Nữ Phụ Là Không Bao Giờ Có Thể Đấu Lại Các Nam Chính!

Chương 20: Cựu hội trưởng quay về (1)




Ực ực

"Hư…ư…"

Vu Dịch nốc cốc nước đầy vào, rồi ngồi phịch lên giường thở hồng hộc, tay hắn đặt lên trước ngực. Khuôn mặt hắn tái nhợt vì đau đớn, trên trán nhễ nhại mồ hôi. Trong lồng ngực hắn, quả tim đang đập mãnh liệt, cũng với co bóp đau đớn, mạch máu toàn thân như sôi lên. Cảm giác mỗi lần tim tăng nhịp đập là một lần như gai nhọn châm vào, tê tái khiến hắn khó thở. Chứng đau tim quái quỷ này, uống thuốc tim vào chẳng có tác dụng.

Đánh đổi trái tim này để có thể có khả năng đưa người khác vào trong giấc mơ. Dị năng này có thể giúp hắn đưa bất kỳ ai vào giấc mơ chỉ cần biết mặt. Có điều, người bị đưa vào giấc mơ phải đang ngủ.

Khi Vu Dịch biết điều này, hắn nghĩ lập tức muốn đưa Hoa Vân Tích vào giấc mơ. Thế nhưng Lão Thất nói cho hắn, hắn ở mức ban đầu thì chưa thể đưa hoàn chỉnh cả bản thân lẫn kẻ khác vào trong giấc mơ được, cũng không thể đưa nhiều người vào. Tức là, nếu hắn đưa hắn và Hoa Vân Tích vào trong mơ, cả hắn lẫn cô đều không thể nhớ ra tên và bất cứ khuôn mặt ai, kể cả khuôn mặt nhau. Đầu óc cả hai sẽ gần như trống rỗng, chỉ tồn tại những mặc niệm của riêng mình, thậm chí không nhớ bản thân tên gì, gương mặt thế nào. Bởi vì hắn đưa vào đó, là hai linh hồn chưa hoàn chỉnh. Điều này đồng nghĩa với việc, dị năng ấy ban đầu gần như vô dụng, hắn phải tự tôi luyện thêm.

"Thế…nếu ra khỏi giấc mơ, tôi có nhớ được tôi đã mơ gì không?"

"Đương nhiên có."

"Còn cô ấy?"

"Cái này ta không chắc."

"Được rồi, chỉ cần tôi nhớ cô ấy là được rồi."

….

Đây là nơi đâu?

Nhìn lên khoảng không bao là trong vắt không một gợn mây trên đỉnh đầu, rồi lại nhìn rừng phong đỏ phía sau lưng. Cô gái ngây ngẩn cố gắng suy nghĩ về mình lúc này, tại sao cô ở đây, đầu óc cô lúc này trống rỗng. Cô bước lên phía trước, xuyên qua sương trắng xóa là là trên mặt đất, cảnh vật mở ra trước mắt. Cô đang đứng trước vực cao thăm thẳm, phía trước là mặt biển phẳng lặng không gợn sóng, dù vẫn có những cơn gió thoáng đến thoáng đi cuốn những lá phong đỏ đi đến nơi xa. Những con mòng biển bay vút lên cao rồi chao liệng xuống mặt nước lấp lóe những ánh mờ. Đằng trước có tuyết rơi nghiêng từng bông li ti, trong khi ánh dương đỏ rực phía cuối chân trời còn chưa chìm xuống đáy biển. Nơi kỳ quái nào thế này?

Cô bước lên phía trước, đến gần tới mệnh vách đá. Có một người đàn ông ngồi đó. Hắn có làm da màu mạch mạnh khỏe và mái tóc bạch kim. Khuôn mặt góc cạnh can xứng với thân hình vạm vỡ. Điều dó làm cô ảo giác mình thấy một vị thần Hy Lạp lạc xuống đây. Chẳng qua, đôi mắt hắn có chút mơ hồ, cứ vô thần nhìn ra đằng xa.

Cô lại gần hắn, cất tiếng hỏi:

"Đây là nơi nào?"

Hắn nhẹ đáp, như tiếng đàn cello vang lên trong không gian tĩnh mịch:

"Tôi không biết."

"Vậy tại sao anh và tôi lại ở đây nhỉ?"

"Tôi không rõ."

Hắn chỉ nhớ đột nhiên mở mắt ra thấy mình ở đây, chỉ có duy nhất suy nghĩ "Ở đây và chờ, cô ấy sẽ xuất hiện". Hắn muốn gặp người hắn yêu, nhớ nhung, nhưng không hiểu sao ngồi đây nghĩ về cô gái đó, chỉ còn là một khuôn mặt mơ hồ. Rốt cuộc cô ấy là ai, hắn cũng không thể nhớ. Nhất định phải ở đây chờ cô gái đó, hắn cũng không biết tại sao hắn nghĩ vậy nữa.

"Thế anh đang làm gì vậy."

"Suy nghĩ."

Suy nghĩ bên bờ vực sao? Hắn nghĩ chuyện tự tử à? Cô thấy có vẻ thú vị bèn ngồi xuống bên cạnh hắn, thắc mắc tiếp:

"Anh nghĩ gì?"

Hắn mỉm cười rất nhẹ nhàng, màu của ánh mắt hắn tựa màu ánh hoàng hôn kia, ru ngủ đáy lòng người.

"Tôi nghĩ, nếu đứng đây và gọi tên cô ấy, liệu cô ấy có xuất hiện và ôm lấy tôi không?"

"Cô ấy? Người anh yêu?" Cô tò mò.

"Nhưng tôi không thể nhớ nổi tên cô ấy. Vậy làm sao biết lúc nào cô ấy sẽ xuất hiện?"

"Cô ấy là một người như nào mà có thể khiến anh chờ đợi như vậy?"

"Tôi không nhớ nữa."

Cô gái bật cười trêu ghẹo:

"Bằng cách nào anh biết bản thân yêu cô gái đó vậy, trong khi anh còn chẳng nhớ cô ấy là ai."

Người đàn ông này lúc đó mới quay sang nhìn cô, trong đôi mắt hắn, mê võng xếp trùng trùng điệp điệp, tạo ảo giác có thể bắt nhốt bất cứ ai vào.

"Tôi…không hiểu sao tôi rất muốn nói cho cô nghe điều này… Tôi không nhớ cô ấy là ai, nhưng tim tôi vẫn đập mạnh mỗi khi nhớ về những gì liên quan đến cô ấy."

Hắn lại chầm chậm nói tiếp:

"Cô ấy rất bướng bỉnh, luôn luôn đi ngược lại những gì tôi mong muốn. Khi tôi ghét cô ấy thì cô ấy vẫn bám lấy tôi. Rồi đột nhiên có một ngày cô ấy thay đổi, không hề có ý gì với tôi nữa. Lúc đấy tôi cũng chẳng vì điều đó mà chú ý cô ấy nhiều hơn, tôi đã cảm thấy thoải mái hơn về điều đó ấy chứ. Nhưng sau đó lỗi tất cả là do cô ấy, từng cử chỉ của cô luôn khiến tôi phải dõi theo. Chúng tôi chính thức nối vào nhau chỉ bởi một sự cố. Thế rồi tôi lại bắt đầu chú ý đến cô ấy nhiều hơn. Thật phiền, đến khi tôi yêu cô ấy rồi, mong muốn tình yêu thuần túy từ cô ấy, cô ấy lại cho tôi thứ tình dục mà cô ấy có thể cho bất cứ người đàn ông nào. Cô ấy thà chỉ cần một người an ủi sự hư không của cô ấy chứ không cần một tình yêu. Cô ấy nói tôi chỉ là bị cảm giác tình dục chi phối, tự huyễn cảm xúc thật của bản thân. "

"Cũng có thể như thế thật thì sao? Làm sao biết phân biệt được tình yêu và tình dục? Tôi nghĩ phải có lí do gì đó cô ấy mới nghĩ thế."

"Ha, tình yêu không thể bị chi phối bởi tình dục, nhưng tình dục thì có. Tình yêu sinh ra dục vọng và cũng có thể khống chế dục vọng. Những lúc ở bên cô ấy, tôi có dục vọng, muốn ôm, muốn gắn bó mật thiết với cô ấy. Nhưng tôi vẫn hay chú ý đến cảm xúc của cô ấy, có những khi cô ấy mệt mỏi chán nản xuất hiện trước mặt tôi, rõ ràng tôi rất muốn nhưng lại chỉ nằm ôm cô ấy từ phía sau lưng. Tôi của khi ấy cảm thấy những hành động đó là hiển nhiên. Tôi luôn thể hiện cho cô ấy thấy cho dù cô ấy có tham lam thế nào, nhưng chỉ tôi xứng đáng là bến đỗ cuối cùng của cô ấy. Nhưng có lẽ cô ấy cố tình không hiểu điều đó. Cô ấy thật đáng ghét, tôi chỉ vừa mới nghĩ mình không thể tiếp tục mối quan hệ như vậy mãi được, thì cô ấy liền ngay lập tứ biến mất."

Cô gái nghe vậy, bĩu môi:

"Một cô gái như vậy anh không nên nhớ nhung mãi làm gì!"

Hắn lẳng lặng nhìn mặt trời chầm chậm buông xuống, mãi lâu sau mới nói:

"Có hứng thú với một người chỉ mất một giây, thích một người chỉ mất một vài phút, thậm chí để yêu thì cũng chỉ cần một ngày bên người đó. Nhưng để quên thì cần cả đời. Tôi từng nghe câu nói như vậy, nó đúng đấy, nếu đã không nhớ về cô ấy thì cả khi cô ấy ở bên tôi tôi cũng không nhớ đến. Nhưng tôi không làm được, tôi vẫn luôn nhớ về."

Một cơn gió mạnh ùa đến làm tung bay mái tóc cô gái, cô vuốt vuốt lại mái tóc. Người đàn ông kia bỗng dưng nói:

"Mùi hương."

"Hả?"

"Cô có mùi hương giống cô ấy."

Cô gái ngửi ngửi lại trên người minh.

"Phụ nữ thường có một mùi hương rất riêng mà bản thân không phát hiện ra được. Đã rất nhiều đêm tôi lẳng lặng ôm, hít hà hương thơm đó" Hắn quay sang nhìn cô, đôi mắt ánh lên tia hi vọng "Cô…có khi nào là cô ấy."

Có phải vậy không, nên hắn mới muốn nói với cô nhiều điều như vậy?

"Tôi…"

Cô gái ngây ngẩn không biết nói gì, đột nhiên đập mạnh, còn có cả cảm giác hồi hộp, rồi đau nhói.

"Tôi…"

"Hoa Vân Tích."

"Hoa Vân Tích."

"Hoa Vân Tích!!!"

Đột nhiên có giọng nói lanh lảnh vang lên trong đầu cô, trời đất bỗng dưng chao đảo xoay mòng mòng rồi chìm vào bóng tôi.

Hoa Vân Tích mở mắt ra, thấy Đăng Miên Miên bê một chiếc ghế dựa ngồi ngay ngắn trước mắt cô. Thấy cô tỉnh dậy, nàng ôm đầu cô lắc lắc.

"Cuối cùng cũng tỉnh rồi."

Quả lắc này Hoa Vân Tích có không muốn cũng tỉnh luôn rồi. Không ngờ cô lại ngủ quên trên bàn làm việc.

Lắc đầu vặn vẹo cổ, Hoa Vân Tich nheo mày chỉ ngón trỏ vào người trước mặt:

"Nói, bữa nay đi đâu?"

Đăng Miên Miên nhảy qua ghế sofa trong phòng nằm sải tay sải chân ra than ngắn thở dài:

"Ây da~ Chị đây đang rất đau khổ. Tưởng đứng thứ 101 từ dưới lên đã an toàn rồi. Ai dề trước lúc chốt danh sách, có một người trong top 100 bét bảng đó nghỉ học, chị đây đen đủi lọt top lưu đày lên trại tập trung vài tuần."

Hoa Vân Tích gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, thảo nào trông Miên Miên phờ phạc cả người, hóa ra đi du lịch ở nơi huấn luyện về. Cô gồi im lặng lắng nghe cô nàng kể nào là nơi đó cho ăn keo kiệt, bà quản lý kinh dị, bạn cùng phòng như búp bê ma, huấn luyện khắc khổ không kể ngày đêm. Cô nghe không nhịn được tặc lưỡi.

"Chậc, may mà mình không bị đi."

Bài kiểm tra ban đầu cho học sinh mới chuyển trường nhờ có đại thiên tài Doãn Từ Khiêm hướng dẫn cho mà thành tích của Hoa Vân Tích tiến bộ đã nhanh. Nay nghe Đăng Miên Miên nói vậy, cô âm thầm may mắn trong lòng.

Đăng Miên Miên nghe giọng điệu khoe khoang đó, nàng bật dậy hùng hổ giẫm một chân lên bàn làm việc của cô.

"Bà thì hay rồi, có thế lực ủng hộ sau lưng ~ Cơ mà tôi khổ vậy, về thấy bà cũng không sung sướng là bao, tự dưng cảm thấy được an ủi. Hahahaaha"

Nàng lôi đâu ra một gói khoai tây chiên ngồi nhai rộp rộp. Còn cố ý ăn ra tiếng.

"Goàm, goàm. Hội trưởng được bầu tuyệt đối, nghe cũng oai đấy. Nhưng chị đây vẫn phải nhắc cô trước. Cẩn thận Yuu Kobayashi, cô ta không ngồi yên mãi được đâu."

Hoa Vân Tích lúc này thì lại đang tâm hồn treo trên mây, cô nhớ đến giấc mơ ban nãy. Người đàn ông đó là ai? Hắn như một tuyệt tác nghệ thuật của tạo hóa vậy, đôi mắt si tình cuồng dại đó lại làm hắn đẹp hơn bao giờ hết, giống như muốn nhấn chìm cả thế giới trong biển khát vọng của hắn. Liệu người đó có thực sự tồn tại trên đời không hay chỉ do cô ảo tưởng ra? Nhưng sao cảm giác hồi hộp mãnh liệt đó vẫn còn nguyên vẹn ngay cả lúc này? Cô cũng từng nghe nói trường hợp hai kẻ xa lạ gặp nhau trong mơ, cảm giác thật như vậy có lẽ hắn tồn tại. Cô nhớ như in ánh mắt nùng tình của hắn khi nói về người hắn yêu.

Cô gái mà hắn nhắc đến là người thế nào? Có bộ dạng ra sao? Cô thực sự rất tò mò.

"Đang nghĩ về soái ca nào mà mặt đần vậy?" Đăng Miên Miên không biết từ lúc nào đã bay đến trước mặt, chống cằm thăm dò nhìn Hoa Vân Tích "Nhớ ai, nói chị đây nghe, Doãn Từ Khiêm tiểu thịt tươi hay Kaneyama Hiroki cải lão hoàn đồng đại thúc thúc?"

Cô ấn đầu Miên Miên, cười xuề xòa:

"Nhớ bố bà ấy!"

"Hơ, đó là của mẹ tôi rồi, cấm ảo tưởng!"

Trong lúc hai người đang nô đùa, thì bí thư từ bên ngoài cầm một chiếc thiệp và một tập tài liệu đưa cho cô.

"Đây là lời nhắn từ cựu hội trưởng, hội phó Kaneyama giao lại nó cho cô."

Hoa Vân Tích mở ra xem, trong thiệp viết ngắn gọn:

<Mọi sự liên quan đến ngày kỷ niệm trường toàn bộ giao cho hội trưởng Hoa Vân Tích, ngoài ra, hãy chuẩn bị đầy đủ theo tài liệu này. Sau khi kết thúc ngày kỷ niệm, tôi muốn trực tiếp thi đấu đối kháng với tân hội trưởng. Thời gian diễn ra trong 6 tháng>

Sau đó, cô xem qua tài liệu, thế giới như đảo lộn lên. Tài liệu ghi rõ: hai vị hội trưởng sẽ cùng nhau thi đấu các môn học trong chương trình, sau đó hai bên chọn tự chọn ba loại thi đấu khác thuộc sở trường của mình. Vị cựu hội trưởng này nói sở trường của hắn là bắn cung, bắn súng và đua ngựa. Rồi đến vòng cuối cùng có 4 phần thi, chia làm 2 do 2 hội phó đề ra, một phần dành cho cả hai hội trưởng, một phần dành riêng cho tân hội trưởng. Phần 1 Kobayashi Yuu đề bạt đàn violin do chính nàng ta hướng dẫn và phần 2 thiết kế trang phục học sinh do chính nhà thiết kế Viêm Khải Trực chỉ dẫn và đánh giá đánh giá. Còn Kaneyama Hiroki đề bạt phần 1 là diễn kịch do Viêm Khải Lân biên kịch chuyển thể từ cổ tích và phần 2 là bắt chước theo phong thái của 5 người danh tiếng ở trường này (một là cựu hội trưởng Liêm Vũ Phong, hai là hắn - Kaneyama Hiroki, ba là Kobayashi Yuu, bốn do cô tự chọn), cô phải ở bên cạnh theo dõi và sau bắt chước từng cử chỉ bộ dạng thường ngày trước công chúng toàn trường, cái này hắn ghi là để học hỏi luyện tác phong.

Hoa Vân Tích gục hẳn đầu lên bàn. Thế lực phản diện có ở khắp nơi, hình như cô đã vào hang ổ rồi, toàn những người muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy? Sao mà sống? Ông trời ơi ~ Cô muốn về nhà ~

Cô đóng tài liệu lại chạy thẳng đến phòng làm việc của Kaneyama Hiroki, ném cái tài tập tài liệu lên trên bàn, trước khuôn mặt tươi cười như thể đoán được trước của hắn. Mặc kệ Kobayashi Yuu đang ngồi trước mặt hắn thảo luận gì đó, cô lớn giọng hỏi:

"Hội phó Kaneyama, chuyện này là thế nào?"

"Thì là khảo sát đánh giá năng lực của hội trưởng, dù sao cô cũng là hội trưởng đầu tiên từ lớp thấp lên mà lại được số phiếu tuyệt đối mà."

"Nhưng tôi đang nói cái phần thi cuối của anh đó."

"Hả? Ờ.." Hắn cười khẽ.

"Anh…làm ơn thay cái khác được không?"

Nghe giọng điệu van nài của Hoa Vâ Tích, Kobayshi Yuu mở miệng châm chọc:

"Đâu thể người bộ dạng đầu đường xó chợ đi lên chức hội trưởng được. Cô không muốn cũng phải tham gia, hãy ráng mà học hỏi từ tôi."

Nàng đã ngứa mắt Hoa Vân Tích từ lâu lắm rồi, cô nhận được sự chú ý của Kaneyama Hiroki, lần này nàng cũng không vui lắm khi trong danh sách 5 người nổi danh cô ta cần học theo có Kaneyama Hiroki, nhưng dù sao cũng có nàng trong đó. Nhân cơ hội này nàng muốn thể hiện cho cô ta thấy sự khác biệt đẳng cấp giữa cả hai, để cô ta bớt ảo tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.