Nghe xong lời của Đỗ Long, Dương Thành không khỏi hâm mộ vận may tới của Đỗ Long, anh ta vui tươi hớn hở vỗ vai Đỗ Long nói:
- Rất nhiều đại án muốn điều tra phá án chẳng phải đều dựa vào đoán bừa sao? Bất luận như thế nào, cậu đã mang vẻ vang về cho đồn công an chúng ta rồi, quay về tôi sẽ nói một tiếng với Đồn trưởng Liêu, cấp công lao cho cậu!
Hoàng Kiệt Hào khẽ mỉm cười, biết Dương Thành đang cướp công. Trên thực tế Hoàng Kiệt Hào cũng không có ý định tranh giành cùng bọn họ, vụ án như vậy Trung đội cảnh sát hình sự thường thường phải làm một hai vụ. Những công lao đó bọn họ cũng không kém, nhưng thật ra tên tiểu tử Đỗ Long này đáng để chú ý một chút, nói không chừng là một mầm tốt trong nghề làm hình sự. Có thể phán án nhanh như vậy đồng thời bắt được nghi phạm. Ngoài may mắn ra, không có thực lực thật sự thì làm gì được chứ.
Xe cứu thương và pháp y đều tới hiện trường, Dương Thành cảm thấy vẻ vang dương dương đắc ý giải tán quần chúng vây xem chung quanh. Chờ người của đội pháp y và hình sự tiếp tục dời đi, Dương Thành vỗ vào bả vai Đỗ Long, cười nói:
- Đi! Cùng đi ăn khuya đi, tôi mời!
Đỗ Long cười nói:
- Không tốt lắm đâu? Chúng ta còn đang trong ca trực mà.
Dương Thành cười nói:
- Phép tắc là chết đó, người là sống mà. Cho dù lại có vụ án, phòng trực ban sẽ gọi cho chúng ta, đi thôi, không nể mặt tôi phải không?
Lãnh đạo đều nói đến việc này rồi, Đỗ Long cũng không từ chối nữa, ba người đi vào một quán đồ nướng gần tiểu khu. Mấy người Dương Thành và chủ quán rất quen nhau, đã gọi lên mấy chục các loại đồ nướng và một tá bia mang lên để ăn rồi.
Phùng Vi Ngũ còn không biết Đỗ Long là làm thế nào phá được án. Dương Thành thêm mắm thêm muối kể lại quá trình phá án cho Phùng Vi Ngũ nghe. Sau khi nghe xong trong lòng Phùng Vi Ngũ vừa ao ước vừa đố kị, y bĩu môi nói:
- Đỗ Long, vận may của cậu thật tốt, đáng tiếc tôi phụng mệnh canh giữ tầng bảy, nếu không án này nói không chừng được phá trong tay tôi rồi.
Lời nói chua chát này ngay cả Dương Thành nghe xong cũng có chút khó chịu, Đỗ Long mỉm cười nâng chén nói:
- Đúng vậy, tôi là có chút may mắn, đổi lại là ai cũng có thể làm tốt hơn tôi. Anh Phùng thông minh như vậy, kinh nghiệm cũng nhiều hơn tôi, nếu anh Phùng ở hiện trường vụ án tuyệt đối không thoát khỏi. Sếp Dương, anh Phùng, nhận được sự phối hợp của các anh, tôi mới có cơ hội nở mày nở mặt như tối nay, công lao trong đó, thuộc về sếp Dương, thuộc về anh Phùng, thuộc về mọi người. Nào! Tôi kính mọi người một ly!
Dương Thành nâng chén cười nói:
- Tiểu Đỗ lời này của cậu không đúng rồi. Vụ án là cậu phá, công lao của cậu lớn nhất. Chúng tôi được chút vẻ vang đã là không tệ rồi. Nào! Cạn ly!
Trong lòng Phùng Vi Ngũ cuối cùng đã thoải mái một chút, y cũng giơ chén lên, ba chai bia chạm vào lanh lảnh với nhau.
Đỗ Long ngẩng cổ lên, uống một ngụm hết sạch chai bia. Dương Thành là một con sâu rượu, cũng phải chia làm hai ngụm uống. Phùng Vi Ngũ càng không được vậy, y đã đổi bốn lần hơi mới uống hết một chai bia.
Dương Thành cười nói:
- Không nhìn ra đấy nhé. Đỗ Long, vẻ ngoài của cậu nhìn có vẻ rất hào hoa phong nhã, nhưng hai người đàn ông to lớn đó mới hai chưởng đã bị cậu thu thập rồi, uống rượu cũng sảng khoái như vậy. Tôi lúc trẻ có thể một hơi uống hết một chai bia, hai năm nay không được nữa rồi.
Đỗ Long thở dài, nói:
- Con người sẽ thay đổi, đặc biệt là lại sau khi trải qua chuyện đó… Từ sau chuyện lần trước, tôi đã đi đăng kí học lớp Wushu Sanda, chúng tôi được huấn luyện uống rượu rất lợi hại. Hai môn uống rượu, đánh nhau đều học tới lành nghề.
Dương Thành cười ha hả, ba người vừa ăn uống vừa nói chuyện. Lúc ăn tới no nê, Phùng Vi Ngũ đột nhiên thở phù liền phát ra mấy tiếng rắm. Dương Thành cau mày nói:
- Tiểu Phùng, sao cậu lại làm chuyện đó, ăn hỏng bụng rồi à?
Mặt của Phùng Vi Ngũ lập tức đỏ bừng, y há miệng muốn giải thích, nhưng lời nói tới miệng lại không thể nói ra, trong bụng quặn đau khiến y chỉ một chốc mà mồ hôi lạnh ứa ra, mặt căng ra tới mức đỏ ửng cũng nhanh chóng không một giọt máu.
- Anh Phùng đau bụng sao?
Đỗ Long đưa ra ý kiến nói:
- Bên cạnh chợ Lệ Viên có nhà vệ sinh công cộng, anh Phùng vấn đề của anh xem ra rất nghiêm trọng, mau đi giải quyết một chút đi.
- Tôi…
Phùng Vi Ngũ đau tới mức toàn thân đều sắp hư thoát (hạ đường huyết do mất máu, mất nước), làm sao còn đứng lên được. Y xì xì mấy tiếng đánh liền mấy tiếng rắm, người xung quanh đều dần dần tránh xa. Ngay cả ông chủ quán đồ nướng đều xoa xoa tay đi tới, ông ta hoảng sợ nói với Dương Thành:
- Sếp Dương, anh Phùng làm sao lại như vậy?
Dương Thành nói với vẻ không hài lòng:
- Tôi làm sao biết được? Có lẽ là bụng xấu rồi. Tôi nói này lão Vương, thịt tối nay có phải là chưa nướng kĩ đúng không?
Lão Vương vội vàng giải thích:
- Sao có thể vậy chứ? Tôi bán đồ nướng nhiều năm như vậy rồi, không thấy ai ăn rồi gặp chuyện. Phùng cảnh quan là ăn đồ không sạch sẽ ở nơi khác chứ? Anh Dương anh mau dẫn anh ta tới bệnh viện xem, bữa này chúng tôi mời anh.
Phùng Vi Ngũ ăn đồ gì Dương Thành cũng ăn, anh ta biết việc này không trách được lão Vương, vì thế nhìn rồi nói:
- Dành vậy, vậy chúng tôi đi trước đây.
Dương Thành và Đỗ Long hợp sức nâng Phùng Vi Ngũ lên xe cảnh sát. Phùng Vi Ngũ lại đánh hai tiếng rắm, Dương Thành cau mày nói:
- Tiểu Phùng, cậu sẽ không đánh rắm trên xe chứ?
Phùng Vi Ngũ không trả lời, đột nhiên y nhảy xuống, chạy như điên về hướng chợ. Dương Thành và Đỗ Long ngạc nhiên, chỉ nghe thấy Phùng Vi Ngũ một đường rắm tung ra rồi chạy, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, đồng thời cười ha hả.
Sau khi Đỗ Long cười một trận, đề nghị nói:
- Sếp Dương, tôi qua đó xem sao, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi nhé..
Dương Thành gật gật đầu nói:
- Đi đi, quả thực không được thì mang cậu ta tới bệnh viện.
Đỗ Long đi chưa lâu liền nghe thấy tiếng xì xì truyền tới sau một lùm cây xanh ven đường. Đỗ Long nhịn cười, tránh chỗ gió nói một cách nghiêm trang:
- Anh Phùng, anh không đi nhà vệ sinh à, chúng ta là cảnh sát mà. Đi đại tiểu tiện linh tinh, nếu bị mọi người nhìn thấy ảnh hưởng không tốt đâu.
Tâm tư đã chết của Phùng Vi Ngũ đã có rồi, cả đời này từ trước tới giờ chưa từng mất mặt như vậy. Y cắn răng không ra tiếng, nhưng chỗ khác trên thân thể y đang kêu xì xì không ngừng, qua một cơn y mới sợ hãi hỏi:
- Đỗ Long, cậu còn ở đây không?
- Ừ! Tôi ở đây.
Đỗ Long nói.
Phùng Vi Ngũ nói:
- Đỗ Long, cậu có mang giấy bên người không?
Đỗ Long cười nói:
- Anh Phùng, tôi chỉ sợ anh không mang giấy bên người, cho nên tới xem. Đây! Giấy tôi tiện tay lấy từ quán đồ nướng, chỉ có hai tờ, anh dùng tiết kiệm đi.
Đỗ Long đi tới lùm cây xanh, mặc dù đứng ở chỗ ngược gió, nhưng vẫn ngửi thấy mùi thối. Hắn ngừng thở dùng tay đưa giấy qua, chờ Phùng Vi Ngũ nhận được hắn lập tức chạy tới chỗ xa.
Phùng Vi Ngũ một hồi lâu sau mới toàn thân hư thoát và đi ra, sắc mặt còn trắng hơn tờ giấy. Đỗ Long thấy vậy tiến lên hỏi:
- Anh Phùng! Không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?
Phùng Vi Ngũ thật sự muốn đào hố chôn mình xuống, y xấu hổ và giận giữ nói:
- Vẫn tốt, bụng đã hết đau, chỉ là tay chân nhũn ra. Đỗ Long cậu đỡ tôi trở về đồn, ở đó tôi có thuốc chống tiêu chảy.
Đỗ Long cũng không có tâm tình dìu y, ai biết trên người y có sạch sẽ hay không? Hắn đang muốn khuyên Phùng Vi Ngũ nghỉ ngơi một chút rồi đi, điện thoại đột nhiên kêu lên, là Dương Thành gọi tới. Dương Thành nói 110 gọi bọn họ, nói cửa một quán Inte gần tiểu khu Lệ Viên có hai đứa trẻ đánh nhau. Sau khi nghe xong tình hình bên này, Dương Thành gọi Đỗ Long ở lại chăm sóc cho Phùng Vi Ngũ. Hai tên nít ranh cãi nhau, Đồn phó Dương tự mình còn sợ không làm được sao?