Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 42: Trên Xe Ngựa (1)




Vân Khanh rút ra một bàn tay đang bị nàng ta nắm, vỗ nhẹ nhàng trên lưng nàng ta, nửa thật nửa giả sẵng giọng nói “Theo biểu tỷ nói, ở chỗ này có người nào không quan tâm tỷ chứ, tỷ nói là dì không quan tâm tỷ, hay là nói tổ mẫu không quan tâm tỷ?”.

Sắc mặt Vi Ngưng Tử khẽ biến, trong mắt mang theo vẻ hoảng sợ nhìn thoáng qua Tạ di, lại nhìn sắc mặt lãnh đạm của lão phu nhân, vội vàng nói: "Làm gì có, tỷ không phải có ý này, là không nghĩ tới biểu muội cùng tỷ lần đầu gặp mặt, lại quan tâm đến tỷ như vậy".

"Vừa rồi dì cũng đã nói, tỷ là biểu tỷ ruột thịt của muội, từ nhỏ tổ mẫu đã từng nói qua với Vân Khanh, tiểu thư khuê các phải hiểu được tôn kính với trưởng bối, chiếu cố đệ muội, nếu không quan tâm như theo lời của tỷ nói, chỉ sợ tổ mẫu sẽ không vui đâu".

Vân Khanh yêu kiều cười nói, còn nhìn sang lão phu nhân hỏi: "Tổ mẫu, người hãy phân xử, xem cháu gái nói có đúng không?"

Lão phu nhân sinh ra ở dòng dõi thư hương, trong nhà dù chưa có ai làm quan, nhưng có mấy đời đều là tú tài, điểm này bà có chút kiêu ngạo, nghe được Vân Khanh hỏi bà như vậy, vui tươi hớn hở nở nụ cười: "Đó là đương nhiên, quỷ nha đầu này, không nghĩ tới còn nhớ rõ lời tổ mẫu nói như thế".

Kì thật bà cũng không nhớ rõ đã từng cùng Vân Khanh nói như vậy, nhưng lời này có vẻ bà giáo dưỡng con cháu tốt, đương nhiên bà vui vẻ thừa nhận.

Vân Khanh biết tổ mẫu xem trọng mặt mũi, cũng thích nghe lời hay, nàng kéo Vi Ngưng Tử đứng trước mặt lão phu nhân, dịu dàng mở miệng nói: "Nương vẫn luôn nói với Vân Khanh rằng, kiến thức của tổ mẫu thâm sâu, cao hơn so với nương rất nhiều, bảo Vân Khanh hảo hảo theo tổ mẫu học tập thật tốt".

Vừa nghe Tạ thị ngày thường ở trước mặt cháu gái khen bản thân như thế, bà cũng có chút ngoài ý muốn, nhớ tới người con dâu này, ngày thường cũng luôn kính cẩn nghe lời, ngoài chuyện không thể sinh tôn tử, những chuyện khác đều khiến bà vẫn tương đối hài lòng, tâm tình thật tốt, liền đem Vân Khanh ôm vào trong ngực, thân thiết nói: "Xem cái miệng nhỏ nhắn của con này, dỗ tổ mẫu vui vẻ cực kì..."

Nhìn tổ tôn trước mặt đang vui vẻ ấm áp, đôi mắt Vi Ngưng Tử hơi nheo lại, động tác nhỏ này Vân Khanh rất rõ ràng, nàng ta đang ghen tị ở trong lòng, khi Vi Ngưng Tử buông tay mình ra, Vân Khanh hô lên: "Biểu tỷ sao lại hất tay của muội ra, tỷ thích tổ mẫu, cũng có thể làm cháu của tổ mẫu mà".

Nàng nói xong, liền rời khỏi lòng của lão phu nhân, ánh mắt sợ hãi nhìn Vi Ngưng Tử.

Lão phu nhân nhất thời không vui, bà lâu lâu cùng cháu gái mình thân thiết thì có làm sao, Vi Ngưng Tử còn dám mặt nặng mày nhẹ cho Vân Khanh xem, nhớ tới lúc đầu nàng ta còn nói không có người quan tâm nàng ta, vậy trên đường đi cùng nhau, mình chiếu cố nàng ta, thật sự là không nhớ ư.

Tạ di thấy thế lập tức đi tới, trừng mắt nhìn Vi Ngưng Tử, lại dùng móng tay hung hăng nhéo bên hông nàng ta một cái, Vi Ngưng Tử ăn đau nước mắt liền chảy ra, nức nở nói: "Tổ mẫu.... Con không có....".

Vừa thấy Vi Ngưng Tử bắt đầu muốn khóc, lão phu nhân không kiên nhẫn khoát tay nói: "Được rồi, ta đã biết, giờ cũng không còn sớm, Vương ma ma, an bài bữa tối đi".

Khóc sướt mướt đích thực là xui, lại nhìn Vân Khanh cười nhu thuận trước mặt, càng cảm thấy cháu gái nhà mình là tốt nhất, nắm tay Vân Khanh hướng đến thiện sảnh.

Đây là lần đầu tiên trước mặt người khác lão phu nhân không chừa chút mặt mũi cho mẹ con bà ta, Vi Ngưng Tử ngước mắt nhìn Vân Khanh, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười nhu hòa như hoa bách hợp, một đôi phượng mâu lóe lên tia sáng, nhìn tinh thần thập phần đắc ý, nhưng nàng ta lại không hiểu sao cảm thấy có một luồng khí lạnh phía sau lưng.

Dùng bữa rồi nghỉ ngơi ở biệt viện một đêm, nhóm người hầu đã chuẩn bị thỏa đáng, chuẩn bị khởi hành hướng đến phủ Dương Châu.

Lúc Tạ di và Vi Ngưng Tử đi ra, chứng kiến lão phu nhân nắm tay Vân Khanh bước ra, hai người chào đón hành lễ nói: "Lão phu nhân vạn phúc/ Tổ mẫu vạn phúc".

Thấy lão phu nhân cười, xem ra chuyện hôm qua bà cũng không muốn so đo nữa, Tạ di lập tức đứng ở bên kia, giúp đỡ lão phu nhân leo lên xe ngựa, cười nói: "Lão phu nhân, người xem thời tiết hôm nay thật tốt, ngồi trong xe ngựa chắc chắn sẽ rất thoải mái".

Lão phu nhân gật đầu, bước chân chuẩn bị bước lên xe ngựa, vừa mới quay lại, bắt gặp Tạ di cũng muốn leo lên, lập tức nhíu mày trách mắng: "Ngươi theo lên làm gì?"

Gặp lão phu nhân mới vừa rồi còn cười tủm tỉm, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, Tạ di nhất thời chưa kịp phản ứng, ngay cả Vi Ngưng Tử cũng không hiểu được chuyện gì xảy ra làm cho lão phu nhân tức giận như thế.

Vương ma ma dọc theo đường đi chịu không ít khổ sở từ hai người bọn họ, lúc này mở miệng nói: "Lão phu nhân đã lâu không có gặp đại tiểu thư, muốn cùng đại tiểu thư tâm sự".

Hai mẹ con này dọc theo đường đi được lão phu nhân chiếu cố quá tốt, đã quên rằng đại tiểu thư mới chính là cháu gái chính thất của bà.

Tạ di cùng Vi Ngưng Tử lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng ngượng ngùng nói:

"Xem ta nhất thời hồ đồ rồi, Vân Khanh, đến đây, trên đường chăm sóc lão phu nhân thật tốt nhé.".

Trên đường đi hai mẹ con họ đều cùng ngồi chung với lão phu nhân trên một chiếc xe ngựa, đây vốn là bọn họ cố ý không mua thêm một chiếc xe ngựa, thứ nhất là không muốn tốn bạc, thứ hai là cùng ngồi chung với lão phu nhân, mỗi ngày làm bạn, có thể bồi dưỡng cảm tình. Nhưng nay cháu gái đích thực là Vân Khanh đã đến, bọn họ không thể mặt dày đuổi Vân Khanh đi xuống.

Vì thế trên đường trở về, lão phu nhân cùng Vân Khanh ngồi một chiếc xe ngựa, Tạ di cùng Vi Ngưng Tử ngồi trên một chiếc xe ngựa khác.

Dọc theo đường đi, luôn nghe Vân Khanh dỗ lão phu nhân thoải mái cười to, tiếng nói tiếng cười rơi vào tai của hai mẹ con này chỉ cảm thấy thật chói tai. Tạ di ngồi ở trên xe, sắc mặt nhu hòa đã biến mất, hai mắt mang theo một sự oán độc, làm cho Vi Ngưng Tử ngồi kế bên không tự chủ co rụt cổ lại.

Tạ di nhớ đến chuyện ngày hôm qua, vung tay xả giận vào cánh tay Vi Ngưng Tử, cắn răng mắng: "Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, muốn ngươi dọc theo đường đi lấy lòng bà già đó, chỉ có lấy lòng bà ta, chúng ta vào Thẩm phủ mới có nơi sống yên ổn".

Bà mắng nhiếc một phen, Vi Ngưng Tử cắn chặt môi, chịu đựng không rên một tiếng. "Hôm qua ngươi hất tay tiểu tiện nhân kia làm gì, làm bà già kia đối với ngươi không vui, hôm nay ngay cả xe ngựa cũng không để ta ngồi cùng bà ta một chỗ, ngươi lại nhăn mặt cho ta xem sao".

"Nương, con không có hất tay nàng ta, là nàng ta cố ý buông ra, sau đó đổ oan cho con ".

Vi Ngưng Tử thật sự ăn đau, nhịn không được vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ, trên cánh tay đau đớn khiến cho nước mắt nhịn không được muốn trào ra ngoài.

Nếu Vi Ngưng Tử là nam hài, ai dám đến chiếm gia sản bà ta, những người đó không phải khi dễ trong nhà bà ta không có nam nhân sao, thật là một đám khốn kiếp, Tạ di nghĩ đến sắc mặt của những người trong tộc, vừa hận vừa tức, cầm lấy cánh tay Vi Ngưng Tử ngắt nhéo, trong lỗ mũi hừ lạnh hai tiếng, liếc Vi Ngưng Tử, thấy gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, một đôi mắt hạnh ngập nước, thoạt nhìn vừa nhu nhược vừa đáng thương, khóe miệng lại mang theo ý cười, tốt xấu gì sinh nữ nhi cũng không phải sai, nếu là có thể gả cho Hầu môn thế gia, chẳng phải so với sinh con trai càng hoàn hảo hơn sao.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tạ di tốt hẳn lên, đem Vi Ngưng Tử kéo qua ôm vào trong ngực, vuốt ve cánh tay nàng ta dỗ dành nói: "Tử nhi, con cũng đừng trách nương, nương thật sự là không có biện pháp, cô nhi quả phụ chúng ta ai cũng đều khinh thường, nếu cha con còn sống, tiểu tiện nhân Trầm Vân Khanh kia dám đùa giỡn với mẹ con ta như thế sao?"

Mặt Vi Ngưng Tử tràn đầy nước mắt tựa vào trong lòng bà ta, đáy lòng nọc độc tỏa ra không ngừng, Trầm Vân Khanh, nếu không phải ngươi, ta cũng sẽ không bị nương đánh, đều là ngươi làm hại: "Nương, nương yên tâm, bà cháu bọn họ đối đãi với mẹ con ta như thế nào, nữ nhi nhất định đoạt lấy hết tất cả của bọn họ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.