Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 22: Nam Nhân Trong Vườn Hoa




Vân Khanh nhìn sắc mặt của Tạ thị, biết trong lòng bà dám chắc hành động của lão phu nhân có ý đồ, tình cảm nhiều năm như vậy của Tạ thị và Liễu phủ cũng không vì một lời nói của nàng mà bị phá hỏng, nàng chỉ có thể từng chút từng chút một gieo hạt trong lòng mẫu thân, để mẫu thân nghi ngờ mà thôi.

Vào trong phòng, LIễu lão phu nhân đỡ Vân Khanh ngồi xuống, Điền thị cũng chính là mợ cả lại bắt đầu diễn trò, vẻ mặt bà ta hối hận nói: “Biểu muội à, chuyện lần trước thật có lỗi với muội, đáng lẽ là đến dự tiệc, ai ngờ nha đầu Dịch Thanh không hiểu chuyện kia uống phải đồ lạnh mà không biết, lại làm ra chuyện như vậy, đánh mất mặt mũi Liễu phủ, ta cũng không còn mặt mũi nào gặp muội.”

Lời này tưởng như là xin lỗi, nhưng thật ra là nói Liễu Dịch Thanh còn nhỏ, lại không hiểu chuyện, tham gia buổi tiệc của Trầm phủ mới xảy ra chuyện, Trầm phủ cũng không tránh được trách nhiệm này.

Tạ thị nghe xong không nén được tức giận, lạnh lùng nói: “Ý của biểu tẩu là về sau nếu Trầm phủ mở tiệc cần phải đến từng nhà hỏi xem nhà nào có khuê nữ chưa gả đã mang thai, sau đó còn phải vì người ta chuẩn bị thức ăn bổ dưỡng, tránh cho ở trong phủ xảy ra chuyện, vẫn là Trầm phủ không đúng”

Bình thường Tạ thị rất it khi nói chuyện như vậy, đích xác là chuyện này Liễu phủ không đúng, nếu Điền thị thật lòng xin lỗi, bà sẽ bỏ qua, thế nhưng xin lỗi còn muốn đẩy trách nhiệm lên đầu người khác thì không nên trách bà nói lời khó nghe.

Liễu lão phu nhân vừa nghe xong cũng có chút bực mình, trừng mắt nhìn Điền thị, con dâu cả thật sự không có phong thái, xin lỗi mà không biết ăn năn, còn nói không thèm đoái hoài đến, nói thế này mà là không thèm đoái hoài đến sao!

Điền thị bị Liễu lão phu nhân trừng mắt, quay đi, làm như không phát hiện ra, bà ta không cam lòng mình đường đường là phu nhân quan gia, sao có thể thấp kém xin lỗi Tạ thị, nắm chặt khăn tay, miễn cưỡng nói: “Ta không có ý này, chỉ là chuyện ầm ĩ như vây suy cho cùng với cả hai nhà đều không tốt.”

“Nếu biết mất mặt, trước đây nên trông chừng Dịch Thanh, đường đường là tiểu thư khuê các mà không biết xấu hổ, chưa gả mà cùng nam nhân làm chuyện quan hệ bất chính, lại còn là hôn phu của biểu muội, lúc con bé làm chuyện này không thấy hổ thẹn sao!Bây giờ chuyện xấu lộ ra, là Trầm gia chúng ta gây ra sao? Ở hoa viên cùng công tử Tề gia ôm ấp là người nhà Trầm phủ bắt con bé làm sao!” Càng nói càng không đúng, Tạ thị đem tức giận trong lòng nói ra, sắc mặt lạnh lùng, cùng không thèm nhìn Điền thị một cái.

Không khí lập tức trầm xuống, Liễu lão phu nhân vốn không muốn Điền thị làm như vậy, chỉ bắt bà ta đứng trước mặt Tạ thị xin lỗi, việc này còn chưa xong, bà không nghĩ đến Điền thị lại đem sự tình đổ hết lên đầu Trầm phủ, bà không thể không mở miệng nói: “Văn nương, biểu tẩu của con không có ý này, mấy hôm nay nó buồn phiền, ăn cơm không thấy ngon miệng, ngủ cũng không ngon giấc, Dịch Thanh nghe nói phải đến Tề gia làm thiếp liền đòi chết, con cũng là mẫu thân chắc cũng hiểu được tâm tư của nó!”

Bà vừa nói vừa tận tình khuyên nhủ, Điền thị cũng biết nếu hôm nay không làm Tạ thị nguôi giận, về sau muốn đến chỗ Tạ thị xin bạc chắc chắn là rất khó, tự trách bản thân vừa rồi tức giận mà ăn nói lung tung, vội vàng xuống nước nói: “Đúng thế biểu muội, ta mấy hôm nay ăn ngủ không yên, Dịch Thanh đời này xem như bị hủy, nó đường đường là đích nữ Liễu gia, sao lại có thể làm thiếp.”

Dứt lời, nước mắt lại chảy xuống, chuyện này cũng không phải là diễn trò, vốn xấu mặt thất trinh là Vân Khanh, thế mà thất bại trong nháy mắt, con gái mình chịu xấu hổ, về nhà còn bị Liễu đại gia, Liễu lão phu nhân trách mắng, bà vừa không cam lòng vừa thấy ấm ức.

Tạ thị sắc mặt khẽ buông lỏng, cùng là người làm mẹ, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ một chút, nếu đổi lại là Vân Khanh, bà chắc chắn còn bệnh nặng hơn, thiên hạ này có ai làm mẫu thân mà không lo lắng cho nữ nhi của mình, lại nhìn Điền thị so với cách đây mấy hôm gầy đi không ít, có chút mềm lòng.

Vân Khanh nhìn dáng vẻ Tạ thị, biết bà lại yếu lòng, trong mắt thoáng qua tia lạnh lùng, khẽ mím môi, lại xem trọng người thân, luôn cho rằng thân nhân đều tốt, bị lừa dối mà cũng không hay biết.

Nếu đã như vậy thì hãy để nàng vạch trần bộ mặt của những người này.

Vân Khanh nhíu mày, dường như vô tâm mở miệng hỏi: “Có phải ý của lão thái thái và mợ là Dịch Thanh biểu tỷ dù thế nào cũng không gả làm thiếp, nếu không có chuyện ngoài ý muốn ở hoa viên Trầm phủ, Vân Khanh vẫn là Tề gia chính thê, biểu tỷ mang cốt nhục Tề gia, chẳng lẽ còn muốn làm vợ người khác sao?”

Lời này vừa nói xong, ánh mắt Tạ thị mang theo nghi ngờ nhìn Điền thị, bên trong lộ ra một tia âm trầm, Liễu Dịch Thanh cùng nam nhân làm ra chuyện quan hệ bất chính, nếu không ở Trầm phủ bất ngờ lộ ra chuyện tình, thì chỉ đợi Vân Khanh gả đi cô ta liền bước vào làm thiếp, không có khả năng gả cho người khác. Chẳng lẽ ngay từ đầu mục đích của Điền thị là làm xấu mặt Vân Khanh rồi sau đó gả Dịch Thanh cho Tề Thủ Tín sao?

Nhớ lại Tề phu nhân đột nhiên muốn từ hôn, rồi chuyện Vương Nhị Cẩu trộm hà bao, Tạ thị không thể không nghi ngờ tất cả mọi chuyện có Điền thị đứng sau giúp đỡ.

Tự nhiên Tạ thị cảm giác được tự lòng bàn chân nổi lên một trận lạnh lẽo, cơn lạnh này làm bà bất giác run lên, nhìn hai người thân trước mặt thấy có phần xa lạ.

Sắc mặt Liễu lão phu nhân và Điền thị trong chớp mắt đông cứng lại, hoàn toàn không nghĩ đến lời giải thích vừa rồi của mình lại làm lộ ra tính toán bên trong, cũng không ngờ một cô nương nhìn ngây thơ nhu thuận như Vân Khanh lại có thể nói đúng điểm mấu chốt.

Các bà quay đầu lại nhìn Vân Khanh, chỉ thấy nàng mặc váy dài màu xanh, bên ngoài khoác áo lụa mỏng cùng màu, trên đầu vấn kiểu tóc hình mây, lại thêm mấy viên trân châu cài vào giữa búi tóc, ở bên cạnh mỉm cười ăn điểm tâm, dáng vẻ ngây thơ xinh đẹp, khí chất trong sáng.

Trong lòng thoáng yên tâm, có lẽ là vừa rồi nhất thời nói ra, không cố ý nhằm vào Liễu gia mà nói, đứa cháu ngoại này của bà đang nghĩ gì chứ, không thể để nó có thành kiến với Liễu gia được.

Liễu lão phu nhân dù sao cũng từng trải qua nhiều chuyện, chỉ chớp mắt đã thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn Ngân Hạnh trách mắng: “Sao ngươi không nhắc ta biểu tiểu thư còn ở trong này, những lời lúc nãy khuê nữ chưa xuất giá có thể nghe được hay sao?”

Bà ta bên ngoài là mắng Ngân Hạnh, nhưng lại đang ám chỉ Vân Khanh không hiểu phép tắc, nghe loại chuyện này mà không biết tránh ra chỗ khác.

Kiểu nói chuyện chỉ cây dâu mắng cây hòe này chính là thế mạnh của lão phu nhân, nếu như là kiếp trước, Vân Khanh chắc chắn đỏ mặt, vội vàng xin lỗi, nhưng kiếp này không phải như vậy, nàng biết các bà đang chột dạ lo lắng. Vì thế thoải mái trang nhã đứng dậy, hơi cúi người nói: “Lúc nãy lão thái thái cùng Vân Khanh đi vào, mợ lại cùng mẫu thân nói chuyện, Vân Khanh cũng không dám mở miệng, bây giờ muốn đi thăm Dịch Thanh biểu tỷ, không biết có được hay không?”

Vừa nói xong đưa lời Liễu lão phu nhân đánh bật trở về, bà đưa nàng vào vậy mà còn nói không phát hiện ra nàng, rõ ràng là nghe xong không vui lại còn muốn tìm cớ trách móc nàng.

Điền thị cũng hiểu được ý này, lại nhìn thấy sắc mặt Tạ thị lạnh lẽo, chỉ sợ Vân Khanh lại nói ra chuyện gì, vội vàng bảo: “Đi đi, đến gặp biểu tỷ của con cũng được.”

Vân Khanh vừa ra khỏi phòng khách, đến chỗ vườn hoa nhỏ, chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ phía trước vọng đến, rồi sau đó là một lực mạnh ập đến, lôi nàng vào trong rừng trúc, một bàn tay lạnh như băng bóp lấy cổ nàng, giọng nam trầm khàn kề sát bên tai: “Không được hét, nếu không bóp chết ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.