Cát Bụi

Chương 31: Chương 31





Im lặng một thoáng, Cảnh Hạo Nhiên cười nói, “Chuyện từ khi nào, sao chẳng có chút dấu hiệu gì thế?”
Trần Lộc Xuyên cũng cười, “Không lâu lắm, từ hôm anh Lỗi kết hôn.”
Cảnh Hạo Nhiên chỉ cảm thấy trên lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Biểu hiện của Trần Lộc Xuyên hôm đó vốn đã làm anh ta nghi hoặc, nhưng không ngờ nay lại được chứng thực.
Nếu Trần Lộc Xuyên sớm đã có ý, cái câu vui đùa lúc rượu say năm xưa, chẳng phải là đã khiến hai người họ bỏ lỡ bao nhiêu năm rồi sao?
Anh ta không dám mở miệng hỏi lại, lúc này, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Lộc Xuyên, anh ta quả thật như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Cũng may, Trần Tổ Thực đã cười nói, “Hóa ra là cô bé nhà họ Lâm, rất tốt, rất tốt.

Nhiều năm trước là hàng xóm, âu cũng là duyên phận.”
Cảnh Hạo Nhiên nghe xong càng cảm thấy không ổn, hóa ra là thanh mai trúc mã.

Tục ngữ nói, thà hủy một tòa miếu còn hơn phá vỡ một mối nhân duyên, anh ta trong lúc vô tình đã tạo nghiệt lớn vậy rồi.
Anh ta ngồi không yên, rót trà cho Trần Lộc Xuyên, “Lộc Xuyên, mừng cho cậu.

Trước kia có một số chuyện… Tóm lại không nói nhiều, lấy trà thay rượu, tôi kính cậu một ly!”
Trần Lộc Xuyên không nói gì, chỉ cười cười, nhận lấy chén trà một hơi uống cạn.
Cảnh Hạo Nhiên ngồi xuống một lúc lâu, vẫn có cảm giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Họ lại nói chuyện một lúc nữa thì điện thoại của Phùng Giai đổ chuông.

Anh ta lấy ra xem, cười nói, “Ngại quá, cháu ra ngoài nhận điện thoại.”
Phùng Giai đi rất lâu, mãi vẫn chưa thấy quay lại.

Cảnh Hạo Nhiên nhìn đồng hồ, xấu hổ cười, “Hai người ngồi một lát, cháu ra ngoài xem thử.”
Chỉ còn lại hai cha con, Trần Tổ Thực cười nói, “Lần trước ở chùa Quy Nguyên, hai đứa cứ lúng ta lúng túng.”
Trần Lộc Xuyên cười cười.
Trần Tổ Thực ngẫm nghĩ, “Cô bé đó cũng không tồi, chỉ là tính cách trầm tĩnh quá.”
Trần Lộc Xuyên nhìn bố, “Vậy bố ủng hộ chứ ạ?”
“Nếu là con tự chọn, bố chắc chắn ủng hộ, chỉ sợ…”
“Bây giờ bố đừng nói với mẹ vội, cửa này bọn con định qua dần dần.”
Trần Tổ Thực cười nói, “Mẹ con muốn biết, lật tung trời lên cũng phải biết cho bằng đươc.”
“Đến lúc đó bố đứng về phía con là được.”
“Việc này… Về mặt tinh thần thì đương nhiên bố ủng hộ con.” Ngụ ý, nếu vợ mà ra uy, ông cũng không rảnh mà lo tình cảm cha con nữa.
Trần Lộc Xuyên phì cười.
Trần Tổ Thực nói, “Có thời gian thì gọi bạn gái con đến ăn bữa cơm.”

Trần Lộc Xuyên đồng ý.
Yên lặng một lát, Trần Tổ Thực không nén nổi tò mò, “Hai đứa từ lúc nào thì có ý với nhau?”
“Cô ấy con không biết, còn con thì rất sớm.”
“Sớm đến mức nào?”
Trần Lộc Xuyên nghĩ đến bóng dáng thướt tha đi qua ngôi đền năm ấy, “Ừm… Có lẽ là cấp ba ạ.”
Trần Tổ Thực cười, “Thằng nhóc này…”
Hai người ngồi một lát, Cảnh Hạo Nhiên và Phùng Giai cũng quay lại.

Phùng Giai không còn dáng vẻ thong ung dung như lúc bàn chuyện làm ăn với Trần Tổ Thực khi nãy, nét mặt lo âu có phần hoảng loạn.

Anh ta nâng tay, nhìn giờ trên chiếc đồng hồ hiệu Vacheron Constantin, cười nói, “Bác Trần, thật ngại quá, trong nhà có chút việc, cháu phải đi xử lý.”
Trần Tổ Thực nói, “Không sao, hôm nay đến đây thôi, có gì sau này gặp lại.”
Cảnh Hạo Nhiên và Phùng Giai liên tục xin lỗi.

Xong xuôi, bố con nhà họ Trần cùng đi ra bãi đỗ xe.
Trần Lộc Xuyên không vội khởi động xe luôn, anh hỏi bố, “Bố thấy có thể hợp tác với hai người bọn họ không?”
“Bạn đại học của con dù hơi hấp tấp bộp chộp nhưng cũng xem như là người thành thật.

Anh họ của cậu ta thì không được, tâm tư bất chính.”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Việc đó bố cũng nhìn ra được?”
“Bố làm ăn buôn bán mấy chục năm, còn loại người nào chưa gặp? Công ty bọn họ chỉ sợ đã sớm rỗng ruột, tuy nói là đã trả xong nợ, nhưng thực tế thế nào cũng khó nói trước.”
“Bố có thấy đồng hồ Phùng Giai đeo không?”
Trần Tổ Thực hừ một tiếng, “Được mỗi cái mã bề ngoài, chỉ biết làm bộ làm tịch.”
“Nếu đã vậy thì bỏ đi.

Bố cũng không thiếu chút tiền ấy, không cần dính vào chỗ nước đục này.”
Hai người đạt được nhận thức chung, đang định đi, chợt nghe thấy tiếng cãi cọ vang lên phía sau.

Trần Lộc Xuyên hạ cửa kính xe xuống, nhận ra đó là Cảnh Hạo Nhiên và Phùng Giai.

Hai người cách đó không xa, Cảnh Hạo Nhiên đã xắn tay áo, chỉ vào Phùng Giai chửi ầm lên, “Anh con mẹ nó đến cứt dính ở mông cũng chùi không sạch, cơ hội tốt như thế…”
Phùng Giai đuối lý, thẹn quá hóa giận, “Vậy anh mẹ nó làm thế nào bây giờ? Bây giờ không đi giải quyết, cô ta làm loạn đến trước mặt chị dâu chú thì biết làm sao?”
“Cô ta mà dám làm loạn à?”
….
Trần Tổ Thực cau mày không nghe nổi nữa, đóng cửa kính xe lại, “Đúng là mấy chuyện dơ bẩn.”

Trần Lộc Xuyên lập tức nhớ đến lần gặp mặt Cảnh Hạo Nhiên và Tôn Lỗi khi mới về nước năm ngoái, Cảnh Hạo Nhiên từng nói qua về chuyện này, càng thấy phản cảm, “Đi thôi, con đưa bố về.”
***
Trần Lộc Xuyên ăn tối ở nhà với bố mẹ rồi mới trở về chỗ ở.

Tắm rửa xong, anh nằm trên giường, gọi điện cho Lâm Duyệt.

Mấy ngày nay, cứ hôm nào không ở lại nhà Lâm Duyệt, anh đều gọi cho cô.

Tùy vào tình huống, cuộc gọi lúc ngắn lúc dài, ngắn thì nửa tiếng, dài thì vô hạn định.

Có lần, giữa chừng thì Lâm Duyệt ngủ mất.

Khi ấy, anh đang giải thích mấy ý tưởng về lập trình phần mềm, kết quả nói xong bên kia không có động tĩnh gì, anh gọi tên cô thì chỉ có tiếng hít thở đều đều đáp lại.

Anh yên lặng lắng nghe hồi lâu, cuối cùng mới cúp máy.
Hôm nay, giọng nói của cô hơi trầm, nghe không có tinh thần lắm.

Trần Lộc Xuyên hỏi có chuyện gì, Lâm Duyệt đáp là hơi mệt.

Yên lặng một lát, cô chợt nói, “Hôm nay, em tự ý làm một chuyện, chưa bàn bạc trước với anh.” Cách nói có vẻ rất thần bí.
Trần Lộc Xuyên cười cười, “Thật trùng hợp, anh cũng thế.”
Lâm Duyệt có vẻ có hứng thú, “Anh làm gì?”
“Em nói trước.”
Lâm Duyệt kiên trì, “Anh nói trước.”
“Được.” Trần Lộc Xuyên thỏa hiệp, “Anh nói chuyện bọn mình cho bố biết rồi.”
Bên kia im lặng một thoáng, cô thất thanh, “Cả tên cũng nói?”
Trần Lộc Xuyên cười, “Còn có thể không nói tên à?”
“Em chưa…”
Trần Lộc Xuyên ngạc nhiên, “Em cũng nói rồi?”
“Em cho mẹ biết.”
Trần Lộc Xuyên cũng im lặng giống cô lúc nãy, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ, tuy rằng thân phận chưa rõ ràng có chút đáng tiếc, nhưng nếu giờ làm rõ ngay, chỉ sợ càng thêm loạn.
Cô khẽ khàng gọi tên anh, lại hỏi, “Vậy, chú Trần phản ứng thế nào?”
Trần Lộc Xuyên không nhịn được trêu cô, “Em đoán xem.”
“Chắc chắn chú khuyên anh, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.”

Trần Lộc Xuyên cười nói, “Em quá thiếu lòng tin vào bản thân rồi.

Bố anh nói rất tốt, bao giờ rảnh mời em ăn cơm.”
“Thật?”
“Đương nhiên rồi.”
Bên kia vang lên tiếng cười, im lặng một thoáng, cô lại do dự cất tiếng, “Vậy còn anh?”
“Anh sao cơ?”
“Anh cảm thấy em thế nào?”
Trần Lộc Xuyên im lặng một lát, nghiêm túc đáp, “Rất tốt.”
“Cụ thể hơn đi.”
Trần Lộc Xuyên lại suy nghĩ, “Ở bên em, cảm thấy rất kiên định.”
Im lặng một lúc lâu, cô cười nhẹ, “Mệt rồi, em ngủ trước.”
Sau khi chúc ngủ ngon, cúp máy, Trần Lộc Xuyên đột nhiên mơ hồ ý thức được, hình như vừa rồi, bản thân anh đã nói sai chỗ nào đó.
***
Thoắt cái đã đến nghỉ lễ này mồng một tháng năm, trước đó vẫn là tăng ca vô tận.

Hai người tuy làm chung văn phòng, nhưng luôn bận bịu đến ngay cả thời gian riêng tư bên nhau cũng không có.
Căng thẳng trôi qua, cũng vừa đến ngày Sài Vi kết hôn.
Hôm diễn ra hôn lễ, mặt trời còn chưa ló rạng, Lâm Duyệt đã rời giường, chuẩn bị đến chỗ Sài Vi.

Ăn xong bữa sáng, hai người trang điểm, chỉnh đốn trang phục.
8 giờ sáng, người bên Vương Đàm Phong đến đón dâu.

Đoàn hơn mười người, sau khi đưa lì xì xong thì bước vào.

Trong phút chốc, căn phòng chật như nêm cối.

Giày của Sài Vi đã sớm được đem đi giấu, Vương Đàm Phong phải tìm được mới có thể đưa cô dâu đi.
Chú rể ngày thường cực kì nghiêm túc đứng đắn giờ gấp đến độ vò đầu bứt tai, lật tung cả phòng lên mới tìm được một chiếc.
Thấy sắp đến giờ xuất phát, Vương Đàm Phong vứt luôn chiếc giày trên tay xuống đất, bế luôn Sài Vi trên giường lên.
Người nhà gái vội ngăn cản, “Không được! Như thế không đúng quy cách!”
Vương Đàm Phong cúi đầu nhìn Sài Vi trong lồng ngực mình, “Em có theo anh không?”
Mọi người cười lăn lộn, “Anh đến đón dâu hay đi cướp dâu thế?”
Vừa dứt lời, một chiếc giày rớt khỏi váy Sài Vi.
Qua một hồi rối ren, nhà trai lễ lạt xong, đoàn người lại xuất phát, đi đến khách sạn.
Gần đến giữa trưa, Lâm Duyệt nhìn thấy Trần Lộc Xuyên trong đám người.
Anh ăn mặc chỉn chu, vóc người cao ráo, phong thái anh tuấn tiêu sái.

Sài Vi nhỏ giọng cười, nói bên tai Lâm Duyệt, “Hay là tớ với cậu đổi trang phục cho nhau?”
Trần Lộc Xuyên đã đi tới trước mặt, anh bắt tay với Sài Vi và Vương Đàm Phong, ánh mắt lại liếc qua Lâm Duyệt.


Bộ váy áo phù dâu của cô trong thực tế còn đẹp hơn so với ảnh chụp.

Cô trang điểm nhẹ, nét mặt tươi cười, càng thêm vẻ duyên dáng quyến rũ.
Sài Vi đùa, “Tớ đã nói không nên lấy bộ này rồi.

Từ sáng tới giờ đón hơn trăm khách, chẳng có ai thèm liếc nhìn cô dâu cả.”
Lâm Duyệt véo bạn, nhỏ giọng cười, “Cậu đừng nói vớ vẩn.”
“Trần Lộc Xuyên, anh mau đưa cô ấy đi đi, cho tôi được tỏa sáng một chút.” Dứt lời, cô đặt tay lên eo Lâm Duyệt, đẩy về phía Trần Lộc Xuyên.
Lâm Duyệt vội nói, “Tớ còn phải tiếp khách cùng cậu.”
“Tiệc sắp bắt đầu rồi, chẳng còn mấy người nữa, cậu vào trước nghỉ đi.”
Lâm Duyệt bất đắc dĩ, ngẩng đầu lên nhìn Trần Lộc Xuyên, nhỏ giọng nói, “Đi thôi.”
Giày cô hơi cao, sàn đại sảnh lại trơn, khó tránh khỏi hơi lo lắng.

Trần Lộc Xuyên lập tức đỡ lấy eo cô, “Đi chậm một chút, cẩn thận.”
Tới phòng nghỉ, Lâm Duyệt mở nắp chai nước, uống một ngụm, “Không ngờ kết hôn lại mệt đến thế.”
Trần Lộc Xuyên ngồi xuống chiếc ghế đặt trước bàn trang điểm, nhìn cô, “Sài Vi còn chưa kêu mệt.”
“Thời khắc quan trọng của đời cô ấy, đương nhiên cô ấy không biết mệt.”
Trần Lộc Xuyên nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.

Im lặng hồi lâu, anh gọi tên cô, “Lâm Duyệt.”
Lâm Duyệt nhìn anh, cười nhẹ, không thèm đáp lại.
Trần Lộc Xuyên vươn tay, trầm giọng nói, “Lại đây.”
Tim Lâm Duyệt đập mạnh, hô hấp thoáng ngừng lại.

Cô chậm rãi bước đến trước mặt anh, thì thầm hỏi, “Có chuyện gì…”
Lời còn chưa dứt, cánh tay cô đã bị nắm lấy, kéo lại.
Cô mất thăng bằng, ngã lên người anh.

Tay anh đỡ lấy eo cô, một tay nâng cằm, cúi đầu hôn xuống.
Mới đầu ôn nhu, về sau càng lúc càng mạnh mẽ chiếm đoạt.

Đầu lưỡi cô bị cuốn lấy, cùng anh dây dưa, hô hấp ngắt quãng, đầu óc như bay lên chín tầng mây nhưng vẫn không muốn dừng lại.
Một lát sau, Trần Lộc Xuyên thả lỏng tay, thở khẽ.

Anh vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt thâm sâu như muốn chìm vào đáy mắt.
Tựa như vực sâu thăm thẳm, lại phảng phất giống dòng nước chảy quanh, cuốn Lâm Duyệt vào trong đó, không sao thoát ra được.
Trần Lộc Xuyên chậm rãi ngẩng đầu, ngón tay miết lên vành tai cô, giọng khàn khàn, “Trang phục hôm nay của em rất đẹp.”
“Thật à?” Tiếng Lâm Duyệt khẽ run lên.
“Thật.” Trần Lộc Xuyên ngừng một lát, nghiêng người ghé sát vào tai cô, thì thầm, “Đương nhiên, anh càng hi vọng được nhìn thấy em mặc bộ kia hơn.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.