Trong căn phòng làm việc được lấy màu tối làm chủ đạo, từng tiếng lạch cạch va chạm của mười đầu ngón tay với chiếc bàn phím máy tính vang lên giữa không gian tĩnh mịch về đêm.
Ánh sáng trắng phát ra từ chiếc máy tính xách tay phản chiếu lên khuôn mặt mang theo sự mệt mỏi của người đàn ông, người đàn ông chăm chú xem tư liệu trước mặt, đôi mày rậm khẽ cau lại, hừ lạnh một tiếng, đẩy chiếc máy tính ra xa. Hai tay day nhẹ trán để giảm bớt đi cơn nhức đầu.
Bọn họ cuối cùng cũng chịu ra tay!
Mục tiêu thứ nhất có lẽ là muốn giành lấy tất cả những gì mà anh đang có, tiền tài, địa vị. Sau đó là huỷ hoại đi con người anh. Anh sẽ không để cho họ đạt được mục đích, những thứ anh đang có hiện tại, tất cả đều là tâm huyết của mẹ và cả những thứ mà mẹ muốn đạt được, anh đều cố gắng để thực hiện.
Vì ông ta mà mẹ không màng vứt bỏ tất cả, để rồi chỉ nhận lại được những đau khổ. Ông ta vì ham muốn vật chất trước mắt, lại bán rẻ đẩy bà vào con đường chết. Anh sẽ không tha thứ cho ông ta và cả người phụ nữ độc ác đó! Anh nhất định sẽ trả lại cho họ gấp bội những gì mà anh phải nhận. Nhất định!
“ Thiên, không nên lao lực quá, cậu đã hơn tuần nay chưa nghỉ ngơi, nếu còn như vậy sợ rằng thân thể cậu sẽ chống đỡ không nổi.” Đường Dịch bước vào trong phòng, trên tay bưng theo cốc nước, đặt xuống trước mặt Lãnh Thiên “ Uống đi, nó sẽ giúp cậu giảm bớt cơn đau đầu.”
Lãnh Thiên gật đầu, cầm lấy cốc nước nói “ Cảm ơn!”
“ Cậu định cứ như vậy không chịu quan tâm sức khoẻ của mình sao. Thân thể cậu cho dù có khoẻ tới mức nào cũng sẽ chống chịu không nổi.”
“ Ừ. Mình sẽ chú ý!” Lãnh Thiên biết Đường Dịch quan tâm tới anh. Nhưng hiện tại công ty đang có nguy cơ lâm vào khủng hoảng do bị thiếu vốn đầu tư. Anh không còn tâm tư đâu để lo cho thân thể sức khoẻ của chính mình.
“ Dịch cô gái đó vẫn tốt chứ?” Đôi mắt xanh lam của anh nhìn vào bầu trời đêm xa xăm. Đã thật lâu rồi anh không nhận tin tức về cô.
Đường Dịch gật đầu nói “ Vẫn tốt.”
Nghe được tin tức của cô khuôn mặt anh hơi giãn ra “ Ừ, cậu nghỉ ngơi đi trước đi. Sáng mai mình cần tới một nơi.”
Không khí xung quanh bỗng trở lên lạnh lẽo hơn, đôi mắt anh tràn ngập hận ý cùng bi thương. Anh từng nghĩ sẽ không bao giờ quay lại căn nhà đó. Nơi mang lại cho anh những mất mát cùng nỗi ám ảnh mà anh không bao giờ có thể quên.
Cảm nhận được sự khác lạ của Lãnh Thiên, Đường Dịch liền hỏi “ Cậu định đi nơi nào?”
“ Về nhà!”
“ Nhà?” Đường Dịch có chút kinh ngạc nhìn Lãnh Thiên, anh chưa từng nghe qua Thiên nhắc tới nhà cũng như gia đình của mình.
“ Ừ! Rất lâu chưa trở về!” Mà anh cũng nên đối mặt với họ.
_
Chiếc xe Lamborghini Aventador dừng lại trước một ngôi biệt thự xa hoa. Dường như qua từng ấy năm nó cũng không thay đổi nhiều lắm!
Lãnh Thiên bước xuống xe khuôn mặt anh không mang theo chút cảm xúc nào. Hai tay anh đút túi quần, chậm rãi bước vào trong ngôi biệt thự lạnh lẽo, đã thật lâu anh từng nghĩ nó sẽ là một ngôi nhà mang lại hạnh phúc ấm áp của gia đình.
“ Đại. . .Đại thiếu gia là cậu sao?” Lã Tư bỏ kéo cắt tỉa cây xuống, hớt hải đi về phía bóng dáng quen thuộc mà ông khó có thể quên.
Nhìn người đàn ông trung niên đang tiến về phía mình, khuôn mặt Lãnh Thiên liền trở lên nhu hoà hơn, anh cúi đầu chào ông, môi khẽ mấp máy cái tên mà đã lâu nay anh chưa từng nhắc tới “ Chú Tư!”
“ Đại thiếu gia thật sự là cậu rồi! Cậu đã trở về rồi sao! Bao nhiêu năm nay cậu sống tốt chứ?”
Đôi mắt ông trở lên đỏ hoe, ngày đó đại thiếu còn là một thiếu niên nay đã trở thành một người đàn ông cao to chững chạc, nhưng điều khiến ông khó có thể quên được là bóng dáng cô độc đơn chiếc của cậu. Năm đó cậu rời khỏi căn nhà này, ông biết sẽ có ngày cậu trở về nên dòng dã hơn chục năm nay ông vẫn ở tại nơi đây làm công việc vườn, mục đích duy nhất là đợi cậu trở lại và bảo quản thứ đồ mà phu nhân giao cho ông trông coi.
“ Chú Tư cám ơn chú, cháu vẫn tốt!” Tại căn nhà này anh biết chú Tư là người đối xử với anh tốt nhất, sẽ luôn quan tâm anh chiếu cố anh từ nhỏ tới khi anh đi, nên anh đối với ông luôn luôn có sự kính trọng, cùng sự tin tưởng tuyệt đối. “ Chú Tư lần này cháu trở về là muốn lấy một thứ.” Anh biết chú Tư là người theo mẹ từ rất lâu, vì anh mà tới hiện tại ông vẫn không rời khỏi nơi này.
Chú Tư gật đầu nói: “ Đại thiếu gia, tôi dẫn cậu đi”