Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 43




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tình tay năm rắc rối phức tạp

Diễn đàn chính thức của “Hồn Đạm OL” box bát quái giang hồ

Tiêu đề: không phải do em tối dạ mà do thế giới này biến hóa quá nhanh, các bác Lâm Sơn có ai giải thích cho em được không

Người gửi: Thám Tử

Nội dung: Lạc Minh Phong, Hạ Đại Gia, Dạ Lang, Linh Đang Nhi, giờ lại thêm một Lạc Minh Ảnh, quan hệ nhân tế rắc rối phức tạp này sao em hổng hiểu gì hết?

1L: nghe bảo tối qua Kiếm Tình phải hủy bỏ khai hoang cũng do MT phải hầu vị tân hoan này thăng cấp.

2L: không phải đâu, sao tui nghe nói là vì Linh Đang Nhi ở với đại thần Kiếm Tình thiếu mất trị liệu cho nên mới hủy bỏ khai hoang?

3L: cái câu “em ấy khó ở” của đại thần đúng là chọt trúng trái tim yếu ớt của em…

4L: tình tay ba đã nổ rồi! Mạt chược bốn người cũng sập tiệm rồi! Giờ thịnh hành tình tay năm!

5L: BG, BL linh hoạt giao hòa chẳng khó coi téo nào đúng hông!

6L: cả đêm em chả làm gì, cứ theo đuôi hai vị thần tiên này /che mặt

7L: mấy người xác định Lạc Minh và Kiếm Tình là bang hội đối địch chứ hổng phải bang hội phu thê?

8L: kỳ thật đá cổ Linh Đang Nhi đám còn lại hai người một đôi không đẹp à?

9L: sao tự dưng thấy post trên trúng tẩy ghê?



——————————————————————————-

Hai người cơm nước xong lại trở về phòng Diệp Lãng.

Kênh thế giới tức thì rộn rịp:

“Động đậy! Hai người động đậy!”

“Gần như cùng động đậy!”

“Hai người cùng làm nhiệm vụ, cùng treo máy, lại cùng động đậy, JQ cỡ nào đây hả giời!”

“Báo cáo, hai người tổng cộng rời máy bốn mươi hai phút mười bảy giây!”

“Wao bốn chục phút Dạ Lang lợi hại nha!”

“Người không duy trì được lâu sao có thể làm MT? (PS, tui cũng là MT! Chào mừng làm quen!)”

“Có phải mấy người suy nghĩ hơi bị nhiều không, có khi người ta chỉ đi ăn bữa chiều thôi.”

“Xí ~~ đồ tối dạ.”

Cùng lúc đó, kênh đội ngũ vô cùng bình tĩnh:

【 đội ngũ 】 Lạc Minh Ảnh: nhiệm vụ thu thập 14 hoa sen ma còn thiếu hai.

【 đội ngũ 】 Dạ Lang: ừ.

【 đội ngũ 】 Lạc Minh Ảnh: giết lưu manh và đạo chích mỗi loại thiếu hai con.

【 đội ngũ 】 Dạ Lang: ừ.

【 đội ngũ 】 Lạc Minh Ảnh: còn phải tìm một người tên Độc Cô Đồng.

【 đội ngũ 】 Dạ Lang: cái đấy phải giết BOSS, ở phía Bắc, để làm cuối cùng.

【 đội ngũ 】 Lạc Minh Ảnh: biết.

【 đội ngũ 】 Dạ Lang: còn nữa

【 đội ngũ 】 Lạc Minh Ảnh: gì?

【 đội ngũ 】 Dạ Lang: cậu ngồi ngay bên cạnh tôi, không nói chuyện được à mà sao cứ phải đánh chữ?

Lăng Dương: “…”

“Xin lỗi xin lỗi, đánh chữ với anh quen rồi, quên mất anh ngay tại trước mặt.”

“Đánh chữ với tôi quen rồi?”

“…” Lăng Dương thiệt muốn vả miệng, “Ý tôi là, chơi game đánh chữ quen rồi, với ai cũng vậy hết.”

Diệp Lãng nhìn cậu nửa tin nửa ngờ, Lăng Dương đành phải giở ra tuyệt chiêu tất sát của mình, bả vai gục xuống, môi dẩu ra, ánh mắt chớp chớp rất vô tội, như chó con bị oan ức.

Chẳng biết sao Diệp Lãng nhìn thấy cái dạng này của đối phương thì đành hết cách.

“Đúng rồi, cậu tự cày một chốc đi,” Diệp Lãng nói.

“Sao vậy?”

“Tám giờ tôi có hoạt động bang hội, đã bắt đầu tập họp.”

Lăng Dương vỗ đầu, chết mịa, sao lại quên mất vụ này.

Diệp Lãng có hoạt động, mình cũng có hoạt động chứ bộ, hôm nay Linh Đang Nhi là trị liệu chính của Dạ Lang, nếu vắng mặt sẽ gây rất nhiều phiền phức, nhân số trị liệu không đủ, trị liệu không đủ, sẽ không lập đội được…

Nhưng nếu online ngay tại đây… Phỏng chừng Diệp Lãng có luôn quyết tâm giết cậu tại chỗ.

Lăng Dương trộm dò la thử, Tiểu Khấu Nhi không online, Lăng Dương cũng không có số di động của đối phương, càng không thể nào lên QQ gọi nó ngay bây giờ.

Mà, Tiểu Khấu Nhi lên tài khoản của cậu thay cậu đánh tiểu phó bản linh tinh thì còn được chứ thay cậu đi khai hoang thì căn bản là chuyện si tâm vọng tưởng.

Lăng Dương chấp nhận số phận, ngã vật ra ghế, đến, là, ngoan ngoãn chờ ngày mai vào game bị Diệp Lãng răn một trận.

Tám giờ rưỡi, đội của Diệp Lãng vẫn còn dừng ở trạng thái tập hợp.

Lăng Dương cẩn thận tiến lại gần, “Còn chưa đánh?”

Diệp Lãng nhíu mày, “Trị liệu của tôi chưa tới.”

“Trị liệu của anh là vợ anh?”

Diệp Lãng liếc xéo cậu, “Cậu cũng biết?”

“Tôi nhiều chuyện mà.”

Lăng Dương làm vẻ như tò mò mà nhìn màn hình của Diệp Lãng, quả nhiên mọi người đang thảo luận về cậu trên kênh bang hội.

【 bang hội 】 Kiêm Điệp: sao Linh Đang Nhi còn chưa lên? Hôm qua ẻm có xin nghỉ hay nói không lên với ai không?

【 bang hội 】 Mạc Thương Tâm: ít nhất chưa xin phép với tớ.

【 bang hội 】 Manh Đản Đản: có phải lại xảy ra chuyện gì không?

【 bang hội 】 Lữ Tiểu Bố: phi phi phi, mỏ quạ đen, tại sao phải nói “lại”.

【 bang hội 】 Manh Đản Đản: em chừa rồi T_T

【 bang hội 】 Mạc Thương Tâm: bác Lang biết gì không?

【 bang hội 】 Dạ Lang: xin lỗi, tôi cũng không biết.

【 bang hội 】 Mạc Thương Tâm: bác cũng không liên lạc được cô ấy à?

【 bang hội 】 Dạ Lang: đúng vậy.

【 bang hội 】 Kiêm Điệp: ẻm là vợ cậu, vậy mà đến di động của ẻm cũng không có? Thất bại quá vậy.

【 bang hội 】 Dạ Lang: lần sau em ấy online em sẽ đòi.

Lăng Dương nghĩ thầm chết tiệt, chẳng nhẽ mình phải kiếm một số di động cho riêng Linh Đang Nhi?

Hầy, không biết nếu mọi người biết mình kỳ thật đang đứng ngay trước máy tính xem bọn họ bàn luận về mình nhưng lại chẳng thể online thì sẽ có biểu tình đau đớn gì.

Đợi thêm mười lăm phút, Linh Đang Nhi như cũ không lên mạng, Lăng Dương thấy được giữa hai mày Diệp Lãng đã có chút không vui.

“Này, người ta mà không đến là các anh không đánh được à?”

Diệp Lãng bất đắc dĩ lắc đầu, “Nếu thu gặt thì không sao, nhưng bây giờ bọn tôi đang khai hoang, BOSS này rất khó đánh, số trị liệu vốn đã túng thiếu, huống chi tên kia còn là trị liệu chính.”

“Nghe có vẻ thao tác của người kia tốt lắm?”

“Tạm được.”

Lăng Dương: “…”

“Không đến cũng không xin phép trước một tiếng, để nhiều người chờ một mình mình, quá thiếu trách nhiệm.”

“… Có khi gặp chuyện đột xuất không tới được thì sao?”

“Đột xuất? Ví dụ?”

“Ví dụ… tai nạn giao thông chẳng hạn?”

“Thứ lý do như tai nạn giao thông dùng một lần là đủ rồi, sao có thể lần nào cũng dùng?”

Lăng Dương: “…”

“Nghe thiên hạ đồn vợ chồng anh tình cảm lắm, tôi thấy đâu có giống.”

Diệp Lãng nghiêng đầu nghía cậu, “Cậu dò la tin tức nhanh dữ à, mới online có hai ba tiếng.”

“Hai người nổi tiếng mà, đến cả người qua đường cũng biết.”

Diệp Lãng im lặng không nói câu nào, hắn không muốn bàn luận chuyện bà xã trong game với người bên cạnh một xíu nào.

“Cậu để ý không?” Diệp Lãng bỗng phun ra một câu như vậy, Lăng Dương chả hiểu mô tê gì.

“Để ý gì?”

Diệp Lãng chỉ màn hình, “Những chuyện tìm vợ trong game như này.”

“… Hoàn toàn không, sao tôi phải để ý?” Tui là vợ anh, sao tui phải để ý chính mình?

Câu hỏi này cũng làm Diệp Lãng cứng họng, đúng vậy, sao người ta phải để ý mày có vợ trong game hay không?

Nhưng Diệp Lãng vẫn muốn giải thích, “Tôi và người kia chỉ là chơi game thôi, không phải thật.”

Lăng Dương câm lặng, sao anh muốn giải thích với tui chuyện này?

Hơn nữa, anh giải thích như vậy tui chẳng vui tí nào hết có biết không!

Có người gõ cửa, Diệp Lãng hô “Vào đi”, người vào là một anh chàng bốn mắt nhã nhặn.

“Bác Lang.”

“Mạc Mạc có việc?”

Lăng Dương nghe thấy xưng hô bèn quan sát tỉ mỉ chàng bốn mắt, thì ra đây là Mạc Thương Tâm người thật, cảm giác ngoài đời và trên mạng giống thiệt.

“Chín giờ, muốn hỏi thử bác tính thế nào?”

Diệp Lãng nhíu mày, “Hoàn toàn không có khả năng à?”

“Bác cũng biết, tế ti trong bang vốn không đủ, huống chi BOSS này rất đánh đố trị liệu, trừ Linh Đang Nhi thì chẳng ai bơm được bác.”

Diệp Lãng cúi đầu trầm tư, “Hay mượn người ngoài đi?”

“Phó bản khai hoang như này thì đi đâu mượn người.”

Diệp Lãng quay đầu nhìn Lăng Dương, làm cậu cứng đờ cả người.

“Quên đi, bang các cậu không có khả năng…”

Lăng Dương thở phào.

“Vậy giải tán đi, mai nói tiếp.”

Mạc Thương Tâm cũng thở dài, “Cũng chỉ đành vậy.”

Mạc Thương Tâm cho rằng Lăng Dương là một người bạn học của Diệp Lãng mình chưa từng gặp, gật đầu cái rồi đi mất.

“Lãng phí mất một giờ, biết vậy đã dẫn cậu đi luyện cấp, giờ đoán chừng cũng chỉ gom được nửa cấp kinh nghiệm.”

“Không sao.” Những chuyện tự mình hại mình không thể thăng cấp như này, tui tuyệt không để ý!

“Vậy bây giờ đi thôi, tổ tôi.”

“Ừ.”

Diệp Lãng che hết tất cả người chơi ngoại trừ bang hội và đồng đội, chuyên tâm kéo Lăng Dương làm nhiệm vụ thăng cấp, trong lúc này Thích Phong PM tới một lần.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Phong: tình hình thế nào?

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Ảnh: một lời khó nói hết.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Phong: 3P hôm nay làm sao?

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Ảnh: P không được, Linh Đang Nhi bởi vì mất tích đã sắp bị toàn bang truy nã.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Phong: tôi giúp cậu nhắn tin?

Lăng Dương búng tay cái tách, sao lại quên mất tên này nhỉ?

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Ảnh: đúng ha!

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Ảnh: cậu không nói tui cũng không nhớ ra, cám ơn đã nhắc nhở!

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Phong: khách sáo cái gì.

【 thế giới 】 Lạc Minh Phong: các bạn Kiếm Tình, đêm nay Linh Đang Nhi khó ở không thể online, tôi xin nghỉ giùm cô ấy, mong mọi người thứ lỗi.

Bùm ——

Kênh thế giới nổ. =))))))

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Phong: xin giúp cậu rồi đấy.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Ảnh: cám ơn cám ơn, người tốt người tốt.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Phong: không cần cám ơn 

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Ảnh: đúng rồi, cậu xin phép ai? Mạc Thương Tâm?

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Phong: không phải.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Ảnh: chị Kiêm Điệp?

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Phong: cũng không phải.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Ảnh: vậy là ai? Chẳng lẽ nói thẳng với lao công của tui?

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Phong: cậu đoán coi.

Lăng Dương trộm nhìn Diệp Lãng, đối phương không đánh chữ, cũng không có vẻ gì như mất hứng, xem ra không phải nói với hắn ta.

Lăng Dương đập tay vào lòng bàn tay, nhất định là nói với Hạ Đại Gia, phỏng chừng tên này lại tìm cơ hội bắt nạt Bạo Bạo Long.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Ảnh: tui biết rồi, cậu đúng là khốn nạn.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Phong: ha ha.

Diệp Lãng thấy Lăng Dương mười ngón như múa không ngừng gõ bàn phím, không khỏi tò mò.

“Nói chuyện với ai vậy?”

Lăng Dương cấp tốc ấn nút xóa sạch màn hình, hủy diệt bản ghi chép nói chuyện.

“Một người bạn.”

“Bạn ở Lạc Minh?”

“Ừ.”

Diệp Lãng nhìn thông tin của Lạc Minh Ảnh, “Sao cậu còn chưa nhập bang hội?”

“Bang hội kín người, hội trưởng nói đợi tôi mãn cấp sẽ cho tôi vào.”

“Chê cậu thăng cấp chậm quá hả.”

“Chắc vậy.”

“Có muốn vào bang bọn tôi không?”

Lăng Dương hết biết nói gì luôn.

“Đùa chút thôi.”

“… Ha ha buồn cười quá.”

Diệp Lãng ngẫm nghĩ, “Hội trưởng Lạc Minh Phong bên mấy cậu…”

“Sao?”

“Chính là cái gã lần trước ôm cậu trên Bảo Tháp Sơn?”

Lăng Dương lại theo thói quen giơ tay đỡ trán.

“Xin lỗi, tôi cũng nhiều chuyện lắm.” Trong giọng nói của Diệp Lãng hoàn toàn không nghe ra vẻ gì xin lỗi.

Lăng Dương khó khăn lắc đầu: “Tôi không có lập trường chỉ trích anh.”

Diệp Lãng còn muốn nói gì đó, Lăng Dương vội ngăn chặn, “Đêm xuân khổ đoản, một khắc ngàn vàng, chúng ta thăng cấp tiếp đi.”

“Vừa rồi cậu mới nói tục?”

“… Chúng ta thăng cấp tiếp đi ~~ được không?”

Diệp Lãng triệu hồi ngựa một sừng hai người cưỡi, gửi lời mời cùng cưỡi, Lăng Dương do dự, đoạn nhấn chấp nhận.

Cậu còn chưa mãn cấp, tọa kỵ không nhanh bằng Diệp Lãng, nếu muốn giảm bớt thời gian chạy nhiệm vụ thì ngồi chung là lựa chọn chính xác, nhưng hai acc nam ngồi chung nhìn vào hơi quái quái, không hài hòa như khi Linh Đang Nhi ngồi chung với Dạ Lang.

Bắt đầu từ giây phút Lạc Minh Phong gửi lên kênh thế giới, kênh nói chuyện riêng của Diệp Lãng liền chớp lên như điên, hắn không muốn bị quấy rầy, bèn chẳng thèm nhìn mà tắt luôn nói chuyện riêng.

Hai người cưỡi ngựa một sừng chạy đến bản đồ kế tiếp nhận nhiệm vụ, dưới sự ẩn sạch của hai người, bởi vì một câu nói của Lạc Minh Phong mà quần chúng đến hóng chuyện đã tăng gấp bội, chậm rãi tổ chức thành đoàn thể theo đuôi đằng sau.

“Anh có thấy bản đồ này lag hơn cái vừa rồi không?” Lăng Dương vừa nhặt đồ vừa hỏi.

“Có à? Có thể do cấu hình laptop thấp, máy bàn của tôi không sao.” Diệp Lãng vừa đánh quái vừa đáp.

“Máy tính của anh do anh tự ráp?”

“Đúng vậy.”

“Lợi hại thiệt, tôi hoàn toàn mù tịt mấy cái phần cứng.”

“Kỳ thật có gì đâu, có thời gian tôi sẽ xem giúp cậu.”

“Card màn hình của tôi đặc biệt cùi, anh vừa xuất hiện trên màn hình là tôi đứng luôn.”

“Tôi vừa xuất hiện là cậu đứng?”

Lăng Dương nói: “Hồi nhỏ anh có coi Mèo Máy không? Cái con bây giờ được kêu là Đôrêmon ấy.”

“Xem qua, nhưng tôi quan tâm đề tài cậu mới nói hơn.”

“Từ nhỏ đến lớn tôi thường hay nói sai, tôi nghĩ, nếu tôi có mèo máy, tôi sẽ bảo nó mò túi thần cho tôi một cây bút xóa, có thể xóa sạch những chữ nói sai trong khung trắng.”

“Thường hay nói sai, nguyên nhân có lẽ vì cậu nói nhiều quá? Mặt khác câu vừa rồi của cậu có ý gì?”

“Có lẽ vậy, cho nên tôi quyết định thời gian tiếp theo không nói gì hết.”

“Khoan đã, cậu trả lời câu hỏi trên kia của tôi trước?”

Lăng Dương quay đầu về phía Diệp Lãng, dùng hai ngón trỏ bắt chéo ở ngoài miệng.

【 trước mặt 】 Lăng Dương: (⊙ x ⊙)



Lăng Dương vốn không thích luyện cấp, vừa luyện đã mệt rã rời, qua hai giờ, mí mắt bắt đầu đánh nhau.

Diệp Lãng vỗ vỗ cậu, “Cậu lên giường trên ngủ một chốc đi, tôi kéo cậu được rồi.”

“Ờ,” Lăng Dương mơ mơ màng màng ứng lời, leo thẳng lên giường trên của Diệp Lãng ngủ mất.

Diệp Lãng kéo laptop đến bên cạnh mình, dẫn Lạc Minh Ảnh thăng thêm hai cấp, sắc trời đã tờ mờ sáng, lúc này Diệp Lãng cũng có hơi mệt mỏi, chuẩn bị thu dọn rồi logout ngủ.

Chữ trên màn hình nhoáng lên, không giờ lại có PM giờ này.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Phong: hai người luyện luôn cả đêm? Lợi hại.

Diệp Lãng hoàn toàn không có thiện cảm với tên Lạc Minh Phong, chẳng biết là vì gã ở trong game mờ ám không rõ với Linh Đang Nhi, hay do cảnh tượng trên đỉnh Bảo Tháp Sơn ngày ấy làm hắn cảm thấy mất hứng từ trong tiềm thức.

Diệp Lãng túm lấy laptop không thèm suy nghĩ đã đánh chữ đáp lại Lạc Minh Phong.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Ảnh: ha ha.

Thích Phong có thói quen dậy sớm tập thể dục, vốn chỉ theo lệ lên mạng xem thử, ai ngờ lại nhìn thấy acc phụ của mình vẫn còn online.

Thích Phong đánh câu tiếp theo được một nửa thì nhìn thấy lời thoại Lạc Minh Ảnh gửi vào kênh nói chuyện riêng, động tác trên tay ngừng lại.

Một chốc sau, Thích Phong đặt ngón trỏ lên phím Backspace, chậm rãi xóa sạch đoạn đối thoại vừa đánh được phân nửa.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Phong: ngoan, đi ngủ sớm một chút.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Ảnh: ha ha.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Phong: mệt chết cái thằng ngu đội nón kia thì không sao, mệt chết cưng anh sẽ đau lòng đấy.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Ảnh: ha ha.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Phong: đừng quên cuộc hẹn đêm nay.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Ảnh: ha ha.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Phong: yêu cưng 

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Ảnh: ha ha!

Mẹ nó! =)))))

Diệp Lãng đập phím ESC cái bộp, mở giao diện hệ thống, nhắm ngay lựa chọn thoát game, hung hăng ấn xuống.

Diệp Lãng cũng chẳng hiểu mình rốt cuộc giận khỉ gì, hắn đứng dậy nhìn hai chiếc giường của bạn cùng phòng, cuối cùng vẫn xoay người trèo lên giường của mình.

Tướng ngủ của Lăng Dương coi như OK, ít nhất không có giang tay giang chân chiếm hết cả giường, Diệp Lãng hơi đẩy cậu vào trong, nằm sát mép giường kề bên đối phương, bởi vì không đủ không gian không thể nằm thẳng, hắn chỉ đành nằm nghiêng hướng mặt về phía Lăng Dương. Diệp Lãng mệt mỏi cả đêm, cho dù giờ phút này điều kiện gian khổ cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Lăng Dương đang ngủ thì cảm thấy giường biến chật, nhiệt độ xung quanh cũng cao lên, ngọ ngoạy mở mắt ra, phát hiện Diệp Lãng chẳng biết chen lên giường từ khi nào, đã sớm ngủ say.

Lăng Dương trộm xoay người nằm nghiêng mặt đối mặt với Diệp Lãng, lại khẽ khàng khoát cánh tay của hắn lên người mình, giả tạo hiện trường Diệp Lãng ôm cậu, tiếp theo tìm một tư thế thoải mái ngủ tiếp trong lòng đối phương.

Giấc ngủ của Diệp Lãng luôn không dài lắm, vài tiếng đồng hồ đã khôi phục tinh thần đầy đủ, tỉnh lại rồi, hắn phát hiện Lăng Dương vẫn còn đang ngủ, không có một tí xu thế tỉnh lại, hèn chi Từ Hiền nói cậu ta là thần ngủ chuyển thế.

Nhưng tư thế hiện giờ của hai người là sao đây, mình có thói quen ôm người ngủ sao?

Diệp Lãng không thu tay lại, cứ vậy đánh giá gương mặt say ngủ của đối phương, tầm mắt di chuyển từ hàng mi lên xuống theo hô hấp đều đều đến bờ môi Lăng Dương, cái ngoái đầu mỉm cười của Lăng Dương ở căn tin hai ngày ấy lại tái hiện lần nữa trong đầu Diệp Lãng.

Ma xui quỷ khiến, Diệp Lãng chậm rãi, chậm rãi đến gần…

Diệp Lãng thình lình bật dậy, thân mình lắc lư, suýt nữa té xuống khỏi giường.

Mẹ nó, mình rốt cuộc bị sao thế này?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.