Cám Ơn Vận Mệnh Đã Cho Anh Gặp Được Em

Chương 29: Vợ và Con trai của Lục chủ tịch




Trương Hân là một người biết đóng kịch, thậm chí cả tôi cũng từng bị lừa, coi cô ta là bạn thân suốt mấy năm, đợi tới khi mất tất cả, mới nhận ra thì đã muộn.

Giờ đây, sau sự cố năm đó, tôi lại một lần nữa rơi vào tình cảnh chật vật, mà Trương Hân cũng là thủ phạm. Tôi ôm con đứng giữa những người này, nhìn Trương Hân cười đắc ý núp trong lòng của Lý Dương, trong lòng là sự uất ức và không cam tâm, thế nhưng tôi biết, mình không đấu lại cô ta, lúc này mang Hạt Dẻ rời đi là lựa chọn sáng suốt.

Thế nhưng ngay lúc tôi chuẩn bị không cam tâm tình nguyện rời đi, thì anh xuất hiện. Anh lạnh lẽo hỏi một câu, trong phòng lại không một ai trả lời.

Tôi thấy anh bước đến gần tôi, nhận lấy Hạt Dẻ trên tay tôi, ánh mắt hiện lên sự đau lòng, anh nói: “ Đừng sợ, anh ở đây!”

Anh nói, anh ở đây, anh đang đứng ngay đây, bảo vệ cho mẹ con tôi, anh là chỗ dựa của chúng tôi, anh đã từng nói, sẽ không bao giờ rời khỏi chúng tôi. 

Lý Dương nhíu mày một cái, có vẻ không vui, nói: “Anh là ai, nơi này là phòng riêng anh có biết không?”

Lục Lăng Tranh chẳng hề để ý đến Lý Dương, anh đang dỗ Hạt Dẻ nằm trong lòng. Trường hợp lớn tiếng lúc nãy đã dọa nó sợ, giờ đây nó dúi đầu vào vai anh, hai cánh tay ngắn ngủn ghì chặt lấy cổ anh, thút thít nói:

“ Cha ơi, con sợ, bọn họ bắt nạt mẹ!”

Ánh mắt Lục Lăng Tranh đang dịu dàng nhìn Hạt Dẻ nay lại tiếp lục lạnh xuống, thế nhưng giọng nói lại vẫn dịu dàng như trước: “Yên tâm, cha ở đây, sẽ không ai làm được gì mẹ con đâu.”

Nghe thấy tiếng Hạt Dẻ gọi anh là cha, Trương Tinh hơi nhíu mày một chút, cũng chẳng biết cô ta nghĩ gì, thế nhưng lại hướng Lục Lăng Tranh nói:

“Anh là chồng của Hạ Hạ sao? Thật tốt quá Hạ Hạ, cậu cuối cùng cũng tìm được người không để ý cậu từng bị cưỡng hiếp tập thể, còn lo cho mẹ con cậu như vậy, mình thật sự mừng cho cậu.”

Tôi nghe vậy, liền hừ một cái. Chắc cô  ta nghĩ Lục Lăng Tranh là người chồng tôi lấy sau này, nên mới dùng lời nói vạch trần như vậy, thế nhưng thật đáng tiếc, cô ta đã nhầm. 

Chỉ thấy Lục Lăng Tranh bắn ngay ánh mắt lạnh lùng vào Trương Hân, nhếch mép một cái, nói: “Trên đời này có một số người có thể đụng, có một số người không thể đụng, nếu không, có một ngày, cho dù là muốn sống ở thành phố này cũng không có chỗ đặt chân.”

Trương Hân còn chưa kịp phản ứng, Lý Dương đã tiến lên một bước, nói: “Anh có ý gì?”

Lục Lăng Tranh không trả lời, chỉ nhếch mép cười nhìn bọn họ. Lục Lăng Thiên không biết đã đứng ở cửa từ khi nào, liền tốt bụng giải thích giùm:

“Ý của anh ấy là, các người dám ức hiếp con trai ruột và vợ của anh ấy, vậy thì tốt nhất mau rời khỏi thành phố này đi, nếu không, sau này khó sống.”

Lý Dương nghe vậy, chẳng những không sợ mà còn cười: “Các người cho rằng mình là ai chứ, thật đúng là dám nói.”

Thế nhưng ngay lúc này, lớp trưởng Kim Minh Viễn từ nãy giờ im lặng lại bỗng hướng về phía Lục Lăng Thiên cúi đầu, nói: “Tổng giám đốc, không ngờ ngài lại có mặt ở đây, tiếp đón không chu đáo, thật có lỗi.”

Hành động của Kim Minh Viễn khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều bất ngờ. 

Tất cả những người ngồi ở đây, tốt nghiệp sớm nhất cũng chỉ mới 4 năm, chưa thể có thành tựu gì đáng kể, thế nhưng nếu như nói người xông xáo có thành tựu nhất, chính là Lý Dương và Kim Minh Viễn.

Lý Dương thì được nhận vào làm nhân viên phần mềm lớn ở thành phố, làm một nhân viên kinh doanh, nay đã lên được chức trưởng phòng. Kim Minh Viễn thì còn hơn nữa, cậu ta học ngành ngoại ngữ, lại xin vào làm thư kí cho bộ phận đối ngoại của tập đoàn Sky, nay hiển nhiên đã làm thư kí riêng của phó tổng giám, tiếp xúc với lãnh đạo, tiền đồ vô lượng.

Thế nhưng một người như Kim Minh Viễn vậy mà lại cúi đầu trước một cậu thanh niên, hơn nữa Kim Minh Viễn vừa gọi người này là “tổng giám”, như vậy, người thanh niên trước mắt này lại chính là tổng giám đốc của công ty tài chính lớn nhất thành phố H sao.

Như để chứng thật suy đoán của mọi người, Lục Lăng Tranh nói: “À, cậu là thư kí cho anh Kiên đúng không, thì ra cậu là bạn học của chị dâu tôi à!”

Kim Minh Viễn nhìn Trần Hạ, gương mặt không thể nào hết ngạc nhiên, anh khó khăn nói: “Thật là trùng hợp, không ngờ Trần Hạ lại là chị dâu của tổng giám.”

Lục Lăng Tranh đột nhiên cười lớn, anh nhìn khắp cả phòng, rồi nói lớn: “Đâu chỉ là chị dâu của tổng giám, anh á, phải gọi cô ấy là chủ tịch phu nhân cơ.”

“Chủ tịch…” – Kim Minh Viễn lắp bắp nói.

“Đúng vậy, anh không biết chủ tịch của công ty ta chính là anh ấy sao? Mà anh hai thường hay ra nước ngoài đầu tư, nên không biết cũng phải.’

Thật ra thì Kim Minh Viễn chỉ mới lên chứ cách đây 1 năm thôi, trước đó thì anh không có cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo, Lục Lăng Tranh lại giành phần lớn thời gian ở phố Wall, nên không biết cũng phải.

Lục Lăng Tranh dường như cũng chẳng nhiều lời, một tay bế Hạt Dẻ, một tay nắm lấy tay tôi, rời đi, trước khi đi còn nói: “Tất cả các người, tôi đều sẽ nhớ kĩ.”

Người trong phòng bây giờ mới từ thân phận của anh phản ứng lại, vừa nãy anh đã nói là sẽ khiến cho bọn họ không thể sống yên ổn ở thành phố H, nhưng với thực lực của Sky, đâu phải chỉ đơn giản như vậy, nó còn có tập đoàn phần mềm ờ New York chống lưng, từ nay về sau, bọn họ có muốn tìm công việc cũng không dễ dàng gì rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.