Cấm Cung

Chương 22




Cha nương đi ăn tiệc cưới, Tống Bình An ở nhà không có việc gì, con mắt quét quanh sân một vòng, quyết định xắn tay áo cầm búa đi bổ củi đi. Hắn không thường ở nhà, việc nhà đương nhiên toàn do hai vị lão nhân phụ trách, tuy rằng Tống lão gia bây giờ còn khỏe mạnh, nhưng bổ hơn nửa canh giờ cũng phải ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

Việc bổ củi đối Tống Bình An tất nhiên không có gì khó khăn, tay nâng búa bổ, bành bạch vài cái, góc tường rất nhanh đã chồng lên một đống củi bổ xong.

Chồng củi cao cỡ nửa người thì, Tống Bình An đã đầu đầy mồ hôi, ngày xuân ánh dương ấm áp chiếu trên mặt hắn, mồ hôi lóa mắt còn hơn cả trân châu, Tống Bình An cũng không mấy bận tâm, dùng ống tay áo lau lau quệt quệt, cả khuôn mặt đỏ bừng lên vì nóng.

Cởi bỏ áo khoác bông vắt lên giá phơi, xoay người cầm búa chỉnh chỉnh thanh củi, một búa xuống dưới, chẻ thành hai nửa.

Hắn muốn đem củi tháng này cần dùng toàn bộ bổ hết, đỡ phải cha hắn một phen tuổi còn phải mang thân già lọm khọm làm việc nặng.

Lần này mới bổ được khoảng nửa chén trà, đại môn có người gõ gõ, Tống Bình An trước lau mồ hôi, xoay người dựng búa vào tường, vỗ vỗ mảnh gỗ vụn trên quần áo, mới tiến lên mở cửa.

Cửa mở ra, Tống Bình An giương mắt nhìn, cứng họng thất thần, “Hoàng…..Hoàng….” Người ngoài cửa tủm tỉm bước chân tiến vào, đảo khách thành chủ xoay lại ‘phanh’ một tiếng đóng cửa, còn chủ động cài then.

Tống Bình An giật mình mở miệng: “Hoàng….”

Diệp Hoa không đợi hắn nói xong, dắt Tống Bình An vào phòng bếp, đặt hết những thứ trong tay lên cạnh bếp lò, Tống Bình An nhìn, oa, nguyên liệu nấu ăn toàn đủ a!

“Bằng này đã đủ chưa?” Diệp Hoa hất cằm về đống đồ ăn.

“Đủ…Cái gì?” Tống Bình An không rõ.

Diệp Hoa bĩu môi hờn dỗi, ôm lấy eo Tống Bình An, cằm cọ cọ lên cổ hắn, thanh âm mệt mỏi: “Bình An, ta muốn ăn mì!”

A? Tống Bình An chớp chớp mắt, như thế nào lại cảm thấy lời này giống như đã nghe ai nói qua?

Bình An đang vắt hết óc cố gắng hồi tưởng, chưa kịp trả lời, nam nhân bá đạo ngẩng đầu thấy hắn không tập trung, nổi giận! Lại bị đế vương nói một không hai làm thành điểm tâm gặm gặm!

“Hoàng thượng, đau….” Miệng bị gặm như gặm móng heo, nếu không hoàn hồn có thể sẽ bị gặm sạch sẽ.

“Hoàng thượng.” Mới mở miệng, đầu lưỡi liền bị hàm răng xảo trá cắn mạnh một cái, đợi cho môi hắn sưng như hai miếng lạp xưởng, Diệp Hoa mới thỏa mãn liếm miệng buông hắn ra.

“Bình An, ta muốn ăn mì!” Đế vương uy nghi đoan chính, quân lâm thiên hạ trên triều đường giờ phút này lại tựa như hài tử dính chặt người nào đó không tha, nháo đòi ăn mì…Đừng nói những người khác, ngay cả Tống Bình An cũng thiếu chút nữa ngã ngửa.

“Ax…Hoàng thượng, ngài muốn ăn mì gì?” Tống Bình An sau một lát mới tìm lại được thanh âm của mình.

Diệp Hoa dùng sức cắn lên cổ hắn một cái: “Là Diệp Hoa!”

Trên cổ truyền đến đau đớn cùng ẩm ướt, Tống Bình An nhịn không được nâng tay lên sờ, nghĩ thầm, cắn cao như thế, cổ áo không biết có che được không? Thấy Hoàng đế trừng trừng hai mắt, lại vội nói: “Hoàng---ách, Diệp Hoa, ngươi muốn ăn mì gì?”

Hoàng đế không biết nhớ tới cái gì, đặt mông ngồi xuống ghế, vênh váo tự đắc nói: “Ta muốn ăn mì thủ! Mì trứng! Mì xào! Mì tôm! Mì cá! Mì sườn! Mì gà!”

Tống Bình An trợn mắt há hốc mồm nhìn y, hồi lâu mới u u hoàn hồn, ngây ngốc hỏi: “Hoàng thượng….Ngài ăn được hết sao?”

Hoàng thượng đương nhiên ăn không hết, cho nên Bình An nhìn nguyên liệu nấu ăn y mang đến, cuối cùng nấu một bát tô thập cẩm tiên hương mì, còn lại thì nấu đầy một bàn đồ ăn. Tay nghề của Bình An đương nhiên so ra kém Ngự trù, bất quá Hoàng đế ăn đến là cao hứng bừng bừng, mỹ mãn cực kỳ, ăn xong, còn chẳng có nửa phần hình tượng chép chép miệng, ưỡn cái bụng ngả lưng vào ghế, một tiếng lại một tiếng nấc ợ.

Nhìn y ăn ngon, Tống Bình An thẳng cười, so với ngày thường còn ăn nhiều một bát đầy, ăn xong đương dọn dẹp, Hoàng đế hoãn khí sau, lại có ý kiến: “Bình An, chân ta lạnh, ta muốn ngâm chân, ngâm nước ấm!”

Tống Bình An nhìn ra ngoài phòng, mặt trời vẫn còn lượn lờ sau đám mây lề mề không chịu xuống núi. Giờ này, đi rửa chân?

Đang nghĩ ngợi, miệng đã bất giác nói: “Diệp Hoa, trời còn sớm lắm, chờ ta dọn dẹp xong sẽ nấu nước cho ngươi, ngâm chân xong lên giường ngủ mới ấm áp.”

Một bữa tối thịnh soạn uy no dạ dày của Diệp Hoa, dạ dày thoải mái, gan cũng thoải mái, gan không nóng, người đương nhiên dễ nói chuyện, Diệp Hoa ngồi trên ghế, cười meo meo hướng hắn khoát khoát tay: “Đi đi, đi đi, ta nghỉ ngơi một chút lại đi giúp ngươi.”

Tống Bình An bưng bát đũa vào bếp, không đem lời y vừa nói để trong lòng. Xào rau còn lại chút củi có thể dùng nấu nước, cơm nước xong, nước cũng gần sôi, vừa vặn có thể dùng để tẩy dầu mỡ dính trên bát. Tống Bình An thuần thục đem non nửa nồi nước rót vào chậu rửa bát, lại gạt tro tàn trong bếp sang một bên, sau đó mới đi rửa bát đũa.

Rửa được một nửa, Diệp Hoa đi vào.

“Diệp Hoa, ngươi vào đây làm gì?”

“Vào giúp.”

“Không cần, mình ta làm là được rồi!”

Mắt Diệp Hoa chuyển sang bếp lò, xắn tay áo: “Vậy ta đi nhóm lửa nấu nước a.”

“Đừng đừng.” Tống Bình An vội vàng hô, hắn còn chưa quên y ở nhà mình từng bị phỏng đâu, lại để y nhóm lửa, không chắc sẽ lại xảy ra chuyện gì.

“Ta đây làm gì?” Diệp Hoa xòe hai tay, trưng cầu ý kiến chủ nhà.

Tống Bình An bất đắc dĩ, trước để bát đũa đã rửa sạch sang bên, vẩy vẩy nước đọng trên tay, nhìn quanh bếp một lượt, cuối cùng nói: “Diệp Hoa, ngươi biết múc nước không?” So với nhóm lửa, ra giếng múc nước có vẻ an toàn hơn nhiều a?

“Không vấn đề.” Diệp Hoa không nói hai lời, xách thùng nước ra khỏi bếp, thẳng đến bên giếng, Tống Bình An lo lắng nhìn theo, chỉ thấy Diệp Hoa đi quanh giếng một vòng, cầm lấy thùng gỗ buộc dây thừng bên cạnh ném xuống giếng, sau đó đong đưa vài cái, mới chậm rãi kéo lên, chốc lát, xách lên một thùng nước tràn đầy đổ vào thùng to y mang đến.

Tống Bình An lúc này mới yên tâm cúi đầu tiếp tục rửa bát.

Bát rửa xong, nước múc lên đây, dọn xong phòng bếp cũng là lúc trời tối. Tống Bình An thắp đèn, đặt bên bếp lò, nắm trấu cho vào bếp, lại chất lên một đống cành khô dễ đốt, đợi lửa nổi lên, mới đặt củi bổ hôm nay lên trên cùng, sau là bắc nồi lên, đổ nước từ thùng vào, chờ nước gần đầy thì ngừng lại, đậy vung, mới xem như đại công cáo thành.

Làm xong mấy công đoạn đó, Bình An duỗi thẳng lưng thở ra một hơi, thấy Diệp Hoa còn đang ở trong bếp đen thui, liền nói: “Diệp Hoa, ở đây không có việc gì làm, mau lên nhà ngồi đi.”

Diệp Hoa lơ đãng, chằm chằm nhìn lửa bếp dần dần cháy mạnh: “Không cần coi lửa? Nhỡ tắt thì sao?”

“Một mình ta trông là được rồi…” Vừa nói, Bình An vừa muốn đẩy người đi, Diệp Hoa nghiêng một cái, tránh đi, đi qua cầm ghế con trước bếp đặt mông ngồi xuống, lù lù bất động, cười nói: “Ta ở đây phụ trách trông lửa.”

Không đợi Bình An nói gì, y một tay túm hắn, kiên quyết kéo người ngồi xuống cạnh mình, sau đó một tay vòng qua lưng Bình An ôm lấy eo hắn, vai tựa vào vai, đôi môi ấm nóng dán lên vành tai dầy nhuận.

Bình An đỏ mặt muốn trốn, lại như thế nào cũng trốn không thoát hai tay y, cuối cùng toàn thân rơi vào tay giặc, tâm cũng đi theo bị người nào đó bắt đi.

Trên bếp ngọn lửa bập bùng, sức nóng lan tỏa, đôi môi không ngừng bị dày xéo, cho đến nhịn không được run rẩy hé mở, mà xâm lấn chờ mong, đột nhiên lại rời đi.

Mở to mắt, con ngươi trong bóng tối dưới ánh lửa càng trở nên tinh lượng, Bình An không hiểu ra sao: “Hoàng….”

Ai trong bóng đêm thở dài một tiếng, cô tịch mà trầm thấp, quanh quẩn mà lại tang thương? Diệp Hoa cúi đầu nhẹ nhàng tựa lên vai Bình An, hai mắt chằm chằm nhìn vào ngọn lửa, hỏi: “Bình An, ngươi có cái gì muốn hỏi ta không?”

Ánh mắt Bình An cũng rơi xuống bếp lò, sau đó xoay người nhặt một thanh củi bỏ vào.

“Xem ra, ngươi thật sự có điều muốn nói với ta a.” Diệp Hoa không khỏi mỉm cười, tay ôm eo hắn lại siết chặt thêm. Nếu là bình thường, Bình An đã sớm lắc đầu liên tục nói không có gì, đâu như hiện tại đầy vẻ do dự?

Diệp Hoa kéo người lại sát gần, hôn bẹp một cái rõ to, cười meo meo nói: “Có lời gì cứ nói, ta nghe.”

Bình An nháy mắt sững sờ, ngẩn người nhìn y, trong mắt vẫn còn chút chần chừ. Diệp Hoa có chút đau lòng, lại có chút bất đắc dĩ, bất luận y cố gắng như thế nào, cuối cùng y và hắn vẫn có một ranh giới cố kỵ không thể vượt qua, Bình An có kiêng kỵ của hắn, y có băn khoăn của y.

“Nói đi, Bình An.” Diệp Hoa dùng thanh âm trầm thấp có thể đầu độc nhân tâm ghé vào lỗ tai hắn nói, tay kia cầm tay Bình An, mười ngón giao triền, cúi đầu nhìn, tay Bình An vừa ngắn vừa đen, tay y vừa trắng vừa dài. Đã từng, vì không để người khác phát giác y tập võ, dù cho nhiều năm cầm kiếm, cũng không thể để lại bất cứ dấu vết gì trên tay, vì xóa đi vết chai, y nghĩ tất cả mọi cách, cho dù là thánh phẩm dưỡng nhan của nữ nhân, y cũng sẽ không ngần ngại bôi lên, lâu dần, liền tạo thành hai tay trắng ngần như tuyết ngày hôm nay, hoàn mỹ không chút tỳ vết—hoàn toàn không giống đôi tay của một nam nhân gánh trên vai trọng trách thiên hạ.

Diệp Hoa yêu thích tay của Bình An, so với y thì cực kỳ thô ráp, nhưng đó lại là dấu vết lưu lại của sự cố gắng, không giống y, cho dù đã từng khắc khổ đến mức nào, chỉ vì một câu ‘Khéo giấu khuyết điểm, lấy khuất lập thân’ liền đem hết thảy che dấu.

Diệp Hoa tinh tế miêu tả tay Bình An, Bình An thì lẳng lặng cúi đầu nhìn, “Bình An, nói đi, ta vẫn luôn coi ngươi là người thân.” Tay Bình An đột nhiên run lên, Diệp Hoa mỉm cười, một lần lại một lần mơn trớn.

Tựa như nỗi lòng bối rối bất an một lần lại một lần được thủy triều ôn nhu xoa dịu, tay Bình An rốt cục chậm rãi mở ra.

“….Ngươi cùng ta, về sau sẽ như thế nào?”

Một câu của Trịnh Dung Trinh, khiến cho hắn tới bây giờ cũng không dám nghĩ tới, cố gắng tận lực tránh đi vấn đề không cách nào đối mặt này, Bình An là người không thể dấu được tâm tư, hắn càng cố gắng che dấu, lại càng không dấu được một cái lướt nhìn của Diệp Hoa.

Diệp Hoa duỗi mở tay Bình An, viết lên lòng bàn tay một chữ, ngẩng đầu, đã thấy Bình An không hiểu ra sao nhìn y.

“Viết gì vậy?”

Diệp Hoa mỉm cười, “Ý nghĩ của ta.” Sau đó khép tay Bình An lại, một tay bao lấy, như là đem thứ gì đó vô cùng quý trọng giao cho Bình An.

“Trước mười tuổi ta muốn ra cung nhìn xem, trước mười lăm tuổi ta muốn rời kinh nhìn xem, trước hai mươi tuổi, ta muốn đi khắp thiên hạ, còn hiện tại, ta chỉ muốn nắm tay một người, dẫn hắn đi tất cả những nơi ta từng muốn đi. Bình An, giờ ta đang nắm tay ngươi, tương lai, ta cũng sẽ vẫn nắm tay ngươi như lúc này.”

Hai tay được y nắm chặt, nhiệt độ truyền sang còn nóng hơn cả nhiệt độ tỏa ra từ ngọn lửa, Bình An chỉ có thể nương ánh lửa đỏ rực, ngây ngốc nhìn gương mặt mỉm cười trước mắt, sau đó giật mình tỉnh lại trong tiếng tí tách của củi cháy.

Bối rối liếc nhìn lửa trên bếp, vội vàng đi đến bên nhét hai, ba thanh củi vào, rõ ràng lửa đã cháy hừng hực, hắn lại vẫn cứ không ngừng cho thêm, tăng mạnh hỏa thế. Trên mặt Diệp Hoa mang theo ý cười, thân thủ sờ sờ lỗ tai đỏ như lấy máu của hắn, vừa mới đụng vào, Bình An đã đứng phắt dậy, luống cuống mở vung, dùng ngón tay đi thử độ nóng, sau đó dịch lùi sang bên, cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Nước…Được rồi….”

Diệp Hoa lập tức đứng lên, cũng không động, chỉ dịu dàng cười nhìn hắn.

Dù cho tương lai rất nhiều năm trôi qua, Bình An vẫn sẽ thỉnh thoảng nhớ tới nụ cười ngày hôm nay của Diệp Hoa, còn có những lời tâm tình mà y đã nói. Ngày hôm ấy, Bình An như thiếu niên gặp mối tình đầu, một lòng nhảy nhót như nai con đi loạn, mặt đỏ như sắp thiêu cháy, một mực không dám ngẩng đầu.

Trăng treo cành liễu, gió mát thoảng qua, Diệp Hoa rốt cục được như nguyện ngâm nước ấm rửa chân, hơn nữa còn là rửa cùng Bình An, chậu nước không to, bốn chân kề sát. Lược qua hai chân trắng nõn không chịu một mình cọ mu bàn chân, gãi gãi lòng bàn chân, tách ra khép lại ngón chân, dùng móng chân khẽ cọ cọ, đem hai chân hơi đen kia liên tục co rụt lại, nhưng chậu nước chỉ to bằng đó, có thể trốn đến chỗ nào?

Diệp Hoa nhìn thẳng người trước mắt, khóe môi từ đầu tới cuối cũng chưa từng hạ xuống, ngược lại càng chọc càng có xu thế cong lên, hai mắt đen láy, ý xấu trêu ghẹo không hề che dấu, Bình An bị y chọc tới mặt đỏ đến mang tai, nếu không phải hai tay vẫn bị y nắm lấy, hắn đã sớm đẩy cửa mà chạy.

Diệp Hoa hì hì cười, ngón tay chui vào lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng chọc chọc, thân thể Bình An giật giật run lên, dưới ánh mắt bỡn cợt của y, rất muốn rụt hai tay mình lại.

“Hoàng thượng, buông tay…” Cả người khẩn trương xiết chặt, liền dễ dàng mất chừng mực, Bình An từ trước đến giờ, đối với người trước mặt, tự đáy lòng, vĩnh viễn đều là nhất quốc chi quân.

“Bình An, là Diệp Hoa.” Mặc dù là cửu ngũ chí tôn, nắm giữ quyền lực khuynh đảo thiên hạ, tùy tùy tiện tiện một câu mệnh lệnh, liền có thể khiến người ta cúi đầu xưng thần không dám trái lời, nhưng đối với Bình An, y vẫn luôn chỉ có kiên trì bền bỉ.

“Diệp Hoa….” Bình An nhỏ giọng gọi, “Buông tay.” Có điều Diệp Hoa vẫn không chịu buông ra.

Y chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Bình An, ôn nhu cười nói: “Bình An…”

“Dạ?” Bình An ứng.

“Bình An.” Ý cười trọng giọng nói càng sâu.

“Cái gì?” Bình An không hiểu ra sao.

“Bình An.” Y ha ha cười.

“Làm sao vậy?” Bình An lại càng không hiểu ra sao.

Diệp Hoa rũ mi nhìn hai tay bọn họ nắm chặt một chỗ, môi như tân nguyệt cong cong, miệng liên tục gọi: “Bình An, Bình An, Bình An, Bình An….”

Bình An có chút ngây ngốc nhìn y, mà Diệp Hoa không biết gọi mấy lần, gọi bao lâu, mới giương mắt, một chút bất đắc dĩ, một chút u oán nói: “Bình An, ta gọi ngươi nhiều như vậy, ngươi như thế nào không gọi ta một tiếng?”

Thì ra….

Bình An giật mình, nội tâm ngũ vị tạp trần, hai mắt sáng ngời nhìn thẳng y vẫn yên lặng chờ đợi hồi lâu, mới tự đáy lòng khẽ gọi: “Diệp Hoa….”

Diệp Hoa nở nụ cười, khuynh thân, hôn lên môi hắn.

Diệp Hoa đương nhiên không cô phụ ngày tốt, chờ đêm muộn thêm chút ít, hai người lên giường cùng ngủ thì, bàn tay ấm áp lẻn vào trong vạt áo. Bình An chần chờ đè lại tay y, bất an nói: “Diệp Hoa…”

Diệp Hoa trở mình, đè lên người Bình An, tinh tế hôn lên cổ hắn: “Yên tâm, cha nương ngươi đêm nay không về kịp đâu.”

“Làm sao ngươi biết….”

Nghi vấn của Bình An bị nuốt chửng trong cái hôn của Diệp Hoa.

Trong đêm tối, dưới chăn bông dày, hai thân thể lõa lồ, mật mật giao triền. Rõ ràng là đêm xuân thấm hàn, thân thể lại nóng như đặt trên hỏa lò, Bình An nóng đến mức tưởng chừng như ngất đi, miệng lưỡi phát khô, khó khăn nghiêng người muốn hít một chút không khí bên ngoài, cơ thể sau lưng đồng dạng cực nóng đã lập tức dán lên, những nụ hôn nồng nhiệt liên tiếp rơi xuống lưng, từ trên xuống dưới không một chỗ bỏ sót.

Bàn tay vốn trêu chọc phía trước lẻn vào giữa đùi, động khẩu nho nhỏ ở sâu bên trong bị tách ra xâm nhập, chỉ chốc lát sau, hai chân khép lại bị cái đùi bóng loáng nhẵn nhụi chen vào giữa, ngón tay đùa bỡn dời đi, vật cứng nóng rực như sắt nung trong lò cọ sát, chậm rãi tiến vào.

Bị xuyên qua, như thẳng tắp đi tới chỗ sâu nhất, ngay từ đầu luôn rất khó thích ứng, vô ý thức sẽ túm lấy gì đó bên người, nín thở chờ đợi một khắc khó chịu nhất trôi qua.

Có điều thân thể banh chặt có thể nào không bị người lúc nào cũng chú ý cảm nhận của hắn phát giác, rất nhanh, bàn tay rời đi lại trượt về, chuyển xuống dưới thân, lúc mạnh lúc nhẹ, đủ để khiến nam nhân toàn thân xụi lơ, khoái cảm dục tiên dục tử trào dâng như sóng triều, tay túm chăn bông mỗi lúc một dùng sức, không còn bởi vì khó chịu, mà là sợ hãi tựa hồ sau một khắc sẽ gặp phải hủy diệt.

Nhưng mà vào khoảnh khắc lên tới đỉnh điểm, nơi phát tiết bỗng nhiên bị chặn, hắn bất mãn mở ra hai mắt mờ mịt, đang muốn kháng nghị, người phía sau lại đúng lúc đem thứ bất tri bất giác vùi vào chỗ sâu nhất mạnh mẽ đỉnh về phía trước, thanh âm đến miệng lại tan thành hư không, hóa thành tiếng thở dốc trầm thấp nặng nề.

Bình An….Bình An…..

Ai ở bên tai, một lần lại một lần lặp lại tên hắn? Thâm tình như thế, chân thành như thế, ôn nhu như thế, nóng bỏng như thế….

Hai mắt mông lung, nhìn thấy trước mắt chỉ là một mảnh màu đen. Đương khoái ý cuồng nhiệt rốt cục dừng lại, trong không khí tràn ngập hương vị khiến người ta đỏ mặt, Bình An mệt mỏi không rảnh bận tâm mấy cái đó, Diệp Hoa ôm hắn, đồng dạng dồn dập thở dốc, một đoạn thời gian hai người không ai nói chuyện, trong đêm tối chỉ còn tiếng hít thở ồ ồ lẫn lộn.

Bình An bị Diệp Hoa lật người lại cùng y tương đối, còn chưa mở miệng, môi đã bị ngậm lấy tàn sát bừa bãi, hai tay ôm eo hắn, như tường đồng vách sắt kiên cố không thể phá bỏ, hô hấp hơi chút trì hoãn lại trở nên rối loạn.

Hôn đủ rồi, Diệp Hoa dán đầu hắn vào trước ngực mình, môi hôn nhẹ lên đỉnh đầu hắn, ngón tay ôn nhu vờn qua mái tóc.

Khoảng cách gần như thế, Bình An chỉ cần hơi hơi hít vào, là có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Diệp Hoa, loại hương này rất đặc biệt, không giống nữ tử ngọt ngào, mà là mát lạnh như gió đông, lại hỗn hợp hương hoa mùa xuân thanh khiết, tóm lại là rất dễ chịu, rất hợp với vị Hoàng đế anh vĩ cao ngạo, khi thì lãnh đạm, khi thì hòa nhan duyệt mục này.

“Hoàng thượng, Trịnh huynh thực từ quan sao?”

Diệp Hoa không khỏi cười. Vì chuyện của mình có thể trái lo phải nghĩ, vì chuyện của người khác lại có thể tùy tiện mở miệng với y, tính tình này của Bình An thật là khiến y yêu không được, ghét cũng không được.

Diệp Hoa thấp giọng nói: “Chỉ cần hắn nguyện ý, tùy thời đều có thể trở về.”

“Các ngươi cãi nhau?”

Diệp Hoa cố ý nặng nề thở dài một tiếng: “Ngươi cũng biết, Trịnh Dung Trinh trước giờ có thành kiến với ta, bất luận ta làm cái gì, trong mắt hắn, vẫn luôn là sai.”

“Trịnh huynh hắn….” Bình An thoáng dừng lại, “Trong lòng hắn cũng rất khó chịu.”

“Ta biết, cho nên mới vẫn tùy hắn.”

Bình An khẽ gật gật đầu, không nói gì nữa, Diệp Hoa nâng mặt hắn lên, thoáng hôn môi hắn, than thở nói: “Ngươi lúc nào cũng quan tâm đến chuyện của người khác.” Chuyện của mình thì ngược lại rất ít bận tâm.

Bình An chớp mắt một cái, đột nhiên nói: “Đó là vì các ngươi là người ta quan tâm nhất.”

Diệp Hoa thoáng nhướn mày, nhấm nháp những lời này, vẫn là cảm thấy xóa chữ ‘các’ đi mới thực là hoàn mỹ.

Vì tỏ vẻ bất mãn, Diệp Hoa lại xoay người đè ép Bình An, rất nhanh, lại là một hồi tiêu hồn thực cốt. Ngoài cửa sổ, ngay cả ông trăng cũng thẹn thùng trốn vào đám mây, tránh đi cảnh tượng ngượng ngùng này.

.

Tới khuya, hạ một trận mưa, có một phong thư sau nhiều lần thuyên chuyển cuối cùng rơi vào tay Thái Hoàng Thái Hậu, nàng lặng lẽ mở ra, trong thư vô tự, chỉ có một dải dây đỏ kết hình lê hoa lẳng lặng nằm trong. Lão nhân đầu đầy tóc bạc cầm lấy trầm ngâm cân nhắc, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Trong mắt người ngoài, Mộ Dung gia xử sự vô cùng điệu thấp, nhưng từ khi Hoàng đế dùng trọng tội hành thích quân vương ý đồ mưu nghịch giam giữ Mộ Dung nhất tộc đến nay, người kêu oan cho Mộ Dung gia mọc lên như nấm, trên triều đình, trên giang hồ, hắc đạo cũng có, bạch đạo cũng có, thậm chí cả Tây Địch quốc quân đã thần phục cũng phái sứ giả đưa thư đến vì Mộ Dung gia cầu tình.

Nếu thật sự là không có tiếng tăm gì, vậy đây lại xem như thế nào?

Diệp Hoa đem toàn bộ tấu chương cầu xin cho Mộ Dung gia ném vào một chỗ, không rảnh mà bận tâm.

Mộ Dung gia là một cây gai trong lòng y, không trừ không được. Thượng cổ vọng tộc này căn cơ khẳng định vững chắc hơn nhiều so với hoàng triều mới lập quốc chưa đầy năm mươi năm như Thiệu thị, sau lưng nhân tài vô số, cục diện năm đó ngay cả y cũng phải đau đầu cắn răng, Mộ Dung gia lại chỉ bất quá xuất động vài người, đã có thể xoay chuyển cục diện, rồi lại không chịu vào triều vì hoàng thất hiệu lực, hơn nữa, Mộ Dung gia còn cùng Thái Hoàng Thái Hậu tựa hồ có sự liên hệ nào đó không muốn để người ngoài biết được…

Cho nên, Mộ Dung gia có sai thì tốt, không sai, y cũng sẽ chế tạo tội danh đủ để làm gia tộc này tiêu vong, làm cho bọn họ không thể gượng dậy!

Ngày mưa, không khí ẩm ướt, miệng vết thương ẩn ẩn đau nhức, Diệp Hoa cách lớp vải nhẹ nhàng xoa, hồi lâu mới thu tay lại, lẳng lặng nhắm mắt.

---Ái thần quá thân, tất sợ kỳ thân. Nhân thần quá quý, tất đổi chủ vị. (Thần tử quá thân, tất sẽ không sợ. Thần tử quá quý, tất phải đổi chủ.)

Thái Hoàng Thái Hậu, những lời này, chính người đã từng nói với trẫm.

Đến canh hai, mưa hạ suốt một ngày cuối cùng cũng ngừng, tới phiên đội của Bình An cắt lượt nghỉ ngơi, bước đi trong đêm lạnh, Bình An xa xa rơi lại phía sau, hít thở không khí rét lạnh, đột nhiên cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc.

“Tống hộ vệ….?”

Bình An giật mình xoay người, Tần công công đứng ở chỗ tối, mặt cúi xuống, hai tay giao ở phía trước, dây buộc trên mũ khẽ lay theo gió.

Bình An thả lỏng cảnh giác vừa treo lên, nhìn quanh thấy không ai chú ý tới bên này, liền cười đi về phía hắn.

“Tần công công, Hoàng thượng bảo ngài tới sao?”

Chẳng biết từ lúc nào, đã không còn sợ hãi Tần công công đột nhiên tới chơi, lâu lâu, còn có thể mỗi lần trên đường trở về quân doanh ngó qua ngó lại, chờ mong hắn xuất hiện, dẫn mình vào cung, để giải tương tư ngày đêm tích lũy trong lòng.

Tần công công hơi hơi nâng mắt, cười mà không nói, tay khẽ kéo, từ trong tay áo lấy ra mảnh vải đen. Bình An ngẩn ra, nghi hoặc nói: “Tần công công, không phải đã không cần bịt mắt rồi sao?”

Từ Hoàng đế nói với hắn lý do phải bịt mắt sau, Bình An chân thành đối y nói: “Hoàng thượng, từ giờ trở đi không cần bịt mắt tiểu nhân, sau này mỗi lần tiểu nhân tới sẽ nhắm mắt lại, ngài không muốn để tiểu nhân thấy, tiểu nhân sẽ nhắm thật chặt, vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn.”

Ngày đó, Hoàng đế nhìn hắn một hồi, cuối cùng đem hắn ôm chặt vào lòng, thật lâu cũng không chịu buông ra.

Từ đó về sau, Hoàng đế thật sự không còn sai Tần công công bịt mắt Bình An nữa, mà Bình An, cũng tuân thủ hứa hẹn, cho tới bây giờ đều là chủ động nhắm lại hai mắt, chưa đến nơi, tuyệt sẽ không mở ra.

Tần công công không trả lời, giơ mảnh vải trên tay thật sâu nhìn hắn một cái, vươn tay muốn bịt, trong lòng Bình An không hiểu sao lại có chút bất an, vô thức ngăn cản, nhưng chỉ vừa mới đụng phải quần áo lạnh băng, mắt đã nhắm lại, cả người mềm nhũn.

~*~

lê hoa kết, cũng giống như đồng tâm kết – dành để tặng cho vợ/chồng, có điều ta ko tìm được hình lê hoa kết (hoặc tìm được rồi mà ko biết =.=) nên up tạm mấy hình làm minh họa, các nàng thông cảm nha :d

Bận rộn hơn nửa đêm, chính vụ rốt cục xử lý xong, Diệp Hoa đấm đấm cổ mỏi nhừ, mắt quét một vòng quanh điện, chỉ thấy một tiểu thái giám đang đứng gật gù, không biết Tần Nghi trước giờ vẫn canh giữ ở bên đã chạy đi đâu.

Diệp Hoa không nghĩ nhiều, cầm trà trên bàn nhấp một ngụm, trà cũng không biết pha từ khi nào, lúc này đã thoáng lạnh, vào miệng khổ sáp, nhưng y trái lại lại thích hương vị như vậy, lập tức thanh tỉnh thư thái.

Diệp Hoa uống xong trà, chén trà tùy ý để xuống, phát ra tiếng vang rất nhẹ, nhưng vẫn làm cho tiểu thái giám đang trong cơn mơ ngủ đột nhiên bừng tỉnh, trông thấy Hoàng thượng chính bắt tay vào dọn dẹp án thư lộn xộn, biết mình tham ngủ hầu hạ không chu toàn, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, phác thông quỳ xuống, liên tục nhận sai.

“Được rồi, được rồi, đứng lên đi. Đứng cũng có thể ngủ chứng minh ngươi quá mệt mỏi, cũng chứng minh chủ tử trẫm không đủ thông cảm các ngươi, là trẫm sơ sót mới đúng.”

Hoàng thượng khoan dung, tiểu thái giám cảm động run rẩy đứng dậy, thỉnh thoảng giương mắt liếc trộm, như là có chút không thể tin được. Hoàng thượng mặc dù không tính tàn bạo, nhưng trước giờ thưởng phạt phân minh, trước đây trong nội cung có ai làm điều sai trái bị Hoàng thượng biết được, đều sẽ trọng phạt, cho dù là hoàng tử cũng không thể ngoại lệ.

Hôm nay lại không biết là vì sao?

Tiểu thái giám mặc dù nghi hoặc, nhưng thấy Hoàng đế đứng dậy, vẫn là vội vàng tiến lên hầu hạ.

Hoàng đế đứng lên giãn lưng, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Tiểu thái giám đáp: “Hồi Hoàng thượng, sắp canh năm gà gáy.”

“Đã sáng sớm sao?” Hoàng đế kinh ngạc.

“Vâng, thưa Hoàng thượng.” Thấy Hoàng đế đi ra ngoài, tiểu thái giám nhanh nhanh chạy theo, “Hoàng thượng, có muốn tiểu nhân hầu hạ ngài đi ngủ hay không?”

“Không ngủ, trẫm đi dạo một lát.” Cách lâm triều chỉ còn hơn một canh giờ, lúc này đi ngủ, chỉ sợ còn chưa vào giấc đã bị đánh thức, như vậy sẽ càng mỏi mệt, không bằng không ngủ.

Diệp Hoa đi ra ngoài điện, nhìn bầu trời trắng xám hít một hơi không khí trong lành sau cơn mưa, tay thả lỏng phía sau, hướng một chỗ khác đi đến.

Lúc đi qua lối rẽ, phía trước có mấy thị vệ đang canh gác, nguyên chỉ là giương mắt tùy ý lướt qua, nhưng cước bộ lại hơi chút dừng lại, rồi sau đó lại cất bước đi về trước, phảng phất như một màn kia căn bản không hề đả động gì đến y.

Khi Diệp Hoa trở lại tẩm cung thay đổi triều phục, Tần công công mới khom người đi đến, đứng trước mặt Hoàng đế cung kính hoán thanh, “Vạn tuế.” Diệp Hoa gật nhẹ, “Ừ” một tiếng, Tần công công mới tiến lên hầu hạ y thay quần áo, Tần công công vừa lên, tiểu thái giám vốn đang hầu hạ Hoàng đế lập tức lui ra.

Mặc dù Tần công công hiện tại đã là Thái giám tổng quản, nhưng sinh hoạt hàng ngày của Hoàng đế, đại bộ phần đều do Tần công công tự tay sắp xếp, một là do Tần công công hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, am hiểu thói quen của y, hai là nhiều năm như vậy, nó cũng đã sớm thành thói quen khó thay đổi của hắn.

Lúc cài nút áo cho Hoàng đế, Tần công công phải hơi chút kiễng chân mới có thể làm được, chẳng quá nhiều lâu, nam hài chỉ cao gần bằng eo hắn, đã trưởng thành cao lớn như vậy? Tần công công rũ mắt, cài xong nút kết thứ nhất, lại cài cái thứ hai, hai tay khẽ run.

Diệp Hoa giang hai tay, mặc cho chúng thái giám loay hoay chỉnh lại triều phục, dường như phát giác cái gì, ánh mắt vốn nhìn một chỗ lại thoáng dời xuống, dừng tại hai bên thái dương đã hoa râm của Tần công công.

“Tần Nghi.” Diệp Hoa thấp giọng gọi.

“Dạ.”

“Ngươi hầu hạ trẫm đã được bao lâu?”

“Hồi bẩm vạn tuế, qua năm nay, là tròn hai mươi năm.”

Diệp Hoa không khỏi cảm khái: “Đã lâu vậy sao, khó trách, tóc ngươi cũng bạc. Trẫm nhớ rõ ngươi hơn ba mươi tuổi thì đến bên trẫm, bây giờ, ngươi đã là qua tuổi năm mươi rồi.”

Tần công công hướng Hoàng đế thật sâu khom người, nói: “Hạnh hoàng thượng còn nhớ rõ tuổi của Tần Nghi.”

“Cái đó sao có thể không nhớ rõ.” Diệp Hoa ha ha cười, “Trẫm còn nhớ rõ ngươi là từ mẫu hậu bên kia tới hầu hạ trẫm.”

Tần công công cũng không khỏi cười nhẹ một tiếng, kính thanh nói: “Đúng vậy, vạn tuế, năm đó Thái hậu thấy tiểu nhân nhanh tay nhanh chân, liền phái tiểu nhân đến hầu hạ Hoàng thượng.”

Diệp Hoa thật sâu liếc hắn một cái, vỗ vỗ vai hắn, cười nói một câu: “Trẫm rất hài lòng.” Liền hướng ngoài cung bước đi.

Tần công công bất động, nhìn thân ảnh cao ngạo của Hoàng đế, thất thần trong chốc lát, mới vội vàng theo sau.

.

Đối với việc xử trí Mộ Dung gia, phương thức Diệp Hoa lựa chọn là tốc chiến tốc thắng, có điều trên thực tế, y hết lần này đến lần khác vấp phải vô số phản đối từ những người ủng hộ Mộ Dung nhất tộc. Mặc dù giang sơn là của y, nhưng nhân tâm mỗi người mỗi khác, y cũng không thể khiến người trong thiên hạ đều nghe lệnh mình, đồng thời, nhân tâm cũng là thứ cực kỳ quan trọng, có thể giúp y ngồi trên long ỷ càng lâu càng ổn, cho nên y lại càng không thể tùy ý vọng động.

Tất cả những người phản đối đều giống như Trịnh Dung Trinh, đối tội mưu phản của Mộ Dung gia tỏ vẻ hoài nghi, càng đối việc Mộ Dung gia thuê sát thủ hành thích quân vương tỏ vẻ hoài nghi, bọn họ nói, Mộ Dung gia tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Nghe những người đó tấu trình, Hoàng đế trên mặt mang mỉm cười, trong lòng lại một mảnh lãnh ý, Mộ Dung gia sẽ không làm như vậy, nói cách khác, là chỉ trích Hoàng đế cố ý hãm hãi bọn họ?

Mặc kệ sự thật rốt cuộc là gì, ngôn luận này cũng đã làm cho Hoàng đế trong cơn giận dữ xé bỏ không biết bao nhiêu tấu chương cầu tình.

Mộ Dung gia hành xử điệu thấp, cũng có công lớn là từng cứu vãn hoàng triều khi lâm vào khốn cảnh, công lao không thể bỏ qua, thậm chí còn đủ bù tội, hiện tại hết thảy chứng cứ cũng không quá mức rõ ràng, Hoàng đế lại cứng rắn muốn đẩy Mộ Dung gia vào chỗ chết, làm vậy là thiên lý bất dung!

Ngôn từ kịch liệt một ít, đã bất chấp có thể bị tù tội trực tiếp mắng lên, Hoàng đế biết sau, án thư xử lý chính sự không biết đã bị giận dữ đạp đổ mấy lần.

Cũng không biết là ai ngấm ngầm truyền tin, ngay từ đầu Hoàng đế ẩn ẩn phát giác khi xử lý Mộ Dung gia sẽ có tình huống như vậy xảy ra, cho nên lúc trước phái binh đi vây bắt, còn khẩu dụ cho tướng lãnh dẫn quân nếu có phản kháng cho phép tiền trảm hậu tấu, chính là để tránh đêm dài lắm mộng. Nhưng mà kỳ quái là, đương thân quân đuổi tới, Mộ Dung nhất tộc từ trên xuống dưới như đã sớm biết trước, im lặng tùy ý quân đội xông vào nhà bắt người giam giữ, không có chống cự, không có ồn ào, thậm chí cả tiểu hài tử mới được mấy tuổi cũng chỉ là mở to hai mắt nhìn xem một đám binh sĩ như lang tự hổ xông đến vây phủ…

Cho nên Mộ Dung nhất tộc cứ như vậy bị áp giải vào kinh, không ai ở trên đường phát sinh bất cứ cái gì ngoài ý muốn, ngay cả Hoàng đế cũng khiếp sợ vạn phần, đồng thời, càng cảm thấy sự uy hiếp đáng sợ từ Mộ Dung gia.

Vào kinh sau, y càng muốn động thủ, người phản đối lại càng nhiều, ngay từ đầu chỉ là quan viên triều đình, về sau là võ lâm nhân sĩ, lại sau nữa là hàng thần lĩnh quốc, cho tới hiện tại, đã là cử quốc kinh động, nếu không có độc thủ trợ giúp, chuyện này sao có thể lan truyền nhanh đến vậy.

Hoàng đế biết rõ, không nên làm như thế, đối phó Mộ Dung gia, về công về tư, y một mực muốn giải quyết nhanh chóng trước khi tin tức truyền đi, nhưng hiện tại, y không thể không một kéo hai kéo, thậm chí tùy thời đều có thể vì chứng cứ không đủ mà phải thả Mộ Dung gia cùng những người liên can.

Diệp Hoa không có suy nghĩ quá lâu, liền đoán ra được người có lí do làm việc này, cũng có bản lĩnh làm việc này. Mặc dù người đó hôm nay đã là nửa ẩn cư, càng đối sự vụ trong triều chẳng hề quan tâm, nhưng mà…

Ngay từ đầu Hoàng đế đã biết, y không phải đang đấu với Mộ Dung gia, mà là đấu với người nọ, đấu, không chỉ là hoàng quyền y nắm trong tay, mà còn cả tương lai.

Trước mắt cục diện này thật sự bất lợi với y? Thế thì chưa hẳn! Hoàng đế âm trầm lạnh lùng cười. Y mưu đồ nhiều năm, lần này, sao có thể dễ dàng buông tay?

Muốn chứng cứ phải không? Chứng cứ Mộ Dung gia mưu phản, ám sát thiên tử không xác thực không thể căn cứ, vậy chứa chấp bao che khâm phạm của triều đình thì sao?

Hoàng đế ném vấn đề này ra ngoài, tất cả nghẹn họng, Hoàng đế không đưa ra được chứng cứ Mộ Dung gia mưu phản ám sát, bọn họ cũng không đưa ra được chứng cứ xác thực Mộ Dung gia vô tội.

Nhưng tội chứng bao che khâm phạm lại là sự thực, khâm phạm đó chính là con trai thứ hai của Võ quan Khang Định Thủ - một trong bốn bị đại thần năm ấy có ý đồ mưu quyền soán vị! Năm đó Khang gia bị sao trảm, con thứ của hắn trùng hợp có việc bên ngoài tránh được một kiếp, triều đình ban phát lệnh truy nã, có điều vẫn không thể tìm được, chẳng ai ngờ rằng, hắn cư nhiên chạy trốn tới Mộ Dung gia, hơn nữa sửa lại danh tính trở thành hiền tế ở rể của Mộ Dung gia tộc!

Triều đình trọng phạm trốn trong Mộ Dung gia, nói Mộ Dung gia không biết, đây là điều không thể, dù sao lệnh truy nã dán ở khắp nơi, ai tin Mộ Dung gia thật sự không có một người biết rõ? Nếu là biết còn chứa chấp bao che, chứng minh cái gì? Một khâm phạm triều đình, phụ thân đã chịu trảm thủ với tội danh mưu quyền, làm con tự nhiên không thể phiết thanh quan hệ, Mộ Dung gia làm như vậy, chẳng lẽ không phải cũng có ý đồ đồng dạng?

Hoàng đế nghĩ như thế, nhưng người khác cũng không hẳn đều nghĩ như thế, huống chi những đại thần một mực phản đối y xử quyết Mộ Dung gia, bọn họ nói: “Đây bất quá là Thánh thượng ngài phỏng đoán thôi! Chứng cớ, chứng cớ!”

Hoàng đế biết, bọn họ muốn kéo.

Nhưng Hoàng đế đã không muốn kéo, nếu bọn họ không đưa ra được chứng cứ, vậy dùng tội danh y nắm trong tay, có thể giết bao nhiêu tính bấy nhiêu, tổng tốt hơn nhiều so với kéo dài tới tình huống không thể đoán trước!

Chứa chấp khâm phạm của triều đình, những kẻ có liên quan, lập tức xử trảm hành quyết!

Những kẻ có liên quan là ai, chuyện chứa chấp khâm phạm nghiêm trọng như vậy, Mộ Dung gia chủ khẳng định biết? Huynh đệ ruột thịt của hắn khẳng định biết? Con cháu của hắn khẳng định biết? Vợ con của hắn khẳng định biết? Một đao kia xuống dưới, cho dù Mộ Dung gia không vong, cũng đã thành cây khô bị bào, chẳng thể sống lâu.

Hoàng đế hạ lệnh, lập tức có người đi làm, cơ hồ là đồng thời, một tin tức truyền tới tai y, Tống Bình An mất tích, ám vệ bảo vệ hắn toàn bộ phơi thây hoang dã.

Tim Hoàng đế xoạt một cái, như rơi vào hầm băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.