Mắt Thiên Thiên không chớp nhìn cảnh vật yên tĩnh phía trước, nghi vấn
trong lòng càng lúc càng lớn, —— chẳng lẽ bóng dáng vừa rồi, là Nguyệt
nhi sao?
Mà lúc này, trước mắt lại xuất hiện một bóng dáng, giống như ma quỷ bay
bổng, cuối cùng dừng lại, đứng cách đó không xa hai người Thiên Thiên và Ninh Ngọc. Trong bóng tối, Nguyệt nhi cười ngây thơ hồn nhiên, ngước
gương mặt trẻ con giống như đứa bé, nhưng nàng lại có đôi mắt mê hoặc
lòng người, lại lạnh lùng như băng, sát khí khiếp người.
Nguyệt nhi khẽ bĩu môi, nhìn về phía Ninh Ngọc sẵng giọng: "Công tử quả thật
là có tỷ tỷ, liền quên Nguyệt nhi. Hôm nay còn ở trước mặt Nguyệt nhi ôm tỷ tỷ ngọt ngào, thật làm cho Nguyệt nhi ghen tị." Dứt lời, đôi mắt hồ
ly híp lại, chăm chú nhìn Thiên Thiên.
Thiên Thiên theo bản năng run lên, lập tức đưa tay đẩy Ninh Ngọc, muốn hắn
cách mình xa một chút, nhưng không ngờ rằng, ngược lại Ninh Ngọc ôm chặt Thiên Thiên hơn chút nữa, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Đừng rời khỏi
ta."
—— đừng rời khỏi?!
Cả người Thiên Thiên như bị sét đánh, không dám tin nhìn Ninh Ngọc, —— hắn không có uống nhằm thuốc?
"Nếu như ngươi không muốn mất mạng sớm." Ninh Ngọc nhìn nàng một cái, nói thêm.
Thiên Thiên: . . . . . .
"Công tử, ngài và tỷ tỷ đang lặng lẽ nói chuyện thú vị gì thế, không bằng nói ra, cho Nguyệt nhi nghe một chút, được không?" Giọng nói Loan Nguyệt
chưa dứt, người đã lắc mình cách Ninh Ngọc và Thiên Thiên ba thước, vẻ
mặt càng u ám.
Thiên Thiên run lên lần nữa, trong lúc vô tình thân thể dính sát vào Ninh
Ngọc ở phía sau, nhìn Loan Nguyệt giống như đang nhìn một người điên.
"Mặc Phi để ngươi ở bên cạnh ta khoảng hai năm, thật là kiên nhẫn. Nói đi,
ngươi muốn cái gì, ta cho ngươi." Bỗng giọng nói Ninh Ngọc biến đổi, từ
lạnh nhạt thường ngày biến thành lạnh thấu xương, hoàn toàn như hai
người khác nhau.
Loan Nguyệt rốt cuộc bật cười, vẻ đáng yêu trên mặt toàn bộ tản đi, phút
chốc gương mặt trẻ con đáng yêu biến thành yêu nữ, cả người tản ra hơi
thở lạnh lẽo, nàng liếc mắt nhìn Ninh Ngọc: "Ta muốn Tứ Ẩn, ngài cho
sao?"
Lông mày Ninh Ngọc hơi nhíu: "Ngươi muốn Tứ Ẩn làm gì?"
"Chuyện cười!" Nàng cười lạnh một tiếng, "Trong thiên hạ này ai không muốn lấy
được Tứ Ẩn, Ninh phủ mặt ngoài buôn bán, thực tế được mệnh danh là Ngọc
Mãn Lâu trên giang hồ không chuyện gì không biết, 17 người tiểu thiếp
không người nào không phải là dịch dung ngụy trang, trăm nghìn bộ dáng
đều không sơ hở, mười bảy người tiểu thiếp, chính là Thập Thất La Sát
trong giang hồ, tình yêu dục vọng, quả thật là loại thuốc tốt nhất để
đối phó với kẻ địch, nhiều chuyện hoang đường hơn nữa, cũng không thể
thoát khỏi nhóm tiểu thiếp mê hoặc lòng người của ngài, không, sai rồi,
phải là Thập Thất La Sát mới đúng." Loan Nguyệt không nhanh không chậm,
nhìn chằm chằm Ninh Ngọc chậm rãi kể lại.
—— Ngọc Mãn Lâu? Thập Thất La Sát?
Thiên Thiên ở bên cạnh Ninh Ngọc nghe xong đầu đã loạn thành một đoàn, tại
sao một câu nàng cũng nghe không hiểu. . . . . . ? Nhưng mà, nhưng mà,
đây không phải là nói 18 người ‘ tiểu thiếp ’ của Ninh Ngọc đều là giả,
thê tử của hắn cho tới bây giờ đều chỉ có. . . . . . Chính mình?
Trong lòng của nàng đột nhiên cảm thấy có chút vui mừng.
Ninh Ngọc vẫn khẽ cau mày nhìn Loan Nguyệt như cũ, nói: "Ngọc Mãn Lâu và Tứ Ẩn không liên quan."
Loan Nguyệt cười khẽ, đột nhiên trong tay có thêm một cái trống đại đỏ tươi, nàng đùa giỡn nhìn Ninh Ngọc, nói: "Công tử, ngươi thật sự cho rằng ta
sẽ uổng phí cùng ngài hoan hảo thời gian hai năm sao. . . . . ." Nàng
đưa tay nhẹ nhàng sờ trống đại màu đỏ, cong môi rực rỡ cười một tiếng,
tiếp tục nói, "Chỉ cần ta nhẹ nhàng lay động cái trống này, trong nháy
mắt ngài sẽ sống không bằng chết, ta nhất tộc Ẩn Nguyệt vu cổ Miêu Cương (phù thủy) là người mạnh nhất trong Miêu Cương."
Ninh Ngọc nhẹ nhàng nháy mắt, nhưng không tiếp nhận lời của nàng..., tiếp tục nói: "Nếu như ngươi muốn Tứ Ẩn, ta cho ngươi."
Lời này khiến Loan Nguyệt hết sức kinh ngạc, nàng sửng sốt chốc lát, hồi
lâu mới phục hồi tinh thần, khinh bỉ nói: "Chưa từng nghĩ công tử Ninh
Ngọc là hạng người ham sống sợ chết, hôm nay khiến Nguyệt nhi ta mở rộng tầm mắt."
Ninh Ngọc vẫn không có để ý tới nàng: "Có điều, ngươi tính giao Tứ Ẩn cho Mặc Phi. . . . . . Như vậy, ngươi sẽ hối hận."
Loan Nguyệt cực kỳ khó hiểu, phản bác: "Ta yêu hắn, tự nhiên muốn cho hắn
tất cả những gì tốt nhất, ta chẳng những muốn đem Tứ Ẩn giao cho hắn, ta còn muốn giết chết ngươi, để cho hắn thay thế vị trí của ngươi, làm cho tất cả mọi người tôn kính hắn!"
Khóe miệng Ninh Ngọc cười khẽ một tiếng, có chút châm chọc: "Tờ thứ nhất Tứ
Ẩn, Chương [1], thượng thư: muốn luyện công này, trước tiên phải tự
thiến. . . . . . Ngươi thật sự muốn để cho Mặc Phi luyện loại tà công ma đạo này sao?"
Dưới ánh trăng, Loan Nguyệt có chút quẫn bách, nhưng rất nhanh liền lắc đầu
một cái: "Sẽ không! Không thể nào! Hai năm qua công lực của ngươi tiến
triển nhanh chóng như thế, chẳng lẽ ngươi đã tự thiến?"
Thiên Thiên khẩn trương, đưa tay túm ống tay áo Ninh Ngọc thật chặt, chỉ sợ
một giây sau hắn liền vân vê lan hoa chỉ (*) dùng giọng điệu của các má
mì nói "úi chà, chẳng lẽ ngươi mới phát hiện lão nương đã tự thiến" . . . . . . Cảnh tượng tương tự hiện lên trước mắt nàng, rõ ràng trời đang
rất nóng, nàng lại rùng mình một cái.
(*): ngón tay xếp thành hình hoa lan
Thật may là, Ninh Ngọc không có vân vê Lan Hoa Chỉ, cũng không có xuất hiện
giọng nói má mì, mặt vẫn không chút thay đổi không buồn không vui nói:
"Loan Nguyệt, ngươi ở bên cạnh ta hai năm, có từng hiểu biết quá khứ của ta? Công lực của ta luôn luôn như thế, cùng Tứ Ẩn không liên quan.
Ngược lại ta thật sự không biết ngươi khổ cực canh giữ bên cạnh ta hai
năm, chỉ vì Tứ Ẩn, sớm biết như thế, ta đã sớm nói cho ngươi biết nơi để Tứ Ẩn, cũng tránh cho ngươi lãng phí vô ích hai năm thời gian."
"Tứ Ẳn để ở đâu?" Loan Nguyệt nhanh chóng tiếp lời.
"Để ta suy nghĩ, ừm, nếu ta không nhớ lầm, Tứ Ẩn ứng để ở rong thư phòng
trong tủ thứ hai bên trái dung để lót chân tủ. Cái chân tủ này tự nhiên
khập khiễng, lấy Tứ Ẩn làm đệm, ngược lại vừa vặn." Vào lúc này giọng
nói Ninh Ngọc nghe tới đáng đánh đòn.
Quả nhiên, hắn thành công chọc giận Loan Nguyệt, nàng đưa trống trong tay
lên, phẫn hận nói: "Ninh Ngọc, tối nay, chính là ngày chết của ngươi!"
Dứt lời, ra sức lắc lắc.
Thân thể Ninh Ngọc vẫn đứng nghiêm như cũ, đừng nói sống không bằng chết, ngay cả một tia khổ sở cũng không thể tìm ra.
Loan Nguyệt không dám tin lui về phía sau một bước: "Không! Điều này sao có thể?"
Đột nhiên Ninh Ngọc lộ ra một nụ cười thản nhiên, nhìn Loan Nguyệt giống
như đang nhìn một đứa bé bướng bỉnh, giải thích: "Nguyệt nhi, ngươi cũng biết, mỗi lần sau khi ám vệ của ta cùng ngươi hoan ái, sẽ chịu ba phần
nội thương, mới đầu ta cảm thấy kỳ quái, cho đến sau này, ám vệ này, đột nhiên công lực tăng vọt, nghĩ đến là điềm báo phát bệnh, ta mới để cho
hắn trông chừng phòng của Thiên Thiên, chưa từng nghĩ hắn lại té xỉu, ta nghe Thiên Thiên nói tới ngươi thôi miên nàng để nàng đi tìm Mặc Phi,
liền biết tối nay ngươi sẽ ra tay với Thiên Thiên, nhưng mà ta có chút
ngạc nhiên, vì sao ngươi lại để mắt tới nàng?"
Mắt Loan Nguyệt lạnh lùng nhìn Thiên Thiên, cười nhạo: "Ninh Ngọc, ngươi
mang theo túi thơm tùy thân chưa bao giờ chịu tháo xuống, trên đó thêu
một chữ ‘ Thiên ’. Ta hỏi ngươi, ngươi không nói. Hai năm trôi qua,
ngươi rốt cuộc vẫn cưới Thẩm Thiên Thiên làm vợ, một tiểu thư bình
thường không có gì nổi bật, Ninh Ngọc, chẳng lẽ người ngươi yêu là nàng
ta?"
Thiên Thiên nghi hoặc, mê man, túi thơm? Túi thơm nào?
Ngoài dự doán của Thiên Thiên, Ninh Ngọc đưa tay ôm nàng, trầm mặc hồi lâu,
mới ngẩng đầu nhìn Loan Nguyệt nói: "Đại khái, vì yêu thích."
—— đại khái, vì yêu thích.
Nửa câu nói sau khiến Thiên Thiên đầu hoa mắt choáng chân như nhũn ra, cả
người giống như bị điện giật tê dại không được tự nhiên, nhưng mà, phần
đầu hai chữ này llàm cho nàng có chút quẫn bách, lúc này mặt của nàng
hồng đến tận mang tai, này này này, loại cực kì giống như thổ lộ này,
trong cuộc đời nhiều lần sống lại của nàng, vẫn là lần đầu tiên đấy. . . . . .
Ánh mắt Loan Nguyệt mở lớn, ánh mắt nhìn Thiên Thiên khinh bỉ: "Tại sao, tại sao ngươi yêu nàng ta?"
Ninh Ngọc hơi ngừng, ngay sau đó lắc đầu một cái: "Ta không biết."
"Không biết?" Lần này mở miệng, chính là Thiên Thiên, nàng tránh ra khỏi ngực
Ninh Ngọc, đứng đối diện hắn, hết sức khó hiểu nhìn hắn, dạy bảo nói: "
Đại thiếu gia Ninh Ngọc, ngươi đã bị sức quyến rũ của ta chinh phục, vậy thì mời thoải mái thừa nhận, cự nự như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự tự
thiến?"
"Cẩn thận!" Ninh Ngọc đưa tay kéo Thiên Thiên lại, cũng không đợi Thiên
Thiên hiểu đến tột cùng xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thân thể đột nhiên
bay lên, thứ gì lôi kéo nàng, trực tiếp bay về phía Loan Nguyệt.
Loan Nguyệt phi thân ôm chầm thân thể Thiên Thiên, trách mắng: "Vốn muốn cho ngươi đi tìm Mặc Phi, để Mặc Phi bắt ngươi làm con tin, không ngờ Mặc
Phi thả ngươi trở về, thật sự không nghĩ ra!" Nàng vừa nói vừa mang theo Thiên Thiên bay về phía màn đêm mênh mông.
Trong bầu trời đêm tiếng gió mạnh mẽ rung động vù vù bên tai Thiên Thiên, chà xát làm mặt nàng đau, nàng rụt cổ lại nơm nớp lo sợ hỏi "Ngươi mang ta
đi đâu. . . . . ."
Ninh Ngọc đuổi sát sau lưng Loan Nguyệt, lập tức ngăn nàng lại, thân hình
Loan Nguyệt thoắt một cái, đi về phía ngọn núi Viễn Sơn.
Nàng ôm Thiên Thiên tới đỉnh núi, xoay người, cười diêm dúa lẳng lơ với Ninh Ngọc: "Công tử, kính xin công tử thay mặt Nguyệt nhi chuyển lời với Mặc Phi, kiếp sau Nguyệt nhi nhất định cùng hắn gặp nhau, một đời một thế
vĩnh viễn không chia cách!"
Vẻ mặt Ninh Ngọc rốt cuộc trầm xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ninh Ngọc, khụ khụ, Ninh Ngọc, phu quân của ta, ta, khụ, ta chỉ có thể kiếp
sau hầu hạ ngài. . . . . ." Thiên Thiên còn chưa nói hết, lúc này Loan
Nguyệt đặt tay bóp chặt cổ họng Thiên Thiên.
"Ninh Ngọc, Loan Nguyệt ta thà làm ngọc vỡ, cũng không làm ngói lành, nếu ta
không thương tổn được ngươi, như vậy ít nhất cũng nên kéo người chôn
theo." Nàng liếc mắt nhìn Thiên Thiên, nói tiếp, "Huống chi cô gái này
còn là người công tử yêu thương, cuộc đời này Nguyệt nhi ta xem như đáng giá."
Dứt lời, nàng ôm Thiên Thiên, cùng nhau từ vách đá nhảy xuống.
Dù Ninh Ngọc có mau hơn nữa, cũng không cản nổi tốc độ hai người rơi xuống.
Đôi tay Ninh Ngọc nắm chặt thành quyền, trong mắt một mảnh sát khí, —— hắn
không cho phép người nào đó thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Nhưng bây giờ, hắn lại không có biện pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng biến mất trước mặt mình. . . . . .
***
Tiếng rít thật lớn bao phủ lý trí Thiên Thiên, nàng cảm giác được mình và
Loan Nguyệt cùng nhau rơi xuống dưới, thật giống như một cái túi da cũ
rách.
Bùm ——
Cảm giác tử vong quen thuộc đánh tới lần nữa, Thiên Thiên chỉ cảm thấy một
hồi đau đớn, thế giới của nàng lọt vào một mảnh hỗn độn lần nữa. . . . . .
Bồng bềnh nổi nổi, trầm trầm rơi rơi, thật giống như mình ngã vào một mảnh mềm mại.
Nhưng đột nhiên vào lúc đó, một lực hấp thụ khổng lồ từ phía dưới truyền đến, linh hồn Thiên Thiên rơi xuống lần nữa, giống như rơi xuống một cái
động không đáy, nàng hét lớn, lại không phát ra giọng nói nào, mãi cho
đến khi, hình như nàng ngã vào trong một chiếc giường mềm mại, cảm giác
chạm tay vào vật gì đó khiến cho nàng rốt cuộc yên tâm, rốt cuộc nàng
tiến vào mộng đẹp.