Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 23




Chúc Tri Phi đang vùi đầu vào ăn cơm rang, không chú ý tới Lục Thời đổi đĩa cá.

Ngụy Quang Lỗi liếc nhìn, Lục Thời cầm cốc giấy dùng một lần lên uống trà, không nói gì.

Từ sau hôm ăn xong bữa lẩu kia, trong lòng cậu vẫn luôn có sự thấp thỏm không thể nói rõ cũng không thể hiểu rõ.

Bây giờ cảm giác sự thấp thỏm này càng rõ ràng.

Khi cậu quen Lục Thời, anh không cảm xúc, không chút để ý tới tất cả mọi thứ.

Chơi game là vì tạo tổ cùng cậu với Chúc Tri Phi, mang theo anh em cùng bay. Cũng không giống như cậu và Chúc Tri Phi, thua rồi sẽ không nóng nảy không cam lòng.

Lục Thời cho dù thắng hay là thua, biểu tình cũng chẳng có chút thay đổi.

Đua xe, câu cá, đều vì kiếm tiền.

Còn về việc học, Ngụy Quang Lỗi cảm thấy người ta chỉ số thông minh cao lại ưu tú, như trước đây Lục Thời đã từng nói, luôn thi được hạng nhất thì có thể lấy được học bổng toàn phần, ở ký túc xá có điều kiện tốt nhất, được hưởng tự do ở một mức độ nhất định, tôi có thể lấy hạng nhất thì tội gì không lấy?

Cho nên, Ngụy Quang Lỗi vốn cho rằng, người anh em này của cậu, cảm xúc quá tẻ nhạt, thậm chí còn có chút chán đời không thể hiện rõ. Dường như tất cả sự tồn tại đều không thể dễ dàng gợi lên cảm xúc của anh.

Cho tới khi Sở Dụ xuất hiện.

Người này, giống như một điều bất ngờ. Làm cho Ngụy Quang Lỗi không khỏi phủ nhận phán đoán của bản thân mình.

Nói ra thì, kỳ thực cậu cũng không quá rõ ràng, giữa Lục Thời và Sở Dụ, rốt cuộc là cảm xúc gì.

Nhưng cậu có thể nhìn ra, thái độ quan tâm của Lục Thời với Sở Dụ, đã vượt qua tất cả những thứ còn lại, thậm chí còn vượt qua phạm vi bình thường.

Cho dù loại quan tâm này là sự hưng phấn khi thợ săn đối diện với con mồi, là ham muốn chiếm hữu không buông tay, hay là gì đi nữa, Ngụy Quang Lỗi vẫn cảm thấy có chút kinh hãi.

Dùng toàn bộ cảm xúc mãnh liệt đặt lên một người, bên ngoài là cường ép, dẫn đầu nắm quyền chủ động.

Trên thực tế, tất cả sự chú ý, tâm tư, tình cảm, hoàn toàn vây xung quanh một người, thì đã tự bước trước một bước đưa mình vào thế bị động.

Sông Thanh Xuyên chậm rãi chảy, gió thổi rất khẽ, mang theo hơi nước ướt át phả vào mặt.

Sau khi giải quyết xong đĩa cơm rang, Chúc Tri Phi cuối cùng cũng lót được chút gì đó cho cái dạ dày đói khát, cậu ngẩng đầu lên, dài giọng cảm thán, “Đây mới là cuộc sống chứ!”

Lại xoa xoa bụng mình, “Đáng tiếc, nghĩ tới về nhà vẫn phải làm hai tập đề, cmn tim tôi đau quá!”

Sở Dụ đang ăn thịt cá, nghe thấy thế kinh ngạc, “Bây giờ đã sắp hai giờ rồi, cậu về nhà còn phải làm bài tập? Vậy phải thức khuya tới giờ nào?”

“Mẹ tôi báo danh cho tôi hai lớp học thêm cả ngày mai, lớp học thêm còn có bài tập. Tối nay có thể làm được mấy tờ thì làm mấy tờ, dù sao về cũng không ngủ được.”

Chúc Tri Phi cầm đũa chọc chọc cơm rang còn sót lại trên đĩa, “Mẹ tôi cũng thật quyết liệt, vừa mới khai giảng lớp mười một, bà ấy đã tra thực đơn của lớp mười hai rồi, sợ tôi dùng não quá mức, còn hỏi thăm khắp hàng xóm láng giềng xem hầm canh gì là bổ não nhất. Cho nên nói, điều này báo hiệu trước hiện tại mẹ tôi với vừa bắt đầu tiến công, chỉ báo danh cho tôi hai lớp học thêm mà thôi, có lẽ tới học kỳ sau, cả ngày thứ bảy cũng bị chiếm sạch.”

Người nhà Sở Dụ không quan tâm việc học của cậu, học thêm hay không học thêm, đều tùy ý cậu. Bây giờ chỉ nghe thôi cũng thấy áp lực lớn.

Buổi tối thanh tĩnh, có rượu, có đồ ăn, có anh em, Chúc Tri Phi bắt đầu lải nhải.

“Từ khi tôi học tiểu học, mẹ tôi đã nhắc mãi, bảo tôi phải học hành chăm chỉ, cố gắng đọc sách, sau này kiếm nhiều tiền, chuyển ra khỏi đường Thanh Xuyên. Tôi rất tự mình biết mình, tôi ấy à, thiên phú cũng bình thường, so với bên trên không tới, so bên dưới có thừa, so với yêu cầu của bà có lẽ tôi còn kém một chút. Nhưng tôi cũng đã cố gắng hết sức lực rồi.”

Cậu ăn mấy miếng hết sạch xiên đậu nướng, “Lớp mười vào được tư lập Gia Ninh, mẹ tôi lập tức bành trướng, nói muốn đưa tôi ra nước ngoài. Trong nhà tôi có bao nhiêu tiền, tôi còn không biết sao? Cho dù đập nồi bán sắt cũng không có tiền. Còn nữa, nếu như trường học không miễn một nửa học phí còn có học bổng, tôi cũng sẽ không vào tư lập Gia Ninh.”

Ngụy Quang Lỗi vẫy tay, lại bảo ông chủ hai lon bia dứa.

Bật nắm lon, đặt vào tay Chúc Tri Phi.

Chúc Tri Phi cười nhạo mắng, “Cút, ông đây là người còn phải về nhà làm bài thi, uống rượu cái mông!”

Miệng nói như vậy nhưng tay rất thành thực, nhận lấy.

Ngụy Quang Lỗi cười, “Không phải vì phối hợp không khí sao?”

“Không khí gì?”

“Thiếu niên thời kỳ trưởng thành mờ mịt, ban đêm ở bên cạnh bờ sông, trút bầu tâm sự.”

Chúc Tri Phi bị đùa cười, “Con mẹ nó mày mới là thiếu niên mờ mịt, tôi đây rất rõ ràng. Chăm chỉ học tập, thi đỗ một trường đại học tốt, kiếm nhiều tiền cho mẹ tôi dưỡng lão. Mục tiêu của tao ổn định rõ ràng, mờ mịt cái mông!”

“Đừng mông, mông nữa, kém văn minh biết bao.”

Ngụy Quang Lỗi tự mình cầm lon bia dứa lên, “Nhưng nếu như mẹ mày nghe thấy lời này của mày, không biết sẽ vui thế nào, bữa sáng ngày mai sẽ luộc thêm cho mày một quả trứng gà.”

“Mày đừng quan tâm bữa sáng mai của tao có thêm trứng gà hay không.”

Chúc Tri Phi ghét kính vướng, tháo xuống để bên tay, “Thạch Đầu, mày thì sao, đã nghĩ xong chưa, rốt cuộc mày có đi học nữa hay không?”

Lục Thời vẫn luôn im lặng ngẩng đầu, nhìn Ngụy Quang Lỗi.

Sở Dụ yên lặng ăn, tự giác không nói xem vào.

Ngụy Quang Lỗi đặt lon bia đã uống một nửa lên trên bàn, thờ ơ cười cười, “Có lẽ là không học nữa, tao không giống như mày và anh Lục, có thể tìm được đường ra trên con đường học tập. Hơn nữa, tao đi học, nhà tao phải làm thế nào, cửa hàng phải làm thế nào.”

Chúc Tri Phi cúi đầu, sắp xếp từng que từng que xiên nướng, âm lượng thấp xuống, “Bố mày………vẫn không có tin tức gì sao?”

“Tao đã sớm coi như ông ta chết rồi.” Biểu tình Ngụy Quang Lỗi nhạt xuống, khóe miệng châm chọc, “Năm đó ông ta cờ bạc, thua rồi còn lừa mẹ tao đi vay nặng lãi, còn chưa trả xong đã chạy rồi. Từ ngày ông ta bỏ lại tao và mẹ lại chạy mất không còn bóng dáng, tao coi như ông ta đã chết rồi. Tao và mẹ tao bây giờ sống cũng rất tốt, ít nhất thì ăn mặc không lo. Cho nên có đi học hay không, đối với tao thực sự cũng không quan trọng.”

Sở Dụ ăn từng miếng, từng miếng cá.

Cậu đột nhiên cảm thấy, bản thân mình đã rất may mắn.

Tuy rằng khi cậu chưa ra đời, bố cậu đã gặp điều bất trắc mất đi, mẹ cậu quá bận rộn không quan tâm tới cậu, nhưng cậu vẫn còn có anh chị, có điều kiện kinh tế đủ tốt, có nhà có xe, không lo áo cơm.

Cậu không cần phải thực cố gắng, cũng đạt được thứ mà nhiều người tha thiết ước mơ.

Thậm chí đối lập mới đa số người khác, cậu vừa sinh ra đã ở vạch đích.

Chúc Tri Phi vỗ vai Ngụy Quang Lỗi, “Được, được, được, bố mày cũng chẳng phải người. Như bây giờ cũng tốt rồi, dù sao bắt mày làm hàm số hay học công thức hóa học không bằng để mày biểu diễn thăng thiên ngay tại chỗ.”

Ngụy Quang Lỗi cười đạp một cái vào ghế Chúc Tri Phi, “Cút cmm đi, mày xem thường tao đấy hả?”

Chúc Tri Phi cười lớn, cầm theo ghế nhựa lui về đằng sau.

Lục Thời uống một ngụm trà, nói với Ngụy Quang Lỗi, “Không đủ tiền thì nhớ nói ra.”

“Ừ, mấy tháng nay đều có thể trả đúng hạn, nếu không gom đủ thì em lại tìm anh vay một ít.” Ngụy Quang Lỗi cầm chiếc lon chạm nhẹ vào cốc nhựa đựng trà của Lục Thời, “Anh em tốt, em không cần cảm ơn nữa.”

Ngụy Quang Lỗi uống bia, Lục Thời uống trà, “Ừ, tôi ăn ở nhà cậu không ít bữa đâu.”

Ngụy Quang Lỗi nhếch môi cười.

Thấy ông chủ muốn ra bờ sông thu lưới, Chúc Tri Phi thuận tay buông ghế nhựa xuống, gọi Sở Dụ cách bàn trà, “Giáo hoa, cậu có muốn cùng đi xem không?”

Sở Dụ rất hứng thú với những thứ này, “Được! Đợi tôi!”

Ông chủ đeo đèn pha trên đầu, Sở Dụ và Chúc Tri Phi theo phía sau.

Sườn dốc bờ sông thấm nước, trơn, lại tối đen như mực, bọn họ không đi xuống, chỉ đứng bên bờ xem.

Chúc Tri Phi duỗi thắt lưng trong gió đêm, không đầu không đuôi nói một câu, “Thực ra ban đầu Thạch Đầu không mang cái tên kia.”

Sở Dụ thu tầm mắt nhìn bờ sông lại, hướng về Chúc Tri Phi, “Vậy tên là gì?”

“Ngụy Gia Cường, ha ha ha, có phải rất quê mùa hay không? Cái tên bây giờ là do nó tự mình đổi, chính là từ sau lúc bố nó bỏ đi.”

Ngữ khí Chúc Tri Phi rất nhẹ, nói cho Sở Dụ nghe, “Quang Lỗi, là quang minh lỗi lạc. Khi đó ấy à, nhà nó bị bọn cho vay nặng lãi đòi nợ này, dọa nạt này, hất sơn vào nhà này, đều đủ cả. Thạch Đầu nói, cả đời nó tuyệt đối sẽ không như bố mình, làm một con chuột qua đường hèn nhát bất lực.”

“Nó muốn sống quang minh lỗi lạc.”

Sở Dụ không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình, cậu nghe tiếng nước chảy rào rào từ lưới vớt cá, mở miệng, “Cái tên rất hay.”

“Đúng, với trình độ văn hóa của Thạch Đầu, có thể lấy ra được cái tên này, không biết đã phải tra từ điển biết bao lâu, cũng không dễ dàng.”

Chúc Tri Phi không hề lưu tình chút nào nói Ngụy Quang Lỗi, đẩy đẩy gọng kính, lại nói, “Tôi với anh Lục, vẫn luôn rất quan tâm tới việc rốt cuộc Thạch Đầu có tiếp tục đi học nữa hay không. Gia đình chúng tôi như vậy, chỉ có thể thông qua con đường học tập mới có thể vươn lên. Cho nên, anh Lục còn dạy kèm cho Thạch Đầu.”

Nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy, người với người thực sự không giống nhau.

“Nhà tôi, tuy rằng không có nhiều tiền, nhưng cũng đủ ấm no. Không có gì để tôi phải lo nghĩ cả, chuyên tâm đọc sách thì công đức viên mãn. Còn Thạch Đầu không giống thế, nó đã vác trên vai gánh nặng kiếm sống của gia đình. Cho nên, làm anh em, tôi có phải…..chỉ cần tôn trọng lựa chọn của nó hay không? Giáo hoa, cậu cảm thấy, suy nghĩ của tôi như vậy có đúng không?”

Sở Dụ không gật đầu, cũng không lắc đầu, “Anh tôi đã từng dạy tôi, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, cưỡng chế nhúng tay vào cuộc sống của người bên cạnh, cũng không phải là chuyện tốt, có lẽ, cuộc sống tựa như nước uống, ấm lạnh tự mình biết?”

Chúc Tri Phi có chút ngạc nhiên nhìn Sở Dụ, “Giáo hoa, không ngờ rằng cậu là giáo hoa như vậy.”

“Vậy cậu nghĩ tôi như thế nào?”

Chúc Tri Phi vuốt vuốt mũi, “Ha, có lẽ chính là………tại sao không ăn cháo thịt(1)? Ha ha ha, dù sao, những thứ như hoàn cảnh lớn lên của cậu với tôi và Thạch Đầu khác biệt rất lớn.”

Sở Dụ trừng mắt, “Tôi không ngốc!”

Chúc Tri Phi cười hi hi nhận tôi, “Ừ, tôi sai rồi, do tôi nghĩ đó là lẽ dĩ nhiên.”

Ông chủ quán nướng kéo lưới lên, Chúc Tri Phi cao giọng hỏi, “Chú ơi, thế nào rồi, có được nhiều không ạ?”

Ông chủ tươi cười hớn hở, dáng vẻ vô cùng vui mừng, nếp nhăn trên mặt cũng như mang theo ý cười, “Những con cá này đều không có não, đều chui vào lưới cả!”

Chúc Tri Phi cười.

Sở Dụ cũng cười.

Giờ phút này, làm cho người ta thực vui vẻ.

Trên đường trở về, từ đằng xa nhìn thấy quán nướng cũ nát, cùng với Lục Thời và Ngụy Quang Lỗi ngồi bên cạnh chiếc bàn vuông, trong đầu Sở Dụ đột nhiên luẩn quẩn một suy nghĩ.

Mục tiêu của Chúc Tri Phi là học tập chăm chỉ, thi vào trường đại học tốt, tìm công việc tốt, kiếm tiền, chăm sóc người nhà.

Mục tiêu của Ngụy Quang Lỗi là trả nợ, chú ý tới quán sửa xe, chia sẻ gánh nặng với mẹ.

Thậm chí mục tiêu của ông chủ quán nướng có thể là mời chào được thêm mấy vị khách, vớt được thêm mấy con cá, kiếm tiền, nuôi gia đình, nuôi lớn đứa con.

Vậy……vậy cậu thì sao, mục tiêu của cậu là gì?

Sở Dụ dừng bước chân.

Cậu đột nhiên phát hiện, cậu sống mười bảy năm rồi, thế nhưng không thể nói ra mục tiêu của mình là gì.

Lái xe từ bờ sông rời đi, chưa tới mấy phút đã về tới đường Thanh Xuyên.

Sở Dụ nhìn xung quanh, kinh ngạc, “Cách bờ sông gần thế sao?”

“Đúng thế.” Ngụy Quang Lỗi chỉ phương hướng, “Nơi đó, đi qua ngõ nhỏ, đi thẳng xuống dưới chính là bờ sông. Cho nên ở đường Thanh Xuyên cũng không tệ, có sông có gió, mùa hè mát mẻ.”

Quay xe về nhà kho, Ngụy Quang Lỗi kéo cửa cuốn xuống, khóa lại.

Phủi phủi bụi trên tay, Ngụy Quang Lỗi nhìn Sở Dụ, “Cậu về kiểu gì đây? Hay ở lại đây đi?”

Sở Dụ xua tay, “Không phiền mọi người nữa, tôi gọi xe về, rất tiện.”

Ngụy Quang Lỗi cũng không miễn cưỡng, lại hỏi Lục Thời “Chúc Tri Phi lát nữa là phải chạy về nhà làm bài tập rồi, còn anh thì sao, chúng ta tiếp tục ăn không? Trong nhà còn đồ hầm.”

Lục Thời đút hai tay trong túi quần bò, lộ ra bao bảo vệ cổ tay màu đen.

“Không, tôi đưa cậu ấy về.”

“Hả?” Sở Dụ không thích làm phiền người khác, “Tôi không phải là con gái, không cần đưa tôi về đâu.”

Lục Thời không nói gì, xoay người đi ra ngoài.

Cuối cùng vẫn để người ta đưa về.

Không biết có phải do khi đua xe quá hưng phấn hay không, hay là vì hút máu Lục Thời ở trên xe quá nhiều rồi, ngồi lên xe, toàn thân Sở Dụ mềm nhũn, mắt không thể mở ra.

Còn chưa đi được bao xa, Sở Dụ đã gục đầu lên cửa kính, mơ màng thiếp đi.

Xe taxi đi trên con đường vắng vẻ, đèn đường hai bên không ngừng chuyển động về phía sau, ánh đèn màu ấm xuyên qua cửa sổ, tia sáng rơi xuống chồng chất lên nhau.

Xe chạy vào đường hầm.

Tầm nhìn đã trở thành những hình ảnh không đổi, Lục Thời nhìn lại, thấy lông mi Sở Dụ đang khép, dưới ánh sáng tạo thành bóng mờ.

Cậu ngủ không ổn, khẽ nhíu mi, ngón tay cong lại, nắm chặt cổ tay áo, hô hấp yên ổn vô hại.

Nhìn một lát, Lục Thời rũ mi, vươn tay kéo người lại để tựa vào vai mình.

Động tác rất nhẹ.

Sở Dụ theo bản năng cọ cọ lên vải áo trên vai Lục Thời, bất giác lẩm bẩm thành tiếng, “Lục Thời……..”

Xe ra khỏi đường hầm.

Bóng người bên đường thưa thớt, bên ngoài cửa xe là ánh sáng đèn chuyển động rất nhanh, qua vài giây, Lục Thời cúi đầu đáp lại, “Ừ.”

~~~~~~~~~~~~~~~~

(1): Sao không ăn cháo thịt. Ý chỉ không có nhận thức toàn diện về sự việc.

Bẳt đầu từ một câu chuyện: Có một năm xảy ra nạn đói, dân chúng không có lương thực ăn, chỉ ăn rễ cây, vỏ cây, rất nhiều dân chúng đã chết đói. Tin tức nhanh chóng được truyền tới hoàng cung, Tấn Huệ Đế nghe xong rất khó hiểu, sau đó ông ta nghĩ ra một phương án giải quyết, viết rằng: “Dân chúng không có ngô gạo ăn chống đói, tại sao lại không ăn cháo thịt?” (Bó tay với lão này luôn =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.