Cặp Đôi Cầm Thú

Chương 5: Màn trình diễn rực rỡ




Liên tiếp mấy ngày sau, Giang Thánh Trác cũng không có động tĩnh gì, Kiều Nhạc Hi thấy ngày chủ nhật đang đến gần, tâm tình càng ngày càng tốt, cô có thể tưởng tượng tâm trạng nóng nảy của Giang Thánh Trác lúc này, giống như có thể liên tưởng đến hình ảnh con mồi tự chui đầu vào lưới.

Buổi chiều lúc họp, di động trong túi quả nhiên reo không ngừng, Kiều Nhạc Hi khuôn mặt bình tĩnh, chậm rãi lấy di động ra xem, sau đó hung hăng ấn nút từ chối cuộc gọi.

Qua ba cuộc gọi liên tiếp, Kiều Nhạc Hi tâm tình khó chịu ban đầu đều tan biến, rất thoải mái. Vừa ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt tổ trưởng đang trừng cô, vội vã ném di động sang một bên ngoan ngoãn nghiêm túc họp.

Khi hội nghị dài dòng cuối cùng cũng kết thúc, Kiều Nhạc Hi xem lại đồng hồ, ở ba tiếng reng cuối cùng của cuộc gọi cô mới trả lời máy, bên kia Giang Thánh Trác không còn giữ được bình tĩnh.

Kiều Nhạc Hi tâm tình vui vẻ, "Ơ, cậu Trác đấy à, tìm mình có việc gì không?"

"…………"

"Không biết cậu có dặn dò gì không?"

"…………"

"Giang Thánh Trác cậu không nói chuyện thì tớ tắt máy đây"

Đầu dây bên kia tức anh ách, "Mời cậu ăn cơm".

Kiều Nhạc Hi uốn cong môi lên, "Mình có thể nói… hiện tại mình không rảnh, cậu nghĩ sao?"

Quả nhiên, người ở đầu dây bên kia bắt đầu đe doạ, "Xảo nhạc tư, mình ở trước cổng công ty cậu đợi trong vòng mười phút, đến lúc đó nếu cậu không xuống, mình sẽ cho tất cả mọi người của công ty cậu biết, con gái cưng nhà họ Kiều cải trang vi hành, thử nghiệm cuộc sống nhân gian!".

Kiều Nhạc Hi sửng sốt một chút, ác ý trả lời, "Giang Bươm Bướm! Cậu điên rồi. Ăn cơm đúng không? Được, cậu chờ xem tôi ăn cho sạc nghiệp nhà cậu thế nào!".

Kiều Nhạc Hi dùng giằng chuẩn bị trong mười phút, chậm rì xuất hiện trước mặt Giang Thánh Trác.

Khi xuống lầu, cô cảm giác một câu nói mãnh liệt lặp lại trong đầu "ta không biết tên kia, ta không biết tên kia".

Hình ảnh chiếc xe màu hồng Lamborghini LP670 - 4sv và người đàn ông đứng bên cạnh khoác lên mình chiếc áo sơ mi hồng khiến Kiều Nhạc Hi trong đầu chỉ nghĩ đến một chữ.

Giang Thánh Trác trong chiếc áo sơ mi hồng kết hợp cùng bộ vest màu xám tro đang đứng dựa vào thành xe, vừa thấy Kiều Nhạc Hi từ xa, khuôn mặt tựa gió xuân tươi cười với cô. Kiều Nhạc Hi có cảm giác yêu nghiệt đang tung chiêu "quyến rũ hồn phách", cô chỉ hận mình không có kính chiếu yêu để buộc cậu ta phải hiện nguyên hình.

Trang phục của cậu hôm nay không giống với mọi ngày, nhìn bộ dáng này chắc là vừa kết thúc hội nghị, khuôn mặt Giang Thánh Trác vốn tinh xảo, da trắng, ngày thường cậu ta ăn mặc thoải mái, mang đến cảm giác biếng nhác, lúc này cậu ta lại mang bộ trang phục chỉnh chu, mặc dù là sơ mi màu hồng đơn giản nhưng không tục, ngược lại làm người khác có cảm giác người này có bản chất nhã nhặn.

Bị ý nghĩ này của mình làm sợ hết hồn, rất khinh bỉ chính mình lần nữa, Kiều Nhạc Hi mới đi tới chỗ Giang Thánh Trác.

Công ty Kiều Nhạc Hi ngay khu sầm uất của trung tâm thành phố, nên  cái tên yêu nghiệt kia thu hút rất nhiều ánh nhìn của người qua đường.  Mà đối với cậu, có lẽ chuyện này đã thành thói quen, nhắm mắt làm ngơ, ung dung tự tại chẳng quan tâm.

Kiều Nhạc Hi còn quên một điều, tên này rất hay khoa trương không chỉ có tinh thần tự sướng cao, hay làm dáng còn bị tự kỷ nặng, hôm thì như sinh viên nhã nhặn, lúc thì như ngôi sao ca nhạc, chưa có ngày nào ngừng nghỉ, hiện tại bày ra bộ dáng thư sinh dịu dàng.

Lên xe, Kiều Nhạc Hi ưỡn thẳng lưng, hai tay nắm lại để trước người, bộ mặt nghiêm túc hỏi, "Tổng giám đốc Giang, mình có vấn đề này muốn hỏi cậu, cũng nhịn nhiều năm rồi, hôm nay thật sự không nhịn được nữa, hy vọng cậu đừng để ý".

"Hỏi đi, khách sáo như vậy làm gì!"

"Tại sao mỗi lần cậu xuất hiện đều khiến cho mình nghĩ đến hai từ, "buồn bực"?"

Giang Thánh Trác cau mày, đá lông nheo với cô, "Thế giới hiện tại quá hỗn tạp, ánh hào quang của tớ không thể che dấu được, cậu nên biết trân trọng vì tớ là bạn cậu".

Kiều Nhạc Hi thật không thể chịu nổi, "Còn nữa, cậu không thấy hôm nay cậu đi chiếc xe này, mặc cái áo sơ mi đó, không thấy có vấn đề gì gì đó sao?"

"Chỉ có màu sắc nhã nhặn thế này mới xứng với bản sắc phong lưu phóng khoáng, sức quyến rũ bắn ra tứ phía như tớ đây".

Kiều Nhạc Hi nhìn cái khuôn mặt tự kỷ đáng ghét kia, một bên than thở, gật đầu hả hê, "Dạ dạ dạ, sức quyến rũ bắn ra tứ phía, sếp bắn ít thôi ạ, cẩn thận tinh tẩn người mất (hết tinh lực thì người chết)".

"Cậu nói cái gì?"

"Mặc dù cậu là kẻ tự kỷ cuồng, không biết xấu hổ nhưng mà tớ vẫn còn muốn sống hưởng thụ thêm mấy năm nữa, nên cậu vui lòng lái xe cẩn thận".

Giang Thánh Trác hít một hơi thật sâu, "Mình không tức giận, mình không tức giận, ai bảo mình đang cần người ta, đến lúc đó xem xem cuộc sống của cậu có hữu dụng với tớ không, nếu không thì đừng có trách tớ".

Buổi tối hôm đó, hai người không đến nhà hàng đắt tiền hay ăn mấy món sơn hào hải vị, họ chỉ đến nhà hàng Tứ Xuyên gần cổng sau của trường Trung học trước kia. Cả hai đều thuộc dạng không cay không vui, ăn uống vô cùng hăng say.

Ăn uống no say, Kiều Nhạc Hi vuốt chiếc ly nước trái cây, đặt câu hỏi mà bản thân đã biết trước, "Nói đi, Tổng giám đốc Giang, thừa lúc tâm trạng tớ đang tốt cậu nói đi, bỏ qua lần này không còn cơ hội đâu".

Giang Thánh Trác ném đôi đũa trên bàn, liếc mắt nhìn cô, "Chuyện gì trong lòng cậu đã rõ rồi, còn phải hỏi?" - "Mau ra giá đi, mình bồi cậu!"

Hai người ngồi đối diện nhìn nhau, xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ.

Kiều Nhạc Hi mím môi cười khẽ, ra giá, "Đưa mình bức tranh thư pháp lần trước".

Giang Thánh Trác liếc mắt, "Cậu đúng là biết thưởng thức, cậu ưng ý món đồ chơi đó ah?"

Kiều Nhạc Hi lườm cậu ta, "Cậu quản mình làm gì? Cái tên gian thương này, phung phí số tiền lớn để mua món đồ chơi đó mà không biết hưởng, không bằng tặng lại cho mình".

Giang Thánh Trác vung tay, "Không được".

Kiều Nhạc Hi đặt mạnh chiếc ly lên bàn, không có ý tốt nhìn cậu, trả lời bâng quơ, "Vậy thì không bàn nữa".

Giang Thánh Trác híp mắt nhìn cậu, cắn răng nói, "Bán cho cậu".

Kiều Nhạc Hi mím môi hạ xuống, thẳng thừng cự tuyệt, "Không mua!"

Giang Thánh Trác cau mày, bộ dáng bỏ ra món đồ yêu thích, "Được, tặng cho cậu"

Kiều Nhạc Hi lập tức tươi cười, "Vậy thì cám ơn bạn học Trác nha".

Giang Thánh Trác nghiến răng nghiến lợi nói, "Cậu không làm kinh doanh đúng là lãng phí!"

Kiều Nhạc Hi vui mừng có chút hả hê, "Cám ơn, cám ơn, ai bảo mình đây ngoan ngoãn, không bị gia đình ép hôn, không giống như tiếng xấu của ai kia, chậc chậc, thật là đáng thương!".

Buổi chiều chủ nhật, Kiều Nhạc Hi đi gặp tổ trưởng bàn bạc về những chỉnh sửa của hạng mục, vừa trở lại phòng làm việc, pha một tách cà phê, di động đột nhiên rung lên, có tin nhắn mới.

"Thưa công chúa, tới giờ phải khởi giá rồi, nếu không hồi cung sớm sẽ trễ ngự thiện".

Kiều Nhạc Hi bật cười thành tiếng, đứng từ cửa sổ nhìn xuống đường, quả nhiên "chiếc xe chuyên dụng về nhà" của Giang Thánh Trác đang đợi sẵn.

Cái gọi là "chiếc xe chuyên dụng về nhà" là xe chuẩn quy cũ về hình dáng và màu sắc theo yêu cầu chung.

Cô đang thay đổi trang phục trong phòng làm việc, bắt đầu chỉnh sửa đầu tóc, trang điểm. Quan Duyệt đi vào đưa tài liệu, thấy dáng vẻ của cô sợ hết hồn, "Cậu đang làm gì vậy?"

Động tác của Kiều Nhạc Hi cũng không ngừng, khuôn mặt bất đắc dĩ, "Không còn cách nào khác, phụng chỉ yết kiến, dung mạo lẫn trang phục mà không chỉnh tề là bị kéo ra Ngọ môn "rắc rắc"".

Nhìn bộ dáng biểu cảm của Kiều Nhạc Hi, Quan Duyệt phì cười, cười xong lại nghiêm túc nhìn cô.

Bởi vì yêu cầu cầu công việc, Kiều Nhạc Hi luôn chỉnh tề trong trang phục công sở, lúc này đã được đổi sang một chiếc đầm màu vàng dịu dàng cùng chiếc thắt lưng nữ tính, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn được trang điểm nhẹ nhàng, nhìn qua rất chói mắt, thậm chí làm người khác kinh ngạc không dám trực tiếp nhìn thẳng.

Nói xong câu cuối cùng, Kiều Nhạc Hi dọn dẹp lại mọi thứ lung tung trên bàn, tán gẫu mấy câu với Quan Duyệt, sau đó kiểm tra đồng hồ thấy thời gian cũng sắp tới, với lấy túi xách nói, "Được rồi, tớ đi đây, bái bai".

Quan Duyệt phất phất tay, "Bái bai".

Dưới lầu, Giang Thánh Trác đang tựa người vào xe, hít mạnh một hơi thuốc lá.

Nhìn thấy Kiều Nhạc Hi đang đi tới, cậu dập tắt điếu thuốc, xem lại đồng hồ, ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi nói với Kiều Nhạc Hi, "So với lần trước trễ hơn 15 phút, Xảo nhạc tư, cậu cố ý phải không?"

Kiều Nhạc Hi trưng ra vẻ mặt sợ hãi, "Sao cậu lại nói vậy, bạn học Trác à, mình tuyệt đối là nghĩ cho cậu thôi, nếu mình không xuất hiện với bộ dáng phờ phạc, rũ rượi thì cha mẹ cậu có nghi ngờ chúng ta cãi nhau không? Huống chi mấy ngày trước cậu còn bị đăng ở trang đầu tạp chí, cậu nghĩ họ có nghĩ đến chuyện đó không? Đến lúc đó..., chậc chậc, xin giữ yên lặng để mình liên tưởng đến kết quả của cậu".

Giang Thánh Trác tức muốn hộc máu, giận sôi gan, nhưng vẫn cười, "Khá lắm, Xảo nhạc tư, cậu cứ chờ đó!".

Kiều Nhạc Hi có một chăm chỉ ngôn, hôm nay có rượu hôm nay say, không có rượu thì có nước lạnh, chuyện sau này thì để sau này tính, chỉ cần biết hiện tại bản thân thấy vui vẻ là được.

Xe từ từ dừng lại trước ngôi nhà quen thuộc, hai người xuống xe, Kiều Nhạc Hi bắt đầu gật gù hả hê, "Haiz, lại phải cùng người lớn đấu tranh cách mạng rồi, đồng chí Giang, cực khổ rồi!".

Giang Thánh Trác liếc cô nửa mắt, nhẹ nhàng trả lời cô, "Là chúng ta cùng khổ".

Kiều Nhạc Hi lớn lên trước sự chứng kiến của nhà họ Giang nên mọi người trong gia đình ai cũng yêu thích cô, vào nhà mới biết được thì ra cha Giang cũng ở nhà, Kiều Nhạc Hi cảm thấy mọi người xung quanh khẽ run rẩy.

Ông Giang mặc dù đối xử với Giang Thánh Trác rất nghiêm khắc, thế nhưng đó chỉ là ngoài miệng, thật ra ông luôn quan tâm cậu, nhưng mà cha Giang là người nói ít hơn làm, có lẽ do sống trong quân đội hơn nửa đời, tính tình ngay thẳng, trong mắt không chấp nhận sai sót dù là nửa điểm, nên nếu chuyện thị phi của cậu bị cha phát hiện, thì người hứng bão chắn chắn là Giang Thánh Trác.

Trong lòng cô cũng hiểu, khó trách tại sao Giang Thánh Trác quyết tâm bắt cô về cùng.

Kiều Nhạc Hi chào hỏi theo quy cũ, cha Giang cười gật đầu, mặc dù không nói gì nhưng có thể thấy được tâm trạng của ông hôm nay không tệ. Bác Giang gọi Kiều Nhạc Hi qua ngồi bên cạnh.

Sau khi Kiều Nhạc Hi ngồi xuống, cười nói với ông, "Ông ơi, gần đây thời tiết không tốt lắm, chân ông chắc lại bị đau nữa, chốc nữa ăn cơm xong con giúp ông xoa bóp một chút nhé".

Ông Giang lập tức cười hớn hở, mặt hiền lành nói, "Đúng là con bé ngoan, so với thằng nhóc thúi đó tốt hơn nhiều".

Nói xong đôi mắt với lực sát thương vô địch quét tới quét lui xung quanh, Giang Thánh Trác vội vàng đứng lên, "Ông nội, cha, con tới phòng bếp xem bà ngoại chuẩn bị món ăn thế nào".

Nói xong lập tức đi ra ngoài.

Một bữa cơm gia đình đang sôi nổi trôi qua, ăn xong ông nội ngồi ghế chủ bắt đầu làm khó dễ, "Con còn nhớ con gái của bác Trình không?"

Giang Thánh Trác mặt nhăn nhó đáp, "Không nhớ rõ".

Kiều Nhạc Hi nhận thấy mỗi lần nói đến đề tài này, Giang Thánh Trác đều đặc biệt tỏ ra nóng nảy. Cô biết... cậu đang chờ đợi một người.

Cha Giang vỗ mạnh đôi đũa xuống bàn, trừng mắt nhìn cậu, "Trả lời với ông nội như vậy hả?"

Giang Thánh Trác lập tức thay đổi sắc mặt, khuôn mặt tươi cười đặc biệt nghiêm túc nhớ lại, "Con thật không nhớ rõ. Bác Trình có con gái sao? Là do bác gái sanh?".

Kiều Nhạc Hi thật rất muốn cười, cố gắng cắn chặt hàm răng mới nhịn được. Chuyện lớn này trong khu ai không ai không biết, chỉ có mỗi Giang Thánh Trác "bất hiếu" này mới dám nói ra không chút kiêng kỵ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.