Cho đến chiều ngày
hôm sau, Mặc Kỳ Thương cùng Mặc Kỳ Luân đồng thời nhận được một đơn ký
xác nhận. Trong đó ghi rõ rằng: Số 13 đã mất tích. Kể từ đó đến nay đã
trốn không đến lĩnh hình phạt được hơn 1 ngày. so theo mức độ hình phạt
này, số 13 bị hủy bỏ tư cách làm cận vệ của gia tộc Mặc Kỳ. Đồng thời
nếu để tìm được thì sẽ giết không tha. Cả hai người đã đủ đau đầu về
chuyện xảy ra trước đó. Giờ nhìn đến đây, cơn tức không nhịn được xông
thẳng lên. Cả hai đồng thời tìm đến căn phòng dành cho Thập Tam.
“Đại ca, anh cũng đến đây?”
Mặc Kỳ Thương im lặng không trả lời, Mặc Kỳ Luân cũng không hỏi thêm. Vào
đến nơi, thấy dì Tam đang lục lọi mép giường rút ra một cuốn sổ. Vừa
thấy hai người vào, dì Tam liền giật mình rớt cuốn sổ xuống đất. Bà đã
thu dọn hết những đồ đạc liên quan, chuẩn bị đi hỏa thiêu, chỉ quên mất
cuốn nhật kí này.
“Ha…hai vị chủ tử…”
“Bà đang làm gì?” Mặc Kỳ Thương hỏi, độ ấm trong giọng nói giảm xuống thật thấp. Thập Tam không có ở đây.
“Tôi…tôi…”
“Thập Tam đâu?” Mặc Kỳ Luân phiền chán hỏi.
”Con bé…con bé bỏ trốn rồi.” Dì Tam chột dạ đáp lại, đây là lần đầu bà nói
dối với mấy vị chủ nhân. Đến chính bà còn cảm thấy mình rất lộ liễu.
“Vậy bà vào đây làm gì?”
“Thưa, tôi muốn lấy vài món đồ Thập Tam cầm của tôi.”
“Cuốn sổ đó sao” Mặc Kỳ Thương ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm dì Tam “Nói sự thật, hoặc là chết.”
Qua bao lâu, trước sự áp đảo triệt để bởi sự cường thế của anh em nhà Mặc
Kỳ. Dì Tam không nhịn được, quỳ gối xuống bụm mặt khóc:
“Con bé chết rồi.”
Cả hai người đều trầm mặc. Một thứ cảm xúc chưa trải qua bao giờ. Nuôi một vật nuôi chết còn cảm thấy thật mất mát, huống chi là một cận vệ luôn
thân cận bên mình, luôn luôn trung thành và tận tâm. Có gì đó trống
rỗng, mệt mỏi. Cận vệ đối với bọn hắn chỉ là những công cụ, nhưng Thập
Tam thì khác. Mỗi khi bọn hắn mệt mỏi với những ý tưởng điên rồ của
mình, bị xã hội thượng lưu này ép đến phát điên thì cô là người luôn
dùng ánh mắt mà nói cho bọn hắn “Nỗ lực bỏ ra, sẽ nhận được những gì
xứng đáng” và cảm thấy rằng không phải tất cả đều không tin tưởng mình.
“Đang ở đâu?”
…
Mặc Kỳ thương và Mặc Kỳ Luân đến một cánh đồng hoa oải hương tím, Thập Tam
nằm im lặng trong một cỗ quan tài, bên dưới kê những gỗ khô. Cả hai cùng tiến lại gần, Mặc Kỳ Luân nhận ra bên hông cô có đeo một túi nhỏ, hắn
liền đưa tay lấy ra. Bên trong là hai bức tượng nhỏ nhìn vào là biết đó
là hắn và đại ca. Hắn đưa một bức tượng cho đại ca. Quà tặng trước chết
sao, bọn hắn lại hi sinh vô ích một người rồi.
Bọn hắn cũng đã
nghe dì Tam kể lại trên quãng đường đi, Thập Tam đã dùng điều luật cấm
trong một cuốn sách cổ để nhằm cứu lấy mạng sống của Chung Ly Nhân.
Chính vì lẽ đó, điều tưởng như kỳ diệu đã xảy ra. Bọn hắn cũng đã từng
nghi ngờ về điều đó. Bọn hắn cũng đã bình ổn nghĩ lại, khả năng cao có
bẫy gì đó thiết đặt, mà chắc chắn Chung Ly Giai là kẻ bị lợi dụng cùng
Thập Tam vì nghe lời Chung Ly Nhân mà tuân theo. Mặc Kỳ Thương lại càng
nghĩ đến yêu cầu của Chung Ly Nhân về việc muốn ra lệnh cho Thập Tam.
Đối với Thập Tam, không còn có tức giận, nhưng cô phải chịu hình phạt là điều đương nhiên vì lợi ích gia tộc là hàng đầu. Nhưng không ngờ cô lại thế mạng thay.
Dì Tam cầm cây đuốc thấm dầu châm một ngọn lửa
rồi đốt vào những cành cây khô. Lửa mau chóng lan rộng ra cả quan tài.
Cánh đồng hoa oải hương tím, những ngọn phất phơ trong buổi chiều tà ảm
đạm. Nguyên một góc đồng hoa rực cháy, như một bụi hoa lửa.
Ánh
mắt nhìn những tàn lửa bắn lên cao, Mặc Kỳ Thương lại mơ hồ thấy một
bóng dáng mờ mờ ảo ảo. Là ai nhỉ? Hắn cũng không nhớ lắm. Đối với hắn,
chỉ có khoa học công nghệ và lợi ích gia tộc. Đối với Chung Ly Nhân, hắn chỉ muốn lợi dụng hòng thâm nhập vào gia tộc Chung Ly, hắn vốn dĩ muốn
chờ bản thân cánh cứng hơn, sẽ thâm nhập nuốt trọn nó. Và giờ đã đến
lúc, gia tộc lớn kia, mối quan hệ ngoài mặt cân bằng kia, chỉ cần đụng
một móng tay hắn đã làm chao đảo nó được. Vốn dĩ dể Thập Tam cùng hỗ
trợ, cô là người hắn có thể tin tưởng giao phó trọng trách. Mà cô lại
chết. Có lẽ, do hắn luôn muốn tạo cảm giác mình là nô lệ không nên mơ
tưởng quá nhiều, phải một lòng trung thành, để cô ấy đến mức, coi rẻ
mạng sống mình đến vậy. Mất đi một kẻ tôi chân thành, sao không đau
lòng?
Cầm trong tay cuốn nhật ký, cùng con búp bê khắc họa bản
thân. Hắn giữ lại cuốn nhật ký này, dù hắn chắc chắn sẽ không đọc, hắn
không muốn can thiệp vào những suy nghĩ đã qua của người khác, nhất là
người đã rời khỏi cuộc đời. Nhưng điều đó nhắc nhở hắn, cận vệ của mình, không phải để họ nghĩ rằng mạng bản thân thật rẻ. Nghĩ như vậy, cách
thu phục lòng quân của hắn đã sai hoàn toàn. Mặc Kỳ Thương nói trong
lòng, hắn mệt mỏi. Không biết vì sao nữa, nhưng hắn mệt mỏi.
Mặc
Kỳ Luân thì giữ lại cuốn sách cổ kia cùng con búp bê mang hình dáng của
mình. Hắn nhớ khi xưa, dưới ánh trăng mờ ảo, hắn đứng bên ban công uống
rượu, Thập Tam đứng bên cạnh. Hắn nhớ đoạn đối thoại khi đó.
“Thập tam, chủ tử của em thất tình.”
“Ngài muốn tự tử sao?”
“Gì, đàn ông động không về tay được mỹ nữ liền tự tử là một loại sỉ nhục.
Đàn ông vì muốn gái bố thí tình cảm mà dùng khổ nhục kế đe tự tử thì
thật mất mặt. Gia có nguyên tắc, không làm mấy điều hạ nhục bổn phận”
“Ngài thích cô ấy lằm à.”
“Hợp tiêu chuẩn vợ của ta.”
“Tiêu chuẩn?”
“Mắt long lanh, cằm nhọn, chân tay to một chút. Đặc biệt là giọng nói trong
trẻo đáng yêu. Tài giỏi năng khiếu. Đặc biệt là giống mẹ ta.”
“Không nội hàm chút nào…”
“Em nói gì cơ?”
“Không, ý em là, sao ngài không cướp cô ấy về?”
“Ta không thích cướp người, người trao trái tim cho người khác rồi gia
không cần. Hàng dùng rồi lại càng không cần. Gia không xuống gia thế.”
“Sao ngài không đề nghị chủ tử Mặc Kỳ Thương tạo ra mấy con robot theo lý
tưởng của ngài rồi cưới làm vợ. Công nghệ giọng nói ảo đã phát triển lắm rồi.”
“Ý tưởng hay, làm một đội bóng vào. Robot không sinh đẻ được, đỡ phải nhọc công.”
Thập Tam đi rồi. Cái người vẫn nghe hắn lải nhải đi rồi, chỉ có khi nói
chuyện với cô, Mặc Kỳ Luân mới cảm giác mình có thể không cần giữ mặt
mũi. Thập Tam im lặng nghe và thao thao bất tuyệt đưa những đề xuất điên khùng. Như việc cô đề nghị hắn tìm vai tâm thần phân liệt đa nhân cách
đóng trong bối cảnh thị trường liên miên những phim về hoàng tử lọ lem
đủ kiểu. Và vai hắn chọn, đã đưa về một lượng fan cuồng lớn, mang về các giải thưởng giá trị trong ngoài nước.
Đến nỗi nhiều năm sau khi
đã ở bên cô Mặc Kỳ Luân nói “Em luôn coi mình như không khí. Nhưng em
biết không, không có không khí, anh không sống được.”
Hắn vẫn
không biết, những tình cảm mới mẻ không khắc sâu bằng những phút cảm
nhận nơi ỷ lại khi lạc lõng. Đó có thể không phải là sự “yêu”, nhưng là
sự “cần”.
Thập Tam tỉnh giậy, phát hiện mình trong bệnh
viện. Trong người có một cỗ nôn nao khó tả. Cả người mệt không còn sức.
Nhưng điều đáng nói hơn, là cô có cảm giác. Chuyện này không đùa được,
một kẻ đã chết như cô thế nào lại có cảm giác?
Chỉ nhớ cảm giác
lạnh lẽo bên khóm trúc dưới nền trời đen mịt đó. Cô đã nghĩ rằng, có
phải khi ý thức này có lại được, nó sẽ là ở địa ngục không? Nhưng cô lại phát hiện mình ở một phòng vip trong bệnh viện, điều này chưa có bao
giờ.
Ngồi dậy, Thập Tam đưa tay xoa xoa thái dương. Đột nhiên
nhận ra cơ thể mình rất khác biệt, da mặt mịn màng hơn rất nhiều. Bàn
tay rất trắng chứ không thô ráp rạm đen như trước, bàn tay và cổ tay đều cực kỳ nhỏ.
Trong lúc cô đang ngẩn ngơ, thì nghe thấy một giọng nói chế giễu vang lên bên tai:
“Tiểu Thư Chung Ly Giai, tôi không ra tay cứu cô, cô lại uống thuốc ngủ tự tử? Nhưng tai họa sống lâu, mãi không chết được.”
Thập Tam nhìn người đàn ông xa lạ trươc mặt, thoáng ngẩn người. Hắn có mái
tóc màu khói và đôi mắt màu tím oải hương đặc trưng, cả người tỏa ra một loại sức quyến rũ. Vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tinh xảo. Tựa như một
con báo hoa yêu dã và tràn đầy nguy hiểm. Ánh mắt của hắn nói lên sự tàn khốc, điều này nhắc nhở cô, kẻ này không đắc tội được.
“Chỉ hơn 3 tháng nữa
là tròn một năm rồi, như cha mẹ cô đã nói, sau một năm nếu cô có chuyện
xấu bên ngoài hay không tôi cũng có thể li hôn cô. Nên đừng mơ tưởng
nhiều, li hôn là điều định sẵn rồi.”
Thấy cô không nói gì, chỉ im lặng ngẩn ngơ. Hắn lại nói tiếp:
“Thôi được rồi, nếu cam kết không nháo lớn chuyện li hôn sau này. Tôi sẽ
thương thảo với phía gia tộc Mặc Kỳ cùng với đồng ý nâng đỡ cho cô một
vai diễn ‘quy tắc ngầm’. Hãy nhớ, đây là cơ hội duy nhất. Đừng quá đà.”
Thập Tam không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi đên lúc hắn đi, đầu cô vẫn rối ren chưa về trạng thái bình thường.
Chung Ly Giai, li hôn… Chuyện này là sao đây? Cô là ai và đây là nơi nào?
Chẳng lẽ vẫn là nơi cô đang sống? Và cô lại sống trong thân xác Chung Ly Giai?
Cuốn sách đó có gì không đúng sao?