Căn Hộ Có Quỷ

Chương 14




Tạm thời Nhã Nhã không có chỗ ở, vì vậy tôi liền đưa cô ấy trở về nhà mình.

“Thiệt ngại ghê, nhà mình vừa nhỏ vừa bừa…”

Song, Nhã Nhã cực kỳ thích thú:

“Nhà bạn rất ấm áp, lại còn thơm nữa, giường cũng thật êm, bên ngoài ban công lại còn cả treo chuông gió. À, giấy dán tường này đẹp quá nè.”

“Ừ chắc là chủ trước dán đó.” Tôi giải thích. 

“Rất hợp với màu chăn bông của bạn, đều là sắc vàng ấm áp. Tiền thuê mỗi tháng ở đây là bao nhiêu?”

“450.”

Nhã Nhã che miệng, vẻ mặt ngạc nhiên: 

“450! Quá rẻ luôn…”

Đáng lý ra, trong tình cảnh gian nan như hiện tại, Nhã Nhã nên thuê một căn phòng đơn để ở trọ. Nhưng ngẫm lại, khi ấy người môi giới có nhấn mạnh rằng, căn phòng của tôi là căn phòng đơn duy nhất trong khu vực này có giá rẻ đến vậy.

“Ừ có điều vẫn còn nhiều thứ bất cập, nội thất ở đây đã cũ lắm rồi. Chẳng hạn như máy giặt, trần nhà rồi vòi nước này, tất cả đều bị rò rỉ nước. Máy nước nóng cũng có vấn đề, mỗi lần đi tắm nước có lúc nóng, có lúc lạnh. Bạn muốn tắm không?”

Nhã Nhã gật đầu.

Tôi hướng dẫn cách sử dụng nhà tắm rồi chuẩn bị một bộ quần áo ngủ cho cô nàng.

Vừa định rời đi thì tôi nghe thấy tiếng Nhã Nhã gọi:

“Giờ đã cũng khuya, hay chúng ta cùng nhau tắm đi cho đỡ tốn thời gian.”

Nói cũng phải, tôi đây cũng buồn ngủ muốn chết rồi.

Trước khi bước vào phòng tắm, tôi không quên dán một tờ giấy ghi chú lên cánh cửa:

[Gửi con rùa đen rúc đầu hễ tâm thần bất định là lại biến thành lệ quỷ nào đó: 

Cấm nhìn trộm!

P/s: Chị chưa tha thứ cho em đâu!!! (╰_╯)#]  

Lúc Nhã Nhã đang làm ướt người thì tôi ở cạnh bên đánh răng rửa mặt.

“Ây da, nóng quá.” Cô nàng kêu lên.

Tôi điều chỉnh lại nhiệt độ, gạt nhẹ vòi sang bên phần nước lạnh:

“Tốc độ xử lý của máy nước nóng này hơi chậm, đợi một chút nhé.”

Trong lúc trò chuyện, tôi vô ý ngó thấy cơ thể của Nhã Nhã… Trời ơi, không hổ danh là người đẹp, sao ngực cô nàng lại đồ sộ vậy? Vòng eo “con kiến” siêu nhỏ, bờ mông cong quyến rũ, còn đôi chân thì dài miên man…

“Sao bạn còn chưa cởi đồ?” Cô nàng cười hỏi tôi.

Tôi thấy hơi xấu hổ, liền quay đầu sang chỗ khác.

Nhanh chóng cởi quần áo ra, tôi cố xua đi bầu không khí ngượng ngùng:

“Vóc dáng mình không được cao, mà thân hình cũng không được đẹp…”

“Con gái có vóc người nhỏ nhắn linh hoạt một chút thì có làm sao, với lại bạn cũng ốm ghê á!”

“Toàn là ốm những chỗ không nên ốm. Mình đi mua đồ lót cũng chỉ mua được size nhỏ nhất, trong khi đó cái bụng lại bự như cái hồ bơi…!” Tôi làu bàu.

Cô nàng sờ eo tôi, sau đó lại vỗ nhẹ lên bụng tôi, cười hiền lành nói:

“Toàn nói quá không à. Vòng eo của bạn đâu có bị thô, chỉ hơi nhiều thịt tí xíu. Cái bụng nhỏ đáng yêu này có phúc lắm đó, mình sờ thích lắm hi hi.”

Mặc dù đều là con gái với nhau, nhưng khi nghe đến chữ “thích”, mặt tôi bỗng chốc đỏ lựng, tôi cảm thấy hơi mất tự nhiên.

“Thôi khỏi cần nịnh mình….” Tôi lơ đễnh nhìn sang chỗ khác, cơ thể bất giác căng thẳng. Chẳng nhẽ bây giờ tôi lại đi thú nhận rằng ban nãy khi cô ấy nhìn bụng tôi, tôi đã cố ý hóp bụng lại…? 

Nhã Nhã kéo tôi lại gần, nước ấm dội lên người hai chúng tôi. Cô nàng ở sát gần bên cạnh, trên người cô phảng phất mùi thơm sữa tắm.

“Da bạn thật đẹp, không có bất kỳ một vết sẹo nào.” Nhã Nhã nhìn tôi và thở dài.

“Bạn cũng vậy mà…”

Vừa dứt lời, tôi liền nhìn thấy một sẹo cắt ngang trên cổ tay cô gái.

Hết sức sững sờ, tôi liền nắm lấy cổ tay Nhã Nhã để nhìn kỹ hơn: trên đó có hai vết sẹo sâu hoắm rất ghê người.

Sự xấu hổ vừa rồi đã bị thay thế hoàn toàn bởi nỗi lo lắng. Tôi ngẩng lên nhìn Nhã Nhã, liền bắt gặp một vết hằn thật sâu trên cổ cô nàng – trước đó nó đã bị che khuất bởi chiếc áo len cổ lọ.

“Nhã Nhã, bạn…”

Cô dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào vết hằn trên cổ, lẩm bẩm nói:

“Ngày trước nghĩ không thông nên làm chuyện dại dột… Nhìn ghê lắm phải không?”

“Mình chỉ bị giật mình chút thôi… chứ không ghê lắm đâu…” 

Tôi muốn an ủi Nhã Nhã nhưng lại không biết phải nói gì. Vết hằn trên cổ cô khiến tôi nhớ đến vết thương của Ân Tử Dạ.

“Đừng lo, chỉ cần đi xóa sẹo là hết ngay ấy mà.”

“Mình không muốn xóa, mình muốn để nguyên như vậy để nhớ thật kỹ.” Cô gái mỉm cười.

Nhã Nhã mạnh mẽ hơn so với những gì tôi nghĩ rất nhiều, tôi không nhịn được, xoa đầu cô nàng.

Cô nghiêng đầu, mỉm cười bất đắc dĩ:

“Huyên Huyên, sao mình có cảm giác như mình là em bé được bạn dỗ dành vậy. Bạn bao nhiêu tuổi rồi?”

“22.”

“Mình năm nay hẳn là 26 tuổi rồi.” Nhã Nhã cười tủm tỉm.

“Mình không gọi bạn là ‘chị’ đâu nha.” Tôi bướng bỉnh.

“Ha ha, vậy để mình gọi bạn là ‘chị’ nhé. Chị Huyên Huyên ơi ~”

Ôi, Nhã Nhã đứng… quá sát người tôi!

“Ơ nước nguội ngắt hết rồi!” Cô nàng thốt lên.

“Tụi mình tắm nhanh đi, còn lề mề nữa là phải tắm nước đá đấy!” 

Đương nhiên, câu nói này chỉ để đùa Nhã Nhã một chút mà thôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.