Cẩm Sắt

Chương 80: Phiên ngoại 1




Thi Vô Đoan ngày bé từng uống nhầm lưu phong lộ, suýt nữa mất luôn cái mạng nhỏ, sau đóước chừng là họa hại di ngàn năm, không cẩn thận sống lại, thành thể chất hư hàn, từđây cũng rất sợ lạnh, vừa đến mùa đông là dễ dàng cảm mạo ho khan.

Về sau y trưởng thành, làm chuyện xấu đến mức bị sét đánh, lại suýt nữa đánh mất luôn cái mạng nhỏ, sau đóước chừng vẫn là họa hại di ngàn năm, không cẩn thận sống lại tiếp, lấy một đoạn thần mộc của đại tông chủ làm căn cơđể tạo một thân thể mới, từđây vừa sợ lạnh vừa sợ nóng, thật sự coi mình thành thực vật, tam cửu tam phục đều không ra khỏi phòng.

Bạch Ly từng rất lo lắng, đặc ý lên Đại BồĐề sơn một chuyến, cẩn thận quan sát cây bồđề thần mộc kia, phát hiện người ta vừa không sợ lạnh cũng chẳng sợ nóng, lúc mùa hè theo cỏ cây cùng nhau sinh trưởng, lá cây tỏa hương, thời điểm mùa đông đại tuyết phong núi nó vẫn xanh ngắt bất tử.

Y hết sức nghi hoặc hỏi đại tông chủđây là chuyện thế nào: “Vì sao y vừa đến mùa đông là sẽ cảm thấy rất lạnh?”

Đại tông chủ trả lời: “Thời điểm mùa đông ngươi cũng sẽ cảm thấy rất lạnh.”

Vì vậy Bạch Ly lại hỏi: “Thế vì sao y vừa đến tiết tam phục thì không có tinh thần?”

Đại tông chủ nói: “Con người ta tới tiết tam phục đều sẽ không có tinh thần.”

Bạch Ly ngẫm thử, cảm thấy cóđạo lý, song vẫn chưa yên tâm, liền nói: “Nhưng mà y trước kia không có yếu ớt như vậy.”

Đại tông chủ ngắn gọn trả lời: “Ba ngày không đánh, leo nóc lật ngói.”

Bạch Ly nhìn ông ta một cái, liên tưởng chuyện lần trước lão đầu tử bảo mình bện cỏ, cảm thấy ông ta trừ bịp người vàđánh rắm ra thì chẳng biết cái khỉ gì hết, bèn bỏđi.

Thi Vô Đoan ngày xưa không thể tự do, nhưng trước mắt rốt cuộc tự do, cũng chẳng thấy y đi khắp trời nam biển bắc, ngược lại sống những ngày đại môn không ra nhị môn không bước, thời điểm lạnh không ra cửa, thời điểm nóng không ra cửa, thời điểm trời mưa trời gió cũng không ra cửa, phải trời trong nắng ấm, có thái dương còn không được gắt lắm, y mới như một con rùa không mai, lười biếng ra khỏi tiểu viện giữa sườn núi kia mà tản bộ, đến hậu sơn lượn lờ.

Dường như“tự do”đối với y chẳng qua là một loại cảm giác.

Dùng lời của bản thân y mà nói thì là: “Điều này cũng giống như nếu nhốt ta trong một gian phòng, khả năng ta mỗi ngày đều liều mạng muốn chạy ra, thà rằng liều cá chết lưới rách cũng phải ra ngoài, nhưng nếu ta giống như bây giờ, muốn đi đâu thìđi, ta tối đa chỉ nghĩ một chút, nghĩ xong thì nhìn một chút, nắng gắt như thế, cũng sẽ lười động đậy.”

Lúc y nói lời này, hai người đang sóng vai nằm trên nóc nhà, trên đầu làánh trăng tròn vành vạnh, chính giữa để một bầu rượu, quá nửa là bị Bạch Ly túm không buông, Thi Vô Đoan cũng chẳng tranh, dù sao rượu nhạt, không hề say người.

Bạch Ly nghe y nói thế liền bảo: “Vậy ngươi lại đây một chút.”

Thi Vô Đoan quay đầu nhìn đối phương, Bạch Ly nghiêng người, vươn dài cánh tay ôm lấy y, cọ cọ như làm nũng, sau đó cau mày trầm ngâm nói: “Ừm…”

Thi Vô Đoan hỏi: “Sao vậy?”

Bạch Ly khá buồn rầu nói: “Ngươi nói thoạt nghe thì có lý, nhưng thực tế không phải như vậy.”

Thi Vô Đoan không hiểu: “Sao lại không phải như vậy?”

Bạch Ly nói: “Tỷ như ta hiện tại muốn ôm ngươi liền ôm ngươi, muốn sờđâu thì sờđó, nhưng vẫn không thỏa mãn, muốn làm chút chuyện khác.”

Y vừa nói vừa luồn tay vào vạt áo Thi VôĐoan từđường cổáo, ngón tay dán trên trung y cọ tới cọ lui, nhưng không lần vào trong, miệng nhẹ nhàng gọi: “VôĐoan…”

Thi Vô Đoan túm cổ tay y hỏi: “Ngươi đến kỳđộng dục rồi à?”

Bạch Ly thẳng thắn nói: “Ta mỗi tối lúc ngủ bên cạnh ngươi đều muốn, nhưng ngươi ngủ quá sớm, sợđánh thức ngươi cho nên ta phải nhịn.”

Nếu có người khác, cân nhắc giữ chút thể diện cho Thi VôĐoan, Bạch Ly còn hơi đắn đo, lười đắn đo thì không nói câu nào, nhưng trong tiểu viện lưng chừng núi chỉ có hai người họ, dù sao bình thường Thi VôĐoan sẽ không bởi vì vài câu nói mà giận dỗi y, vì thế có gì nói nấy.

Y nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Chúng ta ở bên nhau, chẳng lẽ vĩnh viễn không làm loại sự tình này sao?”

Thi Vô Đoan ngẫm thử, cảm thấy lời này có lý, bị y cọ tới cọ lui bản thân cũng rất khó chịu, vì thế dùng khuỷu tay chống lên nóc nhà, xoay người đè Bạch Ly, bàn tay đang nắm cổ tay y nhẹ nhàng dời lên trên một chút, cào cào lòng bàn tay Bạch Ly, nheo mắt cười nói: “Được lắm, thế ta hầu hạ Bạch gia.”

Yết hầu Bạch Ly gian nan động một chút, Thi VôĐoan cúi đầu, không chút hoang mang liếm khóe miệng người nọ, thành thạo như tình thánh ngàn năm, Bạch Ly nhìn mặt y sát đến, nhắm mắt rồi lại lập tức mở ra, giống như không nhìn thấy y một cái cũng không nỡ.

Sau đó…

Sau đó Bạch Ly bỗng xoay người, đè tay Thi VôĐoan nói: “Sao chân tay lóng ngóng thế?”

Thi Vô Đoan kiên nhẫn nói: “Tiểu nương tử, vi phu không phải chân tay lóng ngóng, làđộng chân động tay.”

Bạch Ly nói trắng ra: “Ngươi là làm bộđộng chân động tay, kỳ thật cảđộng ởđâu cũng không biết nhỉ?”

Thi Vô Đoan đẩy y ra, dùng đầu gối tách chân y: “Ta biết!”

Bạch Ly một lần nữa bổ lên: “Ngươi biết cái rắm.”

Thi Vô Đoan hỏi ngược: “Chẳng lẽ ngươi biết? Là ai lần trước khiến ta sốt mấy ngày liền?”

Bạch Ly dừng một chút, giống như nhớ tới đoạn chuyện cũ kia, cảm thấy khá có lỗi với y, vừa thất thần như vậy, lại bị Thi VôĐoan dùng sức mạnh đè lần nữa.

Vì thế Bạch Ly nhỏ giọng nói: “Ta biết… Lần trước làm ngươi bị thương, sau đó ta đã mua sách xem.”

Thi Vô Đoan dường như không nghe rõ, hoảng hốt nói: “Ngươi mua cái gì?”

“Sách trên phố.” Bạch Ly giống như chẳng mảy may cảm thấy đây là một chuyện rất đáng khinh, quang minh chính đại nói, “Chính là dạy hai người bên nhau nên làm như thế nào ấy, từng bước một đều có tranh, ta nhất nhất ghi nhớ rồi.”

… Như thể y xem không phải “Long dương mười tám thức” gìđó, mà là võ lâm bí tịch vậy!

Thi Vô Đoan hết nói nổi… Cái này y thật sự chưa từng xem.

Y trợn mắt, nhãn châu xoay tròn, hàng mi chớp chớp, phảng phất đồng bộ với hô hấp phả trên mặt người ta, chẳng biết có phải là nhớ lại thứ dạy trên sách kia hay không, Bạch Ly chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, hai tay liền từ sau lưng Thi VôĐoan dời xuống, mòđến mãi giữa đùi…

Thi Vô Đoan lại đột nhiên nói: “Không được, ngươi là luận binh trên giấy.”

Vì thế hai người lại bắt đầu cấu xé, lăn qua lăn lại trên nóc nhà, kết quả chính là cùng nhau lăn xuống.

Bạch Ly ôm lấy y, nhẹ nhàng xoay người trên không trung, hai chân nhanh nhẹn hạđất, ai ngờ một chân vừa giẫm lên vườn rau bên cạnh tiểu viện thì nghe có một tiếng vang nhỏ, một làn khói trắng từ dưới đất bốc lên.

Bạch Ly liền có dự cảm xấu –

Vườn rau trong tiểu viện nhà y không phải trồng rau mà là những lúc rỗi rãi Thi VôĐoan dùng để loay hoay nghịch trận pháp.

Thi Vô Đoan chỉ cảm thấy cánh tay ôm mình buông lỏng, nếu không phải y phản ứng nhanh thì suýt nữa ngã nhào xuống đất. Sau đó y quay đầu lại… Chỉ thấy Bạch Ly giẫm một chân trong trận pháp do đám đá nhỏ bày ra, biến thành một ấu đồng trên dưới mười tuổi, búi tóc dáng vẻ người lớn, tai hồ lại chui ra từđỉnh đầu, đang nhìn y bằng khuôn mặt không biểu cảm.

Thi Vô Đoan nhịn rất lâu, cúi đầu rồi lại ngẩng lên, rốt cuộc vẫn không nhịn được, lùi về sau hai bước mà phá lên cười.

Bạch Ly cả giận nói: “Cười cái…”

Vừa thốt ra y liền tự mình ngậm miệng, trong miệng phun ra chính là giọng trẻ con non nớt hệt nhưđang làm nũng.

Y hít sâu một hơi, cố hết sức hạ giọng cho trầm trầm mà nói: “Đây là thứ quỷ quái gì, mau mau giải cho ta.”

Thi Vô Đoan ngồi xổm xuống đất, chống cằm đánh giá y trên dưới một phen, nói: “Cái này à… Tên là Khổn tiên trận, mặc cho ngươi có năng lực lớn cỡ nào, giẫm vào đó, trong một canh giờ cũng mất hết tu vi, tiểu yêu thì bịđánh về nguyên hình, thiết nghĩ ngươi không thể biến thành tiểu hồ ly, chỉ có thể biến thành ấu đồng tai hồ thôi.”

Nói xong y dùng bàn tay nắm tai Bạch Ly mà xoa nắn trêu ghẹo một phen. Bạch Ly thoắt cái đỏửng mặt, ngoài mạnh trong yếu quát: “Đụng bậy cái gì!”

“Ôi chao, không thểđụng vào đây à?” Bạch Ly càng trốn, Thi VôĐoan càng hăng hái.

Cạm bẫy lớn nhỏ trong vườn rau đều do nam nhân rảnh đến đau trứng này làm, dù là Bạch Ly cũng không dám tùy tiện giẫm bừa, chỉ có thể co tròn mặc cho chòng ghẹo, chẳng dễ dàng gì Thi VôĐoan mới trêu đủ, khom lưng bế Tiểu Bạch Ly ra khỏi vườn, thấy y nhìn không chớp mắt mà ghi nhớ lộ tuyến dưới chân mình, liền biếng nhác nói: “Không cần nhìn nữa, cái này mỗi ngày đều thay đổi, với bộóc mua rau cũng chẳng tính tiền được đó của ngươi là không hiểu nổi đâu.”

Bạch Ly nghiêng người cắn cổ y một cái.

Dù sao cũng không đau, Thi Vô Đoan liền vỗ lưng y nói: “Tức phụ, ngươi đừng sốt ruột mà, tuy rằng bộ dáng này từ nhỏđã tuấn tú, nhưng vi phu sẽ không làm việc cầm thú như vậy đâu.”

Bạch Ly không nói không rằng, ẩn ẩn cảm giác được sức mạnh đang áp chế y, vì thế toàn tâm toàn ýđối kháng.

Thi Vô Đoan không hề cóý thức nguy cơ, bế Bạch Ly vào nhà, sau đó thả y lên giường, nhìn dáng vẻ hai chân không chạm đất của y, thật sự hết sức thú vị, vậy là lại cúi đầu trộm vui vẻ cả buổi, múc một chậu nước rồi cười hì hì dỗ: “Cục cưng ngoan, lau mặt xong cha cởi quần áo cho con.”

Bạch Ly hiện tại trong bộ dáng này, quần áo trên người thật sự quá dài quá rộng, quét hết xuống đất.

Lúc Thi Vô Đoan quay người đi, Bạch Ly liền cúi đầu nhìn chằm chằm ống tay áo của mình, chỉ thấy ống tay áo kia rung một chút, sau đó từ từ ngắn lại, biến thành vừa người.

Bạch Ly cũng không nói gì, trên mặt lại lộ ra nụ cười, chờ khi Thi VôĐoan quay người lại, tay áo kia đã khôi phục nguyên trạng.

Y nghiêm túc ngồi đó, như một đứa trẻ giả làm người lớn.

Chờ khi Thi VôĐoan lau xong mặt cho y như chơi búp bê, đưa tay muốn cởi quần áo trên người y, Bạch Ly lại giơ tay ngăn cản, nói: “Ngươi cởi trước.”

Thi Vô Đoan nhướng mày cười nói: “Ngươi cũng như vậy rồi, còn muốn làm gì nữa?”

Bạch Ly phớt lờ, lao tới tháo đai lưng của đối phương, Thi VôĐoan giang hai tay như trêu y, mặc cho y loay hoay, thấy Bạch Ly muốn lột sạch mình mới chậm rì rì nói: “Được rồi được rồi, để lại cho ta một kiện, đêm lạnh.”

Chưa dứt lời thìđột nhiên trước mắt nhoáng lên, Bạch Ly quỳ trên đầu gối thình lình nặng hơn không ít, Thi VôĐoan còn chưa kịp phản ứng đã bịấn vai ghim trên giường, Bạch Ly khôi phục nguyên trạng cười khẩy nói: “Chút kỹ xảo vặt đó của ngươi, vây được người khác một canh giờ, chẳng lẽ cũng vây được ta sao?”

Thi Vô Đoan “A” một tiếng, lập tức thấy gió bẻ lái, so với hồi nhỏ bịđánh còn sửa nhanh hơn, miệng nói: “Ta sai rồi, ta sai rồi, a… tức phụđừng lột nữa, lạnh…êê!”

Sau đó nữa thì… Dù sao Bạch Ly sẽ không để y bị lạnh, các vị hiểu hết mà, phi lễ chớ nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.