Tiếng đập cửa thình thịch không hề ngừng lại, Vương Hiểu Hân vừa khóc vừa gây rối khiến rất nhiều hàng xóm phải mở cửa ra xem.
Từ lâu về trước trường của ông Thư góp vốn xây nhà cho công nhân viên ở, xung quanh đều là đồng nghiệp, đều là các giảng viên đại học, đều là hàng xóm mấy chục năm qua. Vương Hiểu Hân làm loạn như vậy, mặt ông Thư đen như đít nồi.
Lại nghe Vương Hiểu Hân đấm đá vào cửa rồi khóc lóc:
- Trần Gia Lạc! Anh không thể đối xử với em như thế được! Nếu anh ký thì cái gì cũng mất, anh bảo em và con phải sống sao đây? Mẹ anh làm sao bây giờ? Trần Gia Lạc, anh không thể vô lương tâm thế được.
Ông Thư giận dữ ném tờ báo trên gối vào người Trần Gia Lạc, dương tay chỉ ra cửa, ngực phập phồng:
- Mày cút ra ngoài cho tao! Nhà họ Thư không có thằng con rể không biết xấu hổ như vậy! Mày có phải là đàn ông không hả?
Bà Thư cả kinh, vội chạy đến liếc nhìn Thư Tâm ra hiệu rồi kéo tay ông Thư:
- Được rồi, đừng cãi cọ, đừng làm con gái khó chịu.
Mắt ông Thư trợn tròn, hất tay bà Thư, khẽ nói:
- Tôi làm cho con gái khó chịu? Thằng kia còn khiến tôi khó chịu hơn nhiều! Bà bảo cái mặt già này của tôi phải giấu vào đâu bây giờ?
Ông Thư quả thật hận không thể một đạp đá lên đầu Trần Gia Lạc mà bất chấp có thể trở mặt hay không, dù sao từ sau khi biết con gái mình bị Trần Gia Lạc coi thường như vậy thì ông sớm đã muốn trở mặt, chỉ là còn bị vợ ngăn lại.
- Đi ra ngoài! Nhà tôi không chào đón cậu! Bảo cái con bé đang hô to gọi nhỏ bên ngoài cũng đi đi!
Ông Thư lại bực bội ngồi xuống ghế salon, nhìn Trần Gia Lạc chằm chằm.
Bà Thư thấy vậy vội vào lấy khăn lạnh lau mặt cho ông Thư rồi đẩy ông vào trong phòng:
- Được rồi, đừng so đo nữa, mặt già của ông lau đi là được rồi!
Cửa phòng nhanh chóng khép lại, chỉ có thể nghe được loáng thoáng những tiếng phàn nàn. Thư Tâm vội đẩy Trần Gia Lạc ra ngoài, khách khí cười:
- Anh đi đi, cha tôi đang bực, lại gây rối thêm nữa thì e là đến làm bạn cũng không thể.
Trần Gia Lạc còn định nói thêm gì thì Thư Tâm đã vội mở cửa. Vương Hiểu Hân đứng ngoài đang đập cửa theo quán tính ngã nhào vào, vừa vặn ngã vào người Trần Gia Lạc, Trần Gia Lạc theo phản xạ có điều kiện vộ đỡ cô ta lại nhưng vừa chạm vào thì lại như bỏng tay mà đẩy vội ra.
Thư Tâm trợn mắt nhìn, trong lòng sớm đã chẳng còn sự không cam tâm, phẫn nộ, đau đớn như đêm đó.
Thì ra mọi thứ thật sự đã hết rồi…
Có lẽ là quá mức kích động, mặt Vương Hiểu Hân đỏ ửng một cách bất thường.
Cô ta nắm chặt áo Trần Gia Lạc, liên tiếp đặt câu hỏi:
- Mẹ anh nói anh đến nhà cô ta, sao anh có thể ngu như vậy mà đến đây! Anh không phải không biết cô ta muốn lừa anh ký đơn ly hôn kia! Anh đã ký chưa? Có ký chưa? Anh ngu thật hay là giả vờ ngu? Thỏa thuận ly hôn bất công như vậy sao anh có thể ký? Anh ký rồi mẹ con em phải theo anh ra đường ngủ sao? Có loại đàn ông không có tiền đồ như anh sao? Hả? Anh trả lời em đi!
Vương Hiểu Hân nắm áo Trần Gia Lạc lắc lắc, hai người cứ giằng co nhau ngoài cửa lớn.
Đây là khu tập thể cũ, bên ngoài bậu tường là những dây thường xuân leo bám, theo cửa sổ nhìn ra còn có thể thấy những nụ hoa nhỏ xen trong vòm lá. Tuy đã là giữa hè nhưng có lẽ vì có dây thường xuân chắn nắng nên trong hành lang cũng không quá oi bức.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có giọng nói bén nhọn mà dồn dập của Vương Hiểu Hân vang lên.
Thư Tâm dựa cửa mà nhìn, như thể đang xem hài vậy, đột nhiên cảm giác mình đã quyết định quá sáng suốt.
- Đủ rồi! Cô câm miệng lại cho tôi! Chuyện của tôi không cần cô quan tâm!
Trần Gia Lạc nhìn Thư Tâm, đột nhiên giận dữ mà đẩy Vương Hiểu Hân ra rồi đi xuống lầu. Vương Hiểu Hân sững sờ rồi bật khóc:
- Không cần em quan tâm? Sao em có thể không quan tâm? Trong bụng em là giọt máu của anh! Có bản lĩnh thì anh nói với mẹ anh là không cần đứa bé này đi, anh cáu gắt với em làm cái gì?
Vương Hiểu Hân dậm chân hét lớn, sự ngọt ngào, dịu dàng trước kia chẳng còn sót lại chút nào. Trần Gia Lạc càng bước nhanh, đến đầu cũng không ngoảnh lại.
Cuối cùng Vương Hiểu Hân không nhịn được nữa mà óc lên khóc, đôi mắt đẫm lệ hung hăng nhìn Thư Tâm rồi dậm đôi giày cao gót mà đi.
- Trần Gia Lạc, sao anh có thể như vậy! Cô ta không phải vợ anh, cô ta không phải! Em mới là vợ anh!
Tiếng ồn ào của Vương Hiểu Hân dần biến mất chỉ còn lại chút tiếng vọng trong hành lang. Thư Tâm không nhịn được mà nghĩ, rõ ràng là cô gái trẻ như vậy mà cứ cố muốn ở bên người đàn ông không hề yêu mình, có đáng không?
Thư Tâm hít sâu một hơi, sau đó mỉm cười: những cái này cũng đâu có liên quan gì đến cô nữa.
Vào nhà, đóng cửa, Thẩm Ngọc gọi điện thoại cảm ơn Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc ở đầu bên kia trêu chọc:
- Đúng rồi, đúng rồi, tôi đã tốn không ít công sức, đừng tưởng chỉ một câu cảm ơn là xong nhé!
Thư Tâm vừa bực mình vừa buồn cười:
- Anh thành công rồi, vậy chẳng phải là tôi giúp anh tăng thu nhập sao?
Thẩm Ngọc chậc chậc hai tiếng:
- Đừng mà! Tôi là nể tình bạn bè mà giúp cô, đừng nói chuyện tiền nong đau lòng mà!
Thư Tâm cười, chợt nghe Thẩm Ngọc lại dày mặt nói:
- Ai dà, hay là cô mời tôi ăn cơm đi, cứ quyết định thế đi! Tôi nghe thằng cha biến thái kia nói, mẹ của Thư Thư chính là đại mỹ nhân! Mời tôi đến nhà ăn cơm đi!
Thư Tâm dở khóc dở cười:
- Này! Anh định làm trò gì thế?
Thẩm Ngọc vô cùng khảng khái:
- Gì đâu! Tôi chỉ là thưởng thức đơn thuần thôi mà! Lòng yêu cái đẹp, con người ai mà chẳng có.
Lại hàn huyên đôi câu rồi cũng cúp máy, Thẩm Ngọc nhìn điện thoại cười khả ố, thầm nghĩ: thằng cha biến thái kia! Còn không mau cảm ơn anh đây? Lại đây, lại đây nào, chúng ta đẩy nhanh tiến độ đi, đến nhà chơi nào!
Nghĩ xong, Thẩm Ngọc lập tức tí toáy cầm chiếc điện thoại sành điệu trên bàn lên.
Bên kia, Boss đang ăn cơm với khách hàng cầm điện thoại ra xem, lập tức hừ một tiếng: cậu mà lại tốt bụng như thế sao? Chẳng lẽ anh đây còn không hiểu?
Nghĩ nghĩ nhưng vẫn không nhịn được nhắn lại: “Ly hôn rồi?:
Thẩm Ngọc thấy vậy thì vội nhắn lại: “Ly hôn rồi! Ha ha! Cảm ơn anh đây đi!”
Boss liếc nhìn, mỉm cười, thuận tay nhét điện thoại vào túi quần để mặc cho Thẩm Ngọc ở bên kia đang hưng phấn nhắn lại: “Này này! Cậu định cảm ơn anh đây thế nào đây? Anh đây nói cho cậu biết nhé… bla, blah…”
Trên bàn cơm, giám đốc Dụ đã chọn món xong quay đầu lại lại thấy Boss luôn nghiêm túc lại đang mỉm cười, tâm tình lại thoải mái hơn. Vốn ông ta cũng không hi vọng người này sẽ chịu ăn cơm cùng mình, không ngờ lại thành công.
Đúng là mặt trời mọc đằng tây!
Trên thị trường AC chiếm vị trí không thể lung lay, căn bản là không cần chạy việc mệt nhọc như công ty nhỏ của ông ta. Người ta chỉ cần đem thương hiệu ra là đủ để kiếm được rất nhiều tiền rồi!
Đám người ngoại quốc chết tiệt! Giám đốc Dụ oán hận nghĩ: công ty nước ngoài tốt thế sao? Rõ ràng cả những đứa học sinh còn chưa học xong cũng muốn vào những công ty nước ngoài! Sính ngoại!
Lòng thì thầm oán nhưng giám đốc Dụ hơn 40 tuổi mập mạp vẫn mỉm cười rất vui vẻ, chuyện trò thoải mái.
Rượu đã ngà ngà, cuối cùng cũng miễn cưỡng coi nhưng xong việc, giám đốc Dụ nhân cơ hội, bưng một chén rượu cười nói:
- Đúng rồi, giám đốc Trác, có chuyện này có thể nhờ cậu giúp một việc không? Chuyện nhỏ, tuyệt đối chỉ là chuyện nhỏ thôi!
Boss ra hiệu cho thư ký cất hợp đồng rồi mới quay đầu lại:
- Giám đốc Dụ nói thử xem, chỉ cần không trái với quy định của công ty thì sẽ không thành vấn đề.
Nụ cười của giám đốc Dụ thoáng sững lại:
- Là thế này, tôi có người quen muốn vào làm ở AC của cậu, không biết giám đốc Trác cỏ thể giúp không? Đương nhiên là sinh viên, tuyệt đối là sinh viên! Người bình thường thì tôi cũng không dám mở miệng đâu.
Ông đưa một bộ hồ sơ qua cho Boss, Boss nhìn kinh nghiệm cá nhân rồi lại nhìn trường tốt nghiệp thì hơi nhíu mày, đến khi nhìn quét qua bức ảnh lý lịch thì mới sửng số rồi chỉ cười cười:
- Nếu là giám đốc Dụ nhờ thì đương nhiên là không có vấn đề. Chẳng qua cô ấy chỉ vừa tốt nghiệp, lại không có năng lực gì đặc biệt, chỉ đành làm từ vị trí thấp nhất, giám đốc Dụ có ý kiến gì không?
Lúc này giám đốc Dụ mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm mắng: con bé kia cũng quá không hiểu chuyện, biết thừa công ty AC nghiêm ngặt cỡ nào còn cố đi vào! Khăng khăng nhờ ông giúp, cũng không tiện đổi ý! May mà Trác Lăng Vân này cũng không quá cứng nhắc như mọi người vẫn nói.
Vì vậy vừa cười vừa nói chuyện, không khí náo nhiệt hơn nhiều.
Ở bên, cô thư ký đón lấy hồ sơ lý lịch Boss đưa qua, theo thói quen liếc một cái, thoáng sững người rồi cũng cười cười.
Trên lý lịch ghi rõ: Họ và tên: Vương Hiểu Hân.
Mà tấm ảnh dán trên góc phải là Vương Hiểu Hân đang cười thật ngọt ngào.