Mặc dù Lâm Tiểu Niên đã nhiều lần nhắc mẹ, có việc thì
gọi điện thoại trực tiếp vào điện thoại di động của cô, nhưng mẹ cô đã lớn
tuổi, trí nhớ đã giảm đi nhiều, vẫn thích gọi điện đến ký túc xá.
Vì vậy, khi Lâm Tiểu Niên về ký túc xá, nghe thấy Cát
Ngôn đang nói chuyện say sưa với mẹ mình.
Đầu điện thoại phía bà Lâm nói: “Niên Niên đang hẹn hò
ư?”, xem ra bà rất phấn chấn, giọng nói to đến mức ngay cả Lâm Tiểu Niên đứng
bên cạnh cũng nghe thấy.
“Vâng, đúng ạ…” Cát Ngôn gật đầu.
“Đúng cái gì mà đúng? Cát Ngôn, cậu đừng có tung tin
đồn nhảm.” Lâm Tiểu Niên cướp lấy điện thoại, nói lớn vào đó: “Ai da, mẹ à,
không phải con đã nói với mẹ gọi vào di động của con rồi hay sao?!”.
“Gọi vào di động của con chắc gì con đã nói chuyện con
đi hẹn hò cho mẹ biết?”
“Con hẹn hò với ai? Mọi người cùng nhau đi xem phim,
bọn Cát Ngôn đi đâu mất nên con mới cùng Vu sư huynh đi về trường, làm gì có
hẹn hò gì đâu! Có phải mẹ đã nghĩ nhiều rồi không?” Lâm Tiểu Niên bô lô ba la
giải thích một hồi, không để ý mẹ cô có nghe lọt vào tai hay không.
“Mẹ gọi điện cho con có việc gì ạ?” Lâm Tiểu Niên
chuyển chủ đề.
Bà Lâm nói giọng buồn rầu: “Đừng có suốt ngày chỉ chăm
chăm đi chơi, có thời gian, con thay bố mẹ đến thăm Hoài Ninh, nghe nói nó bị
bệnh.”
Lâm Tiểu Niên chau mày: “Mẹ nói linh tinh rồi, hai hôm
trước con còn gặp anh ấy, rõ ràng anh ấy vẫn khỏe mà.”
Dù miệng nói không tin Kiều Hoài Ninh bị bệnh, nhưng
Lâm Tiểu Niên vẫn đến đại học Bắc Kinh một chuyến.
Đúng lúc, trên con đường nhỏ cạnh hồ, Kiều Hoài Ninh
và Âu Dương Phi đang đi dạo. Nhìn thấy dáng vẻ thong thả, nhàn tản của họ, cô
không muốn đến làm phiền, chỉ đứng từ xa phía cuối con đường nhìn hai người.
Cơn gió đầu mùa thu cuốn bay những chiếc lá liễu vàng,
có chiếc lá bay vương lên đầu Âu Dương Phi, Kiều Hoài Ninh bèn cẩn thận giúp cô
nhặt xuống. Âu Dương Phi nhón chân, hôn lên má Kiều Hoài Ninh, sau đó quay đầu
bỏ chạy. Kiều Hoài Ninh đứng đó ngây ra một lúc lâu, dường như đang hồi tưởng
lại giây phút kỳ diệu vừa rồi.
Anh lặng lẽ đi sau Âu Dương Phi, không hề quay đầu
lại, cho nên không thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Lâm Tiểu Niên.
Cô không đến chào bọn họ, chỉ lặng lẽ bước ra cổng
trường, sau đó thẫn thờ đi về đại học Chiết Giang.
Trời mùa thu trong xanh, mát mẻ, không hiểu sao bỗng
trở nên u ám, sau đó mưa nhỏ, tuy mua không lớn nhưng lạnh thấu xương.
Khi về đến ký túc xá, Lâm Tiểu Niên đã bị ngấm nước
mưa, toàn thân lạnh toát.
Cô vốn định vào nhà tắm lấy khăn lau khô tóc, nhưng
thấy Thẩm Tam Nguyệt ôm bụng gục vào bồn rửa, mặt tái xanh, trán vã đầy mồ hôi,
trông rất đau đớn.
Đã rất lâu, cô không nói chuyện với Tam Nguyệt, không
phải cô oán hận Tam Nguyệt chuyện của Quan Lan, mà vì cô không biết nói gì. Lâm
Tiểu Niên hỏi dò: “Tam Nguyệt?”, giọng nói đầy lo lắng và sợ hãi.
Thẩm Tam Nguyệt vẫn nằm tựa ở đó, không kìm được khóc
lên.
Lâm Tiểu Niên càng cuống, liên tục gọi: “Tam Nguyệt,
Tam Nguyệt… Tam Nguyệt? Cậu sao thế?”. Cô muốn dìu Tam Nguyệt, nhưng mãi vẫn
không dìu được.
“Mình… đau bụng quá!” Thẫm Tam Nguyệt nghiến chặt răng
cố chịu đau.
“Bụng? Đau ở chỗ nào?” Lâm Tiểu Niên không quan tâm
quần áo mình bị ướt, vội vàng xoa bóp cho Thẩm Tam Nguyệt.
Sắc mặt Thẩm Tam Nguyệt càng tái xanh hơn, dường như
cơ thể đang co giật.
“Tam Nguyệt?!” Lâm Tiểu Niên không do dự, cõng Tam
Nguyệt ra ngoài: “Cố gắng chịu đựng một chút, mình đưa cậu đến bệnh viện.”
Bệnh viện trường nằm ở cuối góc phía Tây vườn trường
Chiết Giang, còn ký túc xá ở cuối phía Đông, nếu đi đường thẳng phải mất mấy
chục phút.
“Tiểu Tam, chúng ta sắp tới nơi rồi, cậu hãy cố chịu
đựng nhé!” Lâm Tiểu Niên sợ Tam Nguyệt đau quá, nên không ngừng nói chuyện với
Tam Nguyệt, muốn Tam Nguyệt cảm thấy bớt đau hơn.
“Tiểu Niên, để mình tự đi!” Tam Nguyệt muốn tụt xuống.
“Cậu đang đau bụng, nằm yên đó!”
Tam Nguyệt kiên quyết đòi xuống, vừa định bước mấy
bước đã đau tới mức phải vịn vào tường, mồ hôi toát ra đầm đìa.
Lâm Tiểu Niên thấy không ổn, vội gọi điện cho Tô Bắc
Hải: “Để mình gọi sư huynh Tô Bắc Hải tới…”.
“Đừng… gọi anh ta!” Thẩm Tam Nguyệt vốn là người kiêu
ngạo, mặc dù đã chia tay Tô Bắc Hải nhưng vẫn không muốn để anh nhìn thấy bộ
dạng thảm hại lúc này của mình.
“Được, được, không gọi nữa! Để mình đưa cậu đi gặp bác
sĩ.” Lâm Tiểu Niên cất điện thoại, cõng Thẩm Tam Nguyệt trên lưng, loạng choạng
đi về phía bệnh viện trường.
Trời vẫn mưa, đường hơi trơn, Lâm Tiểu Niên phải cẩn
thận lần từng bước, vừa đi vừa hỏi: “Tam Nguyệt, cậu ăn nhầm phải đồ gì à?”.
“Kh…ông.” Hơi thở của Thẩm Tam Nguyệt rất nặng nề,
dường như bụng càng đau dữ dội hơn.
“Vậy liệu có phải do đến kỳ kinh nguyệt hàng tháng
không?”
“Kh…ông.”
Sức của Lâm Tiểu Niên không dai, thể lực cũng không
tốt lắm, cô cõng Thẩm Tam Nguyệt một đoạn đường dài như vậy đã rất quá sức với
cô, cô thấy mình vô cùng mệt mỏi.
Thẩm Tam Nguyệt muốn vảo cô nghỉ một chút, nhưng không
nói nổi một câu mạch lạc, chỉ nghẹn ngào gọi một tiếng: “Tiểu Niên.”
“Hả?” Lâm Tiểu Niên vẫn cắm đầu bước về phía trước.
“Tiểu Niên.” Thẩm Tam Nguyệt lại gọi.
Lâm Tiểu Niên cho rằng Thẩm Tam Nguyệt không khỏe, lại
càng cố bước nhanh hơn: “Tam Nguyệt, cố gắng chịu đựng một chút nữa, sắp tới
rồi.”
Thẩm Tam Nguyệt thấy sống mũi cay cay, nói tiếp: “Niên
Niên, xin lỗi cậu!”.
Lâm Tiểu Niên chẳng có lòng dạ nào đi lý giải ý nghĩa
câu “xin lỗi” mà Tam Nguyệt nói. Cô gạt mồ hôi trên trán, nói: “Tiểu Tam, bụng
cậu còn đau không?’.
Thẩm Tam Nguyệt bật khóc: “Mình đau chết mất, sao mãi
vẫn chưa đến bệnh viện?”.
“Đến ngay rồi đây, cậu xem, phía trước chẳng phải là
bệnh viện sao?”.
Thẩm Tam Nguyệt bị viêm ruột thừa cấp tính, may mà
được phát hiện kịp thời nên không xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm Tiểu Niên gặp rắc
rối.
Sau khi vội vàng giúp Thẩm Tam Nguyệt làm thủ tục nhập
viện, nộp viện phí, lấy thuốc, cô mới có cơ hội ngồi xuống nghỉ một lát. Cô
phát hiện bàn chân bị sưng lên, chỗ mắt cá chân đau rát như có lửa đốt, đầu óc
quay cuồng.
Lúc này, Lâm Tiểu Niên thấy rất khó chịu, muốn về ký
túc xá, lên giường nghỉ ngơi. Nhưng cô nghĩ đến Thẩm Tam Nguyệt vẫn đang trên
giường bệnh truyền dịch, không thể không có người trông nom, vì vậy liền gọi
điện cho Vu Hữu Dư: “Anh tới bệnh viện trường chăm sóc Tam Nguyệt hộ em đi.”
Tắt điện thoại, cô cảm thấy toàn thân nóng hầm hập, mí
mắt chùng xuống như có vật nặng nghìn cân đang treo vào nó, bèn mơ mơ hồ hồ dựa
vào chiếc ghế dài ở phòng chờ để ngủ.
Trong mơ màng, Lâm Tiểu Niên nghe thấy một giọng nói
quen thuộc vang lên bên tai: “Chúng ta đi chỗ khác ngủ, được không?”.
Cô khó khăn lắc đầu.
“Lâm Tiểu Niên, em đang sốt rồi!” Người đó sờ lên đôi
má đang nóng bừng của cô nói.
“Chân em đau quá, bóp chân cho em…” Cô cảm thấy người
bên cạnh dường như là cha mình, ấm áp và gần gũi, lại thấy đó giống như Kiều
Hoài Ninh thời thơ ấu, thân thiết như chân với tay. Vì vậy, cô làm nũng trong
giấc mơ.
“Em không đứng dậy, anh buộc phải bế em đấy!”
Rõ ràng là giọng đe dọa, nhưng lại khiến cô có cảm
giác yên tâm, thế là cô đưa tay, ôm lấy cổ người đó, để anh bế, sau đó gục vào
lòng anh, tiếp tục chìm trong giấc ngủ mê man.
“Đâu phải thuộc tuổi tuất chứ? Rõ ràng là thuộc họ gấu
không đuôi!” Người kia vừa ôm cô lên, vừa cười.
Cát Ngôn mơ hồ tựa vào thành giường hỏi: “Chuyện này
là thế nào? Sao hai người lại cùng vào bệnh viện trường vậy?”.
“Tam Nguyệt đâu?” Lâm Tiểu Niên hỏi.
“Đang nằm ở phòng bên, cô ấy bị viêm ruột thừa.” Cát
Ngôn nói.
“Mình phải thăm cậu ấy.” Lâm Tiểu Niên định xuống
giường, nhưng bị Cát Ngôn ngăn lại: “Vu công tử đi thay rồi, tạm thời cậu không
được tự ý cử động nhiều.”
“Nhưng anh ấy không phải là bác sĩ!” Lâm Tiểu Niên
chép miệng: “Anh ấy đâu rồi?”. Cô vẫn còn nhớ chuyện mình đã gọi điện cho Vu
Hữu Dư.
“Đang nói chuyện với Tam Nguyệt.” Cát Ngôn trả lời.
“Ừ, nói chuyện gì vậy?” Xem ra Vu Hữu Dư là người
nhiệt tình, nhờ anh giúp, đúng là tìm đúng người.
“Vu công tử nói với Tam Nguyệt: trước khi Lâm Tiểu
Niên khỏe lại, Thẩm Tam Nguyệt đừng hòng nghĩ tới chuyện bước ra cổng bệnh viện
trước.”
“Vu Hữu Dư, anh ấy sao lại có thể làm vậy chứ?” Lâm
Tiểu Niên tức giận kêu lên.