Cách Đế Vương Đoạt Thê

Chương 6-1




Tân Thiểu Mẫn nằm mơ cũng không nghĩ đến trong phút chốc cuộc đời của nàng sẽ sinh ra tính khiêu chiến lớn nhất, lại sẽ là tình cảnh như vậy.

"Nhớ, mỗi món ăn đều ăn một chút, dừng lại một lát rồi mới ăn món tiếp theo, không cần phải gấp, trong ba khắc (1 khắc = 15 phút) phải thử xong tất cả món ăn là được."

Tân Thiểu Mẫn nghe Chúc Bình An phân phó, đôi mắt nhìn chằm chằm ba sáu món ăn trên bàn. . . . . . Nàng đã từng mơ ước sẽ khiêu chiến một lần Đại Vị Vương Mãn Hán Toàn Tịch*, tận tình mãnh liệt ăn điên cuông cho đến khi dạ dày của nàng cũng không thể nhét thêm bất kỳ thứ gì nữa, nhưng nàng không ngờ giấc mộng này lại có một ngày thực hiện được.

(*Đại Vị Vương: dạ dày lớn. 

Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa)

Nhìn đó, đó là vịt nướng cắt miếng, da giòn thịt mềm, nước thịt ngon ngọt mê hoặc làm nước miếng của nàng sắp mất khống, lại thấy đĩa cá không biết tên bên cạnh, nhìn như kho tàu, mùi thơm mang vị chua cay, thao túng nàng muốn lao về phía trước. . . . . . Mặc dù không phải Mãn Hán Toàn Tịch, nhưng ba sáu món ăn đừng nói một người, mười người cũng ăn không hết được, một bữa tối của Hoàng đế cần phải xa xỉ lãng phí như vậy không?

Nhưng mà, không sợ! Bắt đầu từ hôm nay, có nàng bảo vệ Hoàng thượng, nàng có thể thay Hoàng thượng hóa giải vất vả, đừng nói một món một chút, nàng có nắm chắc ăn hết một nửa thức ăn!

". . . . . . Thiểu Mẫn, rốt cuộc ngươi có đang nghe ta nói chuyện hay không?" Chúc Bình An lạnh lùng nhìn vẻ mặt tham ăn của nàng.

"Có." Tân Thiểu Mẫn chậm rãi cúi thấp đầu. Nàng biểu hiện rất rõ ràng sao? Nhưng không thể trách nàng, buổi trưa nàng chưa ăn, tỉnh dậy đã bị kéo tới thử độc. . . . . . Đúng rồi, thử độc, thiếu chút nữa nàng quên mất.

"Bắt đầu ăn trước từ đầu bên này." Chúc Bình An chỉ vào bát đũa trên bàn.

Tân Thiểu Mẫn cầm chén đũa lên, thay vì nói khẩn trương, chẳng bằng nói là hưng phấn, dù là tại chỗ có hai người vĩ đại nhất đương triều —— Hạ Hầu Hoan và Hạ Hầu Quyết.

Đang ngồi một đầu khác trên trường kỷ (bàn dài) là đương kim hoàng thượng, nàng không dám giương mắt, không cách nào biết được hình dạng hắn thế nào, mà Hạ Hầu Quyết ngồi ở bên cạnh bàn dài, hình dạng thế nào, nàng giống như không nhìn thấy, nhưng đại khái cảm thấy được hắn đang xem cuộc vui, đứng cạnh cửa là Thái Đấu và Chúc Bình An còn có thị vệ Nhiếp Chính vương.

Nàng cũng không tin dưới thời điểm nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Nhiếp Chính vương sẽ dại dột động thủ hạ độc, huống chi mấy món ăn này còn trải qua tầng tầng Ngự thiện phòng kiểm tra, muốn hạ độc cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Cho nên, bạo gan ăn thôi!

Người hạ độc ở trong thức ăn là rất không có thưởng thức, Dân Dĩ Thực Vi Thiên (dân lấy ăn làm đầu), thức ăn này trân quý cỡ nào, hơn nữa mỗi một món ăn đều nhìn ra được ngự trù (đầu bếp) rất dụng tâm, toàn bộ sắc hương vị đều có, trình bày như nghệ thuật, tinh điêu tế trác như thế (ý chỉ làm rất cẩn thận, tinh tế), sao có người hạ độc ở bên trong. . . . . . Thật sự là ác liệt, khẳng định bị trời phạt!

Ôm chén cầm đũa, xuống tay đưa vào miệng! Tân Thiểu Mẫn cười híp đôi mắt, nếu không phải là hiện trường quá nhiều người, không khí quá nghiêm túc, nàng nhất định sẽ xoay tại chỗ hai vòng kính chào ngự trù.

Thì ra đây chính là hưởng thụ cấp bậc Hoàng đế, cái này không biết là thịt gì, khi đưa vào miệng trơn mềm, có lực bắn ra răng, nước sốt nồng đậm mỹ vị nói không nên lời, chỉ một món ăn nhưng dường như đã cho cho nàng nếm hết xuân hạ thu đông, chua mặn ngọt cay!

Hạ Hầu Hoan nâng má vẻ mặt không có gì nhìn chăm chú vào nàng, nhưng chính động tác chống cằm này, mới có thể che giấu nụ cười bên khóe môi hắn.

Hắn thật sự rất thích nhìn dáng vẻ nàng ăn, vẻ mặt cảm động thỏa mãn làm cho người cho rằng nàng nếm được mỹ vị cực ngon, nhưng trên thực tế không phải đồ ăn bình thường ở Ngự thiện phòng, hắn sớm không hứng thú, nhưng cố tình khi nàng ăn được lại vừa lắc đầu vừa cảm thán, làm hắn phân tâm lần nữa, suýt nữa quên Hạ Hầu Quyết đang ở bên cạnh.

"Thiểu Mẫn, có vấn đề gì sao?" Chúc Bình An thấy nàng lắc đầu, vội nhỏ giọng hỏi.

Tân Thiểu Mẫn chợt hồi hồn, không hiểu ra sao trừng mắt nhìn, ngay sau đó hiểu ý nói: "Không thành vấn đề, chỉ là thức ăn này ăn thật ngon đó." Đây quả thực là cấp ăn ngon yêu thú mà!

"Vậy cũng không nên lắc đầu loạn." Sắc mặt Chúc Bình An tái xanh mà nói.

"Ta lắc đầu à?" Thấy vẻ mặt hắn thận trọng vả lại mang theo cảnh cáo gật đầu, Tân Thiểu Mẫn lập tức ghi nhớ trong lòng, dặn dò mình không thể tái phạm. Nhưng trên thực tế nàng ngay cả mình có lắc đầu hay không cũng không ấn tượng, đó thuần túy là khi ăn được đồ ăn ngon nó khơi gợi phản ứng nguyên thủy nhất trong cơ thể, mỹ vị! Cực phẩm! 

"Ngươi có thể ăn một món ăn khác rồi." Chúc Bình An cắn răng nói. Đồ không có đầu óc kia, nói không chừng đã ăn độc rồi, nếu không sao vẻ mặt ngu xuẩn như thế.

"Tốt." Nàng nhìn xuống thức ăn, chọn một chén canh muốn múc, lại bị Chúc Bình An ngăn cản.

"Ta vừa mới nói, là đi từ nơi này, theo thứ tự bước lên trước." Ngón tay dài của Chúc Bình An chỉ từ bên phải đi sang phía trái, rất rõ ràng. 

Tân Thiểu Mẫn cúi đầu, "Nhưng ta cảm thấy dùng bữa hẳn phải để hương vị thấm từ từ, thực phẩm rau quả tươi một lần nữa, cuối cùng mới là thịt, ở giữa uống canh cá sau đó phối với chung trà chống ngán, ăn như vậy mới đã nghiền."

Tài nấu nướng của ngự trù này rất cao, đáng tiếc chính là không nghiên cứu thứ tự mang thức ăn lên, làm ra món ăn không có chủ đề, làm nàng có cảm giác đáng tiếc.

Khóe mắt Chúc Bình An co quắp. "Ta bảo ngươi làm như thế nào thì làm như thế đó, ngươi muốn kháng lệnh?" Nói thật, hắn vào cung lâu như vậy, đây lần đầu gặp phải tiểu tử không biết xem sắc mặt như vậy, nếu như không phải có hoàng thượng thương yêu cưng chiều gã có thừa, gã đã sớm bị hắn ném ra khỏi cung Ngọc Tuyền rồi.

"Không phải, Chúc công công, tin tưởng ta, sắp xếp của ta sẽ tốt hơn." Tin tưởng nàng, nàng thật sự rất hiểu ăn, nhìn vào việc mỗi tháng đều bỏ ra tiền lương mua thức ăn là biết, xin tôn trọng sự chuyên nghiệp nho nhỏ của nàng.

"Thiểu Mẫn. . . . . ." Chúc Bình An cười hí mắt, gân xanh bên trán rung lên. Hoàng thượng ở phía trước, Nhiếp Chính vương ở bên cạnh, hắn thật sự không thể cũng không nên phát tác, nhưng ngàn vạn lần đừng ép buộc hắn, nhẫn nại của hắn có giới hạn.

"Bình An, không sao." Hạ Hầu Hoan cố nén cười nói.

Chúc Bình An há miệng, vốn định nói cái gì nữa, nhưng ngại Hạ Hầu Quyết ở đó, chỉ có thể ngoan ngoãn lui sang một bên.

"Nô tài tuân chỉ."

Tân Thiểu Mẫn không ngờ hoàng thượng lại sẽ mặc cho nàng quyết định, hơn nữa giọng nói của hắn nghe qua rất giống giọng nói của đại ca mình. Buổi sáng nàng chỉ phí hết tâm tư vì tránh né Hạ Hầu Quyết và Hoàng Côn, hoàn toàn không chú ý nhiều, hiện tại nghe ở khoảng cách gần, mới phát giác được giống nhau, làm nàng rất muốn giương mắt liếc trộm.

Nhưng dù hoàng thượng mang mặt nạ, nàng cũng không có dũng khí nhìn lén hắn, bởi vì không muốn bị người kéo tới ngoài điện trượng trách (đánh) đến chết.

"Bình An, mang món ăn nàng vừa mới nếm đó qua cho trẫm." Hắn bị bộ dạng tham ăn của nàng làm đói bụng rồi.

"Nhưng hoàng thượng, thời gian chưa đến, hãy chờ thêm một lát nữa mới thỏa đáng." Chúc Bình An không quá đồng ý mà nói. Vừa mới thử độc, phải đợi một đoạn thời gian, thời gian độc tính phát tác khác nhau, nếu quá nóng lòng dùng bữa, chỉ sợ tạo thành kết quả không thể thu thập.

"Bình An, ngươi muốn kháng chỉ?"

"Nô tài không dám, nô tài. . . . . . Tuân chỉ." Chúc Bình An không thể xem xét thở dài, tận lực thả chậm tốc độ, dù kéo dài thêm một chút thời gian cũng tốt.

Hạ Hầu Quyết bên cạnh nhìn sang, rũ mắt suy nghĩ, rồi nói: "Tiểu thái giám này trái lại rất xứng chức, thần an tâm, hoàng thượng, thần cáo lui trước."

Hạ Hầu Hoan khẽ gật đầu, hoàn toàn không có ý định giữ khách, nhận lấy bát đũa Chúc Bình An đưa tới, vừa hưởng dụng vừa nhìn dáng vẻ tham ăn của Tân Thiểu Mẫn, mặc cho Chúc Bình An đưa Hạ Hầu Quyết rời khỏi điện Hoa Nhược.

Nhưng bởi như vậy, người cảm giác không được tự nhiên, biến thành Tân Thiểu Mẫn.

Nàng cúi mặt ăn, cố gắng đặt sự chú ý vào thức ăn ngon ở trên bàn, nhưng vấn đề là tầm mắt nóng bỏng phía trước làm nàng không cách nào bỏ rơi. Rất quen thuộc. . . . . . Đại ca cũng luôn thích nhìn chằm chằm nàng ăn, ánh mắt kia nóng rực đến gần như giống nhau như đúc, hoàng thượng và đại ca có ham mê giống nhau sao? Hoặc là dáng vẻ nàng ăn thật sự thu hút được sự chú ý của rất nhiều người?

Nàng vừa ăn vừa suy nghĩ, vừa cầu nguyện Chúc Bình An nhanh trở lại, tuy nói ở trước mặt hoàng thượng Chúc Bình An cũng sẽ không thốt nhiều thêm một tiếng, nhưng ít ra sẽ làm nàng cảm thấy tự tại một chút. Chỉ là, nói thật ra, làm hoàng đế cũng thật sự không tồi, đồ ăn này thật sự không phải ngon bình thường, nếu như cho nàng cơ hội, nàng thật có thể khiêu chiến ăn lại một lần nữa!

Khi Chúc Bình An giữa đường trở lại điện Hoa Nhược thì nhìn thấy Tân Thiểu Mẫn vùi đầu ăn lấy ăn để.

Có lầm hay không? Rốt cuộc gã có biết là gã đang thử độc hay không? Có thái giám thử độc nào có thể ăn vui vẻ như vậy? Hơn căng hơn là —— gã ăn còn nhiều hơn hoàng thượng! Hắn là phụ trách thử độc ư!

Nhưng dù trong lòng lẩm bẩm thế nào, hoàng thượng cũng ngầm cho phép, hắn có thể thế nào đây?

Có thể nói thật. . . . . . Có phải thật sự ăn ngon như vậy không? Làm hắn nhìn thấy, cũng không giải thích được đói bụng.

"Đang làm nhiệm vụ?"

"Đúng, sau khi hầu hạ hoàng thượng cởi áo, ngươi lập tức đi ra ngoài điện coi chừng."

Tân Thiểu Mẫn đáng thương mà nhìn Chúc Bình An, đáng tiếc tim Chúc Bình An làm bằng sắt, không nhúc nhích chút nào, ép nàng chỉ có thể không tiếng động thở dài.

Thật ra thì, đang làm nhiệm vụ cũng không có gì rất giỏi, đã sớm đoán được việc, nhưng vấn đề là —— nàng muốn tắm!

Tháng Chín, nhưng ban ngày còn nóng bức như thế, tuy nói cả ngày nàng không có làm bao nhiêu việc, nhưng nàng hi vọng mình có thể được tắm mỗi ngày, đáng tiếc ngay cả nơi tắm nàng cũng chưa hỏi được, thì đã bị mang tới hậu điện cung Ngọc Tuyển.

"Trước cung điện Ngọc Tuyển là nơi lâm triều, Thiên Điện hai bên, phía đông là điện Hoa Nhược, phía tây là điện Hoa Bình, trước sau điện ngăn cách một Đồng Viên, chủ điện ở hậu điện là tẩm điện, hai bên điện đều là chỗ sinh hoạt hàng ngày của hoàng thượng, xa hơn hai bên kéo dài là Đông Tây Noãn Các và Đông Tây Vũ, mà trên lầu hai bố trí buồng lò sưởi chung cho hai mươi gian." Mang nàng tiến về phía tẩm điện, nhân tiện Chúc Bình An giải thích đại khái trước và hậu điện cung Ngọc Tuyển cho nàng nghe.

Tân Thiểu Mẫn càng nghe sắc mặt càng tái nhợt. Cung nhân cung Ngọc tuyển rất ít, không nhìn thấy nửa cung nữ, cũng chỉ ở điện Hoa Bình nhìn thấy một tiểu thái giám, nhưng nơi này có nhiều gian phòng như vậy, rốt cuộc là ai tới quét dọn đây?

Chẳng lẽ đến bây giờ mà nàng vẫn chưa nhìn thấy đại ca, cũng bởi vì hắn bị phái quét dọn gian phòng?

"Rốt cuộc ngươi có nghe không, Thiểu Mẫn?" Không nghe nàng lên tiếng, Chúc Bình An tức giận quay đầu lại.

"Chúc công công, sẽ không phải là Thành công công dọn dẹp ở buồng lò sưởi đâu nhỉ?" Nàng nhỏ giọng hỏi. Nếu quả thật là như thế, nàng phải giúp đại ca mới được.

Khóe mắt Chúc Bình An run rẩy một cái. "Hắn không cần quét dọn, những tạp vụ này sẽ sai cung nhân khác xử lý."

"Nhưng cả ngày hôm nay ta đều không thấy huynh ấy, huynh ấy đi đâu rồi?"

"Thiểu Mẫn, hoàng thượng thích yên tĩnh, ta khuyên ngươi làm nhiều nói ít."

Tân Thiểu Mẫn lập tức thức thời im lặng, ngoan ngoãn đi theo hắn tiến về phía tẩm điện.

"Hoàng thượng, thời gian đã không còn sớm, nô tài giúp hoàng thượng cởi áo đi ngủ."

Vừa vào tẩm điện, giọng nói của Chúc Bình An rõ ràng mang theo vui sướng, làm Tân Thiểu Mẫn không khỏi oán thầm hắn đối xử khác biệt nghiêm trọng như thế, nhưng mà điều này cũng không có biện pháp, đối mặt với hoàng thượng thì cho dù là ai cũng muốn nhẹ nhàng, nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ.

Nàng cúi mặt, chỉ thấy một đôi giày màu đen đường chỉ vàng cuồn cuộn đi ra từ giường gấm, Chúc Bình An bắt đầu giúp hoàng thượng cởi áo ra, nàng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, tiếp nhận long bào thu đai ngọc, lấy y phục đi đợi giặt, Chúc Bình An mang theo nàng thối lui khỏi ngoài cửa điện.

"Còn ngươi, canh ở chỗ này, canh ba ta sẽ đi qua."

"Vâng"

"Không cho phép đi lại khắp nơi, nhất là lầu hai không cho phép đi lên, còn nữa cũng đừng nói chuyện, ngày mai hoàng thượng phải lâm triều, nếu ngươi quấy rầy làm hoàng thượng tỉnh, hậu quả tự lo liệu." Trước khi đi nhận lấy y phục chờ giặt, Chúc Bình An không quên đe dọa mấy câu lần nữa, chỉ sợ nàng vì tìm người, kết quả tìm được "bí mật".

"Vâng." Nàng ngoan ngoãn gật đầu, thấy ông ta phải đi, vội vàng hạ thấp giọng hỏi: "Ta có thể ngồi không?"

Chúc Bình An nhìn nàng, cười đến vô cùng hòa ái dễ gần. "Ngươi có muốn dứt khoát trở về phòng ngủ không?"

". . . . . . Đứng cũng không tồi."

Đưa mắt nhìn Chúc Bình An rời đi, Tân Thiểu Mẫn bắt buộc mình đứng thẳng, mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng, mặc dù nàng không cho rằng nửa đêm canh ba sẽ có người xông vào cung ám sát hoàng đế, nhưng nàng vẫn phải cố gắng hoàn thành bổn phận.

Chỉ là, đứng lâu, chẳng những chân sẽ cương cứng, ngay cả mí mắt cũng bắt đầu nặng trĩu, hơn nữa tối nay nàng ăn vô cùng sung sướng thỏa mãn, hơn nữa ngày hôm qua ngủ thật sự không nhiều lắm, ngoài điện lại chỉ có hai chiếc đèn cung đình, ngọn đèn dầu nhỏ này thật sự là thúc giục người buồn ngủ.

Đột nhiên, nàng cảm giác có người đang nhìn nàng, nàng mở lớn cặp mắt, nhìn sang bên cạnh, nhưng ngay cả một bóng người cũng không thấy.

Nàng không khỏi hơi híp mắt lại, hoài nghi thần kinh mình quá kéo căng.

Thế nhưng tầm mắt rất quen thuộc. . . . . . Suy nghĩ của nàng chỉ có rõ trong giây lát, bởi vì cơn ngủ đã xâm nhập lần nữa, làm nàng ngay cả đứng cũng muốn nhắm hai mắt lại.

Nhưng, tầm mắt bắn tới lần nữa, nàng không nói hai lời nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy bóng dáng không kịp né tránh có lẽ là vừa mới bước ra khỏi cửa, "Đại ——" nàng mừng rỡ mở miệng, lại vội ngậm miệng, chỉ sợ tiếng vang của chữ Đại sẽ quấy rầy làm hoàng thượng tỉnh giấc, ngay cả đại ca cũng bị nàng liên lụy.

"Muốn ngủ rồi hả?" Hạ Hầu Hoan bật cười hỏi. Lúc nãy Bình An và nàng thối lui khỏi ngoài cửa điện, hắn đã đi tới phòng bên sát vách trộm dò xét nàng, chỉ thấy mí mắt nàng dần dần nặng nề lại làm bộ tỉnh táo, bộ dáng kia nói có bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười.

"Không có." Là có chút ngủ, nhưng mà bây giờ vừa thấy được hắn, cả tinh thần cũng cùng dậy. "Đại ca, cả ngày nay ta không thấy huynh."

"Nhớ tới ta?" Hắn đến gần nàng, từ trên cao nhìn xuống cúi nhìn nàng.

Chống lại con mắt ngược chiều áng sáng cũng rạng rỡ phát sáng của hắn, trái tim nàng không khỏi run rẩy. Là nhớ, nhưng mà. . . . . . Không biết vì sao, nàng giống như có chút khẩn trương, thậm chí có một chút xíu thẹn thùng, cảm giác này rất mới mẻ, làm nhịp tim nàng đập rất nhanh.

"Không nhớ?" Hắn lại gần nàng hơn một chút, cười đến gương mặt nhu hòa.

"Có, có nhớ á..., chỉ là. . . . . . Đúng rồi, nhớ." Vốn định giải thích nàng nhớ hắn là loại nhớ như huynh đệ, nhưng mà giống như cũng không phải như huynh đệ, không thuyết phục được mình, nên cũng không mở miệng nữa.

Nàng nhớ hắn như đóng dấu ấn lên trái tim hắn, không phải luôn nhớ đến, nhưng thật sự nhớ đến.

Hạ Hầu Hoan hài lòng vểnh môi. "Thiểu Mẫn, tối nay đang trực có mệt hay không?" Hắn cũng không nhớ nàng, bởi vì hắn vẫn ở bên người nàng.

"Vẫn tốt, chỉ là ——" Giống như là nghĩ đến cái gì đó, nàng kỳ quái hỏi: "Đại ca, huynh xuất hiện từ nơi này sao?"

"Chính ta ở phòng bên sát vách." Hắn chỉ vị trí.

"Phòng bên?"

"Tẩm điện hoặc bên cạnh buồng lò sưởi đều sẽ có một gian phòng, đó là nơi cung nhân canh giữ điện thay phiên công việc nghỉ ngơi." Hắn dứt khoát mở cửa phòng bên ra, chỉ về phía cửa đi thông tẩm điện. "Như thế hoàng thượng phát ra một tiếng, cung nhân mới có thể lập tức đi đến hầu hạ."

Tân Thiểu Mẫn quan sát gian phòng nhỏ, có giường có chăn, có bàn có ghế, phòng nhỏ thanh lịch. "Thế nhưng trong lúc này cũng không đủ chỗ để cung nhân có thể thay phiên đi vào nghỉ ngơi." Ý tứ của hắn là chỉ có hai người thay phiên công việc thì một người có thể ngủ trước, sau đó lại đứng lên gác đêm.

"Ta ở chỗ này, ngươi có thể nghỉ một lát."

"Sao lại không biết xấu hổ như vậy được, hôm nay cũng không trông thấy bóng người đại ca, chắc chắn bận bịu cả ngày, sao có thể để huynh gác cả đêm chứ?" Trong lòng của nàng vô cùng băn khoăn, nhưng một đôi mắt cũng không chịu khống chế thẳng tắp nhìn chằm chằm cái giường kia, giống như lúc dùng cơm nhìn chăm chú vào đầy bàn đồ ăn.

"Ta mới vừa tỉnh ngủ, mà ngươi cũng đã bận rộn một ngày, nghỉ một lát đi, chậm một chút nữa sẽ gọi ngươi." Hắn nén cười đi tới bên giường, vỗ vỗ lên chăn nệm trên giường.

"Thật sự có thể?" Làm người phải có nguyên tắc, nàng mệt mỏi đại ca cũng mệt mỏi, không có đạo lý nàng mệt mỏi là có thể nghỉ ngơi, nhưng cái giường kia giống như đang ngoắc nàng, không ngừng gọi nàng.

"Nhanh lên một chút."

"Vậy thì ta không khách khí nữa." Tân Thiểu Mẫn không nói hai lời nằm lên giường, vô cùng thoải mái thở dài một tiếng, bất chợt ngửi thấy được một mùi thơm, không khỏi mở mắt nói: "Nơi này cách tẩm điện hoàng thượng rất gần, gần đến nỗi ngửi được mùi na ná trên người hoàng thượng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.