Cẩn Ngôn

Chương 36




Phòng thí nghiệm của Kiều Nhạc Sơn truyền đến tin tức tốt, sulfonamide rốt cuộc cũng được nghiên cứu chế tạo thành công. Thế nhưng song song với thành công cũng có vấn đề phát sinh, hơn nữa còn là một vấn đề vô cùng khó giải quyết.

Kiều Nhạc Sơn khoanh tay, nhún vai, Lý Cẩn Ngôn đứng đối diện hắn cũng có chút không biết nói gì.

Trong đống thuốc nhuộm màu đỏ mà Lý Cẩn Ngôn mua hàng loạt kia không có prontosil, Kiều Nhạc Sơn và trợ thủ của hắn trong phòng thí nghiệm tổng hợp prontosil từ tư liệu của Lý Cẩn Ngôn, lại từ dược vật chiết xuất mà thu được sulfonamide không màu. Khi làm thí nghiệm trên người của chuột bạch thì thu được kết quả vô cùng khiến người ta thỏa mãn.

Vấn đề duy nhất chính là, bọn họ tìm không được đối tượng là người để làm thực nghiệm lâm sàng.

Loại thuốc sulfonamide này có một đặc điểm, chỉ khi nào tiến nhập vào trong cơ thể sinh vật thì mới có thể phát huy tác dụng, ở trong ống nghiệm thì lại không thể. Mà đây vừa vặn là một nan đề đặt ra trước mặt Kiều Nhạc Sơn và Lý Cẩn Ngôn.

Kiều Nhạc Sơn tháo kính xuống, xoa xoa cái mũi, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ, hắn đã có thể nói một ít chữ quốc ngữ đơn giản, từ trong lời nói pha tạp giữa tiếng quốc ngữ và tiếng Anh của hắn, Lý Cẩn Ngôn đại khái có thể nghe ra hắn là đang nói: Nếu không thể làm thực nghiệm lâm sàng lên cơ thể người thì sẽ không có cách nào khẳng định được loại dược này có tác dụng chữa trị cho cơ thể người mang bệnh tật. Nhưng điều này rất khó, tư tưởng của người dân trong nước vẫn còn rất bảo thủ, không ai nguyện ý tin tưởng rằng loại thuốc có tác dụng trên cơ thể con chuột thì cũng sẽ hữu hiệu đối với con người.

“Lý, tôi không thể không nói, đây là một vấn đề nan giải. Cho dù bệnh viện tư nhân của người phương Tây cũng rất khó tin tưởng rằng một loại thuốc nhuộm lại có khả năng điều trị bệnh viêm phổi và bệnh nhiễm trùng máu.”

Nan đề này nếu không được giải quyết thì cho dù bọn họ có nói khô hơi khản họng cũng vô dụng.

Loại thuốc chưa từng trải qua thực nghiệm lâm sàng mà chỉ mới phát huy tác dụng trên cơ thể của chuột bạch, ai mà dám dùng chứ?

“Thật sự là không còn cách nào sao?” Lý Cẩn Ngôn thở dài.

Lâu Tiêu vào lúc này lại mở miệng nói: “Vết thương bị nhiễm trùng, cũng có thể chữa trị?”

“Có thể.” Kiều Nhạc Sơn gật đầu.

“Tốt lắm.”

Lâu Thiếu soái ra khỏi phòng thí nghiệm, gọi Quý sĩ quan đi theo mình đến, thấp giọng phân phó vài câu, sau đó liền lập tức trở vào trong nói với Kiều Nhạc Sơn và Lý Cẩn Ngôn: “Vấn đề đã giải quyết xong.”

Không chỉ mình Kiều Nhạc Sơn, đến Lý Cẩn Ngôn cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, trong hồ lô của Lâu Thiếu soái đang bán thuốc gì đây?

Rất nhanh, Quý sĩ quan đã mang hai quân y đến phòng thí nghiệm, Lý Cẩn Ngôn tựa hồ đã nhận ra được đối tượng làm thực nghiệm lâm sàng mà Lâu thiếu soái tìm được là ai.

Tại nơi đóng quân của đoàn độc lập có một doanh trại độc lập, đây là nơi an trí cho những thương binh trở về từ chiến trường Mãn Châu Lý. Một số người bị thương nhẹ đã khỏi hẳn, nhưng không dưới hai mươi người vẫn đang bị miệng vết thương nhiễm trùng đày đọa.

Ở đầu thế kỉ hai mươi, các loại thuốc như penicilin và sulfonamide vẫn chưa ra đời, miệng vết thương bị nhiễm trùng gần như trở thành bùa đòi mạng của các thương binh.

Mặc dù người bệnh ở đây được chăm sóc khá tốt, nhưng tình hình vẫn càng ngày càng tệ đi, mọi người đều hiểu rõ, bọn họ chỉ là đang kéo dài thời gian mà thôi.

Kiều Nhạc Sơn đem cái hộp chứa sulfonamide giao cho quân y, cũng dựa trên tỉ lệ sử dụng thuốc trên cơ thể chuột bạch để đề nghị quân y nên sử dụng thuốc như thế nào.

“Tôi phải nói cho các người rõ, loại thuốc này trước đây chưa từng được sử dụng trên cơ thể con người.” Kiều Nhạc Sơn nói.

Nhóm thương binh nghe được mấy câu cà lăm của hắn đều nhếch mép, trong đó có một thương binh có phần bụng bị thương, miệng vết thương đã bắt đầu chảy mủ nói: “Chúng tôi chẳng chóng thì chày cũng sẽ đi đến tử lộ, nếu dùng thì nói không chừng còn có thể sống sót. Có thể sống thì ai mà nguyện ý chết chứ.”

Kiều Nhạc Sơn không nói thêm gì nữa, quân y dựa theo lời căn dặn của Kiều Nhạc Sơn, trước tiên là cho mấy thương binh có thương thế nặng nhất dùng thuốc, kế tiếp chính là theo dõi tình hình.

Lý Cẩn Ngôn đứng ở ngoài doanh trại có thể nghe được rõ ràng âm thanh bên trong truyền ra, trong lòng là tư vị không nói thành lời.

Một bàn tay to lớn đặt trên đỉnh đầu cậu, hơi dùng sức, Lý Cẩn Ngôn cúi đầu, cố sức xoa xoa khuôn mặt một phen.

Kiều Nhạc Sơn từ doanh trại đi tới, nhìn thấy tình huống của hai người kia thì ho khan một tiếng. Hắn quên mất mình đang cố gắng luyện tập quốc ngữ, vừa mở miệng là bắn một tràng tiếng Đức, còn ám muội chớp chớp đôi mắt. Lý Cẩn Ngôn không hiểu lời hắn nói, nhưng cũng biết được đó chẳng phải là lời gì “hay ho”!

Việc kế tiếp sẽ giao cho quân y.

Lâu thiếu soái hạ lệnh, chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, không thể tiết lộ cho bất cứ kẻ nào. Về phần quan binh khác trong quân doanh, không cần Lâu Thiếu soái hạ lệnh, chỉ cần quân y lên tiếng, mấy anh lính tuyệt đối sẽ không tự chuốc phiền toái vào người.

Dẫu sao, đối với những người tham gia quân ngũ mà nói, có hai loại người nhất định không được đắc tội, một là cấp trên của mình, loại còn lại, chính là quân y!

Chuyện về sulfonamide tạm thời đặt qua một bên, chỉ cần chờ quân y truyền tin tức về là được. Kiều Nhạc Sơn cùng với mấy người trợ thủ của hắn vẫn như cũ đứng ngây cả ngày trong phòng thí nghiệm. Hắn nói với Lý Cẩn Ngôn, việc lần này cho hắn linh cảm, khiến hắn hiểu được bản thân rốt cuộc là nên làm một chút gì đó.

Lý Cẩn Ngôn không hiểu lắm lời nói của Kiều Nhạc Sơn, nhưng từ vẻ mặt hắn thì có thể nhìn ra hắn thật sự nghiêm túc.

Lâu Thiếu soái nắm chặt tay thành đấm, dùng sức nện lên bả vai của Kiều Nhạc Sơn, Lý Cẩn Ngôn thiếu chút nữa đã rớt hàm xuống đất. Cậu rất muốn nói: Thiếu soái à, nắm đấm của ngài sẽ nện cho vị này bị nội thương mất, tôi còn phải dựa vào phòng thí nghiệm của hắn để kiếm tiền nữa đấy!

Không nghĩ tới, Kiều Nhạc Sơn lại nhanh như chớp lùi về phía sau một bước, dùng một tay tiếp được quả đấm kia của Lâu Thiếu soái.

Quai hàm của Lý Cẩn Ngôn trong một khoảng thời gian ngắn vẫn chưa nhặt lên được. Cậu đột nhiên có một loại cảm giác chuyện này so với việc Pikachu biến thân thành Ultraman còn hoang đường hơn. Quả nhiên Mao đại gia nói đúng, nhất định phải xuyên qua hiện tượng nhìn ra bản chất! Kiên quyết không được phạm sai lầm bởi chủ nghĩa hình thức…

Năm ngày sau, Lý Bỉnh đưa tới tin tức máy may đã được đưa đến, kỹ sư nước ngoài đang hỗ trợ lắp đặt, dạy cho nhóm công nhân cách thức sử dụng. Vốn dĩ chưởng quầy của tiệm vải đã đi mất hai người, người lưu lại đa phần đều là người thật sự có bản lĩnh. Thợ cả và hỏa kế phần lớn đều ở lại, dựa theo lời của Lý Cẩn Ngôn trước đây, tiền công tăng thêm hai đồng bạc.

Lý Cẩn Ngôn nói với Lý Bỉnh, nhóm quân bị và quân phục đầu tiên làm ra chỉ là để thử tay nghề, làm cho mọi người quen với việc sử dụng máy may một chút. Nếu như hiệu quả tốt, Lý Cẩn Ngôn tính toán sẽ mua thêm hai mươi bàn từ hiệu buôn của nước Mỹ.

Nhớ tới việc an trí thương binh mà cậu đã đề cập với Lâu Thiếu soái trước kia, trước mắt nhà máy trong tay cậu rõ ràng là không đủ chỗ. Năm sau nhà máy hóa chất tiến hành khởi công, có khả năng lại thu xếp cho một nhóm người, những người còn lại, cậu sẽ nghĩ biện pháp khác.

Hiện tại, Bắc Kì còn chưa xuất hiện nạn di dân, quả thật rất vắng vẻ, đất đai màu mỡ, rất thích hợp cho việc gieo trồng lương thực. Giá đất cũng rất rẻ, Lý Cẩn Ngôn dự định mua nhiều đất một chút, gieo trồng đậu nành và bắp ngô cùng với nuôi dưỡng gia súc gia cầm. Cậu nhớ rất rõ, trước biến cố 918, đậu nành sản xuất ở Đông Bắc đã từng chiếm tới 80% phân ngạch trên thị trường quốc tế

Đáng tiếc, sau này Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, cộng thêm một loạt nguyên nhân khác khiến cho Trung Quốc mất đi ưu thế này.

Thế nhưng, hiện tại hết thảy đều chưa xảy ra, cậu vẫn còn cơ hội.

Phát triển kinh tế nông nghiệp, chỉ dựa vào sức người thì rõ ràng là không đủ, trong đơn hàng của cậu với hiệu buôn nước Mỹ có thể đặt thêm hai cái máy cày. Xe tăng ban đầu hình như chính là máy cày bản nâng cấp thì phải?

Nghĩ muốn mua, Lý Cẩn Ngôn liền tính toán lại đi thêm một chuyến đến ngoại thành. Xem thời gian, còn sớm, trước bữa tối hẳn là có thể kịp trở về. Kết quả vừa mới mở cửa phòng thì lại vừa vặn đâm sầm vào Lâu Thiếu soái đang đứng trước cửa. Khuy áo bằng đồng trên quân phục cứng ngắc đụng vào mặt cậu, Lý Cẩn Ngôn đau đến nhe răng, bụm cằm ngẩng đầu: “Thiếu soái?”

Lâu Tiêu không nói gì, ôm cổ cậu, hai cánh tay như được đúc bằng thép ghì lại khiến cậu xém chút nữa thì tắc thở.

“Thiếu soái, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Lâu Tiêu vẫn im lặng, một cước đạp cửa phòng, trực tiếp ôm lấy cậu, vài bước liền đi đến bên giường, ấn cậu ngã xuống giường. Nhận thấy tình tự của Lâu Tiêu có phần không thích hợp, Lý Cẩn Ngôn chặc lưỡi: rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho Lâu Thiếu soái kích động đến như vậy?

Chẳng lẽ… Một tia sáng hiện lên trong đầu, Lý Cẩn Ngôn mở miệng nói: “Sulfonamide…”

Lời còn chưa dứt, môi đã bị chặn lại, cằm bị ngón tay mạnh mẽ chế trụ đến phát đau, Lý Cẩn Ngôn tức giận không ngừng đấm đấm bả vai Lâu Tiêu, ít nhất cũng phải để cậu nói cho hết câu đã chứ!

Thế nhưng rất nhanh, ngay cả biểu tình kháng nghị cậu cũng không bày ra được, âm thanh của vải vóc bị xé rách lại vang lên một lần nữa, đôi chân thon dài bị gác lên trên vai Lâu Tiêu, quân hàm kim loại cắt qua da thịt, một đường đỏ tươi uốn lượn…

Đợi cho đến khi Lâu Thiếu soái rốt cuộc cũng bằng lòng để cho Lý Cẩn Ngôn nói chuyện thì Lý tam thiếu đã mệt đến nỗi ngay cả sức lực ngồi dậy cũng không có.

Cậu gần như là mạnh mẽ chống đỡ hỏi một câu: “Có phải chuyện sulfonamide thành công rồi không?”

“Ừ.” Lâu Tiêu ôm cậu, “Thành công.”

Lý Cẩn Ngôn thở ra một hơi, không khỏi thấu hiểu Lâu Thiếu soái là vì cái gì mà lại kích động thành như vậy. Cậu mơ mơ màng màng muốn ngủ thì lại nghe Lâu Tiêu ghé vào tai cậu thì thầm: “Cẩn Ngôn.”

“Hả?”

“Cẩn Ngôn.”

“À.”

“Cẩn Ngôn…”

“Nha.”

“…”

Độ ấm trong phòng đột ngột giảm xuống năm độ, Lâu Thiếu soái không nói không rằng, một lần nữa ấn Lý Tam thiếu ngã trên giường…

Chuyện đi ngoại thành của Lý Cẩn Ngôn không thành, trên thực tế, chờ cậu tỉnh lại thì đã là giữa trưa hôm sau. Nếu không phải do đói bụng, chỉ e cậu cũng sẽ tiếp tục ngủ mất.

Bọn nha đầu bưng nước ấm và đồ dùng rửa mặt vào bên trong, Lý Cẩn Ngôn để ý, hôm nay trên người của nhóm nha đầu đều thay áo bông màu hồng, trên mái tóc cũng được buộc lại bằng dây màu hồng, trâm cài bên tóc mai là hình một đóa hoa nhung nho nhỏ, thoạt nhìn càng xinh đẹp.

“Hôm nay là ngày tốt gì sao?”

Lý Cẩn Ngôn hất nước lên rửa mặt, người cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.

“Ngôn thiếu gia, hôm này là giao thừa a. Ngài lại quên rồi sao, phu nhân hôm trước còn nhắc mà.”

Lý Cẩn Ngôn sửng sốt, hôm nay là giao thừa sao? Từ khi đi đến thời đại xa lạ này, từ Lý gia theo đến Lâu gia, ngay cả thời gian để thở gấp cậu cũng không có, trong khoảng thời gian này cậu lại càng vội như con quay. Giao thừa, năm mới… Thì ra đã sắp sang năm mới rồi ư?

“Ngôn thiếu gia?”

“Không sao.” Lý Cẩn Ngôn lấy khăn lau lau khuôn mặt, cười nói: “Sắp tới năm mới, nhân dịp không khí vui vẻ, đợi đến buổi chiều ta sẽ cho nhà máy xà phòng đưa qua đây một vài bông hoa xà phòng, mỗi người một đóa.”

“Tạ ơn Ngôn thiếu gia!”

Nhóm nha đầu mừng rỡ, con mắt đều tít lại thành hình bán nguyệt, hoa xà phòng chính là đồ hiếm, ba đóa tổng cộng là một đồng bạc! Dù tiền công nhận được ở phủ Đại soái cũng rất hậu hĩnh, nhưng đó là thứ mà các cô không thể tùy tiện xài được.

Lâu phu nhân đang nói chuyện về việc bố trí tiệc rượu đêm giao thừa với mấy người vợ lẽ, thấy Lý Cẩn Ngôn đi vào thì vội vẫy tay: “Ngôn nhi, lại đây.”

Từ sau khi Lâu Tiêu bảo tôi tớ đổi lại cách xưng hô, Lâu phu nhân dần dần không dùng những từ như “con dâu” để gọi cậu nữa mà bắt đầu gọi “Ngôn nhi”, nghe thân cận hơn nhiều, giống như khi Nhị phu nhân gọi Lý Cẩn Ngôn vậy. Chỉ có Lâu Đại soái dù đã bị Lâu phu nhân nhắc nhở nhiều lần nhưng vẫn không chịu thay đổi.

“Mẹ.”

Lý Cẩn Ngôn đi đến bên sô-pha rồi ngồi xuống, cười cười chào hỏi mấy người vợ lẽ, Lục tiểu thư và Thất tiểu thư yên lặng ngồi ở một bên, khi Lâu phu nhân và nhóm vợ lẽ nói chuyện cũng không xen miệng vào. Lý Cẩn Ngôn hơi ngạc nhiên, tính tình của vị Thất tiểu thư này dường như tốt lên không ít ha? Trong khoảng thời gian này, cậu vẫn luôn bận rộn ở bên ngoài, rất ít khi có cơ hội gặp hai vị tiểu thư của Lâu gia này, bỗng dưng nhìn đến vị Lâu Thất tiểu thư an tĩnh như vậy, trên mặt không tự giác mà lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lâu phu nhân cười cười, vỗ vỗ tay Lý Cẩn Ngôn, có một số lời không nên nói ra trước mặt. Bà đã cùng Đỗ phu nhân định ra hôn sự cho Lâu Thất tiểu thư, người kia là cháu trai của Đỗ phu nhân, trong nhà có sáu bảy hiệu buôn, chủ yếu kinh doanh các thứ như lông mao lợn, cây trẩu và lá chè, lợi nhuận hằng năm thu về cũng đến bảy, tám vạn đồng bạc. Tuổi của người kia cũng tương đương với tuổi của tiểu Thất, bộ dạng không tệ, tính cách cũng thành thực, là một người biết phấn đấu. Lâu phu nhân nhìn trúng liền đem chuyện này nói với Lâu Đại soái, định ra hôn sự cho Thất tiểu thư.

Nhà chồng không dính tới quân đội và chính phủ như vậy, cho dù là thân thích của Đỗ phu nhân thì cũng không nhiều. Dù Lâu Thất tiểu thư sau này lại chứng nào tật nấy thì cũng sẽ không gây nên bao nhiêu ảnh hưởng xấu đến Lâu gia.

“Giao thừa năm nay là năm cuối cùng tiểu Lục và tiểu Thất ở nhà.” Lâu phu nhân cảm thán một tiếng, mân mê chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay: “Cho nên muốn làm náo nhiệt một chút. Khi còn là con gái, ở nhà mẹ đẻ là nghìn tốt vạn tốt, đến khi vào nhà chồng thì không thể tùy hứng được nữa.”

Ngũ di thái nghe được thì đỏ bừng đôi mắt, Lục Tiểu thư vội vàng đi qua an ủi bà, Thất tiểu thư ngồi tại chỗ, cúi đầu không lên tiếng, thoạt nhìn có vài phần thương cảm.

Nhị di thái vẻ mặt hòa nhã, Tứ di thái cắn hạt dưa, ai cũng không nghĩ sẽ mở miệng nói dăm ba lời với Thất tiểu thư. Trái lại, Lâu phu nhân kén chồng thay Thất tiểu thư, nói với Lý Cẩn Ngôn rằng: “Hai em gái của con đều lấy chồng, sau này có thể chiếu cố được thì phải chiếu cố một chút.”

Lý Cẩn Ngôn gật đầu, đôi mắt của Lâu Thất tiểu thư bắt đầu hồng lên, kêu một tiếng: “Phu nhân.”

Lâu phu nhân vỗ vỗ cánh tay cô, khi Lâu Thất tiểu thư muốn oa vào trong lòng thì lại không dấu vết mà tránh đi. Lâu phu nhân làm đến vô cùng tự nhiên, không ai phát hiện ra có chỗ không đúng, ngay cả Lâu Thất tiểu thư cũng cho rằng việc đó chỉ là vừa khéo.

Lâu phu nhân tiếp tục bàn bạc chuyện lễ mừng năm mới với nhóm vợ lẽ, Lý Cẩn Ngôn ngồi ở một bên cảm thấy cả người đều không được tự nhiên, lấy cớ có việc nghĩ muốn rời đi thì lại bị Lâu phu nhân kéo lại: “Việc này về sau sẽ do con phụ trách, thành thật ngồi ở một bên nghe đi, không được trốn việc.”

Lý Cẩn Ngôn hết cách, rũ đầu ngồi trở lại ghế sô-pha, cố tình bày ra một bộ mặt đau khổ, thấy Lâu phu nhân nhìn qua liền nhân cơ hội làm một cái mặt quỷ, đùa cho Lâu phu nhân và mấy người vợ lẽ đều vui vẻ.

Có điều, cho dù Lý Cẩn Ngôn có đùa cho Lâu phu nhân cười toe toét thì bà vẫn rất cương quyết, không cho đi!

Lý Tam thiếu chỉ đành phải tiếp tục mang khuôn mặt khổ qua, ngồi trên ghế sô-pha, thành thật lắng nghe.

Trong thư phòng, Lâu Đại soái nghe được chuyện từ Lâu Tiêu thì trực tiếp từ trên ghế đứng lên, thoáng đụng phải ly trà, nước trà nóng hổi bắn lên tay và lưng ông nhưng ông lại không hề có cảm giác.

“Thật sự?” Lâu Đại soái hùng hổ trừng mắt, thanh âm có chút run rẩy: “Mày nói thật sao?! Thằng con à, mày đừng có gạt bố mày nha!”

“Là thật!” Lâu Tiêu đưa báo cáo quân y đem tới đặt trước mặt Lâu Đại soái, “Đây là bản ghi chép tỉ mỉ về nhóm thương binh dùng thuốc.”

Lâu Đại soái vội vã cầm lấy bản báo cáo, gần như là đọc từng chữ một. Lâu Thiếu soái nói tiếp: “Mặt khác, con phái người tìm mấy bệnh nhân bị viêm phổi đưa đến chữa trị, tình hình dùng thuốc qua mấy ngày nữa sẽ có thể được đưa tới.”

Lâu Đại soái lại một lần nữa nhìn bản báo cáo của quân y, vẻ mặt từ kích động trở nên ngỡ ngàng, ảo não, tiếp đó lại một hồi kích động, sau cùng ông ngẩng đầu, “Tiêu nhi, việc này trừ con và con dâu ra thì còn có ai biết nữa không?”

Lâu Tiêu ra hiệu cho Lâu Đại soái lật đến tờ cuối cùng của bản báo cáo, trên đó liệt kê ra tên của tất cả những người nắm rõ việc này.

“Cha, Kiều Nhạc Sơn tuyệt đối không có vấn đề, những người có tên trong này đều có thể tin được.”

Lâu Đại soái gật đầu, ngồi trở lại trên ghế, muốn uống một ngụm trà thì phát hiện nước trà đang dọc theo bàn chảy xuống trên mặt đất. Ông cũng không có tâm tư đi quản xem nước trà có thấm ướt văn kiện hay không, mở miệng hỏi: “Việc này, vợ con có phải đã sớm nói cho con biết?”

“Phải.”

“Sớm bao lâu?”

“Trước khi đi Mãn Châu Lý.” Lâu Thiếu soái ăn ngay nói thật: “Kiều Nhạc Sơn, là con tìm tới.”

“Vợ con a… Thật đúng là thiên vị con mà.” Súng đạn lại thêm thuốc tây, Lâu Đại soái không biết bản thân nên vui mừng vì đứa con cưới được một người vợ tốt, hay là nên kêu tên tiểu ranh con kia tới rồi hung hăng mắng cho hai nhóc khốn nạn này một trận! Nếu như trước đó mười năm, ông sẽ không mắng không chửi, mà trực tiếp cho bọn nó ăn roi da!

Giấu diếm kín kẽ như vậy, một chút tiếng gió cũng không lộ ra, xem bố mày là ai hả?

Lâu Tiêu mặt không đổi sắc, lời trong miệng phun ra lại suýt làm cho Lâu Đại soái tức đến hộc máu: “Vợ con, đương nhiên là hướng về con.”

Một lát sau, oán khí trong ngực Lâu Đại soái cuối cùng cũng tản đi, ông không ngừng tự nói với bản thân, không thể vì mấy tên ranh con này mà tức giận!

Cẩn thận thu hồi tư liệu quân y đưa tới, Lâu Đại soái mở miệng nói: “Việc kia của Phan Quảng Hưng, con có biết không?”

“Vâng.”

“Biết vì sao mà ta không giết cái tên ăn cây táo rào cây sung kia không?”

“Cha có suy xét của cha.”

“Ít giả bộ ngớ ngẩn với ta đi.” Lâu Đại soái hừ một tiếng, “Nhóm người Nhật Bản kia cũng không phải là lần đầu tiên ra tay, không nói đến sáu tỉnh Bắc Kỳ, chỉ nói thành Quan Bắc, năm trước có một nhà máy thủy tinh, năm kia có một nhà máy sơn và một nhà máy xi-măng đều bị  bọn Nhật lùn kia giở trò làm cho suy sụp, hiện giờ còn muốn giở lại mấy trò đó? Hừ!” Trong mắt Lâu Thịnh Phong hiện lên một tia âm ngoan: “Sớm muốn gì cũng sẽ để bọn chúng biết rõ, họ Lâu ta cũng không phải dễ trêu chọc như vậy!”

Hai tay Lâu Tiêu đặt ở sau lưng nắm chặt, ánh mắt trầm lãnh, không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.