Cầm Thú Đại Chiến

Chương 25




- Mày… mày…

Ngón tay béo tròn của Tạ Hồng Anh chỉ vào Thẩm Ngọc, nửa ngày cũng không nói nên lời.

Thẩm Ngọc lại nhàn nhã tự đắc cầm chiếc chén nhỏ, phối hợp bước vào phòng bệnh, lấy chân kéo ghế ngồi rồi mới nghiêng đầu nhìn Tạ Hồng Anh:

- Đừng thế chứ bác gái! Bác gái nhục mạ Thư tiểu thư đã có rất nhiều người chứng kiến, khiến Thư tiểu thư bị sẩy thai bác sĩ cũng có thể làm chứng. Huống chi giám định DNA này hoàn toàn có thể chứng mình bác và con trai bác mắng chửi người ta là hoàn toàn vô căn cứ. Cho nên thân là luật sư của Thư tiểu thư, tôi hoàn toàn có thể kiện bác tội cố ý gây thương tích! Bồi thường tổn thất tinh thần cũng không thành vấn đề.

(Có ai thấy điêu không, chỉ trong thời gian ngắn mà đã có kết quả xét nghiệm DNA rồi á)

Thẩm Ngọc khiêu khích nháy mắt vài cái, chỉ hơi mỉm cười, vì thế hai chiếc răng mèo khiến Thẩm Ngọc vô cùng chán ghét không liên quan đến vẻ ngoài tuấn tú của đàn ông không lộ ra ngoài.

- Tôi thấy, bác chắc cũng không muốn nửa đời sau của mình sống trong tù, cũng không muốn con trai thì thế mà phải táng gia bại sản chứ?

- Tù… Tạ Hồng Anh giật mình.

Nhà tù trong suy nghĩ những người nông thôn như bà chính là nơi ăn thịt người, có thể nói là không thể tưởng tượng.

Da đầu Tạ Hồng Anh run lên, nhìn Thẩm Ngọc nửa ngày, cuối cùng mới biết cậu trai trẻ tuổi tuấn tú này không hề nói đùa, vì vậy tranh thủ thời gian kéo Trần Gia Lạc.

Trần Gia Lạc cúi đầu không nói gì, Tạ Hồng Anh càng sợ, hai tay càng nắm chặt tay áo Trần Gia Lạc, thấp giọng cầu xin:

- Con ơi, mẹ… không khỏe…

Trần Gia Lạc vẫn đứng đó không nhúc nhích, chỉ nhìn Thư Tâm thật sâu, cái nhìn chất chứa sự bi thương, tuyệt vọng khiến tim Thư Tâm run lên.

Vương Hiểu Hân vọi chạy tới thúc giục Trần Gia Lạc, cuối cùng Trần Gia Lạc cũng đỡ Tạ Hồng Anh ra ngoài, không quay đầu lại.

Thư Tâm nhẹ vỗ ngực, cuối cùng cũng được thoải mái thở dài một hơi.

Cô vuốt trán nhìn Thẩm Ngọc đang cười rất phong lưu kia, có chút bất đắc dĩ mà cũng cảm kích nói không nên lời.

Dù sao Tạ Hồng Anh cũng là trưởng bối của cô, nếu không phải thực sự quá giận thì Thư Tâm cũng không muốn xung đột với bà. Nhưng miệng lưỡi của Thẩm Ngọc này cũng quá độc!

Thư Tâm cười đưa một quả chuối qua, Thẩm Ngọc bĩu môi đón lấy, lại nghe Thư Tâm hỏi:

- Sao anh lại đến?

Thẩm Ngọc bóc chuối rồi cắn mạnh một miếng, hơi híp mắt nói:

- À! Đương nhiên là tên khó chịu kia lo cô ở bệnh viện một mình nên mới để tôi đến đây với cô.

Tên khó chịu là ai, đương nhiên Thư Tâm biết rõ nhưng cô sao có thể không nể nang gì như Thẩm Ngọc? Chỉ đành buồn bực không đáp.

Má Thẩm Ngọc bị chuối nhét mà phồng lên, lúng búng nói, quả thực khiến Thư Tâm thấy lạ: Chẳng lẽ đây là bản lĩnh của người thông minh sao? Lại nghe Thẩm Ngọc phàn nàn:

- Vốn tôi có mua hoa cho cô nhưng khi nãy trên hành lang lại bị bà thím yêu con kia đẩy…

Thẩm Ngọc muối mặt lấy một bó hoa từ sau lưng ra, Thư Tâm phì cười, ngay lập tức nhận được ánh mắt ai oán của Thẩm Ngọc.

Một bó hoa gói cẩn thận bằng giấy bọc màu xanh dương giờ đang ủ rũ cúi đầu, hiển nhiên là đã tơi tả.

Thư Tâm vừa cười vừa vươn tay qua đón:

- Nhận chứ, có lòng là được rồi. Nhưng sao anh đến bệnh viện thăm bệnh mà lại mua hoa hồng?

Bên cạnh, đột nhiên một bàn tay lớn vươn đến, không hề khách khí mà rút đi bông hồng xinh đẹp cuối cùng trong tay Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc và Thư Tâm quay đầu lại thì thấy Boss mặt không biến sắc, đứng trước mặt người tặng và người được tặng mà ném đóa hoa hồng kia vào thùng rác.

Miệng Thẩm Ngọc và Thư Tâm đều giật giật, Boss không thèm để ý, quay đầu lại, đẩy gọng kính viền vàng nói:

- Hoa cậu ta tặng không thể nhận!

- Ơ?

Thư Tâm trợn tròn mắt. Lại thấy Boss lúng túng đáp:

- Cậu ta chỉ tặng hoa cho phụ nữ lên giường với mình thôi!

Thư Tâm vội rụt tay vào trong chăn, Thẩm Ngọc bất mãn đứng dậy phản kháng:

- Này, cậu đừng có mà nói lung tung! Lúc tôi theo đuổi người ta cũng tặng hoa đấy thôi! Cậu là đồ biến thái, có phải là đố kỵ không? Tự mình không tặng được lại vu oan cho tôi!

Mắt Boss thoáng qua ánh sáng lạnh lùng, nhướng mày cười lạnh:

- Mục đích cuối cùng vẫn như nhau thôi!

Thẩm Ngọc thoáng nghẹn lời, khe khẽ phản bác:

- Có phải là người trưởng thành không thế, sao cậu lại xen vào việc của tôi.

Boss thoải mái liếc nhìn Thẩm Ngọc rồi hừ lạnh một tiếng, Thẩm Ngọc ngẩng đầu lại thấy Thư Tâm đang hứng thú nhìn hai người thì rốt cuộc thức thời, không nói lung tung thêm nữa.

Boss và cô thư ký mang đồ dùng thường nhật của Thư Tâm vào, vừa sắp xếp đồ vừa hỏi:

- Tội khi nãy cậu nói là thật?

Thẩm Ngọc buông tay:

- Sao có thể? Dọa bà ấy thôi! Tuy thực sự là bà ấy làm cho Thư Thư kích động mà sẩy thai nhưng không có chứng cứ có thể chứng minh rõ chuyện này, cùng lắm chỉ là nguyên nhân gián tiếp, có thể chỉ là bồi thường dân sự thôi. Tội cố ý gây thương tích nhất định phải trực tiếp tác động lên cơ thể, như đấm đá nọ kia cơ.

Boss à một tiếng, sự tiếc nuối lộ rõ.

Cô nàng thư ký vô cùng có năng lực, nhanh chóng thu xếp mọi thứ xong xuôi, gọn gàng, Thư Tâm liên miệng cảm ơn, cô thư ký cười nói:

- Không có chuyện gì đâu, giữ gìn sức khỏe cho tốt, nghe nói bất kể là sinh hay sẩy thai, nếu không chú ý sẽ để lại hậu quả cả đời. Phía công ty tôi đã xin nghỉ cho cô, đừng lo lắng.

Bình thường quan hệ giữa Thư Tâm và cô thư ký này chẳng qua chỉ là quan hệ xã giao mà thôi, hôm nay đối phương lại giúp mình nhiều như vậy, dù phần lớn là vì có chỉ thị của Boss nhưng Thư Tâm vẫn rất cảm kích.

Thấy không còn chỗ để mình nhúng tay, cô thư ký đeo lại chiếc lắc vàng vào cổ tay, chào Boss một tiếng rồi rời đi, đi được hai bước lại đột nhiên xoay người, vỗ vỗ vai Thư Tâm, khẽ nói:

- Cô cũng đừng nghĩ nhiều quá, có Boss ở đây, sẽ không ai bàn tán chuyện của cô đâu.

Thư Tâm a một tiếng rồi lại hoảng hốt khi thấy Thẩm Ngọc cũng đang phất tay áo rời đi, nhưng vừa nhấc mắt lại thấy Boss đứng sừng sững bên người, Thư Tâm càng hoảng hốt.

Thực sự cô rất lo lắng vì chuyện bà Trần mà bị mọi người nói xấu sau lưng, ngáng chân cản đường mặc dù cô vẫn tự động viên mình là sẽ không sao.

Cuộc đời mà, chẳng ai có thể khiến cho tất cả mọi người đều yêu mến mình đúng không? Những người thích buôn chuyện, cho dù bạn có tốt thì bọn họ vẫn tìm ra được cái để nói. Đã như thế thì còn lo lắng gì?

Chỉ là những lời này của cô thư ký lại khiến Thư Tâm hoảng hốt.

Chuyện về một cô trợ lý nho nhỏ, có lẽ qua 2,3 ngày sẽ hết chỉ là một khi dây dưa đến đại Boss thì còn dẹp loạn được sao?

Bên cạnh, Boss không hề nhận thấy sự hoảng hốt của Thư Tâm, xách phích nước trong phòng đi ra ngoài.

Đợi Thư Tâm lấy lại tinh thần thì trong tầm mắt đã chỉ còn bờ vai rộng, vòng lưng thon, tấm lưng vững chãi của Boss, rất đẹp, chỉ là…

Thư Tâm o(〒﹏〒)o: hy vọng sẽ không gặp người quen trong bệnh viện! Bằng không… chuyện thị phi này cả đời xóa cũng không hết.

Vì vậy, Thư Tâm chờ đợi, lo lắng nhưng vẫn không thể không trơ mắt nhìn Boss mặc kệ cô khách khí mà vẫn thay cô thu xếp mọi chuyện. Đến nước nóng cũng lấy cho cô 2 phích – theo lời Boss nói thì là, bất kể uống hay rửa mặt đều đủ.

Thư Tâm trong lòng có quỷ nên bị sự ân cần này của Boss làm cho càng áy náy, đến khi cô rốt cuộc có dũng khí, định giải quyết dứt khoát, hỏi Boss xem có phải là có gì đó không nên với mình không thì Boss đột nhiên quay đầu, khẽ vỗ vỗ bụi dính lên tay áo, nhàn nhạt mà ôn hòa mở miệng:

- Trợ lý Thư, hôm nay vì chuyện bất ngờ của em mà làm tôi trễ nải mất nửa ngày. Sau này tôi không thể có nhiều thời gian chiếu cố em, cho nên tôi khuyên em vẫn nên nói việc này cho cha mẹ một tiếng. Bọn họ là người từng trải, cũng là người gần gũi với em nhất, tin chắc có thể đưa ra nhiều lời khuyên, giúp đỡ em nhiều hơn.

Thư Tâm vừa hít sâu vài ngụm giờ chết sắc, chỉ có thể ngẩn người nghĩ: Quả đúng là cô nghĩ nhiều rồi. Boss tuyệt đối giống hệt khuôn mặt của mình, vô cùng chính trực!

Mình thật sự là quá không nên…

Thư Tâm cúi đầu tự trách và tự chán ghét bản thân, thế cho nên không thể thấy Boss luôn mặt lạnh lại đang cười thật ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.