Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 28: Có một tuyệt sắc




Trong tiếng cười ha ha, Quảng Lăng vương cũng cười.

Có lẽ là âm thanh của hắn quá mức êm tai, có lẽ là khí thế của hắn vốn bức người, hắn vừa cười mọi người nhất thời đều im bặt.

Trong tiếng cười lanh lảnh, Quảng Lăng vương sải bước đi về phía Tiêu Sách.

Chưa đến năm, sáu bước, hắn đã đi tới trước mặt Tiêu Sách. Dừng lại, yên lặng đánh giá người đàn ông mập mạp này từ trên xuống dưới. Quảng Lăng vương vươn tay, nhẹ nhàng ưu nhã chụp lên bả vai Tiêu Sách.

Quảng Lăng vương vỗ hắn sau đó nói với giọng rất rõ và tự nhiên, "Trường Cung lại cảm thấy, Tiêu huynh nên giảm béo đi." Hắn cười nhẹ, tay áo bay bay trong gió, "Với hình thể như Tiêu huynh đây thì không thể ra chiến trường, cũng không được xưng là hảo hán!"

Hắn thản nhiên lướt qua Tiêu Sách, đi thẳng về phía những mỹ nhân kia, giọng nói càng không che giấu được sự ngạo nghễ của hắn, "Dĩ nhiên, có lẽ ở trong mắt Tiêu huynh, chiến trường của bậc trượng phu không ở trên sa trường, mà là trong màn chiếu? Ha ha!!!!"

Ngạo mạn như thế, gay gắt như thế, kiêu ngạo như thế, hờ hững như thế, ngông cuồng không ai bì nổi!

Tiếng cười cợt ngừng lại!

Sắc mặt Tiêu Sách tái xanh!

Hắn bỗng dưng quay đầu lại, hung hăng trừng mắt về phía Quảng Lăng vương. Mà lúc này Quảng Lăng vương đã chắp hai tay ra sau lưng, sống lưng đứng thẳng mang phong thái ngọc thụ, phiêu dật không nói được thành lời, thanh quý biết nhường nào.

Dường như hắn không hề cảm thấy sự phẫn nộ của Tiêu Sách, thản nhiên đi một vòng quanh đám thị thiếp vây quanh hắn, lắc lắc đầu thở dài.

"Đứng lại!"

Tiêu Sách đột nhiên quát ầm lên!

Quảng Lăng vương dừng bước.

Hắn từ từ quay đầu lại, dưới ánh trăng, hắn như cười như không nhìn Tiêu Sách, khi cất lời ngữ điệu lại vô cùng chân thành: "Nghe tiếng đã lâu Tiêu huynh chính là Tuấn Ngạn Vô Song* ở nước Trần, Trường Cung bất tài, nguyện thi đấu bản lãnh trên sa trường cùng Tiêu huynh." Hắn mỉm cười, đôi mắt sắc bén phát sáng trong màn đêm rạng rỡ, "Đại trượng phu, ngoài miệng tranh lợi, xưng hùng trong màn chiếu, thực không đáng gọi là bản lãnh. Chỉ có trên sa trường, trên lưng ngựa, tranh đoạt với số mệnh, giẫm lên máu tươi, mới được xưng tụng là đấng mày râu thực thụ." Nói tới đây, giọng hắn bỗng dưng vang lớn, lạnh lùng quát: "Xin hỏi Sách lang Tiêu thị, có dám cùng Cao Trường Cung ta đánh một trận đao thật thương thật không?"

Âm thanh vang dội, văng vẳng thật lâu vẫn còn vọng lại trong không khí!

Ở nước Trần, ở Kiến Khang, trong lòng kẻ sĩ vốn hay xem thường võ tướng, cũng không cho rằng chuyện đánh đánh giết giết có gì đáng giá hâm mộ.

Nhưng Quảng Lăng vương khí thế bức người, cử chỉ lời nói, một câu tiếp một câu, một bước kế một bước.Trong khoảng thời gian ngắn đã ép Tiêu Sách không thể lui được. Cũng ép mọi người không còn lời nào để nói.

Sắc mặt Tiêu Sách biến đổi.

Trong màn tĩnh lặng ngột ngạt, một thiếu niên bước ra từ sau lưng Tiêu Sách, thiếu niên này mặc áo trắng nhẹ nhàng, cử chỉ lịch sự thỏa đáng. Hắn cúi người với Quảng Lăng vương, hắng giọng nói: "Quảng Lăng vương đến từ đất Tề, có thể không biết, đối với đàn ông nước ta mà nói, tranh hùng trên sa trường, chém giết trên lưng ngựa, là chuyện chỉ có đám người hạ đẳng mới thích làm. . . . . ."

Thiếu niên này chính là Tiêu Mạc, một câu nói đã san bằng cục diện, lại khiến con cháu nhà quan Kiến Khang bắt đầu cười thầm thích thú: "Quảng Lăng vương mới tới phương nam, người không biết không trách. Như vậy đi, chuyện vừa rồi chớ có nhắc lại, Quảng Lăng vương theo bọn ta dự tiệc, xem ăn ngon uống ngọt gái xinh của phương nam ta là thế nào?"

Hắn tươi cười rạng rỡ, cử chỉ nhẹ nhàng khoan khoái như tắm gió xuân.

Quảng Lăng vương cười.

Dù sao hắn cũng là khách, trên địa bàn người Nam, ép đám con cháu thế gia này nổi nóng, để xảy ra chuyện thì không hay. Hơn nữa, hắn thật sự không phải một người thích đấu khẩu.

Hắn lập tức gật đầu, cười nói: "Đã như vậy, xin mời."

Dứt lời, hắn tao nhã thi lễ, sải bước lên trước, đã đổi khách làm chủ mà bước vào bữa tiệc.

Hắn vừa đi, đám quyền quý tất nhiên cũng cất bước đi theo, Tiêu Sách nhìn Tiêu Mạc mặc áo trắng nhẹ nhàng, ánh mắt ôn hòa, một người đàn ông trung niên bên cạnh khẽ nói: "Sách lang, Thiên Lý Câu của chúng ta cũng khá lắm phải không?"

Tiêu Sách gật đầu, nói: "Phản ứng nhanh nhẹn, cử chỉ cũng đúng mực, bồi dưỡng rất tốt."

"Vâng."

Tiêu Sách lấy lại tinh thần, nhìn chòng chọc vào Quảng Lăng vương trên bàn, tiến lên vài bước, đi tới sau lưng Quảng Lăng vương.

Mỉm cười nhìn Quảng Lăng vương như chưa từng xảy ra chuyện vừa rồi, Tiêu Sách chỉ vào mười thị thiếp sau lưng, nói: "Mới vừa rồi là Tiêu mỗ đường đột. Cao huynh, những mỹ nhân này của ta đây có tố chất bất phàm, có thể giúp Cao huynh giải khuây nỗi khổ đêm dài ở Kiến Khang."

"Các nàng?"

Quảng Lăng vương quay đầu lại nhìn đám thị thiếp, có lẽ danh tiếng hắn quá vang dội, có lẽ là chúng nữ ngưỡng mộ quá lâu, khi hắn nhìn thì đám thị thiếp ai ai cũng vừa liếc mắt đưa tình, vừa ra vẻ ngượng ngùng vừa mong đợi.

Nhìn kỹ một lượt, Quảng Lăng vương lắc đầu, chắp hai tay, thong thả ung dung nói: "Sắc đẹp như vậy mà cũng xưng là tuyệt sắc?"

Khi sắc mặt đám người Tiêu Sách hơi thay đổi thì Quảng Lăng vương cười, nói: "Nói đến tuyệt sắc chân chính, trước đây không lâu ta đã gặp được một người."

Nghe thấy tuyệt thế tuấn nam nói đến mỹ nhân như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú.

"Ồh? Xin lắng tai nghe!"

Quảng Lăng vương ngắm nhìn trăng rằm mờ ảo trên bầu trời, nói: "Khi ta gặp thì tiểu cô tử này còn quá nhỏ tuổi, đúng rồi, nàng cũng là con cháu của đại gia Kiến Khang."

Lời vừa nói ra, mọi người nổi lên hứng thú, đám thiếu niên lang quân cũng vểnh tai lắng nghe, kể cả mấy kẻ có quyền hành như Tiêu Sách lúc này cũng híp mắt lại lộ vẻ hưng phấn!

Quảng Lăng vương chậm rãi nói ra: "Tiểu cô tử này tuy còn nhỏ, nhưng Cao mỗ từ nhỏ nhãn lực bất phàm, có thể bảo đảm, khi nàng lớn lên chắc chắn sẽ có sắc đẹp khuynh thành."

Tiêu Sách hưng phấn hỏi, "Không biết tiểu cô tử này là nhi nữ nhà ai?"

Quảng Lăng vương cau mày suy nghĩ chốc lát, chậm rãi nói: "Lần đầu gặp nàng là trên đường trở về Kiến Khang, tiểu cô tử này chỉ mới mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt còn hơi xanh xao. . . ." Hắn nói rất kỹ càng, đám quyền quý cũng nghe rất nghiêm túc. Trong khoảng thời gian ngắn, nơi này yên lặng như tờ, chỉ có giọng nói thanh nhuận êm tai như tiếng nhạc của Quảng Lăng vương.

Trương Khởi đứng ở một bên, vừa rồi Quảng Lăng vương và Tiêu Sách phát sinh xung đột, bởi vì trong lòng nàng lo lắng nên bất tri bất giác đã đến gần. Khác với những cô tử khác, nàng núp ở sau một thân cây, mặc dù đứng gần đám người Quảng Lăng vương những cũng ẩn trong bóng tối không hề dễ nhận thấy.

Khi nghe Quảng Lăng vương nói đến cái gì mà mỹ nhân tuyệt sắc từ tấm bé thì nàng cũng không để ý chỉ nghe qua loa cho có.

Nhưng càng nghe thì nàng càng kinh hãi. Khi tới "Trên đường trở về Kiến Khang, mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt xanh xao" thì thân thể của nàng không thể kìm chế được mà run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.