Giữa trưa thứ ba
Hàn Kiến Quốc ngồi ở trước giường bệnh của Hàn Tư Viễn đã hơn một tiếng đồng hồ, sắc mặt từ trắng bệch chuyển thành xanh mét, bởi trong lúc Hàn Tư Viễn nửa tỉnh nửa mê, luôn thì thào cái tên “Mộ Nhạc Nhạc” một cách vô thức.
Càng khó hiểu hơn, Mộ Nhạc Nhạc chẳng những là học sinh của Địch Nam, mà còn là vợ mới cưới của nó, hắn là cha, nên khóc ngất hay đi thắt cổ bây giờ?
Tư liệu về Mộ Nhạc Nhạc: 20 tuổi, hiện đang học ở đại học T khoa kĩ thuật Internet. Cha Mộ Phú Dân: phó tổ trưởng một công ty dệt may. Mẹ Trương Tuyết Nga: công nhân viên chức nhà nước. Hai vợ chồng đều học hết trung học, được công ty cấp cho một căn hộ gồm hai phòng ngủ.
Còn cô tiểu thư Phương Dung, 24 tuổi, là bạn gái của Địch Nam năm năm trước, làm ở công ty hợp tác với Hàn thị, đảm nhiệm chức vụ quản lí ở bộ quan hệ xã hội. Về phần tại sao cô ta lại chia tay với Địch Nam, Trần quản gia không biết rõ.
Sau khi Trần quản gia báo cáo kết quả điều tra xong, một tiếng sét giữa trời quang, suýt nữa bổ đôi trái tim của Hàn Kiến Quốc.
Hắn quả thật là một người cha tồi, một người cha vô trách nhiệm. Con trai hắn mấy năm nay rốt cuộc đã phải trải qua những việc gì? Bí ẩn này thật khó giải, chẳng hề có đầu mối.
…
“Ba… Ba bị bệnh sao?” Hàn Tư Viễn mở đôi mắt đầy ắp sương mù, nhìn thấy ba đang mặc bộ quần áo bệnh nhân.
Hàn Kiến Quốc nén cảm xúc đang nhấp nhô trong lòng, nhìn chăm chú hai má sưng đỏ của con trai, thở dài một hơi: “Con không sao là tốt rồi, làm ba lo lắng muốn chết. Lần này con được cứu sống thuận lợi đều là nhờ anh trai con.”
Hàn Tư Viễn cảm thấy đầu óc hỗn loạn, hắn liếm môi, ánh mắt lảng sang bên cạnh, tạm thời không muốn nói đến vấn đề bình thường hai cha con vẫn hay tranh luận ở đây.
Hàn Kiến Quốc vừa muốn nói điều gì thì từ cửa đã truyền đến cuộc đối thoại của y tá với một người nào đó.
“Cô ơi, giờ cô không thể đi vào, bệnh nhân còn chưa tỉnh…”
“Tôi chỉ nhìn một cái thôi, cầu xin chị, chị gái áo trắng thiên thần à…”
Hàn Tư Viễn cất tiếng: “Cô y tá, để cô ấy vào đi.”
Được thông qua, Mộ Nhạc Nhạc nhanh như chớp tiến vào phòng bệnh.
Cô nhìn thấy Hàn Tư Viễn đầu tiên, tay giơ lên vẫy vẫy, vừa muốn đi đến, lại phát hiện trước giường bệnh có một ông già vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi.
Mộ Nhạc Nhạc cúi đầu: “Cháu chào ông.”
Hàn Tư Viễn cười một tiếng: “Đây là ba tôi, đừng gọi thế.”
Hàn Kiến Quốc sầm mặt, hắn già tới mức bị gọi là ông ư?
Mộ Nhạc Nhạc lại xấu hổ cúi đầu: “Cháu xin lỗi, chào bác ạ.”
“Cháu chính là Mộ Nhạc Nhạc?”
Hàn Kiến Quốc nhướn giọng hỏi. Con bé miệng còn hôi sữa, gia thế tầm thường này sao có thể làm con dâu của nhà họ Hàn?
Mộ Nhạc Nhạc không ngờ mình lại “nổi tiếng” như vậy, cô khom người lên tiếng nhận.
Hàn Tư Viễn ngạc nhiên hỏi: “Ba, sao ba biết Nhạc Nhạc?”
Hàn Kiến Quốc thấy vẻ mặt Hàn Tư Viễn cảnh giác thì thấy khó chịu. Vợ con trai cả của hắn, hắn không được biết à?
Nhưng tờ giấy này hắn không định đâm thủng, chủ yếu là vì hắn sợ chọc tới Địch Nam.
“Trong danh sách những người bị hại có tên của nó, sao ba lại không biết?”
“Vâng, vậy ba quay về phòng bệnh nghỉ ngơi đi, không có việc gì ba đừng đi lung tung ra ngoài nhé.” Hàn Tư Viễn khéo léo hạ lệnh đuổi khách. Nơi này là bệnh viện chuyên về tim não, ba ở bệnh viện này là quá đúng rồi.
Hai mắt Hàn Kiến Quốc phun hỏa, thấy lão già này chướng mắt hả? Đây chính là vợ anh trai mày đấy, thằng tiểu tử thối này!
Mộ Nhạc Nhạc vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, tính tình của ông bác này có vẻ không hiền lành.
Hàn Kiến Quốc phẫn uất đứng dậy, dùng ánh mắt chửi bới Hàn Tư Viễn, rồi khi xẹt qua người Mộ Nhạc Nhạc lại quan sát cô vài lần. Mộ Nhạc Nhạc xoa xoa hai tay, rùng mình trước ánh nhìn như phóng điện.
Đợi Hàn Kiến Quốc đi khỏi, Hàn Tư Viễn vỗ vỗ ghế dựa bên giường: “Tên cặn bã kia có làm gì cô không?”
“Không, may mà thầy Địch đến đúng lúc.” Mộ Nhạc Nhạc ngồi xuống, nhìn chăm chú đầu quấn đầy băng gạc của Hàn Tư Viễn, vẻ mặt đau thương, khổ sở rơi lệ: “Anh biến thành trọc đầu rồi, hu hu…”
Hàn Tư Viễn sờ sờ đỉnh đầu, mái tóc dày không còn nữa, nhưng tiếc nuối chỉ chợt lóe lên trong đầu rồi thôi. Hắn cố hết sức rút khăn tay ra, ngăn chặn khuôn mặt nhỏ nhắn sắp trương phình vì khóc: “Khóc cái gì, cũng đâu có bị lâu.”
Mộ Nhạc Nhạc sụt sịt mũi: “Yên tâm đi, tôi sẽ thay anh giải thích rõ ràng với Trương Tiểu Lai, tất cả đều là lỗi của tôi.”
“…” Hàn Tư Viễn ngập ngừng một lát rồi phá lên cười: “Ngốc quá, cô tưởng tôi là đồng tình luyến ái thật à?”
“? !” … Mộ Nhạc Nhạc kinh hãi, đột nhiên đứng bật dậy, lùi xuống hai mét: “Anh anh, anh có ý gì?”
Hàn Tư Viễn cười mà không nói, trước khi mất đi ý thức hắn nhìn thấy rất rõ ràng – một cô gái vì bảo vệ tính mạng cho hắn mà quỳ xuống cầu xin người ta tha thứ. Tuy cô gái này là chị dâu hắn, nhưng hắn không tìm được lý do nào để thuyết phục mình buông tay.
“Nhạc Nhạc…”
“Đừng gọi tôi, anh nói xem anh có phải đồng tính luyến ái hay không trước đã?” Mộ Nhạc Nhạc đã lùi tới cánh cửa, chuẩn bị chạy trốn. Trước giờ cô vẫn coi Hàn Tư Viễn như chị em, chân tướng này thật đáng sợ.
“Tôi vì cô mới phải nằm trong này, giờ cô không biết xấu hổ định chạy à?” Hàn Tư Viễn nhướn mày.
“…” Mộ Nhạc Nhạc nghĩ cũng đúng, Hàn Tư Viễn gạt người là sai, nhưng cứu cô là thật.
“Nhưng anh không nên nói dối tôi, tâm hồn non nớt của tôi đã bị tổn thương rồi…” Mộ Nhạc Nhạc không nói đùa. Cảm giác bị gạt rất khó chịu, hơn nữa hôm qua cô mới có lời thề son sắt cam đoan với thầy Địch.
“Rõ ràng là tư tưởng của cô không trong sáng.” Hàn Tư Viễn lấp liếm phủ nhận.
Mộ Nhạc Nhạc vân vê tóc: “Nhưng nhưng, nếu anh không phải là… Chúng ta sẽ không thể làm bạn tốt, thật rắc rối.”
“Ai muốn làm bạn tốt của cô? Đừng tưởng bở. Rót chén nước cho tôi.” Hàn Tư Viễn mím môi cười yếu ớt, chỉ làm bạn bè thì không thể được.
Mộ Nhạc Nhạc chu miệng lên, ngoan ngoãn rót nước: “Thương lượng chuyện này nhé, anh giả vờ làm đồng tính luyến ái có được không?”
“…” Hàn Tư Viễn nhíu mày: “Cô sợ Địch Nam tức giận đến vậy à? Chẳng lẽ khi kết hôn thì không thể có bạn là con trai? Tư tưởng của cô sao bảo thủ vậy.”
“Mẹ tôi nói, trên thế giời này không có quan hệ nam nữ đơn thuần, nếu người con trai nào đối xử quá tốt với mình, thì đương nhiên là có ý đồ!… Tôi tin anh không có ý biến thái với tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy không được tự nhiên…” Mộ Nhạc Nhạc buồn bã đáp.
Hàn Tư Viễn nhấp một ngụm nước: “Mẹ cô phân tích rất đúng.”
Mộ Nhạc Nhạc càng nghe càng hồ đồ: “Là sao? Không phải anh muốn theo đuổi tôi đấy chứ? Anh đừng quên… tôi là vợ thầy Địch.” Âm cuối chỉ lí nhí.
Hàn Tư Viễn nháy mắt mấy cái: “Thôi đừng nói chuyện này. Giờ tôi ngay cả một sợi tóc cũng không có, cái trán lại còn thêm một vết sẹo khó coi. Thế này thì đâu còn cô gái nào yêu tôi nữa, có phải cô nên chịu trách nhiệm với tôi không?”
Mộ Nhạc Nhạc nhíu mày, ngồi xổm ở góc tường đấu tranh 10 phút, tay chọc chọc lên tường: “… Được rồi, chắc chắn tôi sẽ chịu trách nhiệm. Trước khi tóc anh dài ra, cần gì anh cứ gọi, nhưng anh phải tiếp tục làm đồng tính luyến ái, nhất là ở trước mặt thầy Địch…”
Cô đứng lên, nói tiếp: “Nếu anh không đồng ý, tôi đây chỉ có thể bất nhân bất nghĩa, lòng lang dạ sói…”
Hàn Tư Viễn gật đầu cho có lệ, hắn cảm thấy thật buồn cười, Địch Nam là người rõ ràng về tính cách của hắn hơn bất cứ ai khác.
Chính giữa trưa, y tá mang cơm trưa vào, Mộ Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn thức ăn, giận dữ nắm chặt tay. Tất cả mọi người đều là bệnh nhân, vì sao đồ ăn của Hàn Tư Viễn lại ngon hơn nhiều như vậy?!
Hàn Tư Viễn vừa làm phẫu thuật xong, vốn không thể ăn đồ ăn chứa dầu mỡ, tuy nhiên Trần quản gia vẫn chuẩn bị một ngày ba bữa chu đáo. Hắn mời mọc Mộ Nhạc Nhạc lại ăn cơm: “Đại vương dạ dày, cô tới giải quyết đi.”
Mộ Nhạc Nhạc liếm liếm môi, sải hai ba bước tiến đến, lấy chiếc đũa ra, vừa ăn vừa giả mù sa mưa chối từ: “Như vậy không tốt đâu, hề hề, ngon thật…”
“…” Hàn Tư Viễn cười khanh khách, mắt bỗng lướt thấy vết bầm trên miệng cô, nụ cười bỗng cứng đờ: “Hôm đó chắc cô rất sợ…”
“Sợ muốn chết , may là không để tên lưu manh đó thực hiện được ý đồ. Thật dơ bẩn!” Mộ Nhạc Nhạc nhớ tới chuyện đó, cơn thèm ăn vẫn không giảm mà càng tăng, chỉ ăn no mới có thể là niềm an ủi lớn nhất của cô.
Hàn Tư Viễn vươn một ngón tay, vốn định vuốt ve của đôi môi cô, nhưng nghĩ thế nào lại chỉ ngầm vuốt góc áo cho cô. Mộ Nhạc Nhạc khác với những cô gái mà hắn từng tiếp xúc, suy nghĩ lại đơn thuần, làm hắn không đành lòng tàn phá cây non.
“Hỏi cô một vấn đề, nếu cô và Địch Nam bồi dưỡng tình cảm trong ba năm mà không có kết quả, cô có chủ động đưa giấy ly hôn không?”
Mộ Nhạc Nhạc giảm tốc độ nhai nuốt… Nhớ tới thái độ của thầy Địch, cô lại thiếu mất vài phần tự tin.
“Tối hôm qua thầy ấy nói với tôi, bảo rằng cảm thấy mệt mỏi…” Cô buông chiếc đũa, vuốt ve cổ tay áo, “Tôi nghĩ chỉ cần tôi thích thầy ấy, thầy ấy cũng sẽ thích lại tôi, nhưng hình như không đơn giản như vậy.”
Câu trả lời này đối với Hàn Tư Viễn đương nhiên là tin tức tốt, nhưng hắn cũng mất hứng bởi vì thần sắc Mộ Nhạc Nhạc ảm đạm.
“Sớm biết cô sẽ như vậy mà. Chờ vết thương của tôi khỏi hẳn, tôi sẽ giúp cô.” Hắn thốt ra câu này, không hề có tính toán.
Mộ Nhạc Nhạc mở to mắt, hai tay tạo thành hình chữ thập: “Tôi đã chờ anh nói câu này, tôi biết anh sẽ giúp tôi mà!”
Hàn Tư Viễn miễn cưỡng cong miệng: “Tôi sẽ cố hết sức sửa đổi cô, trong vòng hai năm, nếu Địch Nam vẫn không yêu cô thì hãy đồng ý với tôi một việc. Chủ động buông tay đi.”
“Ba năm nhé?” Mộ Nhạc Nhạc nghiêng đầu cò kè mặc cả.
Hàn Tư Viễn không hề do dự, sảng khoái đồng ý. Được rồi, chờ em ba năm, nếu Địch Nam không biết quý trọng, thì đừng trách hắn cướp mất.
Mộ Nhạc Nhạc rất tin tưởng hắn, gắp một con tôm to đưa đến miệng hắn: “Cho anh ăn con to nhất nè!”
Giờ tình trạng của hắn đáng ra không được ăn hải sản, nhưng hắn không đành lòng từ chối, mồm ngậm con tôm, cười rất thỏa mãn.
Mộ Nhạc Nhạc vô tình ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy nụ cười ấm áp của hắn, bèn phá lên cười khanh khách: “Hàn Tư Viễn, tôi vừa phát hiện bộ dáng anh rất đáng yêu.”
“…” Hắn còn có thể nói gì nữa đây? Con đường hắn đang đi quả thật rất gian nan!
※ ※
Mộ Nhạc Nhạc tuy rằng thật tâm sám hối, nhưng chẳng có tí tính tự giác chiếu cố người bệnh nặng gì cả. Chẳng những cô ăn hết sạch cơm trưa của Hàn Tư Viễn, mà còn uống thêm ba cốc nước lạnh lớn.
Cô xoa bụng, há miệng ngáp, ăn no rồi thì mệt rã rời.
Hàn Tư Viễn cũng thấy hơi mệt, lôi chăn lên, bỗng “Cạch” một tiếng, không biết vật gì rơi trên mặt đất.
Mộ Nhạc Nhạc đi đến giường bệnh, cúi xuống nhặt lên. Thì ra là một lọ thuốc.
Hàn Tư Viễn nhìn thấy bèn nói: “Là thuốc đặc hiệu trị bệnh tim, ba tôi quên mang về.”
“Tôi sẽ đến đưa cho bác Hàn, anh nói cho tôi biết số phòng bệnh đi, vừa ăn no cũng nên vận động một chút.” Mộ Nhạc Nhạc rốt cục cũng tìm được một việc cô đủ khả năng làm.
Hàn Tư Viễnvốn không định để cô đi, nhưng bộ dáng cô lại rất khao khát muốn đi.
Hắn bèn đưa lọ thuốc cho cô: “Tôi cũng không rõ lắm, cô đến khoa tim ngoại của bệnh viện để ở bàn làm việc là được. Bệnh nhân tên Hàn Kiến Quốc.”
Mộ Nhạc Nhạc bỏ lọ thuốc nhỏ vào trong túi áo bệnh nhân: “Được rồi, gặp nhau lúc ăn cơm tối nhé.”
“Ừ…” Hắn bất đắc dĩ mỉm cười.
Mộ Nhạc Nhạc hỏi thăm khoa ngoại xong, miệng ngâm nga rẽ ở khúc ngoặt của hành lang.
Lúc cô đi đến trước bàn làm việc, vừa định lấy lọ thuốc đưa cho cô y tá, thì lại mơ hồ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô lập tức lánh đi, nhìn thấy… Địch Nam và Phương Dung một trước một sau đi ngang qua.