Cẩm Sắt

Chương 3: Bạch ly




Bạch ngọc lan ngoài cửa sổđã tàn, gió vừa thổi qua là rơi lả tả trắng xóa đất.

Đạo tổđứng bên cạnh khung cửa sổ nhỏ, xuyên thấu qua cửa sổ nửa hé nhìn ra bên ngoài. Giữa viện bày một tinh bàn vĩđại, cơ hồ chiếm mất nửa tiểu viện, lúc này chính là sáng sớm, ánh dương chiếu xuống, quang huy nhỏ bé trên tinh bàn kia liền ảm đạm, chỉ có ngưng tụ thị lực, mới có thể thấy rõ những đường phức tạp thấp thoáng bên trên, dây dưa một chỗ, thỉnh thoảng có cánh hoa rơi xuống, nhanh chóng héo rũ như bị tinh bàn hút khô.

Tiểu đệ tử quan môn Thi VôĐoan của ông đang ngồi bên cạnh tinh bàn, ống quần hơi xắn lên, lộ ra một đoạn mắt cá– Thi VôĐoan năm nay mười tuổi, dường như bắt đầu cao lên, toàn biến thành xương cốt không ngừng dài ra, cả người bắt đầu hiện ra vẻ gầy gò riêng của thiếu niên. Trong ngoại bào có mấy chiếc lông chim, tay quấn một sợi kim tuyến, mười ngón như bay, đang khéo léo bện “đậu khấu triền”.

Đậu khấu triền này chính là thứ mà nữ hài tử nhà có tiền chưa cập kêđeo, phần lớn là bện bằng tơ, bên trong xen kẽ vài vật như trân châu bảo thạch. Trong năm Đại Càn, tiểu cô nương bình thường phần lớn thắt bím tóc chứ không búi tóc như người trưởng thành. Đậu khấu triền rộng khoảng hai ba tấc thắt ngay trong bím tóc của nữ hài, có một số phần đuôi còn cột chuông vàng, sẽ vang leng keng theo bước chân.

Thi Vô Đoan còn nhỏ, cũng chưa có ai dạy y, tối đa chẳng qua là nhìn thấy môn hạ của Khổ Nhược đại sư có mấy sư tỷ muội tuổi nhỏ thắt, lại không thầy tự thông tự mình mày mò, đủ thấy kẻ này rất có thiên phú trên oai môn tà đạo.

Chờđạo tổ nhìn kỹ lại, nhất thời giận đến vểnh râu – tơ vàng và lông chim đồđệ bảo bối cầm nghịch kia ông đều biết.

Tơ vàng kia chính là“độ tinh ti” thời điểm Cửu Lộc sơn đại điển niên tế dùng để lót tinh bàn, thoạt nhìn rất giống tơ vàng, cầm trong tay lại cực kỳ mềm dẻo, mát rượi như nước, hết sức dẻo dai, thần binh chém không đứt, chính là kim tàm thường niên sống trong tuyết trắng trên đỉnh Cửu Lộc sơn dệt ra, một năm chẳng qua được vài lạng, vậy thì cũng thôi, dù sao thứ này không hỏng được, Huyền Tông năm này qua năm khác vẫn tích trữđược đôi chút.

Nhưng lông chim kia rực rỡ phi thường, dưới ánh mặt trời tựa như mạ một lớp lưu ly, quả thực lưu quang dật thải, nếu là người thường không có tu vi nhìn chằm chằm giây lát là váng đầu hoa mắt, thần chí cũng có thể bị màu sắc nọ hút mất.

Đạo tổ càng nhìn càng thấy quen mắt, rảo bước đến gian ngoài, xốc rèm cửa nhìn vào, thật sự là từng cơn khí huyết tuôn trào – chỉ thấy con thúy bình tiên tước ông nuôi không biết từ khi nào lại bị người ta cạo sạch lông, con chim được xưng làđẹp nhất thế gian này vừa thấy ông vào, dường như giật mình, vểnh cái mông trọc lóc chẳng còn sót cọng lông nào, kêu lên hai tiếng rồi quay người đi, giống như không mặt mũi nào nhìn chủ nhân.

Thúy bình tiên tước theo truyền thuyết là tiên nhân trên cửu thiên Dao trì nuôi, nhân gian hiếm được nhìn thấy mấy con, nơi cực bắc mới thỉnh thoảng trông thấy, lấy tuyết liên làm thức ăn, uống nước tuyết, chưa từng ăn quả cây sâu bọ nhân gian, xưa nay là tâm can bảo bối của đạo tổ.

Đạo tổ cùng tiên tước trọc bốn mắt nhìn nhau một hồi, tức đến mức tay chân run rẩy, một phen nhặt thước lên, đẩy phắt cửa ra: “Thi VôĐoan!”

Đồđệ bại gia này sợ hãi run tay, theo bản năng giấu kim tuyến cùng lông chim vào áo bào, khá chột dạ nói: “Hì hì, sư phụ.”

Lúc Bích Đàm chân nhân đến, trông thấy chưởng môn sư huynh kia đang trình diễn tiết mục Huyền Tông bảo lưu – cầm thước đuổi đánh Thi VôĐoan nhảy trên lủi dưới khắp viện.

Áo bào của Thi VôĐoan vén lên, giấu thứ gìđó, hai tay ôm gắt gao, vừa rụt cổ vừa ôm đầu chạy như chuột, vừa gào khóc kêu la: “Sư phụ, sư phụ người nghe con giải thích, nhị sư huynh nói cưới vợ phải có sính lễ, sính lễ phải là thứ tốt, ôi, đau đau đau… Không có sính lễ làđồđệ phải ế chỏng, ôi! Đừng đánh đầu, đánh đần đấy! Mông lắm thịt, người muốn đánh thìđánh mông ấy…”

Bích Đàm ở ngay cửa ho khan một tiếng: “Chưởng môn sư huynh.”

Đạo tổ lúc này mới phát hiện ông ta, lập tức buông thước, miễn cưỡng dằn xuống vẻ giận dữ trên mặt, lại vuốt phẳng nếp nhăn trên áo bào, hắng giọng, vuốt râu, lúc này mới thong thả ung dung, giống như trước nay đều không hề vội vàng, hỏi: “Bích Đàm sưđệ tới đây có việc gì?”

Bích Đàm là sưđệ của đạo tổ, dưới chưởng môn, đốc quản công việc thường ngày của Huyền Tông, dễ nói chuyện nhất. Thi VôĐoan tinh mắt, lao ra sau Bích Đàm, phủi qua mớ bụi không tồn tại trên người, ngoác miệng cười lấy lòng, dáng vẻđó chỉ thiếu lắc đầu vẫy đuôi: “Bích Đàm sư thúc, người đến rồi.”

Bích Đàm nhìn tang vật trong lòng y một cái, liền gập ngón tay gõ trán y: “Sao lại gây chuyện nữa?”

Thi Vô Đoan tìm được chỗ dựa, xoa đầu vô tâm vô phế cười “hì hì”, bịđạo tổ hung ác trừng cho: “Tiểu súc sinh, đến tối sẽ tính sổ với ngươi – Bích Đàm vào đây nói chuyện.”

Xem nhưđại xá thiên hạ rồi.

Thi Vô Đoan thở phào nhẹ nhõm, xoa cái đầu và đùi bị thước quét trúng, cảm thấy Bích Đàm sư thúc thật đúng là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn.

Y thoắt cái nhảy lên đại thụ bên cạnh, vừa ngâm nga vừa bện nốt phần còn lại của đậu khấu triền kia, sau đóđắc ý dương dương giơ ra sáng nhìn ngó thành phẩm của mình, quả thực cảm thấy đây là thần làm, không thể nào tốt hơn được – tiểu hài đều thích mấy thứ tươi sáng, Thi VôĐoan lúc này còn chưa có phẩm vị cao, hoàn toàn không ý thức được thứ châu quang bảo khí này có thể sáng mù mắt chó.

Sau đó y nhảy xuống đại thụ, nhân lúc Bích Đàm kéo chân đạo tổ, quen đường quen lối vượt qua canh gác, chạy vào Thương Vân cốc, lao thẳng đến Hỏa Liên động của thiên hồ yêu vương, dồn khí xuống đan điền đứng ngay cửa quát to một tiếng: “Bạch Ly! Tiểu Ly Tử! Mau ra đây! Mau ra đây!”

Mi mắt giật một cái, Bạch Tử Y thầm nghĩ sao lại là hài tử xui xẻo này.

Nhưng bà vừa cúi đầu, lại phát hiện trên mặt nhi tử xưa nay không tùy tiện nói cười lộ ra một chút ý cười, nghe tiếng liền muốn đứng dậy. Bạch Tử Y không nhịn được chau mày gọi lại: “Con đứng lại trước đã, ta có mấy câu phải nói với con.”

“Ta không hề tinh thông mệnh thuật toán học, nhưng nhìn tướng mạo tiểu tử kia cũng biết gã không giống người thuận lợi phúc trạch thâm hậu, chỉ sợ tương lai mệnh đồ lận đận, ta tính toán qua loa, lại không nhìn ra tiền nhân hậu quả của gã, thiết nghĩ tương lai chết non cũng chưa biết chừng…”

Bạch Ly ngẩng đầu nhìn bà một cái, y lúc này chẳng qua tướng mạo thiếu niên, sự lạnh lùng trong ánh mắt lại khiến yêu vương ngàn năm không nhịn được dừng một chút, giây lát sau mới nghe Bạch Ly nói khẽ: “Mẹ, người muốn nói gìđây?”

Thanh âm của y còn có sự nhẹ nhàng của thiếu niên chưa đổi tiếng, chậm rãi nói ra, giống nhưđang làm nũng, nhưng biểu cảm lại không hề như vậy. Bạch Tử Y liền thở dài: “Nhân quả con nợ gã, ngày sau có cơ hội, trả lại làđược, đừng dính dáng quá nhiều, người và yêu, thủy chung là…”

Bạch Ly phì cười một tiếng, lại vẫn nhẹ nhàng nói: “Con tránh được.”

Sau đó trước mặt Bạch Tử Y quay người lại, biến ảo thành dáng vẻ của một tiểu cô nương, vẫn dung mạo ấy, chỉ thay đổi cách ăn mặc, liền có vẻ nhu hòa không nói nên lời, khiến người ta không phát hiện manh mối, sau đóđi ra ngoài.

Lời còn lại kẹt trong cổ họng, Bạch Tử Y hồi lâu mới khẽ thở dài một tiếng, lại là thập phần không thể nề hà.

Bạch Ly vừa ra, liền trông thấy Thi VôĐoan nhảy tới nhảy lui ngoài cửa, như thểđinh cắm dưới lòng bàn chân, không nhàn được giây lát, một tay giấu sau lưng, cười tươi như hoa, tay kia thì vẫy vẫy y: “Tiểu Ly Tử mau qua đây, ta có món này cho ngươi.”

Bạch Ly mặc y kéo qua, hỏi: “Cái gì cơ?”

Thi Vô Đoan nói: “Ngươi nhắm mắt lại đi.”

Bạch Ly nhìn y một cái, thuận theo nhắm mắt như một tiểu cô nương lanh lợi chân chính, Thi VôĐoan trộm nhìn y, thấy hàng mi cực dài kia rung rung, ngũ quan tinh xảo chưa hoàn toàn nảy nở, còn có một chút trẻ con, quả thực không chỗ nào không xinh, liền đắc chí mãn ý thầm nghĩ, chao ôi, ta thật sựđã cưới được tức phụ xinh đẹp nhất trên đời.

Y vòng đến bên cạnh Bạch Ly, vẫn không yên tâm mà dặn dò: “Không cho mở mắt nhìn lén đâu đấy.”

Bạch Ly đáp một tiếng, khóe miệng nhếch lên trên hai phân.

Đôi tay Thi Vô Đoan từ nhỏ suy diễn tinh bàn, linh hoạt cực kỳ, trong lúc nói chuyện đã nhanh chóng tháo mái tóc dài của Bạch Ly buông xuống một bên vai, quấn thứ châu quang bảo khíđắc ý kia lên, sau đó lùi lại một bước, nói: “Được rồi.”

Bạch Ly mở mắt trong tích tắc, lại nhắm mắt vì bị lông thúy bình điểu lóa mắt, y kéo tóc mình nhìn thử, dở khóc dở cười phát hiện mình từ một “thiếu nữ” biến thành “thiếu nữ”đèn đuốc rực rỡ, thế nhưng Thi Vô Đoan còn ở bên bẻ móng vuốt, lấy lòng mà hỏi: “Hì hì, ta tự tay làm đấy, đẹp chứ?”

Bạch Ly thoáng động lòng, gật đầu nói: “Đẹp.”

Thi Vô Đoan vì thế càng phát điên, chạy quanh y mấy vòng, lảm nhảm: “Phải rồi phải rồi, ta làm mà, con chim ngu ngốc kia của sư phụ bị ta vặt trụi lông, vì việc này màông ấy còn đánh ta mấy thước đấy – con chim quèn đó trừ lông đẹp thì cũng chẳng có gì tốt, cả ngày chỉ biết vểnh mông kêu réo om sòm, vậy màđược cưng như gìấy, xì!”

Bạch Ly liền hỏi: “Ngươi lại bịđánh rồi?”

Thi Vô Đoan khá lưu manh giơ một ngón út, gật gùđắc ý: “Không sao, ta mới chẳng thèm sợ, tiểu gia ta biết Kim chung tráo Thiết bố sam, thước của sư phụđánh lên người, chỉ như… chỉ như thổi một hơi thôi, không đau chút nào, không đau chút…”

Y còn chưa nói xong, Bạch Ly đãđưa tay nắm lấy ngón tay y, vì thế lời còn lại của Thi VôĐoan rơi hết về bụng, cảm thấy tay Bạch Ly mềm nhũn, nhất thời mở cờ trong bụng, không thể tuyệt hơn, ngây ngô cười với đối phương: “Đi, chúng ta đi Đọa Nguyệt pha bên kia, ta leo cây hái trái cây cho ngươi ăn.”

Trong Thương Vân cốc có non có nước có mỹ nhân, Thi VôĐoan quả thực cảm thấy nơi đây hệt như thế ngoại đào nguyên, vui đến quên cảđường về, mãi đến khi mặt trời ngả về tây, mới nhớ tới lúc về không thể thiếu phải chịu một trận đòn, vì thế khá bịn rịn cáo biệt Bạch Ly.

Đúng lúc này, không trung bỗng nhiên truyền đến một tiếng chim kêu kỳ lạ, hai người ngẩng đầu trông thấy một con đại điểu trụi lông từ không trung lao xuống, đáp thẳng lên vai Thi VôĐoan, đôi mắt như hạt đậu đen lượn một vòng qua đậu khấu triền sáng ngời trên tóc Bạch Ly, ra sức mổđầu Thi VôĐoan hai phát như trút giận – chính là con thúy bình tiên tước của đạo tổ.

Thi Vô Đoan vừa dùng tay che đầu vừa đưa tay tóm lấy nó, thúy bình tiên tước tránh được, nghênh ngang vươn một chân, quay đầu đi không muốn nhìn y như giận dỗi.

Trên chân nó cột một phong thư cùng một gói đồ nhỏ, Thi VôĐoan thoáng sửng sốt, khom lưng cởi ra, nhìn qua loa một thoáng, nét mặt lại hơi kinh ngạc.

Bạch Ly không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”

Thi Vô Đoan dùng tay gãi đầu: “Sư phụ mệnh cho ta đi Đông Hải tìm Giang Hoa tản nhân, nói là lấy một thứ, còn bảo ta không được trì hoãn, hôm nay không cần trở về, cấp tốc lên đường, vật dụng trên đường đều ở trong bao hành lý…Ôi? Kỳ lạ thật, sao sáng nay không nói?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.