Cẩm Tú Kỳ Bào

Chương 12: Nguy hiểm




Cố gắng giãy giụa, song trong cổ chỉ phát ra những tiếng rên rỉ mà mình tôi nghe thấy đươc. Tay tôi cố nới bàn tay siết trên cổ mình ra, nhưng đôi tay ấy chắc như gong xiếng. Tôi bất lực không ngừng khua tay tìm kiếm trong bồn nước, muốn tìm một thức gì đó để mình có thể bám vào. Đột nhiên tôi với được thứ gì đó mềm mềm, liền tóm lấy theo tiềm thức.

Khi tôi sắp sửa ngạt thở đến nơi, tiếng khóc của thiếu phụ họ Lạc đột nhiên im bặt, sau đó bàn tay siết chặt trên cổ cũng bến mất.

Vừa tới phòng khách, đã thấy bà ngoại Thanh Lâm mặc bộ đồ màu trắng sữa ngồi trên ghế salon nhắm mắt dưỡng thần. Phụ nữ nhà họ Hà đều thích những màu nhàn nhạt đương nhiên là trừ Thanh Lâm. Mái tóc bạc của bà được búi lại thành một búi phía sau gáy, tóc trên trán cũng chải lật hết về đằng sau không để lòa xòa một sợi nào, toàn thân không có biểu hiện nào của sự cẩu thả, trông rất gọn gàng chỉnh tề.

Nghe thấy tiếng bước chân, bà mở mắt ra, mỉm cười rồi nhoài về phía trước kéo tay tôi:

"Tiểu Ảnh, lâu lắm rồi không thấy đến thăm bà, làm bà nhớ chết đi được! Mau ngồi xuống đây!"

"Cháu cũng nhớ bà. Cũng lâu rồi không gặp, trông bà vẫn tuyệt lắm!". Tôi kéo Đường Triêu ra trước mặt bà giới thiệu: "Bà ơi, đây là bạn cháu, Đường Triêu".

Chưa chờ tôi giới thiệu ngược lại, Đường Triêu đã lên tiếng: "Cháu chào bà!"

"Chào cháu, mau ngồi xuống đây!".

Bà ngoại Thanh Lâm đánh giá nhanh Đường Triêu, trong mắt đầy vẻ khen ngợi, rõ ràng là thấy vừa ý với vẻ nhanh nhẹn và lễ phép của anh ta.

Tranh thủ lúc ổn định chỗ ngồi, tôi ghé vào tai Đường Triêu nói nhỏ: "Miệng lưỡi ngọt thật đấy!". Anh ta cười, cũng không phản đối.

Vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy tiếng giày cao gót của Thanh Lâm vang lên lộp cộp, liền sau đó là giọng nữ lanh lảnh của cô ấy:

"Bà ơi, cháu về rồi đây. Vú Hà, mau lấy cho con một cốc dưa hấu ép đi, khát chết mất thôi. Đây...". Câu còn chưa nói hết, đã thấy cánh cửa bị đẩy bật ra. Nhìn thấy chúng tôi, Thanh Lâm liền im bặt, mặt hơi đỏ ửng lên, xấu hổ gãi gãi đầu, cười ngượng nghịu:

"Bà đúng thật là, có người đến chơi mà không nói một tiếng. Để cháu thất thố thế này!".

"Haizzzz, Tiểu Ảnh cháu xem đấy, nó không biết xấu hổ lại còn quay sang đổ lỗi cho chúng ta kìa", bà ngoại Thanh Lâm nói với tôi rồi tiếp tục quay đầu sang Thanh Lâm thuyết giáo:

"Xem Tiểu Anh mà học hỏi đây này. Đã bảo cháu bao nhiêu lần rồi, vẫn cứ không có phép tắc gì cả, sau này..."/

"Sau này ve nhà người ta mà vẫn vậy thì coi sao được. Vẫn bảo nhà họ Hà chúng ta là gia tộc lớn , như vậy chẳng phải sẽ khiến người ta cười nhà mình không biết dạy dỗ sao?", Thanh Lâm tiếp lời bà, nói một lèo hệt như đọc thuộc lòng, sau khi nói hết còn nhăn mặt nghịch ngợm:

"Bà ơi, cháu ghen đấy, bà quý Tiểu Anh hơn cháu đúng không. Cháu luôn nghi ngờ không biết có phải Tiểu Ảnh mới là cháu ngoại của bà hay không, còn cháu thì đúng là bà với mẹ cháu nhặt được bên sông Hoang Phố rồi".

"Lại còn phá đám như vậy hả, ai chẳng biết bà ngoại thương cậu đến tận xương ấy?'. Tôi quệt qua mũi Thanh Lân rồi cười nói. Con nha đầu này, được chiều chuộng tới mức nhõng nhẽo quá rồi. Từ trước đến nay tôi vẫn không hiểu vì sao một đưa bỗ bã như vậy, đến khi nũng nịu vẫn có thể khiến cho người ta mềm lòng ngay lập tức, không nỡ nói nặng lời nữa. Có lẽ nhõng nhẽo đúng là một sở trường của con gái Thượng Hải.

"Ấy. vị này là ai?", Thanh Lâm đẩy người tôi rồi bĩu mỗi về phía Đường Triêu, hai mắt nhìn xoáy vào anh ta. Vừa lúc Đường Triêu nghe thấy tiếng hỏi cũng ngẩng đầu lên, gặp ngay ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, mặt hơi ửng hồng, khẽ cúi đầu ho khan hai tiếng để giấu đi sự lúng túng.

"Có ai nhìn người ta kiểu như cậu không? Anh ấy là Đường Triêu, chữ Triêu trong từ Triêu Dương". Tôi khẽ tát yêu Thanh Lâm rồi quay đầu lại nhìn Đường Triêu:

"Con bé này anh cứ gọi là nha đầu điên cũng được, nếu nói tên nó ra thì chỉ e lại tiếc cho một cái tên hay như vậy- Thanh Lâm".

Thanh Lâm làm bộ bất mãn đẩy tôi một cái, "Này này, có ai giới thiệu kiểu như cậu không hả? Người ta dù gì cũng là một thục nữ mà!".

"Đường Triêu chào anh!". Thanh Lâm ngượng nghịu lên tiếng chào Đường Triêu, ngừng lại một chút rồi vẻ như không thể nhịn được: "Về cơ bản tôi cho rằng gọi anh là Đường Triều nghe sẽ hay hơn, lại thuận miệng".

"Chào cô, Thanh Lâm. Rất nhiều bạn bè của tôi cũng gọi như vậy. Tùy cô gọi thế nào cho tiện cũng được". Đường Triêu gật đầu với Thanh Lâm.

Lúc Thanh Lâm nói mình là thục nữ, tôi mới chú ý đến cách ăn mặc của cô ấy. Bên trên mặc áo dây bằng voan màu hồng, dưới là chiếc váy trắng cùng chất liệu, gấu váy cắt xéo, vừa dài qua đầu gối, còn chân thì đi đôi xăng đan cao gót màu bạc, đúng kiểu dáng đang thịnh hành trong mùa hè này, quả thực trông như đã biến thành một người hoàn toàn khác. Trước đây cô ây thường thích ăn mặc giống kiểu búp bê, dù xinh xắn nhưng trông không nữ tính.

Con nhỏ này chắc chắn đã yêu rồi, nghĩ đến những cử chỉ trước đây của cô ấy khác hẳn với cách ăn mặc hiện này, tôi không thể không bật cười.

"Cậu cười cái gì? Cười cái gì hả?". Thanh Lâm vốn đã bối rối vì ánh nhìn của tôi, lúc đó lại thấy tôi cười nữa nên càng xấu hổ, vươn tay nhào về phía tôi. Cù là chiêu sở trường nhất của Thanh Lâm, dù có tránh thế nào cũng không sao tránh được những ngón tay của nó, nên cũng là chiêu mà tôi sợ nhất.

"Ây da, mình có cười gì đâu... Ha ha ha...". Tôi cười tới nỗi muốn đứt hơi, bèn van xin nó: "Tha cho mình đi, tha cho mình đi, mình cười vì thấy vui trước sự thây đổi của cậu, đúng là thục nữ, đích thị đã trở thành thục nữ rồi!".

"Cười trông giản xảo thế, chắc chắn là không phải!", miệng Thanh Lâm nói vậy, song vẫn buông tha cho tôi.

"Yêu rồi chứ gì? Ai mới đưa cậu về thế?", nghe tôi hỏi, trông vẻ mặt Thanh lâm trở nên hết sức mất tự nhiên, cắn cắn môi rồi đáp: "Đâu có? Mới rồi là Vân Phong đưa mình về, nếu như biết cậu ở đây mình đã bảo cậu ấy vào rồi. Vừa nãy cậu ấy còn nói với mình là nhớ cậu, đến mấy ngày rồi không gặp nhau, nhiều lần gọi điện cậu cũng chỉ nói vài câu rồi gác máy".

"À! Gần đây mình baanh quá!". Dù biết Thanh Lâm và Vân Phong chỉ là bạn tốt của nhau, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó không thoải mái, nhất là khi thấy Thanh Lâm thay đổi về ngoại hình.

Sauk hi Thanh Lâm về, tôi và Đường Triệu không còn cơ hội đi vào gian linh đường đó nữa. Chơi mấy ván cờ với bà ngoại Thanh Lâm xong, tôi và Đường Triệu cáo từ ra về.

Khi ra khỏi nhà họ Hà trời đã tối, suốt dọc đường tôi và Đường Triêu không nói gì. Tôi chán nản đá viên đã ven đường:

"Làm thế nào bây giờ? Cũng không tiện hỏi thẳng, nếu như nói cho bọn họ tất cả những chuyện mà tôi đã gặp phải, họ không sợ chết khiếp thì cũng tưởng tôi bị thần kinh, song tôi nghĩ khả năng tưởng tôi bị thần kinh lớn hơn. Nếu như không phải chính bản thân mình gặp những chuyện cổ quái hiếm thấy đó, thì có đánh chết tôi cũng không tin vào những chuyện quỷ thần".

Đường Triệu im lặng hồi lâu rồi mới nói:" Cũng không phải vội, hay là tối mau cô hãy gọi cho Thanh Lâm, hỏi xem người tên Tần Tịnh đó là ai".

"Cô ấy lắm mồm như vậy, thế nào cũng nói lại với bà ngoại cho mà xem. Nếu như bọn họ biết tôi lẻn vào gian linh đường kỳ quái đó của nhà họ thì sẽ nhìn tôi thế nào? Rồi còn cho tôi luôn là một đứa con gái không biết phép tắc gì ấy chứ! Tuy nhiên nhà họ Hà đúng là kỳ quái, theo cách thờ cúng thông thường thì không ai lại làm từ đường như thể có người mới chết vậy cả".

Đường Triêu cũng lắc đầu tỏ vẻ không lỹ giải nổi:

"Quan hệ của cô với Thanh Lâm tốt như vậy, cũng đã quen nhau bao nhiêu năm rồi, liệu có vấn đề gì không? Cô ấy trông dáng vẻ thì giống cô một cô gái bất cẩn, tùy tiện, chắc cũng không ngốc đến mức không biết chừng mức chứ?"

"Ừm, phải rồi!", tôi gật đầu, đột nhiên nhớ ra một việc, không thể kìm nổi ý muốn trêu chọc Đường Triêu: "Anh đã có bạn gái chưa?".

"Sao?", Đường Triêu lúng túng, khuôn mặt lập tức hơi ửng đỏ lên, cánh mắt nhìn tôi hấp háy, nói lắp bắp: "Chưa, chưa có...".

"Này, anh thấy Thanh Lâm thế nào?" tôi cho rằng Đường Triêu đã hiểu ý mình, liên tục nói tốt cho Thanh Lâm: "Dù cô ấy có vẻ hơi tùy tiện, nhưng bản tính rất tốt, lại xinh đẹp, gia thế cũng ổn. Thực ra tính cách như vậy rất hay, luôn vui vẻ, nếu ở bên cạnh chắc sẽ cảm thấy thoải mái và dễ chịu, một tình yêu đơn giản và bình thường nhưng lại yên ổn trong hạnh phúc".

"Sao? Thôi, không cần cô phải bận tâm!". Nghe tôi nói như vậy, vẻ bối rối mới rồi của Đường Triêu lập tức biến mất không còn dấu vết, thậm chí anh ta còn bực bội nhìn tôi hai cái.

Tôi chẳng hiểu anh mắt đó là thế nào: "Vậy mới rồi vì sao anh đỏ mặt?"

"Đỏ bao giờ?", Đường Triêu chau mày nghĩ.

"Là lúc Thanh Lâm nhìn chằm chằm ấy".

"Tôi chết mất! Từ trước đến nay chưa từng thấy người con gái nào nhìn xoáy vào ngước khác như cô ta cả, không ý tứ một chút nào. Một người con gái thì nên dịu dàng như hồ nước, điềm đạm, tao nhã như hoa sen, chỉ liếc nhìn một cái cũng khiến người ra rung động, khiến người ta không sao rời mắt được". Đường Triêu nhìn trân trối vào tôi, trong đáy mắt chất chưa những điều gì đó mà tôi không hiểu được.

"Ha ha...", cách so sánh của anh ta khiến mặt tôi nóng bừng, bối rối tránh anh mắt đang nhìn mình chăm chú đó rồi cười khan mấy tiếng để hóa giải cái không khí lúng túng đó đi.

Đường Triệu đưa tôi về đến cửa nhà rồi mới đi. Khi anh ta vừa mới quay lưng lại, ánh đèn đường vàng vọt chiếu vào hành lang trông mờ tối gây lên cảm giác sợ hãi, thêm vào đó là cả những lo lắng về bí mật chưa giải đáp được như đang dâng đầy trong ngực, tim tôi đột nhiên đập thình thịch, bất giác gọi anh ta: "Đường Triêu, tôi sợ!".

Anh ra quay lại chăm chú nhìn tôi một lát, sau đó thở dài một tiếng, đi từng bước vững chãi đến bên tôi, hai tay khẽ khàng đặt lên vai tôi, những ngón tay vẫn còn đầy do dự, ngừng lại một chút như hạ quyết tâm rồi sau đó kéo tôi vào lòng, nói nhẹ nhàng: "Tiểu Ảnh, đừng sợ. Có tôi thì sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu. Hãy tin tôi đi, tất cả rồi sẽ qua thôi!".

Tôi không thể cưỡng lại, khẽ dựa vào lòng Đường Triêu, ở đó an toàn, yên ổn biết bao và cũng chân thực biết bao. Lời nói của anh ra khiến tôi trở lên kiên cường hơn nhiều, bèn gật đầu đáp lại:

"Ừm, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu!".

Người đàn ông này khiến tôi an tâm, ít nhất là cũng không khiến cho tôi có cảm giác phức tạp mà đến bản thân tôi cũng không nói cho rõ được, có lẽ vì hơi thở của anh ta, cũng có lẽ bởi anh ta là người duy nhất có thể giúp được tôi, là cái phao cứu sinh duy nhất khi tôi rơi xuống nước, hoặc là anh ta giống như một đồng minh sát cánh bên tôi, khi ở bên cạnh anh ta, tôi có cảm giác như đang có người cùng hội cùng thuyền.

Đường Triêu là một người đàn ông mang đến cho người khác cảm giác nếu như trời có sụp xuống bây giờ thì anh ta cũng sẽ chống lên giúp họ. Nó hoàn toàn khác với cảm giác mà Vân Phong mang đến, khi ở bên Vân Phong, dù anh ấy chu đáo, song dường như chỉ là một người đàn ông hời hợt bên ngoài, tôi cũng không thể bộc lộ dù là một chút yếu đuối trước mặt anh, có rất nhiều chuyện tôi vẫn phải tự giải quyết lấy một mình, còn anh không quan tâm đến việc tôi nghĩ gì, tôi muốn làm gì, nên nhiều lúc khiến tôi thấy mệt mỏi vô cùng.

Bà nội nói đúng, tôi hoàn toàn không kiên cường như những gì bản thân tôi bộc lộ ra.

Khi vào trong nhà, tôi gọi điện đến nhà Thanh Lâm, không ngờ máy liên tục bận, còn điện thoại di động thì trong trạng thái tắt nguồn.

Nhớ đến những điều cô ấy nói ngày hôm nay, tôi bèn gọi cho Vân Phong, nhưng cũng trong tình trạng tương tự.

Tôi dập máy với một nỗi lo lắng lạ thường, sau đó đi mở nước nóng để tắm. Vì sợ làm ướt lá bùa đeo trên cô nên tôi cởi nó ra đặt trên thành bồn thắm. Nằm ngâm mình trong nước ấm quả là dễ chịu, thêm vào đó cả ngày cũng quá mêt mỏi, thế nên khi tôi vừa đặt đầu vào một vị trí thoải mái trên thành bồn, cơn buồn ngủ liền ập đến...

Tấm rèm cửa sổ nhà tắm bắt đầu nhảy múa điên loạn trong gió đêm, đèn đột nhiên tắt ngúm, tôi kinh hoàng nhìn quanh bốn phía tối đen như mực. Bên ngoài trời đêm đen sẫm loáng thoáng nghe thấy tiếng rên khe khẽ, âm thanh đó trong đêm vắng nghe quá cô đơn thê thảm, "hu hu... hu hu".

"Ai?", giọng tôi run lên nghe như âm vang của kim loại rơi trên mặt đất.

"Ha ha", tiếng cười vang lên ngay phía sau tôi. Quay đầu lại, qua anh trăng tôi nhìn thấy khuôn mặt trắng bợt của thiếu phụ họ Lạc. Cô ta ngồi trên thành bồn tắm cười ha ha, hai tay tùm lấy ngọn tóc, một dáng vẻ ngây thơ vốn không hợp chút nào với tuổi tác.

"Á! Cô... không được đến đây". Tôi lấy khăn tắm quấn quanh mình, không ngừng lùi về phía sau, lập tức chạm vào mặ tường lạnh ngắt, không rõ là do cái lạnh hay vì sợ hãi mà tôi kiên tục rùng mình.

"Wu... ha ha", mắt tôi tính cờ thấy màu sơn đỏ như máu ở mười ngón tay thon dài của cô ta, trong bóng tối mười ngón tay đó trông giống hệt như những con rắn ma đang khát máu ngoằn ngoèo chuyển động. Cô ta chỉ ở nguyên đó nhìn tôi cười chứ không đến gần hơn.

Một cơn gió lạnh bỗng thổi lại từ đằng sau gáy, vô cùng lạnh lẽo. Quay đầu lại, tôi thấy bên ngoài của sổ nhà tắm đã xuất hiện một khuôn mặt bị nát bét không còn nhìn rõ mắt mũi gì, chính là khuôn mặt Tiểu Cổ mà tôi nhìn thấy trong nhà xác ở bệnh viện Lệ Giang. Vết thương trên má trái con bé vẫn không ngừng rịn máu, dòng máu làm thành một đường cong ngoằn ngoèo trên mặt, cuối cùng tơi tách một tiếng xuống thành bồn tắm, bắn tóe ra thành một đóa hoa máu nhỏ. Máu chảy dường như mỗi lúc một nhanh hơn, những bông hoa máu cũng nở ra mỗi lúc một nhiều hơn, hai bông, ba bông... vô số những bông hoa ấy tập hợp lại thành một bông hoa lớn, nhìn thấy giật mình. Tiếng máu rơi trên thành bồn tắm trở nên hết sức rõ ràng trong đêm khuya vắng, nối tiếp nhau, hòa vào với tiếng cười ảm đạm của thiếu phụ họ Lạc triền mien không dứt.

Tôi hoảng sợ ôm lấy đầu mình, vùi sâu đầu vào hai cánh tay rồi thấp giọng rên rỉ, cảm thấy đau đớn vì muốn hét lên mà không hét lên được. Đột nhiên tiếng máu rơi không còn vang lên nữa, tiếng cười của thiếu phụ họ Lạc cũng không còn.

Bọn họ đi đâu rồi? Tôi thử mở mắt ra xem, thấy Tiểu Cổ không còn bên ngoài cửa sổ nữa. Còn đang nghi hoặc, một tôi tay lạnh ngắt dần dần siết chặt... Tiếng khóc buồn thương cô tịch của thiếu phụ họ Lạc lại vang lên.

Cố gắng giãy giụa, song trong cổ chỉ phát ra những tiếng rên rỉ mà mình tôi nghe thấy đươc. Tay tôi cố nới bàn tay siết trên cổ mình ra, nhưng đôi tay ấy chắc như gong xiếng. Tôi bất lực không ngừng khua tay tìm kiếm trong bồn nước, muốn tìm một thức gì đó để mình có thể bám vào. Đột nhiên tôi với được thứ gì đó mềm mềm, liền tóm lấy theo tiềm thức.

Khi tôi sắp sửa ngạt thở đến nơi, tiếng khóc của thiếu phụ họ Lạc đột nhiên im bặt, sau đó bàn tay siết chặt trên cổ cũng bến mất.

Tôi mở mắt ra, cổ vẫn còn ngấm ngầm đau, trong họng tắc nghẹn như bị một cục bông nút lại, không sao thở bình thường được.

Chiếc khăn tắm nổi trên mặt nước, tay phải vì dùng quá nhiều lực để siết chặt lên khi buông lỏng vẫn còn cảm giác mỏi như. Tôi từ từ mở nắm tay ra, lòng bàn tay là một thức màu đỏ sậm đã bị nước làm cho nhòe nhoẹt, chính là tấm bùa hộ thận mà Đường Triêu cho.

Tôi thở đứt quãng, trong đầu trống rỗng, cảm thấy mờ mịt một lúc lâu vì thiếu dưỡng khí. Hởi thở hổn hển, sự nhẹ nhõm vì như vừa sống lại sau tình huống nguy hiểm khiến cho tôi bình tĩnh hơn một chút, mắt hơi nheo lại để buông lỏng tinh thần, nhưng vẫn nhìn quanh tứ phía để soi xét gian phòng mà bình thường nhắm mắt tôi cũng có thể lấy chính xác bất cứ thứ gì đó.

Dưới ánh đèn vàng trong phòng tắm, tôi đột nhiên phát hiện ra trên thành bồn ngay bên dưới cửa sổ là một vũng máu lớn. Tôi hốt hoảng mở vòi hoa sen, xoay về mức nước mạnh nhất rồi xối thẳng vào nơi đó một lúc lâu...

Ngâm thêm một lúc nữa, nước trong vòi hoa sen cũng để mở liên tục, xối liên tục, áng chừng đã thay nước trong bồn tới ba lần, tôi mới dám rời khỏi bồn tắm đứng lên. Hai chân mềm nhũn như vừa chạy xong một chập marathon, tôi run rẩy tựa vào tường lần về đến phòng mình, sau đó gọi điện cho Đường Triêu, khi vừa cất lời nghe giọng khàn đến khác thường: "Đường Triêu, tôi lại vừa thấy cô ta!".

Trong giọng nói của Đường Triệu là một vẻ lo lắng khiến người ta cảm thấy mềm lòng: "Không thể nào chứ! Cô còn đeo tấm bùa hộ thân đó không đấy? Tấm bùa đó sẽ khiến cô tạm thời không xảy ra chuyện gì? Cô không sao chứ? Mau nói đi".

"Khi tắm tôi sợ nó bị ướt nên đã tháo ra để trên thành bồn tắm, tôi nghĩ chỉ trong một thời gian ngắn như vậy sẽ không có chuyện gì, ai ngờ vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi".

"Ai bảo cô tháo nó ra?", ở máy bên kia Đường Triêu gần như hét lên.

"Nhưng mà bên trong là giấy, nếu không bỏ ra nó bị thấm ướt thì cũng mất linh! Chẳng phải anh nói thế hay sao?"

"Tiểu Ảnh, nói tóm lại là hiện giờ cô đừng có mà ngâm nước, khi tắm cũng có thể tránh không làm nó ướt kia mà, ví dụ như lấy màng nilon bọc nó lại. Đừng có tùy tiện tháo ra, sẽ rất nguy hiểm đấy. Oán khí tích tục lại ở đời này quá nặng nề rồi, nếu chúng ta không cẩn thận một chút thôi thì có thể...", Đường Triêu nói với vẻ tận tình hết nước hết cái. Từ trước đến nay tôi luôn thấy ở anh ta vẻ bình thản không gấp gáp vội vàng, chưa bao giờ thấy anh ta lại bị kích động như lúc này.

Tôi liền xoa diu: "Ừm, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý hơn, bây giờ không sao rồi. Anh hãy nghỉ ngơi đi nhé!".

"Cô gọi điện thoại cho Thanh Lâm hỏi chuyện kia luôn nhé!".

"Ừm".

Sau khi tắt máy tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, vừa vặn mười hai giờ. Giằng co mất bao nhiêu trong giấc mộng đó, vậy mà mới có hơn tiếng trôi qua.

Lần này điện thoại của Thanh Lâm cuối cùng cũng thông.

"Alo, ai thế?", Thanh Lâm bên kia hỏi với vẻ buồn ngủ.

"Thanh Lâm, là mình đây, Tiểu Ảnh đây!".

Dường như Thanh Lâm tỉnh táo hơn một chút, giọng nói cũng cao lên mấy tông: "Muộn thế này rồi còn có chuyện gì vậy?"

"Thanh Lâm., mình muốn hỏi một chút, cậu có biết Tần Tịnh là ai không?".

"Tần Tịnh á? Tần Tịnh nào? Làm gì có ai?". Thanh Lâm trả lời luôn không cần suy nghĩ.

"Chính là cái người mà gia đình cậu thờ trong gian linh đường nhỏ phía sau hòn non bộ trong vườn ấy".

"Thôi cho mình xin đi, mình nhát gan như vậy, nửa đêm gà gáy cậu nhắc đến linh đường gì chứ?". Âm điệu lại tiếp tục cao thêm một chút nữa, chứng tỏ hiện giờ Thanh Lâm đã tỉnh ngủ hoàn toàn.

"Hôm nay mình đi dạo trọng vườn tình cờ đi vào nơi đó đã nhìn thấy nên muốn hỏi cậu. Cậu nói cho mình biết đi! Cậu biết là mình rất tò mò rồi đấy".

"À!", Thanh Lâm đột nhiên nhớ ra: "Cậu nói là người phụ nữ ấy à? Nghe bà ngoại mình nói thì hình như đó là vợ của ông cậu mình, bà ấy chết từ khi rất trẻ! Nghe nói linh đường đó vẫn giữ nguyên không hề thay đổi kể từ khi bà ấy chết đi. Nói cho cậu biết, ở đó đầy âm khí, mỗi lần bà ngoại bảo mình ra đó thắp hương, mình đều cảm thấy nó âm u ảm đạm chết khiếp, nếu bảo đi một mình chắc mình không dám đi đâu. Mỗi lần ra đó đều cảm giác như không phải bà ấy đã chết được mấy chục năm rồi mà chỉ mới chết thôi. Ôi, dù gì thì gian phòng đó cũng thật kỳ quái, vào từ đường thờ linh vị tổ tiên còn thấy dễ chịu hơn nhiều".

"Vợ của ông cậu sao? Bà ngoại cậu có em trai à?".

"Là anh của bà ngoại mình! Nghe bà ngoại kể, ông cậu mình lấy bà mợ về chưa được bao lâu thì bà mợ chết. Khi đó bà ngoại mình đang du học ở Anh nên cũng không rõ lắm".

"Du học á?"

"Bà ngoại minh lớn lên ở nước ngoài mà! Thấy bói từng nói nhà họ Hà nhà mình không thể có con trai nối dõi, đến đời bà ngoại, sau khi cụ mình sinh được ông cậu lại có thêm bà ngoại mình nữa. Cụ ông vừa mừng vừa lo, thế nên có mời về một ông thầy bói, thấy bói đó phán rằng bà ngoại mình cao số, không thể có anh chị em. Thêm vào đó giờ sinh của ông cậu lại cũng không tốt, yếu ớt khó mà trường thọ được, nên cụ ông vừa đau lòng vừa lo lắng, lại vẫn cố gắng tìm mọi cách để giữ được chút giống nòi độc nhất của gia tộc cuối cùng quyết định nhẫn tâm giử bà ngoại mình sang Anh. Cũng không nhớ được năm đó bà ngoại bao nhiêu tuổi, nhưng hình như còn rất nhỏ. Vậy mà cuối cùng ông cậu mình vẫn chết. Nghe nói bà mợ sau khi được lấy về tới hai năm sau cũng vẫn không có con, đến hai tháng trước khi ông cậu qua đời mới mang thai. Sau này bà mợ cũng chết non".

"Sao? Vì sao bà ấy lại chết?". Tôi không tìm được manh mối nào trong những câu chuyện mà Thanh Lâm kể tràng giang đó. Một thiếu phu nhân trong gia đình giàu có, không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, liệu còn có oán hận gì?

"Băng huyết. Bà mợ chết lúc sinh con". Tôi nhớ đến lời thiếu phụ họ Lạc nói trong lần đâu tiên đến cửa hàng xường xám. Băng huyết, về điểm này thì phù hợp.

"Chẳng phải ông của cậu chết rồi hay sao? Làm sao lại có con được? Vậy còn đứa bé đó thì thế nào, còn sống được không?" Tôi hỏi xong mới thấy thừa, nhà họ Hà tổng cộng chỉ có bấy nhiêu người, nếu đứa bé đó còn sống thì chắc chắc tôi đã gặp nó rồi.

Quả nhiên Thanh Lâm nói: "Là đứa bé mồ côi từ trong bụng, đã hiểu chưa? Ông cậu mình chết ngay sau khi bà mợ có thai. Cho đến hai tháng sau mới biết. Đứa bé đó cũng chết sau khi trào đời được khoảng nửa giờ. Nghe nói là một đứa con trai. Có lẽ vì sức khỏe của bà mợ không tốt, nên đẻ xong đã chết, còn đứa bé thì cũng yếu, lại còn là con trai nữa nên khả năng sống sót đương nhiên là thấp rồi". Hai câu sau cũng rõ ràng cho thấy Than Lâm tin vào só phận bất hạnh của dòng họ nhà mình.

"À! Nhưng vì sao bà ấy lại nói với mình bà ấy là Lạc phu nhân nhỉ?". Tôi không hiểu nguyên nhân vì sao bà ta lại dùng cái tên này.

Thanh Lam truy hở: "Cái gì? Cái gì mà Lạc phu nhân?".

"Không có gì, mình nói với mình thôi. Cũng không còn sớm nữa, cậu hãy đi ngủ đi nhé!"

"Chờ chút, Tiểu Anh, mình muốn hỏi cậu một câu này". Giọng nói của Thanh Lâm thấp xuống rất nhiều, lại còn mang một chút ngập ngừng do dự,

"Câu gì?".

Thanh Lâm ở máy bên kia im lặng mấy giây, sau đó nói vội vàng: "Cậu sẽ làm gì nếu như bị người yêu phản bội?". Nó nói nhanh tới mức như sợ nếu ngắt giữa chứng thì sẽ không nói tiếp được vậy.

"Sao đột nhiên cậu lại hỏi mình điều này? Cậu nói Văn Phong ấy hả? Lẽ nào anh ấy đã làm điều gì?".

"Không phải, không phải, là mình lấy vị dụ thế thôi. Coi như cậu làm một câu trắc nghiệm, giả dụ cậu gặp chuyện như vậy, cậu sẽ thế nào?". Thanh Lâm vội vàng giải thích, lẽ nào con bé này... đã yêu một người không được phép yêu?

"Còn có thể làm gì chứ? Chỉ đành buông tay thôi!". Không khỏi nghĩ đến việc nếu như giả thiết này rơi trúng vào mình thì sao, tôi thấy lòng lạnh ngắt. Thực ra điều tôi nói với Thanh Lâm không thành thật chút nào. Nếu như Vân Phong Thực sự... Tôi siết chặt bàn tay lại, ngón tay cái ấn chặt bốn ngón còn lại vào lòng bàn tay đến mức ngón út đau như bị kim đâm. Vội vàng buông tay ra, thấy vết thương trên ngón út đã lại mở toác vì dùng lực mạnh quá, một giọt máu rịn ra, đậu trên đầu ngón tay trắng muốt, màu đỏ hệt như những bông hoa thạch lưu mà ba đứa chúng tôi đã thấy khi cũng nhau đi dã ngoại mùa hè năm đó.

Nghĩ đến đây tôi mở cuốn album ra xem. Trong bức hình ba chúng tôi đứng dưới gôc cây gạo, Thanh Lâm mặc một chiếc váy công chúa dễ thương khoác tay tôi và Vân Phong nụ cười hồn nhiên không chút vẫn vương.

Tôi làm sao vậy nhỉ? Sao đột nhiên lại mở cuốn album này ra xem ảnh cũ? Một cảm giác gì đó trào lên mà chính tôi cũng không nói được là cảm giác gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.