Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 45: Hạo Nhiên ca rất tốt




"Hạo Nhiên ca......"

Chuẩn bị mọi chuyện ổn thỏa như vậy, nói nàng về sau phải trả như thế nào đây?

Có lẽ, cũng không trả nổi rồi!

Hạo Nhiên hít sâu một hơi, "Đừng nghĩ nhiều, lúc trước ngươi chữa khỏi chân của nương ta, lại vừa cứu Thẩm Ý, ân tình này, chỉ là mấy cửa tiệm sao có thể so sánh được!"

"Nhưng......"

"Nhưng gì? Ba cửa tiệm đó, ta không cho ngươi thuê, cũng cần phải cho người khác thuê, thay vì cho người khác thuê thu tiền thuê, còn không bằng cho ngươi thuê, mỗi ngày có thể ăn uống miễn phí!"

Hạo Nhiên nói qua loa, Tùy Duyên cũng không dám nghĩ qua loa như vậy, "Hạo Nhiên ca, cảm ơn ngươi!"

"Uh, làm cao lương mỹ vị thật ngon để cảm ơn ta đi!" Hạo Nhiên nói xong, ha ha ha nở nụ cười.

Nghĩ thầm, chẳng bao lâu sau, cũng phí hết tâm tư lấy lòng một người như vậy.

Vẫn không thể để cho nàng nhìn ra tâm tư của mình.

Khó khăn quá.

"Tốt!"

Đừng nói là mười bữa ăn, cho dù là 100 bữa, nàng cũng tình nguyện làm.

"Hạo Nhiên ca, Thẩm công tử như thế nào rồi?"

Hạo Nhiên nhíu mày, "Thẩm Ý sao, ngươi yên tâm, bây giờ có quân y chăm sóc, không có chuyện gì!"

"Còn ở nhà ngươi sao?"

"Uh, ở nhà ta, nương ta chăm sóc!" Hạo Nhiên nói xong, nâng chung trà lên uống một ngụm, chân mày nhẹ nhíu lại, "Mùi vị không tốt bằng Bất Hối pha!"

Tùy Duyên cúi đầu cười yếu ớt.

Dịu dịu dàng dàng.

Tùy Duyên nằm mơ cũng không nghĩ đến, có một ngày như vậy, nàng rửa sạch duyên hoa (lớp ngụy trang), làm một thương phụ chân chân chính chính dịu dịu dàng dàng.

Hạo Nhiên uống một ngụm trà, đặt ly trà ở trên bàn, "A Duyên à, ngươi đã thu nhận và giúp đỡ một gia đình, ngươi phải nghĩ kỹ, tính toán về sau!"

Tùy Duyên ngẩng đầu, "Hạo Nhiên ca......"

Hạo Nhiên hít sâu một hơi, "Ngươi vốn làm thức ăn, tốt nhất mang các nàng đi phòng tắm tắm rửa, thay xiêm áo sạch sẽ, những thứ trước kia, có thể vứt thì vứt đi, còn có thân thể của các nàng, tốt nhất ngươi cũng kiểm tra thử, cũng đừng có bệnh tật gì, biết không?"

Tùy Duyên gật đầu.

Quý thị và mấy đứa bé, có thể đi lại, ngược lại dễ xử lý, nhưng Quý Khôi......

"Hạo Nhiên ca, ngươi xem Quý đại ca?"

Hạo Nhiên suy nghĩ sâu xa, "Chuyện này ngươi yên tâm, một hồi ta để Đại Cẩu và Trư Nhi tới giúp đỡ, mang gia chủ Quý gia đi nhà tắm, còn ngươi, trước tiên đi xem vóc dáng của các nàng, lại đi đến cửa tiệm xiêm áo mua xiêm áo cho bọn họ, nếu như đã là người của ngươi, cũng không thể khắt khe với người ta, đúng không, nhưng mà, có chủ có tớ, xiêm áo của các nàng, và ngươi, Bất Hối, tốt nhất vải vóc không được giống nhau, mua bình thường một chút cho các nàng là tốt rồi!"

Tình cờ suy tính chu đáo, trong lòng Tùy Duyên cảm kích.

"Hạo Nhiên ca, ta nhớ kỹ!"

Hạo Nhiên vốn muốn nói điều gì, bỗng nhiên lại nhớ tới, "Buổi chiều, Túy Tiên lâu vẫn tới đây chuyển bánh gạo nếp và bánh chưng chứ?"

"Ừm!" 

"Vậy như thế này, một hồi ngươi cứ ở nhà làm, còn chuyện đi cửa tiệm xiêm áo, ta đi qua một chuyến, để cho chưởng quỹ cửa tiệm xiêm áo trước tới đo kích cỡ cho bọn họ, rồi trở lại cửa tiệm xiêm áo đóng gói thật tốt, đưa đến phòng tắm, tránh cho ngươi chạy tới chạy lui, quên đi chính sự!"

Thấy Hạo Nhiên an bài mọi chuyện thỏa đáng, Tùy Duyên cúi đầu, nở nụ cười.

Trong lòng, không khỏi rung động.

Hạo Nhiên thấy Tùy Duyên cúi đầu cười yếu ớt, cũng thản nhiên nở nụ cười.

Có lẽ, sau khi đi kinh thành trở về, hắn liền có thể nói rõ ràng với Tùy Duyên.

Rất nhiều việc, rất nhiều bí mật, hắn cũng không muốn giữ lại.

Hạo Nhiên ca làm việc, luôn luôn rất có năng suất, chỉ chốc lát đã có người tới đưa Quý Khôi lên xe ngựa, lại có người đến đo kích cỡ cho nương con Quý gia, Điền thị nhiệt tình dẫn các nàng đến nhà tắm, chưởng quỹ cửa tiệm xiêm áo tự mình đưa xiêm áo, quần, giày, vớ qua.

Quần mới tinh, xiêm áo, quần, giày, vớ, ngay cả yếm cũng chuẩn bị tốt, nương con Quý thị khóc không thành tiếng.

"Đừng khóc, những món đồ này, chưởng quỹ Tùy ký đều đã thanh toán bạc, về sau, đi theo chủ nhân làm việc thật tốt, cuộc sống tốt đẹp ở phía sau!" Chưởng quỹ cửa tiệm xiêm áo nói xong, để đồ xuống rồi rời đi.

Quý thị nhìn mấy đứa bé, "Chiêu Đệ, Phán Đệ, Đái Đệ, Lai Đệ, Niệm Đệ, các con phải nhớ kỹ, hôm nay, người ta cho, tương lai, phải hoàn lại gấp mười lần, nghìn lần, gấp vạn lần, không có nàng hôm nay đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cả nhà chúng ta, sợ là phải li tán rồi!"

Mấy đứa bé, nặng nề gật đầu.

Lời của nương, các nàng cả đời ghi ở trong lòng.

Tùy ký.

Tùy Duyên vội vàng quét dọn, Chu thị giúp một tay, Bất Hối ở hậu viện trêu chọc chó nhỏ.

Nhiều lần Chu thị cũng muốn hỏi, lại không biết phải mở miệng như thế nào.

Tùy Duyên nhìn, cười nhạt, "Tẩu tử, ngươi yên tâm, đã đồng ý với các ngươi, ta chắc chắn sẽ không đổi ý!"

Chu thị nghe vậy, “Muội tử, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta... ta chỉ là......"

"Tẩu tử, ta biết!"

Cuộc sống của ai cũng không tốt đẹp, người không vì mình trời tru đất diệt.

Còn nữa, chỉ sợ Hạo Nhiên ca cũng có lòng giúp các nàng, nếu không, cũng sẽ không bảo các nàng tới đây.

Hạo Nhiên ca?

Lần đầu tiên Tùy Duyên nghĩ, có phải nàng đã bỏ quên điều gì hay không?

Chúc Huynh Đệ tới chuyển bánh gạo nếp và bánh chưng, Điền thị và Chu thị đã đi về nhà, Tùy Duyên ngồi ở trên ghế, nhìn con chó nhỏ màu vàng, đi theo sau lưng Bất Hối, Bất Hối đi đến chỗ nào, nó cũng đi đến chỗ đó, thân thể mũm mĩm, đáng yêu kinh khủng.

Nhưng Bất Hối hết lần này tới lần khác lấy cho nó cái tên, gọi Đại Hoàng.

"Nương, người nói xem, gọi nó là Đại Hoàng có thể không tốt lắm hay không? Dù sao vẫn còn nhỏ như thế, không bằng trước gọi Tiểu Hoàng, chờ sau này lớn lên, lại gọi Đại Hoàng!"

Tùy Duyên bật cười, "Con vẫn nên gọi nó là Đại Hoàng đi, tránh cho đợi nó trưởng thành, con lại sửa lại tên cho nó, nó hoàn toàn không biết con đang gọi ai!"

Bất Hối cẩn thận nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy Tùy Duyên nói có lý.

"Nương, vậy ta gọi nó Đại Hoàng, về sau không bao giờ sửa lại nữa!"

Nói xong, ra sức kêu lên, "Đại Hoàng, Đại Hoàng, mau tới đuổi theo ta, mau tới đuổi theo ta!"

Một tiểu nữ tử, một tiểu hoàng cẩu (con chó vàng nhỏ), ngươi truy ta đuổi, một chạy ở phía trước, một đuổi theo ở phía sau, thỉnh thoảng Bất Hối dừng bước lại, trêu chọc Đại Hoàng, chọc cho Đại Hoàng ra sức dụi vào người Bất Hối.

Chọc cho Bất Hối không ngừng cười ha ha, hoàn toàn là một đứa bé không buồn không lo. 

Tùy Duyên nhìn, trong lòng chậm rãi sáng sủa lên.

Dáng vẻ Bất Hối như vậy, là nàng chưa từng nhìn thấy qua, không buồn không lo, không có ưu sầu, ngây thơ như đứa bé không rành việc đời.

Thật tốt! 

Tùy Duyên xoay người, liền nhìn thấy Hạo Nhiên đứng ở cửa từ phòng bếp đến đại sảnh, thân thể lười biếng dựa vào ngưỡng cửa, đứng như không đứng.

Nhưng, chẳng biết tại sao, Hạo Nhiên vào giờ khắc này, Tùy Duyên nhìn, cực kỳ tuấn tú sáng chói, anh tuấn khiến người ta động lòng.

Như nữ tử chưa bao giờ yêu, cúi đầu, rủ mắt, cười yếu ớt, từng bước từng bước đi về phía Hạo Nhiên, thản nhiên khẽ gọi, "Hạo Nhiên ca!"

"Ừm!" Hạo Nhiên vẫn cứ, cúi đầu nhìn Tùy Duyên.

Năm tháng yên bình tốt đẹp, nữ tử tốt đẹp.

Hắn đợi nhiều năm như vậy, vào giờ khắc này, tim đập thình thịch.

"A Duyên......" Không kìm lòng được khẽ gọi.

Tùy Duyên ngẩng đầu, nhìn Hạo Nhiên, "Ân!"

Ánh mắt trong suốt, không hề gợn sóng, lẳng lặng chờ lời kế tiếp của Hạo Nhiên.

Tùy Duyên nghĩ, nếu như hắn thổ lộ, nàng nhất định đồng ý.

Nam tử có lòng trách nhiệm, có lòng cảm thông, ý chí rộng lớn, nếu thổ lộ với nàng, nàng nhất định đồng ý.

Từ đó, nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già.

Không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu tương chi tương hứa (thân nhau hiểu nhau), trường trường cửu cửu.

"Trên đầu ngươi có vật bẩn!" Hạo Nhiên nói xong, giơ tay lên nắm được vật bẩn trên đầu Tùy Duyên, ngay sau đó vứt ở trên đất.

Trong lòng Tùy Duyên, lộp bộp giật mình, khẽ cắn cắn môi.

Trong nháy mắt sự động lòng đi qua, Tùy Duyên trở nên lạnh nhạt, "Hạo Nhiên ca, buổi tối muốn ăn cái gì, cùng ta đi chợ bán thức ăn mua!"

"Nợ trước đi, chờ Thẩm Ý tới, mang theo nương ta qua, nếu như bà biết ta len lén ăn một mình, sẽ đánh chết ta mất!"

Hạo Nhiên nghiêm túc nói, Tùy Duyên hì hì cười ra tiếng, trêu ghẹo nói, "Làm sao sẽ như vậy, đại nương hiểu rõ ngươi nhất, làm sao lại đánh chết ngươi, nhiều nhất, đánh ngươi một trận thôi!"

"Đó là trước kia, bây giờ người nương ta thương nhất chính là ngươi và Bất Hối rồi, thân nhi tử ta đây, sắp thất sủng rồi!"

Tuy là lời nói trêu ghẹo, nhưng Tùy Duyên biết, Tái đại nương thật sự đối xử tốt với nàng và Bất Hối.

Rất nhiều cách đối nhân xử thế, cũng sẵn lòng dạy nàng.

Với chuyện tình cờ gặp nhau mà nói, đã là đáng quý.

Cũng bởi vì Tái đại nương, thái độ nhìn việc đời của nàng, đã có thay đổi rất lớn. "Hạo Nhiên ca, chờ ta thu xếp xong một nhà Quý đại tỷ, ta làm một ít thức ăn, đưa qua cho đại nương!"

"Làm nhiều một chút, hôm nay ta chạy tới chạy lui cả ngày, cũng chưa ăn cơm thật tốt!"

"Nếu không, ta đi làm tô mì?"

Hạo Nhiên lắc đầu, "Không cần, bụng rỗng, buổi tối ăn nhiều một chút!"

Tùy Duyên cười.

Hạo Nhiên lại nói, "Hậu viện của cửa tiệm trước phố đã trống rồi, có phải ngươi nên đi xem thử hay không?"

"Nhanh như vậy?"

"Đắc tội người không thể đắc tội, 【【【】】】 ông chủ hận không thể chắp cánh bay đi, nào dám ở lâu hơn nữa, rất nhiều đồ vật cũng không cần, ngươi đi xem thử, có thể dùng hay không, có thể sử dụng thì giữ lại, không thể dùng thì vứt bỏ, còn có mấy gian phòng gì gì đó, cũng quét quét dọn dọn thật tốt, tránh cho dính xui xẻo!"

Tùy Duyên nghĩ đến cửa tiệm đã không còn gì, "Hạo Nhiên ca, không bằng bây giờ chúng ta liền đi qua xem đi, một hồi đi mua thức ăn, sau đó ta lại trở về làm cơm!"

"Cũng được!"

Tùy Duyên vội trở lại phòng bếp, đi nói rõ với Bất Hối, vốn định mang theo Bất Hối, nhưng mà lại sợ cả nhà Quý thị trở lại, trong nhà ngay cả một người cũng không có.

"Nương, người đi đi, con và Đại Hoàng ở nhà chơi!"

Có bạn chơi mới, ngược lại tính tình trẻ con của Bất Hối hoàn toàn hiện ra.

"Vậy Bất Hối, nương khép cửa lại, con ở trong nhà, nếu như Chiêu Đệ họ trở lại, nhất định sẽ gọi con, con mở cửa ra, biết không?"

Bất Hối ngoan ngoãn gật đầu.

Dặn dò Bất Hối xong, Tùy Duyên mới cùng Hạo Nhiên đi ra khỏi Tùy ký, cùng đi đến Tế Nhân đường trước phố.

Đứng ở cửa Tế Nhân đường, người ra ra vào vào chuyển đồ đạc, bận rộn, gọn gàng ngăn nắp, nhìn thấy Hạo Nhiên, vội chào hỏi, "Hạo Nhiên ca!"

Hạo Nhiên gật đầu, "Các ngươi vất vả, ta đưa A Duyên tới xem!"

“Muội tử A Duyên!"

Tùy Duyên gật đầu, đi theo Hạo Nhiên vào Tế Nhân đường.

Tế Nhân đường có ba gian cửa tiệm mặt tiền, nhưng mà diện tích của đại đường, lớn gấp đôi Tùy ký, ba gian, lớn bằng sáu đại sảnh Tùy ký.

Sau đại sảnh, là sân vườn, sân vườn cũng lớn gấp mấy lần Tùy ký, một cái giếng đầy nước, sau đó là phòng bếp, phòng bếp có một loạt bếp, ước chừng tám lỗ bếp, bên cạnh bày một đoạn dài bếp lò nhỏ và bình sắc thuốc.

Bên cạnh phòng bếp có một hành lang uốn khúc, đi tới một viện tử, trong viện, hai gian phòng, phía trên lầu còn có hai căn.

"Đây là chủ viện, trước kia chủ nhân của Tế Nhân đường ở trong viện tử này!" Hạo Nhiên nói xong, tiện tay chỉ, "Về sau, ngươi có thể ở lầu dưới, còn căn phòng khác làm phòng thu chi, để cho Bất Hối ở trên lầu, một mình một phòng, một căn khác có thể cho Bất Hối để những đồ vật gì đó của nữ nhi!"

Tùy Duyên gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy.

Bất Hối lớn rồi, có suy nghĩ riêng của mình và coi trọng đồ vật gì đó, cũng sẽ có bí mật nhỏ của mình.

"Đi xem phía sau đi!"

Hạo Nhiên nói xong, dẫn Tùy Duyên đi tới sau viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.