Cẩm Vân Che, Mạch Thượng Sương

Quyển 2 - Chương 3




Gió hiu hiu quẩn quanh, dưới tàng cây một nam tử ôn nhuận thâm tình nhìn nữ tử thanh nhã trước mặt: “Chính muội cũng muốn tiến cung sao?” Nàng kia chậm rãi ngẩng tầm mắt, mày liễu nhíu lại, cánh môi đỏ mọng như trái anh đào chín hé mở: “Mạnh đại ca, chẳng lẽ ở trong lòng của huynh muội là loại nữ tử ham vinh hoa phú quý này sao?”

Mạnh Lãnh Khiêm vội la lên: “Tất nhiên huynh biết muội không phải nữ tử như thế. Cho nên chỉ cần muội nói muội không muốn tiến cung, huynh nhất định sẽ đi cầu Hoàng Thượng, cho dù là quỳ dập đầu ở trước mặt người, huynh cũng gắng sức cầu xin người thành toàn cho chúng ta.” Mục Ngưng Yên khẽ nở nụ cười chua xót: “Nếu là biện pháp này hữu dụng mà nói, Ngưng Yên sẽ không phải tiến cung —-” đại biểu ca cùng nhị biểu ca sớm đã tiến cung cầu xin hoàng đế . Nhưng đến bây giờ hoàng đế còn chưa thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, xem ra chuyện nàng tiến cung đã không còn biện pháp nào cải biến nữa rồi.

Mạnh Lãnh Khiêm im lặng trong chốc lát, sự thật đích xác là như thế. Ngày ấy sau khi hoàng đế hạ thánh chỉ, huynh đệ Nguyễn gia liền chạy tới Mạnh phủ tìm hắn bàn bạc. Huynh đệ Nguyễn gia tỏ vẻ cha mẹ đã sớm nguyện ý đem Ngưng Yên gả cho hắn , bất đắc dĩ Ngưng Yên nghĩ muốn ở phủ đệ bầu bạn nhiều hơn môt đoạn thời gian. Ai ngờ lại i gặp phải chuyện hoàng đế phong phi, muốn mời cha con họ Mạnh hỗ trợ, cùng hướng Hoàng thượng giải thích một chút, tuy rằng chưa cử hành lễ nghi, nhưng song phương đã có ước định bằng miệng. Mạnh Lãnh Khiêm tất nhiên là đồng ý ngay, Mạnh thượng thư lúc ấy cũng gật đầu.

Nhưng sau khi huynh đệ Nguyễn gia tiến cung đi cầu Hoàng Thượng, hoàng đế mấy ngày liền đến nay không có nửa điểm động tĩnh. Sáng sớm hôm nay, lại triệu một mình Mạnh thượng thư vào Thừa Kiền điện. Sau khi Mạnh thượng thư hồi phủ, liền nói với Mạnh Lãnh Khiêm: “Chuyện Mục gia cô nương, ta xem con nên chết tâm đi thì hơn. Hôm nay tuy rằng Hoàng thượng chưa từng nhắc một câu nào v, ới ta, nhưng vi phụ làm quan bấy năm nay cũng không phải là kẻ ngốc. Chuyện Mục gia cô nương tiến cung phong phi, đã muốn không để cho thương thảo nữa rồi.”

Trăm triệu thật không ngờ, Mạnh thượng thư hồi phủ không đến một canh giờ, thánh chỉ hoàng đế chỉ hôn đã ban ra . Hoàng đế đem quận chúa của Bình An hầu gả cho hắn.

Mục Ngưng Yên giương mắt nhìn vẻ mặt ôn nhuận của hắn, khẽ giọng nói: “Mạnh đại ca, huynh hãy quên muội đi —–” Mạnh Lãnh Khiêm liên tục lắc đầu: “Không, sao huynh có thể quên muội được? Muội biết mà, từ lần đầu tiên gặp muội, ta —–” Mục Ngưng Yên ngắt lời hắn, lắc đầu nói: “Mạnh đại ca, đừng nói nữa —-” nói rồi lại nói, nói xong cũng có thể giair quyết được ì đâu cũng chỉ càng thêm thương tâm mà thôi.

Mạnh Lãnh Khiêm mạnh mẽ ôm lấy cổ nàng, thống khổ nói: “Ngưng Yên, Ngưng Yên —-” nàng chỉ cảm thấy mũi ê ẩm, nước mắt chậm rãi chảy xuống, chậm rãi thoát khỏi vòng tay hắn: “Mạnh đại ca, huynh đừng như vậy —”

Bỗng nhiên, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cao sang truyền tới: “Khá lắm, tình chàng ý thiếp.” Mạnh Lãnh Khiêm chấn động toàn thân, sắc mặt xám nghoét, hai tay buông nàng ra, hoảng sợ quỳ xuống dập đầu nói: “Hoàng Thượng vạn tuế.” Biết rõ ngày Ngưng Yên tiến cung hắn cũng bị chỉ hôn, trong lòng biết về sau không thể gặp lại. Cũng biết rõ Ngưng Yên cho dù bây giờ còn chưa có tiến cung, nhưng trên danh nghĩa đã muốn là nữ nhân của hoàng đế. Hắn lại vẫn không thể khống chế bước chân của mình mà đi tới Nguyễn phủ. Nhưng trăm triệu thật không ngờ, Bách Lý Hạo Triết thế nhưng cũng sẽ đến lúc này, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mồ hôi lạnh đầm đìa. Chính mình thật không sợ, cùng lắm là chết. Nhưng chỉ sợ liên luỵ cha mẹ người nhà. Lúc này chỉ có thể liều mạng dập đầu.

Lòng nàng chấn động, chậm rãi xoay người, chỉ thấy hắn cao quý uy nghiêm đứng dưới tàng hoa quế, người mặc long y màu trắng hàng ngày, trên lưng là đai lung bảo ngọc nạm rồng, lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, sắc mặt hiển nhiên đã tái đi.

Nàng cũng chuẩn bị quỳ xuống hành lễ, mới vừa khom thắt lưng, đã thấy một bàn tay trắng trẻo vươn lại, đầu ngón tay ấm áp, cầm cánh tay của nàng, đem nàng kéo đứng lên, thanh âm hoàng đế mang theo vài tia lãnh ý: “Nàng không cần hành lễ.” không cần nhìn một cái cũng biết trên mặt đất trài đầy đá cuội, mặc dù từng viên đều nhẵn nhịu mượt mà, nhưng quỳ xuống đến dập đầu, nhất định là rất đau đớn.

Nàng chỉ cần khom đầu gối hành lễ: “Tạ ơn Hoàng Thượng.” Hoàng đế lạnh lùng nghiêm mặt, không có nói nữa. Nên người đang quỳ Mạnh Lãnh Khiêm chỉ phải liều mạng dập đầu. Trong lòng Mục Ngưng Yên biết hai người đã xúc phạm thánh nhan, nhưng không biết vì sao, nhưng bất giác không hiểu vì sao nàng vô cùng sợ hãi. Hơi hơi tiến lên vài bước, lại hướng hắn quỳ gối hành lễ, ôn nhu thỉnh cầu nói: “Cầu Hoàng Thượng tha cho Mạnh đại ca, huynh ấy đến đây cũng chỉ là muốn nói lời từ biệt với dân nữ. Cầu xin Hoàng Thượng nể tình Ngưng Yên, tha cho huynh ấy đi.”

Mới vừa rồi hắn gặp hai người đúng dưới tàng cây, thủ thỉ tâm sự, tựa như bức tranh tài tử giai nhân duy mỹ, trong lòng sớm đã nổi giận. Sau lại lại thấy Mạnh Lãnh Khiêm ôm nàng, nàng cũng nằm ở trong lòng hắn ta, không nhúc nhích. Nghĩ lại ngày ấy khi mình ôm nàng, bị nàng đánh một cái tát, hai người ở trong lòng nàng bên nào nặng bên nào nhẹ, cao thấp đối lập, lòng lại dâng lên cơn giận dữ.

Lúc này nàng lại vì hắn ta ôn nhu cầu cạnh, hắn cảm thấy cực kỳ chướng mắt, liếc mắt nhìn hai người một cái, xoay người bỏ đi. Để lại nàng và Mạnh Lãnh Khiêm nơi đó.

Nàng đứng ở nơi đó, một hồi lâu sau, mới xoay người, đỡ mạnh lãnh khiêm đứng lên, nói: “Mạnh đại ca, huynh đi về trước đi.” Mạnh lãnh khiêm gật gật đầu, trong ánh mắt hình như có vạn ngữ ngàn ngôn, nhưng trong lòng cũng biết cả đời này cũng vô pháp nói thêm dù chỉ một chữ nữa, đành phải nhẹ giọng nói: “Bảo trọng.” Nghe vậy, nàng thấy chóp mũi lại chua xót, nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong lòng yên lặng lẩm bẩm: “Mạnh đại ca huynh cũng bảo trọng.”

Chậm rãi xoay người, không hoàng ấy bóng dáng hoàng đế đâu. Mới vừa rồi mọi chuyện xảy ra tựa như một giấc mộng. Nàng khẽ cắn môi, dọc theo đường nhỏ trải sỏi uốn lượn trở về phòng.

Vừa đẩy cửa ra, bỗng thấy ngay một bóng người màu trắng xuất hiện ở trước mặt, thế nhưng Bách Lý hạo triết lại đã ở trong phòng của nàng. Đây là nội phòng của nàng, từ trước đến nay trừ dì cùng Ngọc Lưu Ly, chưa bao giờ từng có người thứ ba bước vào. Chỉ thấy hắn xoay người, lạnh lùng nghiêm mặt nhìn nàng, từ từ nói: “Nàng không muốn tiến cung?”

Nàng giương mắt, chỉ thấy đáy mắt hắn thâm u, giống như là hồ sâu vạn dặm, chẳng phân biệt được sáng tối. Nàng hít sâu một hơi, cắn răng, quỳ xuống: “Hoàng Thượng muốn nghe lời nói thật sao?”

Hắn vẫn không nhúc nhích nói: “Nàng cứ nói.” Nàng trong trẻo nói: “Từ xưa đến nay, có mấy nữ tử tự nguyện vào cung đâu? Cho dù Hoàng Thượng anh minh thần võ, tuổi trẻ bất phàm. Nhưng hậu cung bên trong, có bao nhiêu nữ tử, có bao nhiêu ánh mắt, có bao nhiêu trái tim chờ chia xẻ? Hoàng thượng có thể chia cho Ngưng Yên được mấy phần đây?”

Hắn không có trả lời, nhìn thấy nàng vẫn như trước duy trì tư thế quỳ gối, mày khẽ nhíu chỉ nói: “Nàng đứng lên đáp lời đi.” Nàng nói: “Tạ ơn Hoàng Thượng.” Thướt tha đứng lên. Hắn khẽ nâng mày, nói: “Nàng nói tiếp đi.” Nàng hờ hững nói: “Cho nên Ngưng Yên cũng giống như những nữ tử khác trên thế gian này thôi, chỉ cầu mong có một người tri kỷ, nắm tay tới đầu bạc rang long.”

Hắn có chút bủn rủn toàn thân chỉ cầu mong có một người tri kỷ, nắm tay tới đầu bạc răng long. Tay hắn càng nắm càng chặt, thản nhiên nói: “Mạnh Lãnh Khiêm chính là tri kỷ mà nàng mong ước sao?” Trong giọng nói có một cỗ hàn ý dâng trào. Mục Ngưng Yên cũng ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng trong mắt lại không có nửa điểm sợ hãi: “Mạnh đại ca có phải hay không, là một chuyện khác nữa. Mà Hoàng Thượng ngài có phải là tri kỷ của ngưng yên hay không, ngưng yên cũng biết rất rõ. Hoàng Thượng đời này tuyệt không thể là tri kỷ của ngưng yên.” Tuy rằng từng câu chữ mềm nhẹ uyển chuyển, trong giọng nói lại có vạn phần trảm đinh tiệt thiết. (quyết liệt, sắc bén)

Hắn dừng ở nàng, quan sát nửa ngày, chậm rãi thốt ra vài chữ: “Vì sao?” Mục ngưng yên khẽ nở nụ cười, nói: “Hoàng thượng hạ chỉ kêu ngưng yên tiến cung, chẳng qua là bởi vì khuôn mặt này của ngưng yên mà thôi.” Thanh âm của nàng chậm rãi nhẹ xuống, sâu kín nói: “Hoàng Thượng, Vô Song biểu tỷ đã đi rồi. Ngài sao không quên tỷ ấy đi, làm cho chính mình có thể vui vẻ hơn một chút?”

Nghe vậy, sắc mặt hắn khẽ biến, hai tay nắm chặt bả vai của nàng, chăm chú nhìn vào mắt nàng nói: “Nàng có biết mỗi ngày ta sống thế nào sao?” Tay hắn rất dùng sức, đầu ngón tay cơ hồ bấm vào da thịt của nàng. Trên vai đau đớn đột kích, chân mày nàng cau lại, lại vẫn chăm chú nhìn hắn: “Vậy Hoàng Thượng có vui vẻ không?”

Hắn vui vẻ không? Không có nàng, hắn sao có thể có chút vui vẻ nào. Tay hắn khẽ buông lỏng thất vọng, cúi đầu nói: “Nàng thật sự không nhớ ta sao?” Trong mắt Hắn tình thâm như nước, mang theo một tia dò xét, yên lặng nhìn nàng. Hơi thở dồn dập, mang theo mùi long đản hương đặc trưng trên người hắn, quanh quẩn ở chóp mũi.

Đáy mắt nàng trong trẻo không có nửa điểm tạp chất, thản nhiên nói: “Hoàng Thượng cần gì phải thử hết lần này đến lần khác chứ? Nô tỳ đích thực không phải là vô song biểu tỷ.” Ngữ khí mang theo một tia bất đắc dĩ. Bách Lý hạo triết nhìn nàng, ánh mắt như trước sâu không thấy đáy, khóe miệng nhếch lên lộ ra ý cười, nguy hiểm lại giống như mang theo hấp dẫn trí mạng : “Nếu nói có một biện pháp có thể chứng minh rốt cuộc nàng có phải vô song hay không, nàng nguyện ý thử không?”

Không khí trong phòng giống như ngưng kết lại, hắn vẫn không nhúc nhích theo dõi phản ứng của nàng. Mà nàng thản nhiên cười, giống như đóa hải đường mùa thu nở rộ, chỉ thấy sóng mắt nàng hơi hơi lưu chuyển, giống như lơ đãng nói: “Hoàng Thượng nếu chứng minh được Ngưng Yên không phải Vô Song biểu tỷ, ngài sẽ thu hồi thánh dụ không bắt ngưng yên vào cung nữa sao?”

Hắn hít sâu một hơi, nói: “Chuyện này phải chứng minh rồi mới biết được. Nhưng điều kiện tiên quyết là nàng nguyện ý hay không?” Mục ngưng yên hờ hững cười: “Ngưng yên tất nhiên là nguyện ý. Nhưng trước mắt, Hoàng Thượng có thể đáp ứng ngưng yên một việc sao?” Hắn hỏi: “Chuyện gì?” Nàng khom người hành lễ nói: “Cầu xin Hoàng Thượng miễn tội cho Mạnh đại ca.”

Sắc mặt Hắn lạnh lùng: “Hắn có tội gì đâu?” Nàng cắn môi, không nói. Hắn nhìn nàng, mày nhíu càng chặt. Một hồi lâu sau nàng vẫn như trước không nói.

Hắn có chút để ý, bất đắc dĩ khẽ gật đầu: “Quên đi, ta hứa với nàng là được.” Đột nhiên giơ tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, dùng sức bế, đem nàng ôm vào trong ngực, miệng tiến đến sát bên tai của nàng: “Ta sẽ chứng minh nàng chính là vô song.” Nàng đột nhiên cả kinh, giãy dụa nói: “Hoàng Thượng —-” hắn hướng nàng mỉm cười, vẻ mặt hắn xưa nay vốn thâm nghiêm, lúc này ý cười ấm áp vui vẻ, ngũ quan tuấn mỹ càng thêm xuất sắc, nàng chỉ cảm thấy hơi thở căng thẳng, tim đập bùm bùm dồn dập, càng thêm giãy dụa.

Bách Lý hạo triết nhẹ giọng nói: “Đừng lộn xộn.” ống tay áo nàng có mùi thơm ngát nhẹ nhàng như mây, rất là dễ ngửi. Hắn xuyên qua mành che, bước đi thẳng vào tẩm phòng của nàng, đem nàng đặt ở phía trên cẩm tháp.

Hay tay nàng vô thức túm chặt tay áo hắn, run giọng nói: “Hoàng Thượng, dân nữ quả thật khong phải vô song biểu tỷ, cầu Hoàng Thượng tha cho dân nữ —–” hắn thở dài một hơi, ngữ khí mềm nhẹ: “Sao lại không dùng hương hoa nhài?” Nàng khó hiểu vì sao hắn hỏi vậy, lại vẫn trả lời: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, dân nữ từ nhỏ không thích mùi hương hoa nhài.” Hắn dừng lại trong chốc lát, nhìn nàng nói: “Vậy khẳng định nàng cũng không biết chơi cờ, đúng không?”

Nghe vậy, nàng có chút kinh ngạc nhìn thấy hắn, ánh mắt hắn có vẻ hiểu rõ như vậy, nàng hơi hơi gật gật đầu: “Đúng vậy, dân nữ cũng không chơi cờ.” Hắn cười, cúi người xuống, khuôn mặt càng lúc càng lớn trước mặt nàng, càng ngày càng gần, ánh mắt như sao sáng lấp lánh hơi thở lại mang theo vài tia nguy hiểm, giống như ánh sao ngoài chòi nghỉ mát. Nàng bối rối tới cực điểm, ngoái đầu, run rẩy nói: “Hoàng Thượng, đừng —-” hắn tạm dừng trong chốc lát, híp mắt lại nhìn xem nàng, giống như là đang thưởng thức. Nàng đã muốn không rảnh bận tâm, lòng đã loạn đến không còn tiết tấu.

Thẳng đến khi thấy trên chân chợt lạnh, lúc này mới phản ứng lại, thì ra hắn đem giầy của nàng cởi ra. Nàng cảm thấy toàn thân nóng lên, mặt và cổ đã đỏ ửng như hỏa lò thiêu đốt, vừa định rút chân vào trong làn váy. Một tay Hắn đã nắm giữ, cảm giác nhỏ nhắn mềm mại, vẫn như năm đó. Bàn chân tinh tế, trắng trẻo nõn nà, mềm mại không xương, giống như là được tạc thành từ bạch ngọc, làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay.

Hắn tựa hồ không có động đậy, tuy rằng nàng không nhìn, nhưng biết ánh mắt hắn dừng ở lòng bàn chân của nàng, bởi vì nơi đó cảm giác được hơi thở ấm áp của hắn quẩn quanh. Nàng không dám động nữa, không khí trong phòng kiều diễm và có chút ám muội.

Đột nhiên, hắn buông nàng ra, đứng dậy bỏ đi. Nàng nằm ở trên tháp, nghe tiếng bước chân hắn chậm rãi đi xa. Một hồi lâu sau, mới kinh ngạc ngồi dậy, nhìn mành, lẳng lặng đến xuất thần.

Lòng bàn chân nàng thế nhưng không có nốt ruồi màu hòng. Nàng chẳng lẽ thật sự không phải Vô Song? Không, không có khả năng. Nếu nàng không phải Vô Song, sao lại có thể cho hắn lỗi giác nàng chính là vô song chứ? Cho dù hương khí trên người nàng thay đổi, biểu hiện của nàng tự nhiên tới cực điểm. Nhưng hắn cảm nhận được nàng là Vô Song. Thân thể hắn sẽ vì nàng nhớ nhung, chuyện này cũng chỉ có Vô Song là có thể. Mấy năm nàng không có ở đây, thậm chí hắn chưa từng lâm hạnh một phi tử nào khác. Bởi vì bọn họ đều không phải là nàng. Cho nên hắn không có nổi lên dục niệm muốn yêu đến tận xương tủy, đau đớn đến xé nát tâm can.

Hắn chậm rãi ngã xuống long ỷ. Hai tay khẽ vỗ nhẹ, có người từ nóc nhà nhảy xuống: “Hoàng Thượng có gì phân phó?” Hắn hỏi: “Tín Châu bên kia điều tra thế nào ?” Người nọ quỳ bẩm báo: “Theo tín châu hồi báo, con gái Mục gia đúng là hơn một năm trước do Nguyễn phủ phái người đón về kinh thành. Cũng âm thầm cầm bức họa hỏi qua mấy nô tỳ trong Mục gia, tạm thời vẫn chưa có manh mối gì.”

Tất nhiên hắn biết nếu là bên trong có kỳ hoặc, mấy năm nay cũng đã bị che đậy không còn dấu vết. Hắn khẽ phất tay áo: “Tiếp tục điều tra!” Người nọ ứng thanh “Rõ.” Nhún người một cái, lại ẩn vào trong bóng tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.