Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 69: Không có chút phong độ thân sĩ




" Báo cáo đạo diễn, mục tiêu tiến vào nút đường xây dựng. Số 3 đang theo dõi."

"Tạm hoãn theo vào. Do số 4 tiếp nhận."

"Báo cáo đạo diễn, mục tiêu tiến vào đèo lượn vòng, chạy theo hướng Lang Sơn. Số 4 đang đuổi theo dấu vết."

Giọng nói trong máy truyền tin có chút ngập ngừng, rất nhanh liền truyền đến tiếng cười nhạt của một người đàn ông: "Hắn đã phát hiện ra các ngươi theo dõi. Số 3 và số 4 lập tức rút về, điều động nữ ưu"

Diệp Thu vẫn không quay đầu lại chỉ là mượn gương chiếu hậu quan sát tình hình phía sau. Nhìn thấy hai chiếc xe ngươi lùi ta tiến, ngươi tiến ta lùi, trong lòng cười nhạt. Kiểu thủ đoạn này chỉ đi lừa một số người bình thường còn được, những người trải qua huấn luyện đặc biệt như bọn họ, sao có thể không chú ý tới những chi tiết này?

"Chàng trai, Ban ngày Lang Sơn không có ai cả, buổi tối mới náo nhiệt. Một số thanh niên đều chạy tới đây đua xe, ta mà trẻ lại hai mươi tuổi, ta cũng muốn đến thử…" Anh tài xế cười ha ha nói.

Lần trước Diệp Thu tới Lang Sơn, trải nghiệm khung cảnh náo nhiệt ồn ào ban đêm ở Lang Sơn, không ngờ ban ngày Lang Sơn lại yên tĩnh như vậy chỉ có từng đống rác người ta để lại, một vài chếc xe hơi bỏ đi, một bóng người cũng không có, chỉ có gió cuốn những túi nhựa trên mặt đất phát ra tiếng động.

"Bác tài, dừng xe ở nút đường phía trước." Diệp Thu chỉ con đường thông lên đỉnh núi Lang Sơn nói. Đây cũng là đường độc địa xe nào cũng phải qua đây.

"Được. Chàng trai lúc nào trở về? Còn cần dùng tới xe không? Nếu cậu quay về sớm tôi có thể đợi cậu một chút. Nếu không, cậu không bắt xe được ở đây đâu." Bác tài vừa tìm đồ cho Diệp Thu, vừa thiện ý nói.

Diệp Thu cười nói: "Cảm ơn bác tài, không cần đợi cháu đâu. Cháu lên núi tìm bạn, bọn họ lái xe tới."

Thấy tài xế lái xe đi xa, Diệp Thu mới cười đi bộ lên núi. Lúc này mới có thể nhìn toàn cảnh Lang Sơn, một đường núi vòng vèo xoay tròn lan tràn phía trước, sườn trong là những thạch bích đột ngột thò ra, sườn ngoài lại là khe núi sâu không nhìn thấy đáy. Ngã xuống dưới chắc chắn là thịt nát xương tan.

Thanh niên bây giờ cũng không biết là nghĩ thế nào nữa, vì tìm kiếm cảm giác mạnh mà cá cược cả mạng sống.

Diệp Thu không dừng lại, vẫn đi tới giữa sườn núi, lúc nhìn thấy một sườn núi khá thấp, mới trèo lên trên, dựa vào một tảng đá lớn nghỉ ngơi, đưa mắt lên nhìn phương hướng hắn vừa đi qua.

"Ra đi. Đều đến đây cả rồi còn che dấu gì nữa." Hít sâu một hơi, cảm nhận được mùi thơm dịu đặc trưng trên cơ thể con gái, không khỏi bật cười, thì ra là một cô gái.

Quả nhiên, xuất hiện trước mặt Diệp Thu là một nữ nhân mặc bộ đồ thể thao che đi dáng vẻ lả lướt, dưới chân là một đôi giày vải, tiện lợi chạy trốn, chạy nhảy và leo trèo, tóc dài buộc đuôi gà buông xuống phía sau đầu, không phấn son, thanh tú mà lạnh lùng.

"Nếu ta hỏi cô sao lại theo dõi ta, ngươi có nói cho ta biết không?" Diệp Thu nhìn chằm chằm vào đôi mắt nữ nhân, cười hỏi.

Mặc dù nụ cười rực rỡ, nhưng trong lòng lại bỗng trở nên cảnh giác. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cho dù là bất kỳ ai, đôi mắt họ hoặc nhiều hoặc ít tiết lộ ra chút bí mật. Mà đôi mắt nữ nhân này lại không vui không buồn, thậm chí không có một chút sắc sáng, nhìn qua, trong suốt thấy đáy, không hề có bất cứ cảm xúc gì trong đó. Đây chính là sát thủ bẩm sinh.

Nữ nhân rõ ràng sẽ không cảm thấy câu hỏi của Diệp Thu rất hài hước, cũng không định trả lời câu hỏi của hắn, trong tay cầm một con dao găm cổ quái, nhìn kỹ, chính là bản thu nhỏ của Uy Quốc Vũ Vân Đao. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Cô là người Uy Quốc?" Diệp Thu thất kinh, Trong lòng hắn cảm thấy có chút không hợp lý.

Vốn cho rằng người theo dõi hắn là người của Giai nghiệp quốc tế phái đến, chẳng qua là muốn bắt mình lại, lấy đó uy hiếp Đường Bố Y nhường khu khai phá Lang Sơn. Hiện giờ xem ra, tình hình khác với mình tưởng tượng rất nhiều.

Từ thủ thế xuất chiêu và sử dụng vũ khí lạnh lùng của nữ nhân này, thì biết ra tay bất phàm. Nếu là thế lực trong nước, bọn họ sao có thể chi nhiều tiền như vậy để mời tới một sát thủ Uy quốc? Lẽ nào ý đồ của những người này không phải là Lang Sơn, mà là có âm mưu khác.

Trong lòng Diệp Thu có chút sợ hãi, cảm giác được có một thế lực rất lớn đang quẩn quanh xung quanh bọn họ. Mà hiện giờ để lộ ra, chỉ là một góc của núi băng .

Nũ nhân không trả lời Diệp Thu, một dao dựng thẳng, lấy tư thế ném ngang đánh về phía Diệp Thu. Mặc dù Vũ vân đao của Uy Quốc khá nhỏ bé, nhưng sự sắc bén của nó Diệp Thu lại không thể coi nhẹ. Tiếng xé gió, ánh mắt của nữ nhân cuối cùng đã thay đổi rồi, hưng phấn và khát máu.

Diệp Thu không né tránh, thuận tay liền bắn ra một viên đá, chiêu này Diệp Thu đã sử dụng vô số lần, thậm chí có thể đánh rơi cả những con chim đang đậu trên cây xuống. Hơn nữa hắn có một thói quen hình thành từ nhỏ, chính là thích đeo trên người ba viên đá để phòng vạn nhất. Lúc đầu trong câu lạc bộ, thư ký thương pháp cao siêu của Kim Hải Lợi chính là bị hắn dùng đá đánh trúng vào mắt.

Đương!

Một dao của nữ nhân Uy Quốc nhằm vào viên đá của Diệp Thu đang bay tới, lúc lần nữa ngang dao đánh về phía Diệp Thu, đã mất đi tiên cơ.

Diệp Thu hành động, che trời lướt trên mặt đất nhanh như gió, đánh trái phải giống như linh miêu bắt chuột, lúc Vũ vân đao của cô ta đi chặn hòn đá, người đã tới trước mặt nữ nhân, một tay chống đỡ, đem tay cầm dao của cô ta giơ cao lên trời, chiêu này là vì đem sự tấn công của nữ nhân làm mất đi tính công kích, sau đó tay phải một quyền đánh mạnh vào bụng cô.

Đạp đạp đạp…..

Nữ nhân liên tục lùi sau mấy bước, lùi tới bên trên một tảng đá lớn sức lực mới mới yếu đi ngửa ra sau. Yết hầu ngòn ngọt, lúc này không dám há miệng ra, nếu không sẽ để máu trong nội tạng phun ra ngoài, sẽ tổn thương nguyên khí.

Lúc ngẩng mắt nhìn Diệp Thu lần nữa, chính là vẻ mặt kinh ngạc, còn kèm theo chút sợ hãi, một người Trung Quốc có thể đánh bay mình trong một chiêu?

Diệp Thu không hề có ý thương hoa tiếc ngọc, một quyền vừa nãy chỉ là dùng đủ sức. Vốn dĩ cho rằng có thể đánh cho cô tàn phế, xem ra khả năng thân thể chống đỡ va đập của những nữ nhân Uy Quốc này rất là mạnh.Không cho đối phương cơ hội thở dốc, lần nữa nhằm về phía cô.

Nhìn thấy người con trai Trung Quốc lại đánh tới, nữ nhân này rất nhanh hít thở hai lần, liền cảm thấy trong lòng dễ chịu rất nhiều. Tay cầm dao, sử dụng Vũ vân đao như là dao găm, cũng chạy nhanh nhằm về phía Diệp Thu.

Hiệp giả tương phùng kẻ mạnh thắng. Diệp Thu bị đao pháp sắc bén xảo quyệt của nữ nhân bức lùi sau liên tiếp mấy bước, vậy mà lại lùi lại về vị trí đứng ban nãy, trong lòng có chút tức giận.

Nghiêng mình lại tránh một dao, chân phải trượt nghiêng, cơ thể thấp xuống, liền dựa sát vào cơ thể nữ nhân Uy Quốc, đồng thời cũng thoát khỏi phạm vi tấn công của dao găm. Nữ nhân mặc dù mặc đồ thể thao bình thường, nhưng hình thể đầy đặn, sau khi Diệp Thu va lên người cô, cảm nhận thấy sự mềm mại co dãn kinh người. Mùi thơm cơ thể dịu nhẹ liền càng tỏa ra mát lạnh, lúc này, đột nhiên nhớ tới Trầm Mặc Nùng.

Sau khi nữ nhân Uy Quốc bị Diệp Thu đánh vào bụng, trong lòng kinh hãi, thu dao đâm về hướng chính mình. Dao này vừa có thể đâm trúng Diệp Thu, cũng có thể sẽ làm hại chính mình, cả hai bên cùng thương tổn, lấy chiêu thức hung ác lấy mạng đổi mạng.

Diệp Thu đâu có cho cô ta cơ hội, một tay nắm chặt tay cầm dao của cô ta, tay kia lại từ sườn cô ta luồn tới nắm chặt đuôi gà sau đầu cô.

Cơ thể nghiêng trái tránh lưỡi dao của cô, sau đó mượn lực đấu lực, rất không phong độ kéo tóc cô gái gắng sức đập lên tảng đá lớn cao hơn người phía trước.

Bịch!

Toàn thân cô gái Uy Quốc đều đập mạnh tới, đầu ong ong ù ù muốn té ngã. Mặt mũi bầm dập, máu tươi chảy ròng ròng trên trán, vẻ mặt thảm hại tả tơi kinh khủng.

Diệp Thu vỗ vỗ tay nói: "Đây chính là sự trừng phạt cho việc cô không trả lời câu hỏi của ta, là cái giá phải trả cho việc cô bức ép ta."

Nói xong những lời này, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút nao núng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.