Cấp lại, OK?

Chương 18




Khi Mộ Nhạc Nhạc tỉnh lại, đã thấy mình nằm trên giường bệnh, đúng ra là cô bị tiếng khóc của ba mẹ đánh thức.

“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc… Bảo bối của mẹ thật đáng thương…” Mẹ Nhạc Nhạc gục ở bên giường, khóc lóc như đứt từng khúc ruột.

“Con gái, con gái… Đều do ba không tốt, là ba không chăm sóc tốt cho con. Con gái đáng thương, quai hàm bị tên khốn kiếp đó đánh cho sưng lên, hức…” Ba Nhạc Nhạc gục đầu trên vai bạn già, nước mắt lã chã.

“Ba mẹ, con không sao…” Mộ Nhạc Nhạc nói lít nhít, khóe miệng sưng rất nặng.

Hai vợ chồng lập tức ngẩng đầu, thấy con gái “sống lại”, cùng đứng bật dậy, nín khóc mỉm cười.

Mẹ Nhạc Nhạc khẽ sờ gương mặt con gái: “Nhạc Nhạc, con đúng là đứa trẻ không may, loại chuyện như cướp bóc ngân hàng mà cũng có thể gặp phải. Trời ạ…”

Ba Nhạc Nhạc đứng dậy lấy kem ly từ trong tủ lạnh, nước mắt nước mũi nhập nhèm nhưng vẫn không quên cho con gái ăn đồ lạnh. Mộ Nhạc Nhạc cố gắng mở to miệng, nhét một mồm đầy kem ly, sau đó thỏa mãn nheo mắt lại.

“Mẹ, thầy Địch đâu?”

“Cậu ấy vừa đi rồi, bị mẹ mắng cho một trận!”

“A, vì sao lại mắng con rể đáng yêu của hai người? Không có thầy ấy, con đã sớm chết rồi…” Mộ Nhạc Nhạc nhíu mày.

“Me mặc kệ, sao cậu ấy lại không đi cùng con? Cuối tuần mà để cho một mình con đi bộ khắp nơi, không mắng nó thì mắng ai?!” Mẹ Nhạc Nhạc căm giận khó chịu, bà luôn coi con gái là bảo bối của mình.

“Mẹ, mẹ làm thế là không phân rõ phải trái…” Mộ Nhạc Nhạc ngồi dậy, ba cô lập tức dựng thẳng chiếc gối lên cho cô dựa, rồi phát huy vai trò của người hoà giải: “Nhạc Nhạc, mẹ con cũng chỉ sốt ruột quá, con rể cũng không nói gì.”

“A, đúng rồi, Hàn Tư Viễn sao rồi, con muốn đi thăm anh ta.”

Mẹ cô giữ bả vai con gái lại: “Hàn Tư Viễn cái gì, con nằm yên cho mẹ. Còn nữa, mẹ hỏi con, tóc của con sao lại thế này? Cắt thành như vậy chẳng phải là để dụ lưu manh đến à? Để cái đầu nấm có phải tốt không, trông đáng yêu như bánh bao thịt.”

“Khi nào thì con có thể ngồi dậy?” Mộ Nhạc Nhạc đạp đạp hai cái, bị ba mẹ hợp lực ấn trở lại bên gối.

“Nằm một tuần rồi nói sau.”

“… Mẹ, ăn một cái bạt tai không cần nằm lâu như vậy, đến lúc mặt con bình thường lại thì các bộ phận khác đã tê liệt rồi.”

Ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó, nhân viên y tá dẫn một cảnh sát đi vào.

“Xin chào mọi người, nếu tiện thì cảnh sát muốn thay Mộ Nhạc Nhạc làm một tờ ghi chép.” Y tá nói.

Mẹ cô nhìn thấy cảnh sát lại càng không thích, trừng mắt lạnh lùng: “Không tiện, cảnh sát các người là cơm khô à? Vì sao không xông vào cứu con gái tôi sớm hơn?! Ghi chép làm gì, còn muốn tăng thêm nỗi ám ảnh cho con bé sao?”

“Xin bác hãy bình tĩnh, lúc ấy trong tay kẻ bắt cóc có mười lăm con tin, vì sự an toàn của người dân, cảnh sát không dám hành động thiếu suy nghĩ.” Anh cảnh sát hiểu rõ tâm trạng của cha mẹ người bị hại, người có thể cứu được là tốt rồi.

Mộ Nhạc Nhạc xoa trán, kéo kéo góc áo ba: “Còn không quản vợ của ba đi.”

Ba cô hàng năm ngồi yên trên cái ghế “vợ quản nghiêm”, nhưng để vợ nháo nhào ầm ĩ cũng không được, cho nên ông cắn răng dậm chân một cái, từ đâu lấy ra một ngàn đồng tiền thưởng: “Bà xã! Đi mua cái váy mà trong mơ bà cũng nhắc tới đi. Không nên hỏi tôi vì sao, chỉ vì thương bà thôi!”

Khóe miệng mẹ cô đứng hình, nước mắt xúc động lưng tròng, quên luôn là còn có cảnh sát ở đây, cho chồng một cái ôm lớn, hôn rồi lại hôn.

Ba cô rất hưởng thụ, lôi vợ ra bên ngoài. Vì sao đàn ông không tiếc cho vợ mình xài rất nhiều tiền? Bởi vì dáng vẻ thấy tiền sáng mắt, hưng phấn của phụ nữ làm cho đàn ông có cảm giác rất thoả mãn. Đương nhiên là không thể keo kiệt được.

“…” Vị cảnh sát trẻ tuổi nhìn theo hai vợ chồng rời đi, vành mũ lệch xuống.

“Anh không cần kích động, kết hôn lâu rồi vẫn như vậy.” Mộ Nhạc Nhạc cố gắng trấn an cảm xúc của vị cảnh sát trẻ tuổi.

“…” Không phải chứ, năm nay anh đang định kết hôn mà.

“Khụ, Mộ tiểu thư, chúng ta bắt đầu ghi chép đi, cảm xúc của cô thế nào?”

“Tôi không sao, xin hỏi Hàn Tư Viễn sao rồi?”

“Vết thương của cậu ấy khá nghiêm trọng, giờ đang cấp cứu.”

“A?!” Mộ Nhạc Nhạc nhảy xuống giường, không kịp đeo dép bỏ chạy ra phòng bệnh, cô giống như ruồi bọ mất đầu chạy như điên ở hành lang. Anh cảnh sát thấy thế, nhấc đôi dép lê của cô lên, cũng chạy ra ngoài đuổi theo.

Anh cảnh sát chạy nhanh hơn, bắt lấy cổ tay Mộ Nhạc Nhạc: “Đừng vội, tôi đưa cô đi.”

Mộ Nhạc Nhạc ngây ngốc gật đầu, lệ đã sớm rơi đầy mặt.

Trước phòng giải phẫu.

Địch Nam cùng lão quản gia ngồi ở trước cửa chờ đợi, vẻ mặt lo lắng.

Tiếng bước chân dồn dập, kéo thần trí của Địch Nam trở về, Mộ Nhạc Nhạc chạy quá mau, chỉ thấy cô “bịch” một cái té ngã trên đất. Nhưng cô không đầu hàng, lại đứng lên chạy tiếp. Địch Nam bước hai ba bước về phía trước, Mộ Nhạc Nhạc bổ nhào ngay vào trong lòng anh: “Hàn Tư Viễn có thể chết hay không? Em rất sợ, là em không tốt, không nên lôi anh ta đến khu phố đó mua sắm, hức…”

“Đại thiếu gia, vị tiểu thư này là…” Quản gia thấy cô gái này kích động, dường như mối quan hệ với nhị thiếu gia không phải bình thường.

“Trần quản gia, ông vẫn nên gọi tôi là Địch Nam thì tốt hơn.” Địch Nam hiện tại không có sức lực để nói về đề tài khác.

Trần quản gia nặng nề đáp lời, đại thiếu gia mặc dù mạo hiểm cứu nhị thiếu gia, nhưng vẫn không muốn thừa nhận mình chính là con trưởng của nhà họ Hàn.

Địch Nam kéo Mộ Nhạc Nhạc ngồi xuống: “Hàn Tư Viễn không nguy hiểm đến tính mạng, đừng khóc.”

Mộ Nhạc Nhạc ưu tư, thu người ngồi trên ghế, yên lặng chờ đợi… Nhớ tới cảnh tượng Hàn Tư Viễn vì cô dũng cảm quên mình, bảo cô không cảm động nhất định là nói dối.

Địch Nam trầm ngâm, anh cho rằng mình không nên so đo trong lúc này, nhưng đầu óc Mộ Nhạc Nhạc chỉ nghĩ đến Hàn Tư Viễn.

Giờ phút này, một chuỗi âm thanh của giày cao gót lại phá vỡ sự yên lặng.

Phương Dung lập tức đi đến phía trước Địch Nam, nhìn thấy khoé mắt sưng tím cùng với vết thương ở khoé miệng của anh, bèn thân thiết ngồi xuống: “Tiểu Nam, anh bị thương rồi, em đi cùng anh bôi thuốc trước!”

Cha của Phương Dung đúng lúc cũng đang ở bệnh viện này, cô đã hẹn với Địch Nam hôm nay gặp mặt ở bệnh viện, nhưng cô chờ mãi không thấy, cho nên gọi vào di động của Địch Nam. Tuy nhiên người nhận điện thoại không phải anh mà là một người tự xưng là Hình Cảnh, Hình Cảnh bèn kể sơ qua cho cô mọi việc.

Địch Nam tránh ngón tay của Phương Dung, trong lúc vô tình nhìn sang Mộ Nhạc Nhạc, Mộ Nhạc Nhạc chỉ thờ ơ ngồi ở một bên.

“Tôi không sao, Hàn Tư Viễn đang làm phẫu thuật trong phòng.”

Phương Dung chẳng hề quan tâm sự sống chết của Hàn Tư Viễn, cô chỉ quan tâm Địch Nam.

“Anh điên rồi, kẻ bắt cóc trên tay có vũ khí, anh có cần vì Hàn Tư Viễn mà bất chấp nguy hiểm lớn như vậy không?”

Trần quản gia vội ho một tiếng, hy vọng Phương Dung chú ý từ ngữ.

Phương Dung liếc quản gia: “Nhà họ Hàn các người gặp phải chuyện  thế này mới nhớ tới Địch Nam, các người đã từng lo lắng cho sự an nguy của anh ấy chưa?”

“Vị tiểu thư này, cô biết được bao nhiêu? Lão gia mỗi ngày đều ngóng trông đại thiếu gia về nhà…”

“Thôi, đừng nói nữa.” Địch Nam day day huyệt Thái Dương, đứng dậy bỏ đi.

Mộ Nhạc Nhạc không chú ý nội dung bọn họ nói chuyện với nhau, thấy Địch Nam đi qua trước mắt, cô lại nhìn đèn phía trên phòng giải phẫu, muốn nói rồi lại thôi, tiếp tục chờ đợi.

Địch Nam đi rồi, quản gia cũng tạm thời rời đi, trở về phòng bệnh của lão gia báo cáo tình hình. Phương Dung lại càng không cần phải ở lại, cô cầm túi xách, vừa muốn đuổi theo Địch Nam, bỗng nhìn thấy cô gái mặc quần áo bệnh nhân có vẻ quen quen, nhưng cô gái này hai má sưng đỏ xanh tím, cô không thể khẳng định hoàn toàn.

“Cô là Mộ Nhạc Nhạc?”

Mộ Nhạc Nhạc không ngẩng đầu, chỉ đáp lời.

Phương Dung nhíu mày: “Khi xảy ra cướp bóc, cô đã ở hiện trường?”

“Đúng vậy, là vì tôi, Hàn Tư Viễn mới bị trọng thương…” Mộ Nhạc Nhạc vốn là người có thói quen trốn tránh trách nhiệm, nhưng giờ cô không muốn giảm bớt hành vi phạm tội của mình một chút nào.

Phương Dung giật mình, ác ý cười trộm, Hàn Tư Viễn quả nhiên tính xấu không đổi, nhanh như vậy đã “câu” được Mộ Nhạc Nhạc.

Anh cảnh sát ghi chép ở bên cạnh đã đợi rất lâu, anh chờ để trở về cục cảnh sát báo cáo kết quả công tác, thấy cảm xúc Mộ Nhạc Nhạc đã ổn định lại một ít, anh mới hỏi có thể làm ghi chép ở đây hay không.

Sắc mặt Mộ Nhạc Nhạc suy sụp, hoàn toàn mất đi sức sống ngày xưa.

Phương Dung giả vờ trang điểm lại, kỳ thật là muốn nghe ngóng sự kiện vừa rồi, biết một ít tin tức sẽ có lợi hơn trong việc theo đuổi Địch Nam.

Khi cô nghe được Nhạc Nhạc và Địch Nam đã là quan hệ vợ chồng, khuôn mặt lập tức biến sắc.

“Hai người đã kết hôn?” Cô không nhịn được chen ngang.

Lúc này Mộ Nhạc Nhạc mới nhận ra cô gái trước mắt là ai, nhưng giờ cô không có hơi sức để nói thao thao bất tuyệt với chị gái xinh đẹp, mà chỉ khẽ đáp lại: “Chị à, làm người thứ ba không tốt đâu…”

Phương Dung khinh thường hừ lạnh, kết hôn thì sao, không cần cô ở giữa cản trở, Hàn Tư Viễn cuối cùng cũng sẽ phá hỏng thôi. Giống như một năm trước, bi kịch sớm hay muộn cũng sẽ tái diễn.

Nghĩ vậy, Phương Dung bỏ đi trước.

※※※

Cuộc phẫu thuật tiến hành trong mấy giờ đồng hồ, thòi gian chờ đợi dài dằng dặc.

Từ lúc ngồi đây rất nhiều người đi tới đi lui, nhưng Địch Nam không quay lại.

Lúc Hàn Tư Viễn được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, người nhà họ Hàn cùng với các lãnh đạo của ngân hàng Minh Đại đứng xung quanh, Mộ Nhạc Nhạc không thể chen lên phía trước, cô đứng ở trên ghế nhìn ra xa, trên đầu Hàn Tư Viễn quấn băng gạc rất dày, sắc mặt rất khó coi, bốn y tá đẩy giường bệnh rời đi.

Dù sao bác sĩ mổ chính cũng cho người ta đáp án vừa lòng – phẫu thuật thuận lợi, không nguy hiểm đến tính mạng.

Mộ Nhạc Nhạc như trút được gánh nặng, mệt mỏi trở về phòng bệnh của mình.

Cô đẩy cửa phòng bệnh ra, phát hiện Địch Nam ngồi ở bên cửa sổ, nhìn vào khoảng không tối đen.

“Thầy Địch?” Mộ Nhạc Nhạc bật đèn, cô còn tưởng rằng thầy Địch đã về.

Địch Nam nhìn đồng hồ, ba mẹ Mộ Nhạc Nhạc trước khi về đã đem trọng trách chăm sóc con gái giao cho anh. Anh đợi cô mấy tiếng rồi, nếu cô đã quay lại, vậy anh cũng có thể về nhà .

Anh cầm lấy áo khoác, đi qua Mộ Nhạc Nhạc, mấp máy môi: “Cơm chiều ở trên bàn.”

Mộ Nhạc Nhạc giữ chặt khuỷu tay Địch Nam: “Cùng nhau ăn đi, em không muốn ở đây một mình…”

Vẻ mặt Địch Nam mệt mỏi, tất cả mọi người đều dựa vào anh, anh có thể dựa vào ai?

Mộ Nhạc Nhạc hai tay dâng chiếc đũa, tội nghiệp chớp mắt.

Địch Nam từ từ ngồi xuống, tuy rằng một ngày chưa ăn cơm, nhưng anh không muốn ăn. Anh lấy cho mình một tách cà phê, ngồi đối diện Mộ Nhạc Nhạc, chờ cô ăn no rồi ngủ thì sẽ rời đi.

Mộ Nhạc Nhạc cảm thấy không khí có vẻ áp lực, nhưng áp lực vô hình đó không biết từ đâu toát ra, cô ngước mắt nhìn lén Địch Nam, bỗng nhiên buông bát kêu lên: “Ai da, thầy cũng bị thương!”

Sắc mặt Địch Nam vốn bình tĩnh, bây giờ mới giật mình, anh lại giả bộ không phát hiện.

Mộ Nhạc Nhạc xoa miệng, chạy vào toilet, vắt khăn mặt, sau đó cầm khăn mặt ấm áp chạy ra, vừa muốn giúp Địch Nam lau đi vết máu trên gương mặt, lại phát hiện vẻ mặt lạnh lùng của anh. Trong khoảnh khắc, cô không biết có nên làm hay không.

“Muốn em giúp thầy lau mặt không? Hay là tự thầy làm?” Mộ Nhạc Nhạc cẩn thận hỏi.

Địch Nam thong thả chớp mắt, sắc mặt không biểu lộ gì, dường như đợi chính cô nhận ra.

Mộ Nhạc Nhạc vuốt tóc, vắt xong khăn mặt, thò người ra, nhẹ nhàng lau gò má anh.

“A…” Địch Nam theo phản xạ khẽ kêu lên, Mộ Nhạc Nhạc lập tức thu ngón tay về: “Xin lỗi, xin lỗi…” Cô đứng tại chỗ lúng ta lúng túng, sợ Địch Nam trách cứ, bèn khom người thổi hơi vào hai gò má của anh.

Địch Nam chăm chú nhìn hành động ngây thơ của cô, bất đắc dĩ mỉm cười.

“Vì sao lại đi cùng với Hàn Tư Viễn?”

Cuối cùng anh vẫn hỏi, dù nghĩ rằng không cần nhưng trong đầu vẫn không ngừng dự đoán đáp án.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.