Cẩm Sắt

Chương 64: Ngọn đèn thứ hai (1)




Đại BồĐề tuyết sơn về hướng đông chưa đến mười dặm có một lán trà nhỏ hết sức đơn sơ, tứ phía gió lùa, trên nóc nhà cũng chỉ che một cái chăn chiên chẳng biết đan bằng lông súc vật gì, khách ngồi bên trong thông qua khe hở có thể trông thấy không trung xanh thẳm.

Mỗi năm vào khoảng thời gian cuối xuân đến đầu thu, thời điểm BồĐề sơn chưa giá rét đến không hợp lẽ như vậy, sẽ có rất nhiều người hoặc cầu học hoặc tồn nghi từ các nơi đến đây, Đại Thừa giáo tông sẽ mở giảng đường giữa sườn núi, nếu có duyên thì còn có thể tán gẫu đôi câu với các đại sưđức cao vọng trọng trong giáo tông.

Mùa này lại khá quạnh quẽ, lán trà buôn bán cũng không tốt lắm, ông chủ vừa uể oải lau bàn vừa nhìn lũ trâu gặm mầm cỏ còn sót lại trong tuyết địa ngoài cửa, xa xa truyền đến tiếng ca nhưẩn như hiện, lanh lảnh vang xa, là tiếng mục dân nam nữ tuổi trẻ cách núi hát đối.

Một nam nhân tuổi trẻ ngay lúc này lại xốc mành cửa tiến vào, trong lòng ôm một cái bao vải, từ khe hở của bao lộ ra một dúm lông trắng, có thể nhìn ra được làđộng vật nhỏ nào đó.

Nam nhân đi vào, đầu cũng không ngẩng lên, chẳng hề nhìn người, chỉ tìm một nơi gần góc ngồi xuống, thấp giọng phân phó: “Một bình trà nóng, tùy tiện thêm chút bánh ngọt nữa.”

Chủ quán nhanh chóng bưng lên thứ y muốn rồi lui sang bên tiếp tục công việc lau bàn, nhưng mà hắn luôn không nhịn được lén đánh giá nam nhân kỳ quái này.

Vào lán trà uống trà trừ mục dân địa phương thì là người cầu đạo gió bụi mệt nhoài, đường xa mà đến. Trong đó có thể có một số người khí chất xuất chúng, nhưng hắn chưa từng thấy nam nhân rõ ràng đi trước mắt người ta mà thân vẫn đang ở nơi khác như vậy.

Chủ quán nghĩ thầm trong bụng, không phải làđể mình gặp được thần tiên chứ?

Lúc này, nam nhân mở bao vải, ôm từ bên trong ra một con thỏ, lông trên người nóđã rụng lởm chởm chỗ có chỗ không, thoạt nhìn có thể dọa người ta giật thót. Nam nhân lại không hiềm chút nào, đưa tay đặt lên đầu nó, con thỏ dường nhưđã không mở mắt ra được, cố sức ngẩng đầu lên, dùng cổđỡ cái đầu run rẩy, dịch một chút, dùng cái tai mềm nhũn cọ cổ tay y.

Nam nhân giống như cúi đầu cười một thoáng, nụ cười ấy lại tựa như dùng que vẽ trên cát, gió thổi qua là không còn. Đầu con thỏ chầm chậm gục xuống, giống như không kham được gánh nặng nữa.

Nam nhân trơ mắt nhìn nó chậm rãi nhắm mắt, thân thể vẫn run khe khẽ dần dần an tĩnh, tay y đỡ ngực bụng con thỏ, cảm thấy nơi đó càng lúc càng yên lặng, càng lúc càng trầm tịch.

Rốt cuộc, con thỏ giống như dùng hết toàn lực mà vươn một chân trước, đáp lên tay nam nhân, sau đó như là thở hắt một hơi, đột nhiên bất động, vẻ sáng bóng trong đôi mắt màu đen chầm chậm biến mất.

Ngón tay nam nhân chậm rãi vuốt lông thỏ dừng lại, cả người y giống như lặng lại đó, có nháy mắt như vậy, chủ quán cảm thấy y dường nhưđã ngưng hẳn hô hấp, biến thành một tảng đá không hề nhúc nhích.

Vì thế chủ quán không nhịn được nói: “Công tử, chim bay thú chạy đều có thọ số, ngươi đừng quáđểý, sinh lão bệnh tử, người còn như thế, huống chi là nó.”

Nam nhân cúi xuống, giống như những chân dung thần linh thần bí mà an tường trong Đại Thừa giáo, tuấn túđến mức phảng phất mất nhân khí, dường như y chỉ có một cái xác đi ở nhân gian, chỉ có một chút hồn phách như vậy xuyên thấu qua ánh mắt y, dùng tư thái tịch mịch tuyệt đỉnh, nhìn thế gian bách thái mênh mênh mang mang.

Một lúc lâu sau nam nhân mới thấp giọng nói: “Sinh lão bệnh tử…”

“Không phải sao.” Chủ quán nói tiếp, “Con người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình đây, nuôi một số chó mèo, gà vịt cá thỏ, thời gian dài đều sẽ có tình cảm, đều sẽ không nỡ bỏ, nhưng có biện pháp nào đâu? Mấy thứ này luôn phải chết, ngươi còn trẻ, phải nghĩ thoáng.”

Nam nhân ngây ra giây lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn ông chủ một cái mà hỏi: “Sao có thể nghĩ thoáng đây?”

Ông chủ nhe hàm răng vàng, giống như bị hỏi đến á khẩu.

Sao có thể nghĩ thoáng đây? Những việc này chẳng qua là ngoài cuộc tỉnh táo thôi, người hãm bên trong làm sao nghĩ thoáng được đây?

Đúng lúc này chỉ nghe một người nói: “Chỉ cần ngươi ngẩng đầu nhìn trời, cúi đầu nhìn nước, đến phía trước nhìn một chút, thấy ngọn núi lớn kia, là biết nghĩ thoáng như thế nào.”

Rèm cửa lán trà một lần nữa bị vén từ bên ngoài, một lão nhân đầu chít khăn đi đến, trên trán ông ta có một dấu vết dính bụi đất như là dập đầu mà ra, mặc áo choàng cũ nát, chỉ một tay áo đã vá ba bốn chỗ, vá chồng lên nhau khiến tấm áo bào vốn màu sắc khá sẫm có vẻ túc mục trang trọng kia biến thành hơi lòe loẹt.

Mắt ông ta lại cực sáng, diện mạo đặc biệt dễ thân, bỗng dưng giống như là mang theo ba phần nét cười.

Ôn ta ăn mặc hệt như một lão khất cái, biểu cảm lại giống đại thần quan.

Chủ quán vừa thấy người này liền run tay, sợ tới mức suýt nữa đánh rơi khăn lau trong tay, trợn mắt há mồm thầm nghĩ, ôi mẹơi!

Hắn từng cùng một thân thích xa lên BồĐề sơn, ởđó bàng thính đại sư giảng kinh một hồi, may mắn từng thấy mặt lão nhân này một lần, tuy không biết ông ta danh hào là gì, lại biết ông ta là một trong những đại sư trí tuệđỉnh cấp nhất Đại Thừa giáo tông. Lập tức ngay cả nam nhân như thần tiên kia cũng chẳng chúýđược nữa, vội vàng ra cửa đón, hai tay duỗi bằng, lòng bàn tay hướng lên, khom lưng rất sâu, thành kính nói: “Đại sư.”

Lão nhân khoát tay cười nói: “Tiểu lão nhân chỉ là mặt dày vào xin một bát nước ấm, không cần đa lễ, không cần đa lễ.”

Chủ quán hưng phấn xoa tay, đại sư lại đến uống nước chỗ lán trà của hắn, đây không phải là vinh hạnh lớn lao sao? Bát trà kia phải dính tiên khí, tương lai không thể không cúng, liền luôn miệng đáp lời mà chạy xuống.

Trong lán trà có vô số bàn ghế, lão nhân lại lập tức đi tới ngồi xuống trước mặt nam nhân ôm con thỏ chết kia, ánh mắt dừng trên thi thể con thỏ, trong mắt dường như hàm chứa sự từ bi lớn lao, thấp giọng thở than: “Công tử nhìn không thoáng, là bởi vì không nhìn, nghĩ không thoáng, là bởi vì không nghĩ, đã như vậy, hà tất chấp mê bất ngộ kia chứ?”

Nam nhân này chính là Thi Vô Đoan một mình đến Đại BồĐề sơn, y vừa nãy chuyên chú nhìn chằm chằm con thỏ, trong đôi mắt đen sẫm giống như có một vũng nước cạn, mà hiện giờ lớp nước này đãđóng thành băng.

Thi Vô Đoan chẳng nhìn lão nhân này một cái, đã cười khẩy nói: “Ta đương nhiên không nghĩ thoáng bằng đại sư, đại sư nhân vật ra sao, biết rõ chúng ta mai phục, còn thống khoái triệt khỏi Đại Châu sơn, bán đứng Huyền Tông và Mật Tông.”

Lão nhân cúi đầu, không hềđối chọi gay gắt với y, ngón tay nhem nhuốc chậm rãi vuốt qua kinh văn trên chiếc chày hàng ma trong tay, như là thầm đọc từng lần.

Thi Vô Đoan vẫn không buông tha, tiếp tục nói: “Ai có thể nghĩđến kẻ phá mật ước ngàn năm không phải Huyền Tông dối trá thành tính, không phải Mật Tông dã tâm bừng bừng, ngược lại làĐại Thừa giáo tông miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, ân huệ thương sinh đây? Kẻ học sau quả thật giật thót, đại sư nói xem?”

“Người của Đại Thừa ta, kính thiên úy địa, kính sơn xuyên hà lưu, kính phi cầm tẩu thú, kính mỗi một sinh linh khổ hải. Mật ước với ta có thêm gì? Công danh lại thêm gì cho ta? Người ngoài vòng giáo hóa mới có thể phổ thế cứu người, tiên sinh đã có diệu kế, đoạn mật ước, chúng ta lại cóđạo lý gì mà chấp nhất?” Lão nhân không kinh không giận, chỉ chậm rãi nhướng mí mắt già nua, nhìn hướng xác thỏ trong tay Thi VôĐoan, bỗng nhiên nhìn bên cạnh mà nói với y, “Nghèo tất sinh biến, vạn vật sinh trong biến thông, chết vào cốđịnh, dù là dòng nước cũng biết không vây trong đầm đơn, hồng trần si nhân các ngươi, hà tất không bỏ xuống được như thế?”

Thi Vô Đoan cảm thấy ông ta đang đánh rắm, khịt mũi khinh bỉ cực kỳ.

Nhưng màđúng lúc này, đột nhiên một làn khói mờ mờ bay ra từ trên người con thỏ, vừa vặn chủ quán bưng trà nóng đi ra nhìn thấy, lập tức sợ quá kêu “A” một tiếng, Thi VôĐoan liếc thấy, vung tay áo, chủ quán nọ liền im hơi lặng tiếng ngã xuống, cũng chẳng biết làm thế nào, lão nhân lại đón được ấm trà trong tay hắn.

Khói trắng kia lại chậm rãi ngưng tụ thành một hình người, Thi VôĐoan càng lúc càng kinh sợ không thôi, sau đó y đứng bật dậy, đụng cái bàn bày đầy chén vang lách cách, chẳng biết qua bao lâuy mới gọi khe khẽ một tiếng: “Tiểu Ly Tử…”

Bóng người do khói trắng ngưng tụ thành phảng phất hơi hưảo, khẽ chập chờn giữa không trung, lẳng lặng nhìn Thi VôĐoan, ánh mắt ấy ôn nhu cực kỳ, lại có phần không giống Bạch Ly.

Y phảng phất có thiên ngôn vạn ngữ, lại dường như không thể nói gì, chỉ mấp máy môi khe khẽ, người khác không nghe thấy tiếng.

Lão nhân cúi mắt thở dài, ngón tay cạo chày hàng ma từng vòng.

Cái bóng của Bạch Ly càng lúc càng mờ nhạt, chỉ giây lát mà khuôn mặt y đã không thấy rõ, y khẽ khàng giơ tay giống như muốn sờ mặt Thi VôĐoan, tay lại hóa thành một làn sương mù, mới chạm đến thân thể người nọ, liền nhẹ nhàng tiêu tan.

Y hơi nhướng mày, nét mặt thoáng ưu thương, sau đó tiến lên một chút, vươn đến trước mặt Thi VôĐoan, toàn thân hóa thành một làn khói trắng mơ hồ, dường nhưđang ôm người nọ.

Sau đó khói trắng biến thành một luồng mỏng manh mà bay lên không, quanh quẩn hai vòng trên đỉnh đầu Thi VôĐoan rồi lưu luyến bay ra cửa.

Thi Vô Đoan đứng tại chỗ, nhíu mày gắt gao, mắt lại mở to, không cầm được lòng vươn một tay, giống như muốn níu kéo hồn phách không thể giữđược kia.

Lão nhân nhẹ giọng nói: “Bụi về bụi, đất vềđất, đây là y quay về nơi y nên về.”

Thi Vô Đoan trầm mặc cúi đầu nhìn ông ta.

Lão nhân nói: “Nếu công tử bằng lòng thì cùng ta đi bái sơn đi, coi như kết thiện duyên.”

Nói rồi uống cạn nước trong ấm, đưa tay mời. Thi VôĐoan giương mắt nhìn thẳng vào ông ta hồi lâu, lấy từ trong lòng ra mấy đồng tiền đặt trên bàn, chẳng chút khách khí sải chân đi ra ngoài trước một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.