Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 39: Thật sự tham lam hay là giả bộ tham lam




Trời chỉ mới hơi sáng, Tùy Duyên liền rời giường, đêm qua Bất Hối bị dọa sợ, cả đêm mê sảng, không ngừng gặp ác mộng, nàng cũng không ngủ ngon.

Rời giường chải chuốt tóc xong, xuống lầu nấu nước nóng, hít sâu một hơi, ngâm mặt mình ở trong nước lạnh, thanh tỉnh chính mình.

Mới bắt đầu làm bánh bao.

Bất Hối mặc xiêm áo, thắt bím tóc đi xuống lầu, chuông trên tay phát ra âm thanh trong trẻo, vô cùng dễ nghe.

"Tại sao không ngủ nhiều một chút?" Tùy Duyên vừa cắt bánh màn thầu đặt ở trong lồng hấp, vừa hỏi Bất Hối.

"Trời đã sáng, liền muốn rời giường thôi, nương, con giúp người nhóm lửa!"

Tùy Duyên biết là Bất Hối sợ, cũng không hỏi nhiều, "Tốt!"

Nương con hai người bận rộn, thỉnh thoảng tầm mắt giao nhau, cũng sẽ thật lòng cười một tiếng.

Bất Hối hơi an lòng.

Mặc dù hai năm qua sống chung, khiến cho nàng biết, mẫu thân không thể nào tùy tùy tiện tiện bỏ lại nàng, nhưng, nàng vẫn rất sợ, tỉnh dậy, mẫu thân lại bỏ lại nàng.

Sự sợ hãi ấy, đã rất nhiều năm.

Một sớm một chiều không biến mất được.

Nhưng nàng sẽ cố gắng, sẽ cố gắng nghĩ tới sự tốt đẹp của nương, sẽ không suy nghĩ nhiều về những thứ có hay không đều được.

"Nương......"

"Ân!" ^diễn"đàn"lê"quý"đôn^

"Người nói, hai tỷ tỷ của di Quý sẽ có bộ dạng gì?"

Tùy Duyên nghe vậy, khẽ nhíu mày, cẩn thận nghĩ nghĩ, "Không biết lớn lên trông thế nào, nhưng mà, hẳn là hai đứa bé ngoan hiểu chuyện khéo léo, có thể chịu được cực khổ!"

Bất Hối nhìn Tùy Duyên, "Nương, người là bởi vì Bất Hối phải đi học đường đi học mới mời họ sao?"

"Một nửa là vậy thôi!"

Tùy Duyên nói thật.

Cẩn thận nói rõ với Bất Hối, "Thứ nhất, nương hi vọng con đi học đường đi học, biết càng nhiều người, kết giao với bằng hữu cùng tuổi với con, thứ hai, cửa tiệm cũng thật sự cần hai người chân chân chính chính có thể nghe ta sai bảo, cũng là ta có thể sai bảo, Bất Hối, con thông minh như vậy, hiểu ý của nương, có đúng hay không?"

Bất Hối gật đầu.

Nãi nãi và Hạo Nhiên thúc thúc là ân nhân của các nàng, mà bọn họ (TD và BH) từ đầu đến giờ, cũng chưa từng báo ân.

Vẫn là bọn họ (Hạo Nhiên và Tái đại nương) giúp đỡ, cho nên, Bất Hối hiểu.

"Nhưng nương, Bất Hối có thể đi theo người đọc sách biết chữ, học vấn của nương tốt như vậy, còn biết y thuật, tài nấu nướng cũng cực tốt, cần gì đi học đường hoa lệ cho uổng tiền!"

Tùy Duyên búng trán của Bất Hối, "Đứa nhỏ ngốc, con liên tục ở trong cửa tiệm này, bận rộn cùng nương, học nhiều hơn nữa, cũng không bằng đi học đường, học tập những điều nương không thể dạy con, nương sẽ không biết! Giống như thêu thùa, giống như cầm kỳ thư họa, nương đều không biết!"

Bất Hối kinh ngạc, ngay sau đó nở nụ cười.

Mẫu thân không phải vạn năng.

Mà nàng lại muốn, cố gắng học giỏi thêu thùa, tương lai may toàn bộ xiêm áo cho nương, nãi nãi, Hạo Nhiên thúc thúc.

"Nương, con nhất định học thật tốt!"

Đi học đường học phí thật sự rất đắt.

Tùy Duyên cười.

Cửa sau truyền đến tiếng gõ cửa nặng nề, Bất Hối lập tức bịch bịch bịch chạy đi mở cửa, nhìn hai phụ nhân phúc hậu trẻ tuổi ngoài cửa, xiêm áo tuy cũ kỹ, lại giặt sạch sẽ, trên người cũng chỉnh sửa rất gọn gàng, cười rất khách khí, "Hai vị thẩm thẩm, các ngươi......"

"Ngươi chính là Bất Hối đi, ta là tức phụ (nàng dâu) của Đại Ngưu, họ Điền, về ngươi sau gọi ta là Điền thẩm đi, nàng là tức phụ của Động Đạt, họ Chu, ngươi gọi nàng Chu thẩm là được!"

Sau khi Bất Hối kinh ngạc, cười nheo mắt, "Điền thẩm, Chu thẩm, mau vào bên trong, Hạo Nhiên thúc thúc chỉ kể với nương ta, về nhà Đại Ngưu thúc thúc và Động Đạt thúc thúc, trước kia Bất Hối chưa từng gặp các ngươi, không biết, chậm trễ hai vị thẩm thẩm, hai vị thẩm thẩm cũng không thể tố cáo với Đại Ngưu thúc thúc, Động Đạt thúc thúc đó!"

Bất Hối nói chuyện dí dỏm lại lấy lòng, chọc cho tức phụ Điền thị của Đại Ngưu, tức phụ Chu thị của Động Đạt không ngừng cười, đi theo Bất Hối vào phòng bếp.

Lại khách khách khí khí chào hỏi Tùy Duyên.

"Hai vị tẩu tử, làm phiền các ngươi!"

"Nhìn muội tử A Duyên nói, ngươi là muội tử của Hạo Nhiên ca, chính là muội tử của chúng ta, xem ngươi khách khí, nhanh nhanh nhanh, người ăn điểm tâm sẽ tới ngay lập tức, ngươi cũng không thể cái gì cũng chưa làm xong!" Điền thị nói xong, ha ha ha nở nụ cười.

Điền thị là một người thẳng thắn, tức phụ Chu thị của Động Đạt tương đối thận trọng, nhưng vừa nhìn đã biết là người tay chân nhanh nhẹn, thông minh, chỉ là hướng nội.

Thoáng có hai trợ thủ, Tùy Duyên làm bánh bao và bánh màn thầu, dễ dàng rất nhiều, lại bận rộn nấu cháo.

Cắt dưa muối rồi xào, để ở một bên.

"Ai u, muội tử A Duyên, xào dưa muối lại cho nhiều dầu như vậy, không trách được ngươi làm ăn rất khá!" Điền thị kêu lên.

Đại Ngưu thích ăn ở Tùy ký, vừa bắt đầu, nàng còn tưởng rằng Đại Ngưu sinh tà tâm, sau lại cho rằng là muội tử của Hạo Nhiên ca, Đại Ngưu ăn gan hùm mật gấu cũng không dám làm loạn, hôm nay thế, trong bánh bao có rất nhiều nhân, trên kệ cũng có nhiều gia vị, nghe mùi thơm đã không chịu được, cuối cùng hiểu, Đại Ngưu trở về cằn nhằn thức ăn nàng làm vô vị tẻ nhạt là vì điều gì.

"Tẩu tử, một hồi mang một chút trở về đi!"

"Đừng, đừng, muội tử A Duyên, Hạo Nhiên ca cho chúng ta mặt mũi, để chúng ta đến giúp đỡ, rất là nhiều người xin, còn không được!"

Những lời này của Điền thị, khiến Tùy Duyên rất kinh ngạc.

Chẳng lẽ, có người tìm Hạo Nhiên nhờ quan hệ, muốn đến Tùy ký giúp một tay, Hạo Nhiên ca mới đề nghị nàng để cho Bất Hối đi học đường, tìm hai trợ thủ?

Nhưng mà Tùy ký mới vừa mở, có tiền lời, nhưng không nhiều lắm, làm sao nàng dám tùy ý mời người?

Cười nói, "Tẩu tử thật thích nói giỡn, về sau tẩu tử không bận rộn, bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây, nhưng mà, ta nói trước, cứ ăn, cũng không cần lo về tiền công!"

"A ha ha, vậy về sau mỗi ngày ta tới ăn không uống không, muội tử A Duyên, nói thật với ngươi, bánh gạo nếp, phá lấu bò của ngươi, thật sự ăn quá ngon......"

Chẳng qua hơi đắt tiền.

Nếu như có thể biết cách phối chế (phối hợp + chế biến)......

Điền thị nói xong, len lén liếc nhìn Tùy Duyên.

Tâm tư của Điền thị, Tùy Duyên vừa nghe lời nói liền có thể hiểu rõ, "Tẩu tử, chờ Tùy ký ổn định, ta nhất định dạy ngươi cách phối chế bánh gạo nếp, phá lấu bò!"

Điền thị mừng rỡ. eri:diễn;đàn:LÊ;QUý;Đôn

Chu thị lại có chút khó chịu, bởi vì nàng không biết ăn nói, cho nên, không biết có phần của mình hay không.

Nhìn Tùy Duyên.

Tùy Duyên cười một tiếng với Chu thị, "Chu tẩu tử cũng giống vậy, đến lúc đó, ta cùng dạy các ngươi!"

Nhưng mà, bây giờ sợ là không được.

Chuyện làm ăn của Tùy ký, dù sao còn chưa có ổn định.

Rồi sau đó thêm một loạt vấn đề, điều điều khoản khoản, Tùy Duyên cũng chưa nghĩ xong.

Chu thị cười, "Cảm ơn muội tử A Duyên, ta nhất định học thật tốt với ngươi!"

Sau đó mượn chút bạc từ nhà nương, cũng mở một nơi giống như vậy với Động Đạt, cuộc sống của gia đình hẳn không còn quá khó khăn.

Tương lai mấy tiểu cô tử (em chồng) xuất giá, có lẽ còn có thể mua của hồi môn thật tốt cho các nàng.

Nghĩ tới tương lai tốt đẹp, Chu thị vô cùng vui mừng.

Điền thị cũng giống vậy.

“Muội tử A Duyên, không bằng bây giờ chúng ta học với ngươi luôn đi, ta bảo đảm với ngươi, nếu không được ngươi đồng ý, chúng ta tuyệt đối sẽ không dùng những gì đã học được từ ngươi ra bên ngoài kiếm tiền, nhiều nhất chỉ làm một ít thức ăn ở nhà, ăn đỡ thèm......"

Tùy Duyên kinh ngạc.

Có phải Điền thị quá coi trọng mình hay không, cũng quá không để mắt đến sự rối rắm của Tùy Duyên nàng.

Nhưng mà lại nghĩ đến tất cả người của Hạo Nhiên, gia cảnh đều không tốt, cũng không có bản lĩnh bên người, cho nên mới chỉ có thể đi theo Hạo Nhiên làm côn đồ lưu manh thu phí bảo hộ.

Mà tức phụ của bọn họ, tự nhiên cũng muốn, tìm biện pháp kiếm tiền nuôi gia đình.

Nở nụ cười, "Được, nhưng mà, có thể các ngươi phải làm việc miễn phí giúp ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.