Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 52: Sẽ ở cùng nhau sao?




Tái đại nương nghe vậy, nhìn Hạo Nhiên, hé miệng nở nụ cười.

Hạo Nhiên thấy Tái đại nương cười, con ngươi híp lại, "Nương, người cười gì?"

"Ta cười sao? Ta không có cười mà!"

Hạo Nhiên bĩu môi, "Ta nhìn thấy người cười!"

"Không có cười, không có cười!" Tái đại nương khoát tay, nhớ tới một chuyện lớn, thu nụ cười lại, nghiêm túc nói, "A Duyên mới vừa tới, nói ta xem một ngày hoàng đạo cho nàng, một hồi ngươi đi đến chỗ Vương đại tiên, kêu hắn chọn một ngày thật tốt, nhớ đó, phải là ngày lành tiền tài chảy vào như nước, buôn bán thịnh vượng!"

Hạo Nhiên bật cười, "Nương, người yên tâm, một hồi ta sẽ tự mình tới cửa, để cho Vương đại tiên chọn cho một ngày hoàng đạo!"

Tái đại nương nghe vậy, yên tâm nở nụ cười.

"Nhi tử......"

Hạo Nhiên vừa nghe hai chữ này, cũng biết, Tái đại nương có chuyện muốn nói với hắn, trong nháy mắt thu nụ cười lại, ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh Tái đại nương, "Nương, người nói, ta nghe!"

Tái đại nương nhìn Hạo Nhiên, mười tháng hoài thai, rồi ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng hắn lớn lên, cho dù gì chuyện, hắn đều có thể xử lý vô cùng tốt, lo liệu rất tốt.

Hắn, là cả đời này của nàng, sự kiêu ngạo lớn nhất.

"Nhi tử, ngươi......"

Hạo Nhiên cười, nắm tay Tái đại nương, "Nương, kinh thành, ta nhất định phải đi, lần này đi, nếu như không tìm được người kia, ta liền trở lại, nghiêm nghiêm túc túc thổ lộ với A Duyên, không bao giờ suy nghĩ về người kia ở kinh thành nữa, tám năm, thời gian tám năm, ta đã không phụ lòng nàng!"

Tái đại nương gật đầu, "Trước kia, ta vẫn không chịu để cho ngươi đi kinh thành, chính là sợ......"

Tái đại nương lắc đầu một cái, "Ai, A Duyên nói đúng, ngươi là người có ý kiến, nhận định riêng về chuyện này, ai cũng không cản được ngươi, ta cũng không ngăn cản được ngươi, Hạo Nhiên à, bất cứ chuyện gì nương đều suy nghĩ nhiều, nghĩ nhiều......"

"Nương, người yên tâm, cho dù như thế nào, ta đều sẽ trở về, người ở đâu, nhi tử ở đó, cho dù nhi tử phiêu bạc bên ngoài bao lâu, chỉ có nương bên cạnh, mới là nhà!"

Tái đại nương nghe vậy, không nhịn được cay mũi.

"Ừ, đi tốt, rồi trở lại, phải tốt, chuyện gì ta cũng không muốn, chỉ cần ngươi tốt là được!"

"Ân!"

Tái đại nương nhìn Hạo Nhiên, gật đầu lia lịa, "Đi làm việc đi, ta mệt mỏi, đi ngủ trước, buổi tối, ta muốn ăn cơm bên A Duyên, một hồi ngươi đi đến chỗ Vương Bán Tiên, rồi đi đến chỗ A Duyên, bảo A Duyên làm nhiều món ăn một chút!"

Tái đại nương nói xong, đứng dậy, đi tới gian phòng của mình.

Hạo Nhiên muốn dìu, Tái đại nương khẽ lắc đầu một cái, tự mình đi.

Hạo Nhiên nhìn thân nương của mình, bất tri bất giác, nàng đã không còn là nữ tử tuổi trẻ đuổi theo phía sau hắn lúc bé, ra sức kêu, cẩn thận, đừng ngã.

Lớn tuổi, trong lòng, cũng không chứa nhiều nổi.

"Nương......" 

Tái đại nương nghe vậy, thân thể cứng đờ.

Lại nhịn không được quay đầu lại, khoát khoát tay với Hạo Nhiên, trở về phòng.

Hạo Nhiên thở ra một hơi, đứng dậy đi tìm Thẩm Ý.

Thẩm Ý dựa vào trên giường, trong tay cầm một quyển binh thư.

Hạo Nhiên vừa đi vào phòng, chân mày nhíu lại, "Thẩm Ý, thương thế của ngươi tốt hơn rồi, khi nào đi?"

Thẩm Ý bật cười, "Thế nào, muốn đuổi ta đi rồi à?"

"Chẳng lẽ ngươi tính toán dựa vào ta, ta cho ngươi biết, miếu nhỏ của ta đây, chứa không nổi vị Phật lớn nhà ngươi, đi nhanh lên đi!"

Thẩm Ý nhìn Hạo Nhiên, bật cười, "Khuôn mặt của ngươi, nhìn thật chướng mắt!"

Hạo Nhiên nghe vậy, bỗng biến sắc, lạnh giọng, "Thẩm Ý, đừng tưởng rằng là bằng hữu, thì cái gì cũng có thể nói!"

"Chỉ đùa một chút thôi, cần gì xem là thật!"

"Trò đùa này một chút cũng không buồn cười, ngươi nói cho ta biết, khi nào thì ngươi đi!"

Thẩm Ý hơi suy nghĩ, "Chuyện kia, ngươi tính toán như thế nào?"

"Về nói lại với người đó, Hạo Nhiên ta, không kéo bè kết phái, nói hắn chết tâm đi!"

Thẩm Ý khẽ thở dài một cái, "Hạo Nhiên, chúng ta là bằng hữu, không ngại nói cho ngươi biết, ngươi cho rằng, nếu như người đó thất thế, ngươi có thể mạnh khỏe? Ngươi lại khẳng định, có thể bảo vệ nương ngươi, bảo vệ người ngươi yêu?"

Hạo Nhiên nghe vậy không nói gì.

Đúng, nếu như người đó thất thế, hắn thật sự không che chở được ai.

"Hạo Nhiên, chúng ta cần ngươi, ngươi cũng cần chúng ta, đã như vậy, sao không đôi bên cùng có lợi, đôi bên cùng giúp đỡ nhau?"

Hạo Nhiên nhìn Thẩm Ý, "Người nào thương tổn ngươi?"

"Nhị hoàng tử!"

Hạo Nhiên cười lạnh, "Trái lại lá gan hắn rất lớn!"

"Đâu chỉ gan lớn, thứ hắn muốn, là mạng của ta, thứ hắn muốn, là thiên hạ, là mạng của thái tử, Hạo Nhiên, đại cục như thế nào, ngươi nhìn rõ hơn ta, ngươi thật sự không đặt cược sao?"

Bây giờ, cho dù phe Thái Tử và phe Nhị Hoàng tử là ở ngoài sáng, hay là trong tối, đều đang âm thầm so tài, cố sức cắn đối phương không thả.

Hận không được, thừa dịp đối phương không chú ý, một phát cắn chết đối phương.

Hạo Nhiên không nói gì.

Kéo ghế, ngồi ở trên ghế, "Thẩm Ý, ngươi cần ta làm gì?"

Thẩm Ý mừng rỡ, "Một vạn con ngựa, nghĩ biện pháp vận chuyển đến kinh thành, giao cho một người tên là Trọng Hà!"

"Thế nào, đến ngươi cũng không có biện pháp?" Hạo Nhiên nhíu mày hỏi.

"Không có, ta đã thử qua, bị cướp ngựa, người chuyển ngựa, đa số đều bị giết!"

Hạo Nhiên đỡ trán, "Chuyện này có chút phiền toái, ngươi để cho ta suy nghĩ!"

Đứng lên, "Ta còn có chuyện, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, vẫn là câu nói kia, thương thế đã tốt như người bình thường, ngươi có thể đi được rồi!"

Quay người đi, vô cùng tự nhiên.

Thẩm Ý bật cười.

Đã bao nhiêu năm, phẩm chất vẫn như vậy.

Hạo Nhiên đi đến chỗ Vương Bán Tiên, nhận được một ngày thật tốt chính là hai mươi tám tháng hai, vui vui mừng mừng đi nói cho Tùy Duyên.

Hai mươi tám tháng hai, cũng không còn mấy ngày.

"Thật sự?" Tùy Duyên mừng rỡ hỏi.

"Dĩ nhiên, hai mươi tám tháng hai, ngày Vương Bán Tiên xác định!"

Tùy Duyên mừng như điên, "Vậy chỉ còn năm ngày thôi!"

"Đúng vậy, cho nên, ngươi phải chuẩn bị đồ thật cẩn thận!"

"Nên phải chuẩn bị rồi!"

Hạo Nhiên cười, rủ con ngươi xuống, giống như có tâm sự.

Tùy Duyên kinh ngạc, thu nụ cười lại, "Hạo Nhiên ca, ngươi làm sao vậy?"

"Không có việc gì!" Hạo Nhiên khoát tay, cười ha ha với Tùy Duyên.

"Hạo Nhiên ca, ngươi còn gạt người, nhìn trên mặt ngươi cũng đã viết, ngươi có chuyện, trong lòng lo lắng!"

Hạo Nhiên sờ sờ mặt của mình, "Rõ ràng như vậy sao?"

Tùy Duyên gật đầu, "Cuối cùng là chuyện gì, có lẽ ta có thể giúp ngươi đề xuất một ý kiến!"

Hạo Nhiên vốn muốn nói, theo phụ đạo nhân gia*, không cần tham gia những chuyện này.

(* Chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ thời xưa)

Rồi lại nhớ tới, Tùy Duyên không phải phụ đạo nhân gia bình thường.

Nàng biết, rất nhiều rất nhiều.

"A Duyên, nếu như, ta muốn chuyển một vài thứ, đến cho một người, nhưng có rất nhiều rất nhiều tai mắt ở trong tối, làm thế nào mới có thể né tránh những tai mắt đó, an toàn chuyển đồ đến?"

Tùy Duyên trầm tư.

Một hồi lâu, mới lên tiếng, "Hạo Nhiên ca, ngươi có thể chia thành tốp nhỏ!"

"Chia thành tốp nhỏ?"

"Đúng, chia thành tốp nhỏ!"

"Nói thế nào?" Hạo Nhiên hỏi.

"Hạo Nhiên ca, ngươi xem, nếu như, ngươi tập trung những thứ đó, ở cùng nhau, chắc chắn rất khổng lồ, dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhưng mà, nếu như ngươi tách ra, ví như, tách ra tốp năm tốp ba, khi đó chuyển từng tốp một tốp một, chuyển đến nơi cần đến, ngươi hoàn toàn không cần thiết chuyển đồ đi từ một chỗ, ngươi có thể chuyển đồ, từ bốn phương tám hướng đến nơi cần đến, chỉ cần chuyển đồ đến, chất lượng, công dụng là như nhau, vậy nó tới từ chỗ nào, thì có quan hệ gì đâu?"

Hạo Nhiên không nói gì.

Nhìn bàn, cẩn thận ngẫm nghĩ những lời nói của Tùy Duyên.

Tùy Duyên nói cũng không phải không có lý, hơn nữa, cực lỳ có đạo lý.

"A Duyên, nếu như hai người đều rất có thực lực cạnh tranh, phải thế nào, mới có thể đưa đối phương vào chỗ chết?"

Tùy Duyên kinh ngạc, "Hạo Nhiên ca, là đối thủ của ngươi sao?"

Nếu như vậy, nàng nhất định bày mưu tính kế, đưa đối phương vào chỗ chết.

Nếu như không phải, nàng nghĩ, nàng sẽ không mở miệng lung tung.

"Xem như thế!" 

"Tranh giành cái gì?" Tùy Duyên hỏi.

Hạo Nhiên mở miệng, lại nhớ tới chuyện Tùy Duyên biết võ, lại nói không nên lời.

Hít một hơi thật sâu, mới lên tiếng, "Vị trí cao nhất!"

"Ngôi vị hoàng đế?"

Hạo Nhiên gật đầu.

Tùy Duyên trầm mặc.

Một hồi lâu mới mở miệng, "Hạo Nhiên ca, đứng ở vị trí nào?"

"Dưới một người trên vạn người!"

"Thái tử?"

Hạo Nhiên gật đầu.

Tùy Duyên thật sự thông minh, vừa đoán liền trúng.

"Hạo Nhiên, Thẩm công tử là người của thái tử phải không?"

"Đúng, Thẩm Ý là biểu đệ (em trai con cô, dì hoặc cậu) của Thái tử, cháu ruột của Hoàng hậu. Ở trong quân doanh giữ chức Quân sư, phong nhất phẩm Quận Vương hầu!"

"Hạo Nhiên ca, sao không bỏ công sức ở trên người Thẩm công tử?"

"Nói như thế nào?"

Tùy Duyên đứng dậy, đến gần bên tai Hạo Nhiên, "Vu oan hãm hại!"

Vu oan hãm hại.

"Không đúng, người ra tay lần này, rõ ràng là......"

"Chứng cứ đâu?" Tùy Duyên hỏi.

Trong nháy mắt Hạo Nhiên cứng họng.

Đúng, không có chứng cứ.

"Hạo Nhiên ca, nếu không có chứng cứ, sao ngươi không nghĩ đến chuyện vu oan hãm hại, lại châm ngòi ly gián, khiến cho nội loạn?"

Hạo Nhiên khiếp sợ nhìn Tùy Duyên.

Vào giờ phút này Tùy Duyên, giống như đêm đó, giống như lúc rút tên ra cho Thẩm Ý, tràn đầy tự tin, cả người lộ ra sự lạnh lẽo nói không nên lời, không hiểu rõ được.

Tất nhiên, phát ra từ trong lòng.

"A Duyên, ngươi từ đâu tới?"

Tùy Duyên lắc đầu, "Không biết, chuyện hai năm trước, ta quên mất toàn bộ!"

"Quên mất?"

"Uh, đã từng, ta bệnh nặng một trận, quên mất chuyện lúc trước, lúc tỉnh táo lại, ta chỉ nhận ra Bất Hối, không, thật ra thì ai ta cũng không nhận ra, chỉ có Bất Hối ở bên cạnh ta, không xa không rời ta!"

"Vậy, trừ y thuật, tài nấu nướng, viết chữ, ngươi còn biết cái gì?"

"Võ công!"

Tùy Duyên bình bình thản thản.

Hạo Nhiên nghe thấy kinh hồn bạt vía.

"A Duyên......"

"Hạo Nhiên ca, ta không biết, ta đến từ nơi nào, khiến cho ngươi nghi ngờ ta, nhưng mà, ta muốn nói, trong lòng ta không muốn hại ngươi và Tái đại nương, ngược lại, ta rất biết ơn ngươi, biết ơn Tái đại nương, nếu như không có các ngươi, ta và Bất Hối, còn không biết sẽ biến thành bộ dạng gì nữa!"

"A Duyên, ta......" Hạo Nhiên liền vội vàng giải thích.

Tùy Duyên cười, "Hạo Nhiên ca, không cần giải thích, ta cũng không có để ở trong lòng, nhưng mà ta muốn nói cho ngươi biết, Tùy Duyên ta, cho dù hại tất cả người trong thiên hạ, cũng sẽ không hại ngươi và Tái đại nương, các ngươi, là người thân của ta và Bất Hối!"

Người thân cả đời.

"A Duyên, thật xin lỗi, ban đêm hôm đó, ta vốn biết không đúng, lặng lẽ lẻn vào, thật ra thì, ta chỉ là muốn, chỉ là muốn....... Đâu biết, ngươi biết võ công, còn......"

Tùy Duyên bừng tỉnh hiểu ra, không trách được mấy ngày kia, vẻ mặt Hạo Nhiên không bình thường.

Thì ra là.

"Tiểu tặc đêm đó là ngươi!"

"Là ta!"

Tùy Duyên phì một tiếng nở nụ cười, "Ngươi nên nói thật, đêm đó ngươi lặng lẽ lẻn vào, muốn làm cái gì?"

Cũng đừng nói tới trộm bạc, nàng thật sự không tin, cái cớ kém chất lượng đó.

"Ta... ta, ta......" Hạo Nhiên cà lăm.

Hốt hoảng đứng lên, "Đúng là ta, đúng vậy, nương ta nói buổi tối sẽ qua ăn cơm, ta đi về trước đón bà qua!"

Hạo Nhiên nói dứt lời, chạy trối chết.

Tùy Duyên nhìn bóng lưng của Hạo Nhiên, hé miệng nở nụ cười.

Hạo Nhiên......

Có tâm tư đó sao?

Nếu như. 

Nếu như......

"Nương, Hạo Nhiên thúc thúc đi rồi sao?"

Tùy Duyên nhìn Bất Hối, "Bất Hối, con thích Hạo Nhiên thúc thúc không?"

"Thích, Hạo Nhiên thúc thúc chính nghĩa, đối xử tốt với Bất Hối, đối với người khác cũng tốt!"

Tùy Duyên sờ sờ mặt của Bất Hối, "Đi chơi đi!"

Bất Hối gật đầu, chạy đi, đi vài bước, quay đầu lại, "Nương, còn người, người thích Hạo Nhiên thúc thúc sao?"

Tùy Duyên bỗng đỏ mặt, lại nặng nề gật đầu, "Thích!"

Hạo Nhiên giống như một ánh mặt trời, trong lúc lơ đãng, chiếu sáng bóng tối xung quanh nàng và Bất Hối, còn khiến họ ấm áp.

Nam tử ấm áp như vậy, làm sao lại không thích.

"Vậy nương, nếu như, nếu như, Hạo Nhiên thúc thúc cũng thích người, các người sẽ ở cùng nhau sao? Giống như, Quý di và Quý đại thúc vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.