Cẩm Thượng Thiêm Hoa

Chương 13




Hoa Phẩm Tố đứng đối diện bó tay với cái tên Trang Cẩm Ngôn say như chết thì phòng nhỏ truyền đến tiếng bước chân, bà chủ tiệm bỗng nhiên xuất hiện trước cửa phòng nhỏ. Bà chủ tiệm thấy Hoa Phẩm Tố lên lầu lâu cả nửa ngày trời mà vẫn chưa xuống, sợ Hoa Phẩm Tố xảy ra chuyện gì trong phòng, vội vàng chạy lên xem sao.

“Say rượu sao?” Bà chủ tiệm vừa thấy người bất động ghé vào bàn rượu là Trang Cẩm Ngôn thì nhíu mày, tiệm cơm buôn bán là sợ nhất đụng phải mấy tên khách đầu óc không tỉnh táo này, giống như Trang Cẩm Ngôn tuy uống nhiều nhưng không quậy phá om sòm còn tốt chán, gặp phải mấy loại điên điên khùng khùng, la hét ồn ào càng làm cho người ta điên cả đầu.

“Cả nửa lít rượu ở trong này, không say mới là lạ, anh ta mượn rượu giải sầu mà.” Hoa Phẩm Tố giật chai rượu từ trong tay Trang Cẩm Ngôn ra để bên cạnh, chai rượu chỉ còn lại được phân nửa. Buổi trưa này, Trang Cẩm Ngôn chỉ mải uống rượu mà không thèm ăn, đồ ăn trên bàn còn chẳng bị mất đi miếng nào.

“Con biết người này sao?” Bà chủ nghe ra ý tứ trong lời nói của Hoa Phẩm Tố, hình như biết vì sao con ma men này lại say rượu ở đây.

“Bạn cùng trường của con.”

“Con có biết nhà người ta ở đâu không? Nếu biết thì gọi người nhà người ta đến đón về.”

Hoa Phẩm Tố lắc lắc đầu, bố của Trang Cẩm Ngôn vừa mới tự sát, mẹ lại chết cách đây mấy năm vì bệnh, làm sao còn có người trong nhà nào có thể đến đón anh ấy.

“Chu choa! Vậy thì phải làm sao bây giờ chứ? Nếu không thì tìm thầy cô giáo ở trường con, để họ gọi điện thông báo một tiếng với gia đình cậu ấy.” Bà chủ tiệm tưởng cái lắc đầu Hoa Phẩm Tố là muốn nói không biết nhà Trang Cẩm Ngôn ở đâu cả.

“Trường học thì nghỉ rồi, có tìm thầy cô của anh ấy cũng chưa chắc tìm được, thím à, thím tìm người giúp đưa anh ta về nhà con đi thôi, lát nữa sẽ có nhiều khách đến dùng cơm tối, cứ để anh ấy ngây ngốc ở chỗ này cũng chẳng tốt gì.” Hoa Phẩm Tố không nói ra chuyện gia đình của Trang Cẩm Ngôn, quan chức bị bắt giam thẩm vấn chẳng phải chuyện danh dự gì, cho dù là người đã tự sát.

“Ừ, cũng tốt, thím gọi Tiểu Đinh ở nhà bếp khiêng cậu ấy về nhà con.” Bả chủ tiệm nghĩ ngợi một lát bèn đồng ý với ý kiến của Hoa Phẩm Tố, vừa đúng người thanh niên này lại là bạn cùng trường của Hoa Phẩm Tố, trước giờ cũng không xa lạ gì với thằng bé, mà người thanh niên này đến Hoa gia cũng là một cách hay, tiệm cơm của mình lại phải bắt đầu buôn bán sau một tiếng nữa, bởi vì việc buôn bán của tiệm tốt vô cùng, bình thường mấy phòng nhỏ này sẽ bị khách ngồi chật kín từ sớm, cái người thanh niên say mèm này cứ ngồi ở đây thì không phải là tự phá hỏng buôn bán của mình sao.

Tiểu Đinh là đầu bếp của tiệm cơm “Quay về một lần”, bình thường cao lớn vạm vỡ, dưới sự trợ giúp của bà chủ và Hoa Phẩm Tố, nhưng thật ra vác trên lưng một người cao 181 cm như Trang Cẩm Ngôn lại rất mệt. Trang Cẩm Ngôn ném lên bàn ba trăm đồng, bà chủ chỉ lấy một trăm hai, còn một trăm tám kia bị Hoa Phẩm Tố nhét lại vào túi quần jean của Trang Cẩm Ngôn.

Hoa gia cách tiệm cơm “Quay về một lần” chỉ có hai trăm mét, Tiểu Đinh vác Trang Cẩm Ngôn trên lưng, đến tận trên lầu mới dám dừng lại thở vài hơi, thuận lợi vác Trang Cẩm Ngôn đến nhà Hoa gia, đặt trên giường phòng của Hoa Phẩm Tố.

Hoa Phẩm Phác nghe tiếng mở cửa, vừa thấy em trai mang một người nồng nặc mùi rượu về nhà, không khỏi che mũi, chờ đến khi Tiểu Đinh đi rồi, Hoa Phẩm Phác đến thăm dò tên ma men nằm trên giường.

“Ơ! Đây không phải là Trang Cẩm Ngôn sao?” Hoa Phẩm Phác kinh ngạc, Trang Cẩm Ngôn chính là truyền kỳ của trường Nhân Ái, không có nam sinh nào có thể không biết đến anh ta, nữ sinh cũng không người nào là không biết, nếu có nữ sinh nào không biết truyền kỳ này, nhất định là nữ sinh này mới vừa chuyển từ trên sao Hỏa xuống Nhân Ái.

“Đúng vậy! Cái người này cũng chẳng thèm đi thi đại học!” Hoa Phẩm Tố giúp Tiểu Đinh đỡ Trang Cẩm Ngôn cả đường đi, khoảng cách ngắn ngủn chỉ có hai trăm mét, mồ hơi tuôn ra như rút hết đi nửa hàm lượng nước trong người cậu, mấy ly nước hoa quả uống ở tiệm cơm đã bị tiêu hao hoàn toàn, vừa nói chuyện với Hoa Phẩm Phác lại vừa cầm theo chai nước đậu xanh lấy từ tủ lạnh ra uống ừng ực.

“Không phải Trang Cẩm Ngôn từ chối hồ sơ được tuyển thẳng sao, tại sao lại không tham gia kỳ thi đại học này.” Tin tức bố của Trang Cẩm Ngôn tự sát sau khi bị bắt giam không phải người dân thành phố S nào cũng biết, ngoại trừ ban lãnh đạo trong trường học, những người khác đều không biết, đương nhiên, bởi vì có sự tồn tại của paparazzi Mã Hâm mà Hoa Phẩm Tố là một trong số ít người biết được tin này.

“Mấy ngày hôm trước, bố của anh ta, ừm, tự sát vào tám ngày trước.” Hoa Phẩm Tố tính toán thời gian bố Trang tự sát mà Mã Hâm nói cho cậu biết, hôm nay vừa đúng bảy ngảy sau ngày bố Hoa tự sát.

“A!” Hoa Phẩm Phác che miệng lại, ánh mắt xinh đẹp tràn ngập sự thông cảm nhìn về phía Trang Cẩm Ngôn, đa số học sinh trường Nhân Ái đã biết bố của Trang Cẩm Ngôn bị bắt giam, nhưng không ai biết bố anh ta đã tự sát. “Khó trách anh ta không tham gia thi đại học.”

“Anh ấy đang uống rượu ở tiệm “Quay về một lần”, em thấy anh ấy đáng thương nên đưa về nhà trước.” Hoa Phẩm Tố chớp chớp ánh mắt đen nhánh nói với chị gái nguyên nhân vì sao đem con ma men này về.

“Thật đáng thương, bảo sao em lại giúp đỡ chứ!” Hoa Phẩm Phác nảy sinh lòng thương cảm dành cho Trang Cẩm Ngôn, còn không có chú ý em trai mình đã ăn lót dạ gì chưa.

Hai chị em đang đứng nói chuyện ở cửa phòng ngủ, không ngờ Trang Cẩm Ngôn vẫn đang nằm im bỗng xoay người, ghé nửa người vào trên giường, “ọe” ói điên cuồng tại chỗ, bỗng chốc, trong phòng Hoa Phẩm Tố tràn ngập mùi thối chua loét, suýt chút nữa ngạt chết hai chị em không kịp che miệng.

Trang Cẩm Ngôn nôn ọe khiến áo thun dơ bẩn, Hoa Phẩm Tố sức yếu, không thể tha Trang Cẩm Ngôn đang bất động vào toilet lau sạch, chỉ lấy khăn mặt lau tạm mấy vết dơ hầy trên áo thun trước, hai chị em bịt mũi lau dọn phòng sạch sẽ, mở hết toàn bộ cửa sổ trong phòng ra, mùi chua trong phòng vẫn nồng nặc khiến bố Hoa mẹ Hoa vừa đóng cửa hàng trở về cũng phải bịt mũi lại.

“Bố! Giúp con một tay.” Hoa Phẩm Tố vừa thấy bố mẹ trở về, lập tức bổ nhào vào làm nũng trên người bố Hoa, tự nhiên cậu lại rước một đống phiền toái về, sợ bố mẹ trách mắng, trong lòng chột dạ, cho nên cứ tỏ vẻ đáng yêu trước mặt bố Hoa cái đã, người chủ gia đình trong nhà cậu chính là bố Hoa, thu phục được bố Hoa, mấy chuyện khác không còn là vấn đề.

“Tiểu Bảo, làm sao vậy, mở điều hòa còn mở cửa sổ làm gì, chuyện gì xảy ra mà lại có cái mùi kia.” Bố Hoa ôm bổng con trai lên hỏi, bây giờ thì đứa con trai bảo bối này đã trở thành niềm kiêu hãnh của ông, thi cuối học kì năm rồi, Hoa Phẩm Tố nhảy lên cả hạng hai của lớp, lọt được vào top mười, rốt cuộc chiễm chệ trên bảng vàng danh dự của trường.

Hai chị em Hoa Phẩm Tố và Hoa Phẩm Phác, chị một lời, em một câu kể hết toàn bộ chuyện của Trang Cẩm Ngôn cho bố mẹ biết, khiến hai vị phụ huynh không ngừng thổn thức.

“Tiểu Bảo, chúng ta phải tắm cho thằng bé này một cái, nếu không thì mùi rượu này không phai đi được.” Bố Hoa đến bên cạnh nhìn Trang Cẩm Ngôn.

“Mẹ đi nấu canh giải rượu cho thằng bé dùng, uống rượu hại thân lắm.” Mẹ Hoa lau nước mắt, vừa nghe thấy Trang Cẩm Ngôn bỗng nhiên thành cô nhi, bà lại mềm lòng rơi nước mắt.

Hoa Phẩm Tố chứng kiến phản ứng của bố mẹ, thở phào một cái, bố mẹ cậu không có cảm nghĩ gì với việc bố của Trang Cẩm Ngôn bị bắt giữ, phải biết rằng chỉ cần mọi người vừa nghe đến quan chức nào đó bị bắt giữ, phản ứng đầu tiên trong đầu họ chính là “Tham quan”. Mà nhân dân lại chẳng có hảo cảm gì đối với mấy tên tham quan.

Hoa Phẩm Tố hỗ trợ bố mẹ đem Trang Cẩm Ngôn mụ mị đầu óc lôi vào phòng tắm, đem Trang Cẩm Ngôn vào bồn tắm lớn, bố Hoa mẹ Hoa mới bắt đầu cởi quần áo của Trang Cẩm Ngôn ra. Hoa Phẩm Tố còn đoán hình như Trang Cẩm Ngôn chẳng tắm rửa gì cả ngày hôm qua, bởi vì mùi chua trên quần áo thật sự khó ngửi, mùi chua xông cả vào mũi.

Nhìn vào Trang Cẩm Ngôn khoảng mười tám, mười chín tuổi, dáng người thon dài, khung xương cân xứng, làn da săn chắc trắng nõn. Hoa Phẩm Tố nâng đầu Trang Cẩm Ngôn, để tiện cho bố Hoa xịt vòi sen tắm táp cho anh ta, mắt nhìn thấy dáng người siêu chuẩn của Trang Cẩm Ngôn, trong lòng lại nảy sinh chút ghen tị, tại sao dáng người thế này lại còn chưa phát triển trên cơ thể mình chứ, để khiến bản thân phải cao ráo, cậu cũng không cần phải uống sữa điên cuồng mỗi ngày, liều mạng tập thể d*c nhảy xà, bởi vì cơ thể có khỏe mạnh cao ráo mới nhanh chóng trở thành một thằng đàn ông chính hiệu.

Dáng người của Trang Cẩm Ngôn đã khiến cho cõi lòng Hoa Phẩm Tố bấp bênh, đến khi ánh mắt của cậu nhìn thấy thứ gì đó giữa đùi của Trang Cẩm Ngôn thì cõi lòng bấp bênh đến suy sụp. Thoạt nhìn dáng người Trang Cẩm Ngôn vốn không phải là cái loại hùng dũng lực lưỡng như vậy, nhưng mà thứ sinh vật giữa hai chân kia lại tương đối oai phong mạnh mẽ, bây giờ Trang Cẩm Ngôn say rượu cho nên thứ kia chẳng phản ứng gì trong nước, nhưng nhìn sơ qua vẫn thật sự là rất lớn.

Bố Hoa thấy ánh mắt con trai mình nhìn chằm chằm vào tính phúc người ta, bố Hoa liếc xuống hạ thân Trang Cẩm Ngôn, không khỏi cười, mở miệng nói đùa một câu thật hủ bại: “Thằng nhóc này không tồi, vợ nó sau này thật có phúc.” Nói cho hết lời, mới nhớ ra con trai còn quá nhỏ, cũng chẳng hiểu được ý gì trong lời nói.

Hoa Phẩm Tố mười bốn tuổi có thể không hiểu, nhưng Trương Kiên Tuấn hai mươi tám tuổi thì biết, tuy rằng kiếp trước cậu vẫn còn là một thằng trai tân, nhưng mấy lời hủ bại thô tục lại không thấy không ít, tất nhiên ý tứ mà bố Hoa nói ra cậu cũng hiểu được, chỉ có điều lúc này trọng điểm mà Hoa Phẩm Tố chú ý không phải là vợ của Trang Cẩm Ngôn có phúc hay không, trong lòng rủa thầm: Hừ! Không phải có câu trông thì tốt mà xài thì chưa chắc sao, thứ gì đó của Trang Cẩm Ngôn có lớn thì sao, không chừng nhất định ứng nghiệm với cái câu kia.

Trong lúc tắm, Trang Cẩm Ngôn lại nôn ra một lần, ôm bố Hoa một hai gọi người bố quay về, một hồi lại ôm lấy Hoa Phẩm Tố mà gọi mẹ, cũng may đã rửa ráy sạch sẽ, Trang Cẩm Ngôn nằm trên giường Hoa Phẩm Tố ngủ như chết ôm lấy cái điều hòa.

Trong giấc mơ của Trang Cẩm Ngôn, anh mơ thấy bố mẹ của mình. Một khắc được nhìn thấy bố mẹ trong giấc mơ này, Trang Cẩm Ngôn hạnh phúc đến rơi nước mắt, hiện lên cảnh không thật, mùi thuốc tê gay mũi trong bệnh viện, tiếng khóc thê lương truyền đến đều là ảo giác không đúng, mẹ anh sắc mặt hồng hào đứng trước mặt, đang nghiêm khắc dạy anh từ vựng tiềng Anh, mà bố vẫn vẻ mặt ôn tồn ngồi bên cạnh xem văn kiện như cũ, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn mẹ con anh một cái, mấy cái bắt giam thẩm vấn gì đó đều là tung tin vịt, trong nhà mình vẫn ngăn nắp chỉnh tề, làm sao có thề có nhân viên điều tra lật tung lộn xộn mọi thứ, bản thân đi đến đâu vẫn là chàng hoàng tử được vây quanh chào đón, vẫn là thần tượng trong mắt bạn bè đồng trang lứa.

Khóe mắt Trang Cẩm Ngôn ngập nước, khóe miệng lại không ngừng nhếch lên phía trên, anh ôm lấy người bố của mình, lại tiếp tục quay sang ôm chầm lấy mẹ, không sai, đây là thật, một cơ thể nóng hầm hập, mềm mại, mang theo hương vị ấm áp, là hương vị gia đình quen thuộc, nhưng tại sao hình như bố trở nên béo hơn rồi? Sao mẹ mình lại có thế thấp bé đến thế?

Lời tâm sự editor: Trang Cẩm Ngôn đẹp trai khoai to không lo chết đói, bố Hoa nói chuẩn, trúng ngay thằng nhóc con nhà mình, Hoa Phẩm Tố sau này lời to rồi ◤(¬‿¬)◥

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.