Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 13: Làm Việc Ác, Gieo Gió Gặt Bão




Các bà cùng Tề phu nhân có giao tình rất tốt, hà bao là vật bên người, chỉ cần cầm theo là có ấn tượng, huống hồ chiếc hà bao này là vật Tề phu nhân yêu thích, cho nên các bà có thể nhận ra ngay lập tức.

Tề phu nhân lúc này cũng đã thấy rõ, sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, lấy từ trong người ra một cái hà bao nữa của bà ta, run rẩy mở miệng nói: “Hà bao này làm sao có thể ở trong tay ngươi?”

Vương Nhị Cẩu nghĩ bà ta muốn ám chỉ mình nên nói nhiều một chút, lập tức thêm mắm dặm muối: “Hà bao này là của tiểu tình nhân ta tặng, đương nhiên là phải nằm trong tay ta.”

“Nhưng hà bao này rõ ràng là của Tề phu nhân, ngươi nói rõ ra, ngươi và tiểu tình nhân của ngươi quen biết như thế nào?” Một vị phu nhân xưa nay luôn đối nghịch với Tề phu nhân hào hứng hỏi.

Thấy có người hỏi đến, Vương Nhị Cẩu càng thêm can đảm, bình thường cũng không có cơ hội gặp gỡ quý nhân, lại nghĩ tới gia sản như núi vàng núi bạc của Thẩm gia sau này mặc sức hắn tiêu xài không khỏi có phần đắc ý, rung đùi nói: “Không, không, không, cái hà bao này chắc chắn là của Thẩm đại tiểu thư, ngay ở bên trong chùa, nàng đối với ta vừa gặp đã yêu, sau đó lại tặng ta hà bao, còn nói không phải ta không lấy chồng.”

Nhìn tên vô lại trước mặt vu cáo hà bao này là của Vân Khanh, khẳng định trong chuyện này có điều khuất tất, Tạ thị nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Vân Khanh, thấy nàng tựa như có việc muốn nói liền mở miệng hỏi: “Vân Khanh, con nói xem mọi việc sao lại thành ra thế này?”

Vân Khanh cúi thấp đầu, đứng bên cạnh bà, lông mi tinh tế trên khuôn mặt nàng rũ xuống, gương mặt tựa như hoa sen làm từ bạch ngọc, đôi mắt phượng cao quý mang theo nét cười, nhưng bên trong đó như cất giấu đêm đen thâm trầm lại không làm lộ ra. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tạ thị, nàng ngước mắt lên nhìn bà, nở một nụ cười nhàn nhạt mang theo vài phần gượng ép, dịu dàng nói với các vị phu nhân khác:

“Tề phu nhân muốn xin lỗi chuyện từ hôn, nên phái xe ngựa đến đón tiểu nữ đi chùa miếu, hôm ấy, bà cùng tiểu nữ vào bảo điện, nói muốn đi xin quẻ, bảo tiểu nữ ra ngoài đợi lát nữa hẵng vào, nhưng mấy ngày sau, trong thành rộ lên lời đồn đại, tiểu nữ thật sự không biết vì sao lại xảy ra chuyện này, hà bao của tiểu nữ vẫn luôn để bên người, chưa bao giờ đưa cho người khác, mặc dù không xuất thân quan gia, nhưng từ nhỏ mẫu thân luôn dạy bảo, vật tùy thân bên người sao có thể tùy ý giao cho người khác, về việc hà bao của Tề phu nhân vì sao lại ở trong tay tên trộm kia, Vân Khanh thật sự không biết.”

Mấy vị phu nhân kia vừa nghe đã hiểu, Tề phu nhân phái xe ngựa đến đón Vân Khanh, thời gian bất ngờ, địa điểm đương nhiên cũng đã lựa chọn cẩn thận, Vân Khanh là vãn bối, chẳng qua là phải đi theo bà ta mà thôi, đến chùa, lại tìm lý do để Vân Khanh tránh đi, bản thân mình lại làm chuyện không nên làm, cái hà bao kia chính là minh chứng tốt nhất.

Vương Nhị Cẩu nghe thấy thanh âm rung động lòng người, lại nhìn về phía người vừa nói chuyện, khuôn mặt tinh xảo hơi lộ ra bên ngoài, ngày ấy hắn còn không kịp nhìn rõ dung mạo, nay có cơ hội nhìn thấy, hồn phách đều rơi mất một nửa, nếu cưới được người đẹp như thế, dù không có được gia sản của Thẩm gia cũng là phát tài rồi, lập tức liếm miệng nói: “Tiểu mỹ nhân, ngày đó chúng ta mất hồn ở trong chùa, ta còn nhớ trên mông nàng có mấy vết rỗ, sao bây giờ nàng còn chối bỏ?”

“Ngươi chắc chắn người cùng ngươi yêu đương vụng trộm trên mông có vết rỗ?” Tạ thị đáy mặt hiện lên tia sáng, lập tức hỏi.

“Tất nhiên, việc này chẳng nhẽ ta còn không biết hay sao, các người còn điều gì muốn hỏi, hà bao cũng là nàng tặng, người cũng sớm thuộc về ta, thế nào còn không rõ sao, nếu thức thời ta còn có thể cưới nàng về làm chính thê.” Vương Nhị Cẩu lúc này đã háo sắc đến độ mất đi kiên nhẫn, thầm nghĩ phải nhanh cưới Vân Khanh về nhà mới tốt, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, đôi mắt nhỏ híp lại, lóe ra ánh sáng dâm tà, chỉ còn thiếu là chưa chảy nước dãi.

“Việc này thật là kỳ quái, hà bao là của Tề phu nhân, vết rỗ cũng là ở trên người Tề phu nhân, thế sao tên vô lại này cứ nhất định phải nói là Vân Khanh!” Vị phu nhân kia châm biếm sắc nhọn, trong giọng nói không có một chút nể tình.

Tề phu nhân lúc còn nhỏ bị rơi vào hố gai, trên mông có để lại mấy vết sẹo, sờ vào giống như vết rỗ trên mặt, tuy việc này là tư mật, nhưng mấy vị phu nhân ở Dương Châu này có rất nhiều người biết đến.

“Chính mình vụng trộm yêu đương, lại còn muốn làm hại đến thanh danh con dâu tương lai, da mặt thật dày.”

“Đúng vậy, bình thường không nhận ra, mông bà ta thật sự có sẹo rỗ sao? Trời ạ, vừa nghĩ đến đã thấy mất mặt muốn chết, nếu là ta thực không sống nổi!”

Từ lúc Vương Nhị Cẩu đưa ra hà bao, sắc mặt Tề phu nhân đã không tốt, lúc nóng lúc lạnh, lúc đen lúc trắng, nhìn thấy ngay cả việc mông mình có vết sẹo rỗ cũng bị nói ra liền nhịn không được mà hét to: “Người đến, đưa tên vô lại chuyên hãm hại người khác lôi xuống cho ta! Đánh, đánh sống thành chết, dám bịa đặt hãm hại bản phu nhân, thật đúng là to gan lớn mật!”

Tề phu nhân trong mắt lộ ra hung dữ, mặt tràn đầy oán giận, bà ta không biết tại sao hà bao này lại biến thành của mình, rõ ràng Vương Nhị Cẩu trộm là của Vân Khanh, còn có trên mông có sẹo rỗ là ai nói cho hắn biết, bà chưa bao giờ căn dặn kẻ dưới phải nói như vậy.

Từ phía sau bà, hai ma ma của Tề gia chạy lên phía trước, kéo Vương Nhị Cẩu ra ngoài, vừa nghe đến mình bị đánh chết, Vương Nhị Cẩu mới tỉnh lại, vừa giãy dụa vừa kêu to. “Tề phu nhân, phu nhân làm vậy là có ý gì, rõ ràng chính phu nhân muốn tiểu nhân đi trộm hà bao giá họa cho Thẩm tiểu thư…”

“Còn không bịt miệng hắn lại cho ta…” Tề phu nhân lo sợ hắn đem mọi chuyện tiết lộ, chạy lên trước, một tay chống nạnh tức giận nói.

“Dừng tay cho ta!” Tạ thị quát lên một tiếng, làm Tề phu nhân sợ đên mức ngẩn người, toàn bộ ma ma của Thẩm gia bao vây bốn phía, đem ma ma của Tề gia vây lại bên trong, “Tề phu nhân, nơi này không phải là Tề phủ, cũng không phải công đường thẩm án của lão gia nhà bà, bảo lôi xuống đánh chết là đánh chết, không tránh khỏi có phần tùy ý làm bậy!” Nói chủ nhân thì đây là Thẩm phủ, nói quan lại ở đây còn có Tri phủ phu nhân, lúc bấy giờ, Tề phu nhân ý thức được mình đang ở trong nhà người khác.

Tạ thị nói xong, quay người nhìn ma ma căn dặn: “Lôi Vương Nhị Cẩu lên đây cho ta”. Ma ma của Thẩm gia lôi Vương Nhị Cẩu đang sợ tới mềm nhũn cả người từ trong tay Tề gia lên phía trước, giữ chặt trong tay, Tạ thị đứng trước mặt hắn, lạnh lùng cười, hai mắt như chứa hàn băng, “Vừa rồi ngươi nói là ai sai ngươi đi trộm hà bao, tội danh vu cáo mưu hại nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, Tri phủ phu nhân ở đây, nếu thành thật thì được khoan hồng, nếu gian dối sẽ nghiêm trị theo luật lệ của Đại Ung, ngươi đã rõ chưa?”

Vương Nhị cẩu là loại lưu manh du côn, sợ nhất là phải vào quan phủ, không chết cũng bị lột da, lúc này vội vàng dậu đổ bìm leo, đưa mọi chuyện xảy ra từ trước đến này cùng nguyên nhân kết quả nói rõ ràng, mà nghe thấy những gì hắn nói, trong mắt Tạ thị bật ra tia nhìn sáng lạnh như hai lưỡi dao, chỉ hận không thể đem Tề phu nhân thiên đao vạn quả, Tề phu nhân kinh sợ, lui về phía sau mấy bước, ngập ngừng nói: “Ta cho người đến cùng ngươi bàn chuyện từ hôn ngươi lại không chấp nhận, Tề gia là quan gia, chỉ bằng Thẩm gia các người thật không xứng…”

Nghe thấy vậy, Tạ thị nổi giận, cười lạnh nói: “Ta đã nghĩ Tề phu nhân liên tục cho người đến phủ từ hôn, nay đột nhiên lại nói là hiểu lầm, hóa ra là thiết lập cạm bẫy, muốn hủy danh dự của Vân Khanh, lòng lang dại sói, đừng nói là báo ân, huống hồ trên đời này có ai không biết tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo (làm ơn thì chỉ bằng một giọt nước nhỏ, còn đền ơn người khác như một dòng suối lớn, ý đề cao sự ơn nghĩa đối với người có ơn),hồi đó, hôn sự này là do chính Tề lão thái gia tự mình đề nghị, Thẩm gia chúng ta chưa từng có ý muốn bấu víu dựa vào các người!. Người đâu, tiễn Tề phu nhân cùng Tề công tử ra ngoài, Thẩm phủ chúng ta chỉ là nơi nhỏ bé, không nghênh đón nổi quan lớn quyền quý lưu lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.