Cấm Hôn Môi

Chương 10: 10: Giữ Bí Mật





Mặt trời ló rạng khỏi mặt biển, cảnh tượng khủng bố của đêm đen đã rút đi, chỉ để lại những vết máu lớn trên cầu. 
Tuy căn cứ trên đảo không thất thủ nhưng hệ thống phòng bị cũng bị hao tổn nghiêm trọng.

Hàng rào điện trên bãi biển đã sụp mất một nửa, nhóm kỹ sư phải sửa gấp trong đêm, giờ học đang gia cố những cơ sở hạ tầng còn lại.

Phần lớn cư dân trong căn cứ còn chưa thoát khỏi cảm xúc khủng hoảng, họ rời khỏi quảng trường để về nơi mình ở, đóng chặt cửa phòng, sợ rằng có thứ gì đó sẽ xuất hiện trước cửa nhà mình. 
Công cuộc khôi phục sau trận chiến chưa kết thúc, tạm thời không ai có thời gian bàn luận về quân chi viện tang thi.

Sắc mặt Trình Xuân Sinh mỏi mệt, ông đi khắp nơi xem xét tiến độ tu sửa. 
“Chỉ huy Trình.” Đan Hi Thanh đi xuyên qua đám người bận rộn, cô phát hiện ra Trình Xuân Sinh phía trước hàng rào điện bị đổ, “Có chuyện cần mời ngài xác nhận một chút.”
Trình Xuân Sinh đang phân công cho nhân viên kỹ thuật treo biển cảnh báo trên hàng rào điện, ông quay đầu nhìn thấy vẻ mặt Đan Hi Thanh nghiêm túc thì phân phó với người bên cạnh hai câu rồi đi theo cô.

Đan Hi Thanh hiếm khi không làm khó ông, cả quãng đường không nói chuyện, đi vào viện nghiên cứu. 
Bên trong viện nghiên cứu vẫn là cảnh tượng bận rộn, máy chiếu ở tầng một đang phát video, chính là video mà Lạc Vũ đã quay lại đêm qua.

Nhân viên nghiên cứu trong viện đều nín thở chăm chú xem, trong không gian rộng lớn đến vậy mà chỉ nghe được tiếng gõ bàn phím.


Đột nhiên trên tầng truyền tới một tiếng động khiến lòng người xúc động, tựa như có thứ gì đó đập đầu xuống đất. 
Trình Xuân Sinh với kinh nghiệm phong phú sờ súng bên hông theo bản năng, ông cảnh giác ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động.

Hai người đi vào thang máy, Trình Xuân Sinh trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Mấy người bắt sống à?”
“Không chỉ có vậy.” Đan Hi Thanh đeo kính bảo hộ lên, cô cũng đưa Trình Xuân Sinh một cặp, “Còn chuyện khác tệ hơn nữa kìa.”
Thang máy đi lên trên, tiếng động kia càng gần hơn, càng chân thật hơn.

Khi cửa thang máy mở ra, họ vừa lúc gặp Lạc Vuc.

Cậu thất thần cúi đầu, hai tay ôm sổ ghi chép, không biết đang nghĩ gì. 
“A,” Lạc Vũ thấy người trong thang máy, đẩy kính bảo hộ trên mắt một cách mất tự nhiên, cậu lấy lại tin thần, “Chị Đan, em đang định đi tìm chị.”
“Người bệnh thế nào rồi?” Đan Hi Thanh rút sổ từ trong lòng cậu ra, “Có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn không?”
Ngay khi họ đang nói chuyện thì một tiếng thét chói tai truyền đến từ phía sau lưng Lạc Vũ.
“Chị Đan! Thiết bị của chúng ta không giữ được nó!”
Ba nhân viên mặc áo trắng chạy như điên ra khỏi phòng thí nghiệm, một cô gái đi giày cao gót chạy được hai bước thì ngã ra đất.


Lạc Vũ vội quay đầu lại, buông đồ rồi vươn tay kéo cô gái nọ đến bên cạnh mình.

Cô gái nhìn ra phía sau, sợ đến độ sắp bật khóc, vừa bò bằng cả tay cả chân về phía trước vừa lớn tiếng la lên.
Lạc Vũ tránh khỏi hai người đằng trước, kéo cô gái lên rồi kéo mạnh về phía trước, hai người ngã vào phòng thí nghiệm ở đối diện.

Một tiếng gào rống đáng sợ truyền đến từ phía sau, Lạc Vũ không dám quay đầu lại, cậu buông cô gái ra rồi kéo cửa phòng lại, lưng dựa lên cánh cửa đã đóng kín.
Một tiếng động trầm đục vang lên, có cái gì đó nặng nề đập vừa lên cửa.

Cô gái co mình trong góc, ôm đầu bắt đầu khóc, Lạc Vũ dựa lưng vào cửa, từ những dụng cụ làm thí nghiệm không ngừng rung lắc trước mặt, cậu nhìn thấy được thân thể màu xám trắng ngâm nước biển đến nỗi trở nên sưng phù của tang thi biến dị.

Phòng thí nghiệm hoàn toàn trong suốt, cảnh tượng lúc này giống như cậu và con quái vật kia đang dựa sát vào nhau, bộ dáng của nó thực sự rất buồn nôn, khiến cậu suýt nữa cũng phải phun ra.
“Đoàng!” 
Tiếng súng vang lên, tang thi biến dị ngã ra đất, run rẩy vài cái rồi bất động.
“Không sao chứ?” Đan Hi Thanh là người đầu tiên xông lên gõ cửa kính.


Lạc Vũ chỉ cảm thấy chân hơi mềm, cậu dựa vào tường xua tay với cô.

Đan Hi Thanh thấy con nuôi bảo bối cùng nghiên cứu viên bảo bối của mình đều không bị thương thì xoay người chỉ vào tang thi đang nằm xụi lơ trên đất, mắng Trình Xuân Sinh: “Cái tên thô bạo này! Có nhất thiết phải bắn chết nó không hả?”
“Đừng nóng, chỉ là đạn gây mê thôi.” Trình Xuân Sinh ra hiệu cho hai người khác nâng tang thi biến dị về, ông xoay người nhìn Lạc Vũ đầy thâm thúy.
Lạc Vũ bị nhìn mà không hiểu sao, cậu cẩn thận hỏi: “Vừa nãy tôi… làm trái quy định sao?”
“Không.” Trình Xuân Sinh cười khẽ, “Phản ứng nhanh đấy, không yếu đuối như tôi tưởng.”
“Ông đừng hòng bắt cậu ấy đi làm việc cho mình.” Đan Hi Thanh đánh gãy lời ông, cô đi sâu vào trong hành lang, “Có thời gian tìm kiếm tân binh thì không bằng tới xử lý chút chuyện này đi.”
Mọi người đi vào theo cô, khi dừng lại trước một phòng thí nghiệm mở một bên cửa, Đan Hi Thanh định nói gì đó nhưng lại nuốt lời đã đến bên miệng lại, cô thở dài rồi rời khỏi cánh cửa, tiện tay chỉ chỉ, “Tự xem đi.”
Trình Xuân Sinh tiến lên phía trước, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy một người đang nằm trên giường.

Thiết bị trong phòng thí nghiệm không khác với bệnh viện lắm, có máy giám sát điện tâm đồ, bình truyền dịch, máy hô hấp, còn cả những dụng cụ mà ông nhìn không hiểu, trông giống một hệ thống đang miễn cưỡng duy trì sự sống cho người bệnh trên giường.

Thoạt nhìn thì người nọ mới  chỉ mười mấy tuổi, làn da xám xịt tái nhợt, nhiệt độ cơ thể chỉ khoảng 20 độ, ngực và bụng của cậu phập phồng kịch liệt, hai mắt nhắm nghiền, giống như một con cá sắp chết.
“Có muốn công khai chuyện này không?” Đan Hi Thanh hỏi.
“Bị làm sao đây?” Trình Xuân Sinh cau mày rời khỏi cánh cửa, ông khoanh tay dựa lên tường hít sâu một hơi.
“Đêm qua trước khi thể biến dị tấn công, đứa nhỏ này đã ra ngoài lưới sắt chơi.” Đan Hi Thanh nói “…Không bị ăn đến nỗi không chừa một mẩu xương đã là may lắm rồi.”
Lạc Vũ nghe vậy thì nhịn không được mà nhìn vào bên trong.
“Giữ bí mật.” Trình Xuân Sinh nói, “Không thể để những người khác biết.”
“Có thể cứu được không ạ?” Lạc Vũ hỏi, “Lần trước không phải đã lấy được mẫu máu của Doãn Trừng về rồi sao?”

Một cô gái đứng cạnh nhỏ giọng đáp: “Còn chưa có kết quả.”
“Vậy chờ có kết quả rồi nghĩ cách tiếp.” Lạc Vũ kích động nhìn Đan Hi Thanh, “Phải có kết quả chứ, học trưởng bị nhiễm bệnh còn có thể tự có ý thức của mình, đứa trẻ kia bị tang thi biến dị cắn thì nhất định còn có cách cứu, biết đâu……”
“Cậu bình tĩnh chút!” Đan Hi Thanh quát lớn, cô nhìn về phía Lạc Vũ, thiếu niên nước mắt lưng tròng, đôi mắt màu lam long lanh.

Cô thở dài, giọng điệu trở nên mềm nhẹ, “Không đợi được, mấy thứ này không đủ để giúp cậu ta duy trì sự sống, đợi đến khi cậu ta biến đổi hoàn toàn thì chúng ta đành phải cho cậu ta một cái chết không đau đớn.”
“Chết không đau đớn?” Lạc Vũ có chút không thể tiếp thu, “Không thể đưa cậu ấy ra khỏi căn cứ sao?” 
“Cậu quá ngây thơ rồi.” Đan Hi Thanh bóp trán, “Tăng thêm một kẻ địch cho mình thì có lợi gì chứ?”
Mọi người đều trầm mặc đứng ngoài phòng bệnh lâm thời, trên hành lang quanh quẩn tiếng tít tít của máy điện tâm đồ.
Hồi lâu sau Lạc Vũ mới bình tĩnh mở miệng: “Cho em đủ đồ ăn và một thuyền cano, em sẽ đi tìm học trưởng.

Đây là hy vọng đột phá lớn nhất trước mắt, chúng ta không thể ngồi im chờ chết được.”
“Mọi người cũng xem video rồi chứ?” Lạc Vũ nói tiếp, “Bọn họ đã giúp chúng ta, vậy thì ta có thể nói chuyện với họ, đúng không?”
Mấy nhân viên nghiên cứu và Đan Hi Thanh không nói gì, cùng nhìn về phía chỉ huy Trình.
“Một khẩu súng lục, một con dao găm, lương khô cho hai ngày.” Trình Xuân Sinh khoanh tay, liếc mắt nhìn Lạc Vũ một cái rồi thôi, “Mang theo máy quay của cậu, ghi hình lại toàn bộ hành trình, kết nối trực tiếp với máy tính của viện nghiên cứu, trong vòng bốn ngày tôi phải nhìn thấy thành quả.”
Đan Hi Thanh cảm thấy để mình cậu đi thì không ổn lắm, cô vừa định mở miệng thì đã bị Lạc Vũ dứt khoát đánh gãy.
“Được!” Trong giọng Lạc Vũ để lộ sự tự tin, đôi mắt cong cong, “Quân nhân xuất chiến có thể được khen thưởng, tôi có thể nhận thù lao gì?”
Chỉ huy Trình vốn đang lười không thèm nhìn Lạc Vũ thì sửng sốt, ông không  ngờ cậu sẽ được voi đòi tiên như vậy, ông quay đầu hỏi: “Cậu muốn cái gì?”
“Tôi muốn dẫn anh ấy về.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.