lỗi, xin lỗi."

Tâm tư của Quý Thất nào ở nơi này. Nàng ta vừa khóc vừa tự mình chui lên giường đất, không hề để ý tới mọi người. Thất hoàng tử của nàng ta đã không có, Thất hoàng tử phi của nàng ta đã không có, sinh hoạt hạnh phúc của nàng ta đều không có. Tất cả đều muốn trách Quý Vân Lưu kia!

Kim Liên vội vàng bước nhanh tiến lên an ủi Quý Thất, tỉ mỉ lau mặt cho nàng ta, đồng thời lại giải thích với Tống Chi Hoạ: "Biểu cô nương, cô nương chúng tôi không phải bực ngài, ngài yên tâm, cô nương chúng tôi chỉ là lo lắng cho lục cô nương nên mới đau lòng."

Tống Chi Hoạ và nha hoàn của nàng ta nhìn nhau, tuy trong lòng không tin lý do thoái thác này nhưng trên mặt cũng bày ra biểu tình tin tưởng.

Bóng đêm gần như dày đặc. Trương Nguyên Hủ trở lại trong đạo quan, ngay cả ăn tối đều là dáng vẻ thất thần, vội vàng lùa hai ngụm cơm, rồi muốn rửa mặt nghỉ ngơi. Gã sai vặt biết hôm nay tâm tình của hắn không tốt, cũng không nói nhiều, trực tiếp chuẩn bị tốt mọi thứ để hắn đi ngủ.

Đêm nay ngay cả ánh trăng đều không có, Trương Nguyên Hủ nằm trong sương phòng đạo quan, ngưỡng mặt nhìn không trung đen tối chiếu ngược trên cửa sổ, trong lòng tự nói: Thì ra ta một người siêu việt như vậy, không gì sánh kịp như vậy, thế mà cũng không tránh được tục khí. Muốn quyền vị càng cao, muốn cuộc sống càng phú quý, muốn thê tử càng yêu kiều xinh đẹp.

Nhắm mắt lại, Trương Nguyên Hủ lại ở trong lòng mặc niệm một lần: Vân Lưu, xin lỗi, nàng tới địa phủ nhất định phải tha thứ cho ta. Mỗi năm ta đều sẽ đi đến trước mộ nàng đốt tiền giấy cho nàng.

Đêm nay không trung nặng nề, không có ánh trăng ánh sao. Quý Vân Lưu bị người tính toán đốt tiền giấy cho đang "Xác chết vùng dậy", lại lần nữa cùng với Ngọc Hành huynh một nửa ta một nửa chia một con thỏ hoang khác, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Tuy Ngọc Hành là con trai thứ bảy của Hoàng Đế, lại biết bắt thỏ, biết nhóm lửa, còn biết nhóm lửa của giường đất. Nơi này không có đệm chăn, chỉ có một chiếc giường đất. Không hun nóng giường đất, hai người chịu đựng đến nửa đêm khẳng định sẽ xảy ra chuyện xấu. Chạy trốn bên ngoài, thân thể có sức lực mới là căn bản. Lý lẽ này, đời trước hắn trên đường từ huyện Tùng Ninh trở lại kinh thành đã biết được rõ ràng sâu sắc.

Quý Vân Lưu ngồi trên giường đất, nghiêng đầu xem hắn cúi người nhóm lửa cho giường đất. Ánh lửa mông lung, một thân bạch y mộc mạc làm nổi bật mặt mày tinh tế như được vẽ của hắn, sắc mặt hắn giống như đồ sứ sạch sẽ, nhan sắc như ngọc lại như hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.