Cách Đế Vương Đoạt Thê

Chương 5-1




Canh ba, bên ngoài cung Ngọc Tuyển truyền đến xôn xao, mà Hạ Hầu Hoan đã sớm đứng dậy, chờ đợi Hạ Hầu Quyết đến.

“Không chỉ là Nhiếp Chính vương và Đại tổng quản phủ Nội Vụ Hoàng Côn, ngay cả Công bộ Chu thượng thư, Hình bộ Phương thượng thư, Binh bộ Lý thượng thư cùng với Tiêu đại nhân đều đến.” Chúc Bình An giúp hắn mặc y phục, đeo mặt nạ lên thuận miệng báo cáo.

Hạ Hầu Hoan ngẫm nghĩ, nở nụ cười như trong dự liệu. “Như vậy rất tốt.”

Rất tốt? Chúc Bình An vắt hết óc cũng không hiểu nổi rốt cuộc là tốt chỗ nào, nhưng chỉ cần hoàng thượng nói tốt, thì đó chính là tốt, chỉ là —— “Hoàng thượng, nô tài có một chuyện không biết nên không hay không.”

“Chuyện gì?” Hạ Hầu Hoan hỏi không chút để ý, nghĩ đến những lời nói đã chuẩn bị tốt trước đó, suy diễn quay vần Hạ Hầu Quyết như thế nào.

Chúc Bình An không dám kéo dài thời gian của hắn, biết được đám người Hạ Hầu Quyết đã chờ ở trong điện Hoa Nhược, thì giản lược hỏi: “Hoàng thượng có biết Thiểu Mẫn là thái giám thử độc trong buổi tiệc khai triều trăm năm cuối cùng không?”

Lông mi dài rũ xuống của Hạ Hầu Hoan khẽ nhấc lên.”Ngươi nói cái gì?”

Chúc Bình An thấy sắc mặt hắn không tốt, lập tức hiểu hắn hoàn toàn không biết chuyện này, vội vàng nói lại đoạn hội thoại tối qua với Thành Hâm. “Nô tài đã suy nghĩ, không biết Hoàng thượng biết hay không biết chuyện này.”

Hạ Hầu Hoan híp lại nâng tròng mắt đen. Một đêm kia, coi như hắn đã có chỗ chuẩn bị, nhưng Thành Hâm vẫn trúng độc, mà một thái giám thử độc lại có thể toàn thân mà lui? Trừ phi trước khi nàng thử thức ăn có độc đã ăn vào thuốc giải, vậy nếu như nàng có thuốc giải, nên sớm rời khỏi hoàng cung sau khi thử hết các món ăn chứ nhỉ, không có đạo lý ở lại chọc người nghi ngờ.

Lần đầu tiên hắn gặp phải Thiểu Mẫn, chính là vào buổi tối của buổi tiệc cuối cùng kia.

Thiểu Mẫn cũng nói, sau đêm đó, đầu của nàng trống rỗng, ngay cả mình là ai cũng quên...... Là thức ăn có độc gây ra, hay có nguyên nhân khác?

“Bình An.” Hắn lên tiếng gọi.

“Nô tài ở đây.”

“Đi mang Thiểu Mẫn tới ngoài điện Hoa Nhược.”

“Hoàng thượng?” Chúc Bình An không hiểu giương mắt, đã thấy hắn cất bước đi về phía ngoài điện.

Thái Đấu chờ lâu ở ngoài điện, thấy sắc mặt Hạ Hầu Hoan lạnh lẽo nặng nề, làm gã không dám nói một lời, ngoan ngoãn hầu ở phía sau, chưa đến điện Hoa Nhược, thái giám truyền lời đã kêu Hoàng thượng giá lâm, làm các quan viên trong điện Hoa Nhược đi ra bên ngoài xếp thành một hàng.

“Thần, gặp qua Hoàng thượng.” Hạ Hầu Quyết đứng ở vị trí đầu não kêu lên, mấy vị phía sau hô to theo.

“Các khanh miễn lễ.” Vẻ mặt Hạ Hầu Hoan nghiêm túc, ngồi vào phía sau ngự án khắc hoa, “Hoàng thúc, có phải hôm qua đã điều tra ra manh mối hậu cung cháy rồi không?”

“Đúng vậy.” Hạ Hầu Quyết bước ra một bước, Hoàng Côn lập tức lên trước, từ trong tay áo rộng lấy ra một bao bố nhỏ, mở ra nhìn lên, đúng là một túi hỏa dược (thuốc nổ).

“Lớn mật!” Vốn Thái Đấu đứng ở sau lưng Hạ Hầu Hoan ngay sau đó tiến lên một bước thấp khiển trách. “Lại dám mang hỏa dược (thuốc nổ) vào điện Hoa Nhược, Hoàng tổng quản hơi quá mức lớn mật rồi!”

Vốn Hạ Hầu Quyết muốn giận dữ mắng mỏ gã không có quyền trách cứ Hoàng Côn, lại thấy Hạ Hầu Hoan khẽ nâng tay, bảo gã ngậm miệng lại.

“Đó là hỏa dược (thuốc nổ)? Cái này cùng với chuyện hỏa hoạn tối hôm qua là ——” Vẻ mặt Hạ Hầu Hoan không hiểu hỏi.

“Hoàng thượng, nô tài đã điều tra kỹ cả hậu cung, kết quả tìm ở bên trong cung Ngọc Đức thấy hỏa dược (thuốc nổ) này.” Hoàng Côn đưa hỏa dược (thuốc nổ) cho Thái Đấu, ngay sau đó lui về phía sau một bước. “Hoàng thượng, hôm qua cung Ngọc Thần cháy, Phương Thục phi chết ở trong hỏa hoạn, kể cả tất cả cung nhân trong cung Ngọc Thần, không ai thoát khỏi.”

Hạ Hầu Hoan nhìn hỏa dược (thuốc nổ) một lát, hỏi: “Hoàng Côn, ý của ngươi là, là Lý quý phi phái người giết người?”

“Nô tài......”

Hoàng Côn còn chưa nói hết lời, đã bị cha của Quý phi, Binh Bộ thượng thư Lý Đạc cắt đứt. “Hoàng thượng, sao Quý phi có tâm tư độc ác như thế được, kính xin Hoàng thượng điều tra kỹ, trả lại trong sạch cho Quý phi.”

Lý Đạc dứt lời, mọi người phía sau đều im lặng không nói, Hạ Hầu Hoan giống như trầm tư, một lát sau mới mở miệng, “Trẫm, tin tưởng Lý quý phi, trẫm cảm thấy Quý phi là một khuê tú ngọt ngào dịu dàng thanh tao lịch sự, nàng sẽ không thể nào làm việc như thế.”

Trong nháy mắt dứt lời, vẻ mặt Hình bộ thượng thư Phương Mân Húc khẽ biến. “Hoàng thượng, Thục phi chết thảm, kính xin Hoàng thượng chủ trì công đạo.” Ông ta không thể chịu được nữ nhi chết thảm lại không lấy lại được công đạo, càng hận hơn chính là, Hạ Hầu Quyết hoàn toàn vô tâm xử lý chuyện này, hôm nay Hoàng thượng lại đứng về phía Quý phi.

“Phương thượng thư, trẫm sẽ không để cho Thục phi chết như Hiền phi, hai người Đức Phi bị xem là chết bất đắc kỳ tử, lần này nhất định trẫm sẽ điều tra ra manh mối.” Hạ Hầu Hoan cố ý nhắc tới hai phi đã chết, tạo ra hiềm khích.”Xem kết quả hẳn là trong vận mệnh của trẫm phạm sát, hay là có người đang giở trò quỷ!”

“Hoàng thượng, hậu cung tranh đấu là điều đã biết, có lẽ là Hoàng thượng không rải đều mưa móc, mới có thể dẫn đến phi tần bất hòa.” Hạ Hầu Quyết nhẹ giọng chỉ điểm.

“Như vậy ý của hoàng thúc là, người giết người này là Bàng hoàng hậu?” Lời Hạ Hầu Hoan vừa ra khỏi miệng, những quan viên khác mang vẻ mặt khác nhau cúi mặt, không người dám lên tiếng.

“Không, điều này liên quan gì tới hoàng hậu? Tính tình Hoàng hậu thanh tao lịch sự hiền hậu khéo léo, đây chính là chuyện mọi người đều biết.” Hạ Hầu Quyết nhướng mày, không ngờ tới lời nói hắn xoay chuyển, lại làm mình tiến lùi đều khó.

“Nhưng hoàng thúc vừa mới nói không rải đều mưa móc, ý chỉ là Hoàng hậu không phải sao?”

“Hoàng thượng suy nghĩ nhiều, hậu cung hoàng thượng phong phú, chưa được Hoàng thượng lâm hạnh có khối người, người có hiềm nghi đâu chỉ một người?” Vẻ mặt Hạ Hầu Quyết cung kính, vội vàng giải thích.

“Đã như vậy, Quý phi rất được trẫm thương yêu, sao lại là nghi phạm?”

“Dù có thế nào, Lý quý phi cũng phải giải thích trong cung Ngọc Đức dấu riêng thuốc nổ.”

“Hoàng thúc, sẽ có kẻ nào ngu ngốc giết người còn giữ lại chứng cứ? Đã tính toán nổ chết Thục phi, tất nhiên phải dùng hết thuốc nổ, lưu lại một cái làm cái gì? Sao Hoàng thúc chỉ dựa vào một túi thuốc nổ mà chắc chắn Quý phi là hung thủ?”

“Thần cũng không nói Quý phi là hung thủ, thần chỉ điều tra rõ ràng các chi tiết bên trong mà thôi.”

“Thay vì điều tra kỹ càng vì sao trong cung Ngọc Đức có thuốc nổ, chẳng bằng......” Ánh mắt Hạ Hầu Hoan quét qua tất cả quan viên tại chỗ, cuối cùng dừng lại trên mặt Hoàng Côn, hỏi: “Hoàng Côn, trẫm hỏi khanh, thuốc nổ này có phải là được chỗ cục hỏa dược quản lý không?”

Hoàng Côn ngẩn ra, vội vàng nói: “Thuốc nổ này là được cục hỏa dược quản lý, chỉ là ——”

“Đã như thế, sao khanh còn mặt mũi đứng ở trước mặt trẫm?” Giọng nói của hắn vô cùng nhẹ, trên mặt còn mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng con mắt sắc lạnh lùng khiếp người.

Tất cả đám người kia đều là tay chân của Hạ Hầu Quyết, mỗi một người đều tính toán dàn xếp ổn thỏa, nhưng hắn không thể để bọn họ toại nguyện, là hắn đặc biệt bảo Thái Đấu đến cục hỏa dược trộm thuốc nổ sau đó bảo gã để một túi trong cung Ngọc Đức.

“Hoàng thượng thứ tội, nô tài sẽ lập tức phái người đếm số lượng thuốc nổ.”

“Còn có...... Chu thượng thư.” Hạ Hầu Hoan nhìn về phía Công bộ thượng thư Chu Minh Hoàng luôn đứng ở cuối cùng không nói gì.

“Có thần.” Chu Minh Hoàng nghe tiếng, vội vàng bước lên trước một bước.

“Chuyện thuốc nổ lần này, chẳng lẽ khanh sẽ thoát khỏi liên quan?”

“Thần ——” Chu Minh Hoàng không khỏi sửng sốt.

“Hoàng thượng, chuyện thuốc nổ này thì có liên quan gì đến Công bộ?” Im lặng đã lâu Hạ Hầu Quyết không tốt nói.

Hạ Hầu Hoan cười. “Hoàng thúc, nguồn gốc của thuốc nổ chỉ có ở ty quân khí và cục hỏa dược, mà quản lý ty quân khí và cục hỏa dược không phải là Công bộ và phủ Nội Vụ ư? Vốn thuốc nổ nên quản lý chặt, nhưng bây giờ lại vô cớ chảy ra, thậm chí dùng ở hậu cung, nổ chết Thục phi trẫm sủng ái...... Hoàng thúc, như thế rồi mà trẫm vẫn không thể nói Công bộ và phủ Nội Vụ không thoát khỏi liên quan đến chuyện này ư?”

“Hoàng thượng thứ tội, thần sẽ lập tức điều tra kỹ chuyện này.” Chu Minh Hoàng không nói hai lời quỳ xuống.

“Ngày mai, trẫm muốn lâm triều, lúc lâm triều, cho trẫm, cho Thục phi một công đạo, cho Phương thượng thư một công đạo!” Hạ Hầu Hoan thay đổi ôn hòa ngày trước, vẻ mặt nghiêm khắc nói. “Còn nữa, cung nhân cấm vệ đang làm nhiệm vụ tối hôm qua, tất cả đều tìm ra cho trẫm, trẫm phải biết vì sao có người nổ cung Ngọc Thần, lại không có người phát hiện, lại không kịp thời cứu viện, bồi thường một mạng cho Thục phi!”

“Hạ thần tuân chỉ.” Mặc dù trong lòng Hạ Hầu Quyết không vui, nhưng vẫn phải theo lệnh làm việc, ai muốn hậu cung xảy ra sai lầm không ngờ, mà chuyện lần này lại liên quan đến thuốc nổ. Nữ nhân trong hậu cung, rốt cuộc đang suy nghĩ gì trong đầu?!

Dĩ nhiên Hạ Hầu Quyết sẽ không biết tâm tư của nữ nhân trong hậu cung, cũng không cách nào hiểu buổi nói chuyện này đã làm ông ta đắc tội với trợ thủ đắc lực của ông ta.

Hạ Hầu Hoan nhìn chằm chằm bóng dáng mọi người rời đi, mà ngoài cửa Chúc Bình An đã dẫn Tân Thiểu Mẫn đứng ở một bên, Tân Thiểu Mẫn vẫn cúi xuống nghiêm mặt, Hạ Hầu Quyết nhìn cũng không nhìn nàng một cái mà đi qua từ trước mặt nàng, ngược lại Hoàng Côn nhìn nàng thêm một cái, đột nhiên dừng lại.

Chúc Bình An phản ứng cực nhanh, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng tổng quản, có vấn đề gì sao?”

“...... Cung Ngọc Tuyển thêm một cung nhân, là từ đâu điều tới, sao không báo cho một tiếng?” Hoàng Côn vừa mở miệng, lập tức đưa tới chú ý của Hạ Hầu Quyết, sau khi quay đầu lại liếc nhìn, khẽ nheo mắt lại.

“Hắn là ở Ngự thiện phòng, là Hoàng thượng nhìn định dẫn trở về cung Ngọc Tuyển hầu hạ.” Chúc Bình An báo cáo lại theo sự thật.

“Mặc kệ người này đến từ đâu, phải nói với ta một tiếng.” Hoàng Côn nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Tân Thiểu Mẫn sắp cúi xuống đến ngực.

Tân Thiểu Mẫn không khỏi nghĩ, rõ ràng nàng là đại ca mang về, sao lại nói là Hoàng thượng? Hay là nói như vậy để dễ ăn nói?

“Sao vậy, trẫm muốn sai một người, còn phải được khanh gật đầu hay sao?” Giọng nói lạnh lùng của Hạ Hầu Hoan truyền đến từ trong điện Hoa Nhược.

Hoàng Côn nghe vậy, lập tức khom người hướng vào trong điện Hoa Nhược. “Hoàng thượng, nô tài chỉ cho rằng báo cáo một tiếng mới thỏa đáng.”

“Năm đó bên cạnh trẫm thêm một Thành Hâm, trẫm cũng không nói với bất kỳ kẻ nào, sao khanh không đề cập tới chuyện này với trẫm?”

“Nô tài vượt khuôn rồi.” Hoàng Côn chống đỡ không được, thiếu chút nữa quỳ rạp dưới đất.

Ngược lại Hạ Hầu Quyết giống như nhận ra Tân Thiểu Mẫn, tùy tiện nói: “Không biết Hoàng thượng sắp xếp nàng vào bên người, là có dụng ý gì?”

Hạ Hầu Hoan buồn cười nói: “Hoàng thúc, cũng chỉ là một tiểu thái giám mà thôi, chỉ ở trong cung Ngọc Tuyền hầu hạ trẫm, ở đâu cần gì nhiều lý do như vậy.”

“Theo Bổn vương thấy, chẳng thà để nàng trở thành thái giám thử độc cho Hoàng thượng, kể từ đó Bổn vương cũng yên tâm hơn.”

Hạ Hầu Hoan khẽ nhếch lông mày, cười như không cười nói: “Tốt, đề nghị này nghe rất tốt.”

Tân Thiểu Mẫn vừa nghe, trái tim run dữ dội hơn. Không nên đâu...... Nàng tuyệt không muốn làm lại nghề nghiệp cũ đâu, hơn nữa đó là lĩnh vực chuyên nghiệp của Thọ Ương, nàng tuyệt không muốn nếm thử.

Cũng mặc kệ nàng kêu rên thế nào cũng vô dụng, chuyện này cứ quyết định như vậy.

“Vậy thần cáo lui trước.”

Hạ Hầu Hoan khẽ gật đầu, nhìn Hạ Hầu Quyết dẫn Hoàng Côn cùng những quan viên khác cùng rời đi, Chúc Bình An lập tức mang theo Tân Thiểu Mẫn đi ra ngoài mấy bước, ngay sau đó hắn nhắm lại mắt, trực tiếp suy tư.

“Hoàng thượng.” Tiêu Cập Ngôn giữ im lặng ngay từ đầu trận đấu, sau khi mọi người rời đi mới đi đến trước mặt hắn.

“Chuyện hôm qua có đầu mối chưa?” Hạ Hầu Hoan hạ thấp giọng, hơi cuộn lông mi dài lên. Chuyện hắn chỉ không phải là chuyện cung Ngọc Thần cháy, mà là chuyện gặp phải du côn bên ngoài cung.

“Nghe nói ba người kia ở thành Tây nổi tiếng là du côn.”

Hạ Hầu Hoan khẽ gật đầu, tròng mắt rũ xuống suy nghĩ tỉ mỉ. Nói một cách khác, vậy hoàn toàn không phải giả bộ, mà là nàng thật sự vì hắn ngăn ở trước mặt hắn. Nghĩ tới đây, khóe môi hắn không tự chủ khẽ nhếch lên.

Được người bảo vệ...... Đã bao lâu rồi chưa từng được người bảo vệ? Bình An và Thái Đấu là người đã ở bên cạnh hắn từ nhỏ, nhưng sau khi phụ hoàng băng hà, cơ hội hai người bọn họ có thể che chở cho hắn quả thật không nhiều, mà Cập Ngôn thì đang ở ngoài cung, khi đó hắn thấp cổ bé họng có thể có người chú ý đến hắn ư? Có quá nhiều chuyện phải do chính hắn tự mình đi trải nghiệm đi đối mặt, sau khi từ van xin đến tuyệt vọng lần nữa, hắn không bao giờ dựa vào bất kỳ kẻ nào, học được cách bắt lấy cơ hội có hạn, hoàn toàn lợi dụng mỗi người nhích lại gần mình.

“Hoàng thượng, tiểu thái giám kia không đúng lắm.”

“Cho nên trẫm muốn cho nàng trở thành thái giám thử độc không phải sao?”

“Dù hắn là tai mắt Nhiếp Chính vương phái tới?”

“Nàng có thể như thế nào? Nếu như nàng thật sự là tai mắt của Hạ Hầu Quyết, trẫm sẽ tự xử trí.” Giống như vô số cung nữ Hạ Hầu Quyết phái đến bên người hắn, hắn sẽ không chút lưu tình trượng trách (đánh) đến chết. “Đi xuống đi, đi làm chuyện khanh nên làm.”

“Thần tuân chỉ.” Tiêu Cập Ngôn mở miệng đáp lời, cũng đã quyết định chủ ý muốn điều tra tiểu thái giám kia đến cùng.

Từ trước đến giờ, tâm tư phòng bị của hoàng thượng rất nặng, vô cùng không tin tưởng người khác, sao lại không lý do mang về một tiểu thái giám không rõ lai lịch theo bên người? Hơn nữa ánh mắt của Hoàng Côn nhìn tiểu thái giám kia lúc nãy, giống như đang xác định cái gì đó, chứng tỏ quan hệ của hai người không nhỏ, dưới tình huống này, dù hoàng thượng nói để gã làm thái giám thử độc, chỉ sợ cũng chỉ là nói một chút mà thôi.

Nhưng trước mắt là lúc nào, có thể nào bởi vì tiểu thái giám tự dưng xuất hiện mà xảy ra thêm chuyện xấu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.