Nữ Phụ Là Không Bao Giờ Có Thể Đấu Lại Các Nam Chính!

Chương 16: Những cái giá đắt




Cao Lực Ngự tìm Hoa Vân Tích đến phát điên rồi, hắn cứ bỏ bê việc ở tập đoàn mấy ngày liền để tìm, nhưng rốt cuộc không tìm thấy dấu vết của cô ở bất cứ nơi nào. Thời điểm mà hắn trở về, cửa vẫn khóa, cổng sắt cũng vẫn khóa. Thậm chí camera ngoài cửa hắn đặt không có thấy bóng dáng ai tiến lại, căn phòng đó không thể có ai từ ngoài vào trong mang cô đi được, vậy mà cô vẫn biến mất không một vết tích. Hắn tìm, không hẳn là tìm cô, chỉ là tìm ra một chút hy vọng về nơi nào có dấu vết cô để lại, dù trong thâm tâm vẫn biết tất cả chỉ là vô vọng. Hắn không ngủ được, cứ uống nhiều rượu hút nhiều thuốc lá, muốn tự ma túy mình mà mãi không chìm vào mộng được, kết quả lại lên bệnh viện vì dạ dày xuất huyết.

Vu Dịch nhốt mình ở nhà, tẻ nhạt qua ngày như một kẻ lạc mất phương hướng. Chỉ có hắn biết, từng giây từng phút trôi qua bên đời hắn chỉ để chờ Hoa Vân Tích đến tìm hắn, nói muốn hắn giúp nàng thư giải dục vọng cũng được, nói cần hắn như một kẻ tạm bợ cũng được. Nhưng hắn thì vẫn ở đấy thôi, không để lúc nào rời khỏi khiến cô tìm đến không thấy, chẳng quá cô không muốn đến mà thôi. Hắn nghĩ vậy. Cho đến khi hắn nghĩ rằng có lẽ nên buông sự tự ái của bản thân xuống để đi tìm cô thì Cao Lực Ngự thân mặc đồ bệnh nhân, cả người hốc hác mệt mỏi đến cửa tìm hắn.

"Có phải cậu giấu Tích ở đâu không?" Ngoài Vu Dịch ra, không ai có thể che chắn được sự tìm kiếm của hắn. Hắn điên rồi mới nghĩ thế, nhưng nếu là thế thì có lẽ tốt hơn, phải không?

"Cậu nói sao?" Vu Dịch khó hiểu.

"Hoa Vân Tích đột nhiên biến mất khỏi lồng giam, trong khi nó vẫn khóa, nơi chứa lồng giam cũng khóa. Không phải cậu thì ai có thể đưa cô ấy đi??" Hai mắt Cao Lực Ngự đỏ sậm lại, hắn điên cuồng xông lên túm lấy cổ áo Vu Dịch, gắt gỏng thật lớn tiếng.

"Cậu...cậu nhốt cô ấy?" Vu Dịch sững sờ, đây là điều hắn không ngờ đến, nhưng nghĩ đến bản tính của kẻ này, điều này xảy ra là có cơ sở.

Cao Lực Ngự cũng biết bản thân hơi xúc động quá đáng, hắn sụp cả người xuống, hai tay ôm mái đầu lầm bầm nói về chuyện xảy ra thời gian qua. Vu Dịch nghe xong, hắn tức giận nhấc cổ áo Cao Lực Ngự lên đấm một cú thật mạnh vào mặt. Rồi liên tục giáng tiếp những có đấm khác như phát tiết hết bao nhiêu những đau đớn, ức chế, và cả bất an cứ quấy nhiễu giấc ngủ của hắn thời gian qua. Cao Lực Ngự mặc cho hắn đánh, không rên lấy một câu, cũng không phản khác.

"Thằng khốn! Không ngờ mày lại làm trò chó chết đó! Tao bấy lâu nay luôn coi mày là bạn, mà mày dám nhốt cô ấy lại! Mày biết tao yêu cô ấy phải không? Mày cũng biết tao yêu cô ấy mà, cũng biết cô ấy là con người thế nào kia mà!!! Mày lại vì thỏa mãn cái ích kỷ ghê tởm của bản thân…."

Đánh chán, Vu Dịch đẩy mạnh Cao Lực Ngự ra, hắn tựa lưng vào tưởng, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

"Cậu không tìm ra cô ấy sao?" Vu Dịch hỏi, chính hắn cũng thừa biết, không tìm được Hoa Vân Tích, Cao Lực Ngự mới đến đây tìm hắn.

Cao Lực Ngự ngả người trên cửa, không nói năng gì, chỉ đưa tay vuốt vết máu bên miệng, thở phì phò nhè nhẹ. Vu Dịch rút điện thoại trong túi ra, bấm bấm rồi đưa lên tai. Sau bao lâu, giọng nói nhàn nhạt còn khàn khàn vì rượu củ Vân Thiên vang lên qua ống nghe:

"Chuyện gì?"

"Cao Lực Ngự đến chỗ tôi, hắn nói…"

Chưa kịp để Vu Dịch nói hết, Vân Thiên đã mỉa mai ngắt lời:

"Hừ, đến tìm ông để khoe khoang tình chàng ý thiếp sao? Nếu thế nói cho hắn, tôi sớm không quan tâm người phụ nữ kia thế nào rồi!"

Vân Thiên đang ngồi uống rượu trong một quán bar ồn ã, ngồi bên cạnh hắn là Lâm Hạo Lặng đang không ngừng nốc rượu không hề để tâm xung quanh, thậm chí có mỹ nữ nóng bỏng đến sờ soạng người cũng không có động tĩnh gì. Vân Thiên ban đầu nghĩ rằng Hoa Vân Tích gặp chuyện gì bất chắc nên đã lùng sục không ngừng, thực ra hắn chỉ hy vọng vậy, thay vì nghĩ cô bỏ hắn đi. Nhưng cuối cùng không còn cách nào khác nhắn cho cô đe dọa nếu cô không trở lại, số ảnh nóng kia hắn sẽ tung lên mạng và cả báo chí. Thế nhưng không ngờ hắn nhận được tin nhắn với nội dung:

<Tích đang ngủ, lúc nãy tôi làm cô ấy mệt quá. Thời gian qua cô ấy rất đều ở bên tôi không rời một bước, số ảnh đó cậu muốn đăng thì cứ đăng. Dù sao cũng có tôi bên cạnh Tích, cô ấy sẽ không có thời gian để ý những thị phi bên ngoài.

Cao Lực Ngự>

Một câu không nói dối nửa lời, nhưng lại có 2 ý, Vân Thiên hiểu theo ý nào thì Cao Lực Ngự thừa biết. Và đương nhiên hắn hiểu theo đúngý Cao Lực Ngự mong muốn. Hắn nghĩ rằng, Hoa Vân Tích muốn ở bên Cao Lực Ngự, quyết liệt không màng đến thanh danh của bản thân. Cho dù ép cô, nhưng hắn vẫn cho cô thấy bản thân chân trọng cô thế nào. Hắn nghĩ, hắn chưa nói cho cô biết thế lực phía sau lưng mình, nên phải chăng cô cho rằng Cao Lực Ngự có quyền lực và tiền bạc hơn một minh tinh không ai biết xuất thân từ đâu như hắn nên theo Cao Lực Ngự? Hắn muốn buông tay, kể cả hắn mặt dày níu giữ cô khi biết cô còn lên giường với Vu Dịch, nhưng hắn là một người đàn ông, cũng không thể lụy tình đến mức vứt bỏ tự tôn đến bắt về một người phụ nữ như vậy. Có lẽ yêu khiến hắn trở nên ngu ngốc, quên mất việc trước kia Hoa Vân Tích hám hư vinh thế nào, vậy mà không hiểu vì sao sau đó lại đem lòng yêu cô. Yêu là yêu, cho dù người đó tốt hay xấu nhưng một khi yêu rồi thì hắn cũng không để tâm đến nữa. Thật tức cười, hắn không biết Cao Lực Ngự đã cho cô cái gì để cô như con thiêu thân lao vào lửa vậy.

Tuy quyết định buông tay, nhưng hắn đã không thể trở lại guồng sống như vốn có nữa.

Và cũng vì việc này, Lâm Hạo Lăng, người vốn là tình địch của Vân Thiên lại trở thành bạn rượu. Hắn cũng biết Lâm Hạo Lăng đã âm thầm theo dõi hắn và Hoa Vân Tích từ lâu, nhưng hắn mặc kệ, thậm chí tỏ ra yêu chiều Hoa Vân Tích hơn để Lâm Hạo Lăng thấy cô vui vẻ thế nào khi bên cạnh hắn. Nhưng đến giờ thì khoe không nổi nữa. Hắn thất tình, Lâm Hạo Lăng cũng thất tình. Cả hai thành bạn rượu vì hai điểm chung, bị phụ nữ bỏ rơi và phụ nữ bỏ rơi bọn hắn cùng là một người. Hắn thở dài, còn Vu Dịch nữa, cũng đã nhốt mình rất lâu rồi. Hoa Vân Tích lúc này chắc hẳn đang vui vẻ lắm, vì đùa bỡn ba người đàn ông trong lòng bàn tay. Nếu như bọn hắn không để cô ở vị trí quá quan trọng, thì có lẽ cũng không máu chảy đầm đìa thế này.

Qua một hồi trầm mặc, Vu Dịch mới cất tiếng nói đánh gãy dòng suy nghĩ của Vân Thiên:

"Không phải. Hoa Vân Tích mất tích rồi. Không tìm thấy dấu vết nào."

"Ông nói gì?"

Choang.

Tiếng cốc nên mạnh trên nền đất.

...

Bốn người đàn ông tập hợp lại trong nhà Vu Dịch, ai cũng trầm mặc không nói gì. Vân Thiên căm hận nhìn Cao Lực Ngự, bao nhiêu cảm xúc của hắn thời gian qua, tất cả hóa ra do tên này mang lại. Giờ thì tốt rồi, cô mất tích, thế lực của cả bốn bọn hắn hợp lại cũng không tìm thấy được. Thực sự giống như bốc hơi, thực sự giống như sự tồn tại của cô chỉ là một hồi ảo mộng của bọn hắn.

"Nếu không phải tại Cao Lực Ngự anh, Tích cũng sẽ không bỏ đi."

Cao Lực Ngự hít một hơi thuốc lá, rồi phả ra, đáp lại:

"Nên nhớ, nếu vì mình tôi thì cô ấy sẽ đi tìm người khác trong số các anh. Nhưng tất cả chúng ta đều là lí do khiến cô ấy khủng hoảng tinh thần, khiến cô ấy muốn bỏ đi vĩnh viễn."

Câu này Vân Thiên không thể cãi.

Lâm Hạo Lăng là người ít nói nhất kể từ khi cả bốn người cùng tụ lại một chỗ, hắn chỉ ngồi một góc uống rượu mà không hé mồm vào bất cứ cuộc tranh cãi nào. Hắn không chỉ là người thân của Hoa Vân Tích, mà còn chưa từng cưỡng ép cô, vậy mà cô còn không đến tìm hắn lấy một lần, thật mỉa mai. Có lẽ, lời nói ngày ấy của hắn làm cô tổn thương. Hắn chưa từng cho cô cảm giác an toàn. Ngẫm nghĩ, hắn rốt cuộc cũng mở miệng chất vấn:

"Tìm Tích, cứ giả sử như tìm được đi, các người tình thế nào? Tiếp tục giật qua giật lại cô ấy, khiến cô ấy hỏng mất, lại bỏ chạy đi thật xa?"

Câu nói này đâm thẳng vào lòng mỗi người, đây cũng là điều không ai dám nghĩ đến.

Cao Lực Ngự chán nản, rót rượu vào ly, tu ực một hơi rồi chắc nịch nói:

"Sống phải thấy người chết phải thấy xác. Tôi nhất định phải tìm cô ấy về. Sau đó thế nào… lúc ấy cùng quyết định sau...dựa trên suy nghĩ mong muốn của cô ấy. Các người muốn sao tùy, nhưng cho dù Tích quyết định thế nào, tôi vẫn sẽ im lặng ở bên bảo hộ cô ấy, tuyệt đối không để cho cô ấy tổn thương."

Im lặng bảo hộ cô ấy.

"Rốt cuộc thì cũng nói một câu giống người." Vân Thiên cười khẩy một tiếng, cướp chai rượu trước mặt Cao Lực Ngự lấy ly rót rượu uống.

"Nếu vậy..." Lâm Hạo Lăng đột nhiên nói "Tôi nghĩ rằng, chúng ta nên thử tìm một người. Lão Thất."

"Lão Thất?" Ba người đàn ông đồng thanh.

"Việc Hoa Vân Tích này mất tích rất kỳ lạ. Tôi không tin vào những hiện tượng kỳ lạ lắm. Nhưng có lẽ đến nước này chúng ta nên thử tin vào nó. Lão Thất là người quen của sư phụ tôi - người dạy tôi y thuật quen được khi lang bạt tứ phương. Hắn biết rất nhiều về những sự kỳ lạ trên đời này, những luôn có cái giá đắt cho người muốn tìm hắn nhờ giúp. Sở dĩ được gọi là Lão Thất, vì cái giá đó phải trả trong bảy năm."

"Chắc chắn chứ?" Vu Dịch hỏi.

"Ông ta cũng rất nổi tiếng, nhưng trước kia tôi cũng không để tâm. Tuy nhiên, có thế kết huynh đệ cùng sư phụ tôi, chắc hẳn không phải người tầm thường."

Bốn người cùng tìm đến người gọi là Lão Thất, lão ta luốn cố định ở một nhà lợp rơm ven hồ, chỉ mặc quần áo đơn giản. Lúc họ đến, lão đang câu cá ven hồ, bên cạnh còn có một con mèo đuôi to lắc mông lởn vởn đi lại phía sau lão. Thấy bọn hắn đến tìm, lão cũng không lấy làm ngạc nhiên.

"Vừa mới linh cảm có người sắp đến tìm ta, không ngờ chớp mắt đã thấy các cậu đến. Lâm Hạo Lăng, lâu rồi không gặp, vẻ mặt vẫn khó ưa như vậy."

"Chào sư bá, lâu rồi không gặp. Sư phụ tôi gần đây có đến tìm ngài chứ?"

"Haha, ông ta chắc giờ đang ngồi sờ chân mấy em xinh tươi ở nơi nào đó rồi."

Tính cuồng ngực nhỏ và đùi nhỏ của sư phụ mình khiến Lâm Hạo Lăng không đỡ được.

"Thôi được rồi, có gì nói đi, không cần giới thiệu bản thân."

Lâm Hạo Lăng kể lại mọi chuyện với Lão Thất. Lão nghe xong trầm ngâm một lát, rồi nói:

"Mất tích kỳ lạ như vậy, thì chỉ có thể có hai trường hợp. Có kẻ nào quyền lực lớn hơn các cậu âm thầm đưa cô gái kia đi mà không để cậu biết, không cho các cậu tìm thấy được." Lão nhìn qua 4 người đàn ông, ngay lập tức kết luận "Chắc điều này là không thế. Vậy chỉ có trường hợp thứ hai..."

"Trường hợp thứ hai là gì?"

"Cô gái đó đã bị đưa đến thành trên không."

Thành trên không từ miệng lão chính là một lục địa lớn trên không trung, nó tồn tại ở một chiều không gian khác. Từ rất lâu rồi, do chính con người ở nước M đã tình cờ tìm ra lỗ hổng không gian vào thời điểm mặt trời, mặt trăng và trái đất đều đứng trên một đường thẳng. Ở đó có những bí tịch có thể luyện những phép biến hóa, có nhiều vùng đất linh thiêng, vốn có số ít con người sống ở đấy nhưng họ chỉ dẻo dai hơn người thường chứ không hề biết phép thuật. Bằng vào sự thông thái của mình, những người nước M kia đã nhanh chóng làm bá chủ của lục địa đó, xây dựng cho mình một đế chế riêng. Sau đó, họ đã tìm ra cách liên kết không gian để có thể thường xuyên qua lại với thế giới này, thậm chí có thể đưa người ở thế giới này qua dấu ấn. Dấu ấn đó bao gồm máu mủ thân thích, hôn nhân và nhận đệ tử. Nơi đó dùng đồng tiền của nước M và ảnh hưởng của lối sống, văn hóa và xã hội y như ở đây.

"Vậy làm sao chúng tôi có thể tới đó?" Vân Thiên sốt sắng hỏi.

"Hôn nhân thì chắc các cậu không muốn, thân thích thì hơi khó khăn, mà nhận đệ tử thì còn tùy vào cơ duyên xảo hợp. Nhưng không phải không có cách. Những người có dị năng có thể tự mình mở không gian chứa bí tịch luyện phép thuật, luyện đến mức độ nhất định mới tự mình mở thông đạo đến thành trên không. Những người từ khi sinh ra đã vốn có dị năng thì không nói, nhưng các cậu hoàn toàn bình thường. Vậy thì các cậu phải đánh đổi một cái giá để mang lại dị năng cho mình, dị năng này chỉ có trong 7 năm. Hết 7 năm cậu không thể luyện phép đủ để đi đến thành trên không, thứ mà cậu đánh đổi sẽ biến mất hoàn toàn. Những cậu khác ta cần thời gian tìm hiểu, nhưng cậu..." Lão Thất nhìn qua Vân Thiên "…cậu là kẻ hai nhân cách, ta chắc vậy, cậu có hai linh hồn thiện ác đối ngược. Số người như vậy rất ít, có thể đổi lấy dị năng điều khiển người khác. Nhưng cái giá phải trả là mắt bên phải của cậu, đôi mắt của linh hồn thiện. Nếu như dùng nó để đánh đổi, trong vòng 7 năm trời, mắt đó sẽ không thể nhìn thấy nhưng nó có thể điều khiển người khác khi họ nhìn vào con mắt đó."

"Vậy tôi…"

"Chàng trai trẻ, khoan hẵng quyết định, ta phải nói trước. Nếu như qua 7 năm mà cậu không thể đến được thành trên không. Đôi mắt đó của cậu sẽ mất hoàn toàn. Nhưng trong vòng 7 năm, mỗi khi mặt trời lặn, sẽ có ba tiếng đồng hồ con mắt đó khiến cậu đau đớn tới mức muốn móc nó ra. Tất nhiên, móc nó ra thì mọi thứ công cốc. Bên cạnh đó, cậu trước mặt tôi bây giờ là linh hồn thiện, nên tôi nói luôn. Cậu sẽ bị linh hồn ác của mình đè ép tâm trí gần như quanh năm. Con người ấy, 7 năm, cho dù sau này linh hồn thiện có quay trở lại cũng sẽ bị đồng hóa bởi linh hồn ác đã chịu đau đớn thôi. Trừ khi cậu tự tin rằng linh hồn thiện của mình vẫn mãi lương thiện như vậy dù cho chịu bao suy nghĩ tiêu cực trong thời gian dài. Cậu còn muốn đánh đổi?"

Vân Thiên trầm mặc cúi xuống, rồi nhanh chóng ngẩng mặt lên:

"Con mắt của một linh hồn luôn vui vẻ như vậy ấy, nó không để nhìn cô ấy mỗi ngày, vậy nó chẳng nên tồn tại làm gì. Tôi muốn đánh đổi, cho mình một cơ hội được gặp cô ấy. Tôi có thể không tin vào năng lực của mình, nhưng tôi tin vào sự kiên trì của mình. Tôi nhất định sẽ đến được đó."

"Tốt thôi, tôi sẽ sớm báo lại, các cậu cứ chuẩn bị tinh thần. Còn nữa. Muốn lên đó, thân không mang trọng tội trốn tù, không mang bệnh tật lây nhiễm, không mang nợ nần chồng chất. Hãy ráng mà sống tốt đừng để bản thân trở nên tiêu cực."

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Hoa Vân Tích sau khi được đưa đến thành trên không, cô đã vô cùng ngạc nhiên khi bị Bình Bình - cái tên ông già quái gở kia tự xưng với cô - ông ta dẫn cô đi khắp nơi giới thiệu về thế giới này cho cô. Cô cứ nghĩ rằng phải là một nơi tiên khí lắm, kiểu như có thần tiên dùng cân đẩu vân bay qua bay lại trên trời, hay là một không gian đầy khói trắng mơ màng. Không ngờ là một thế giới hiện đại tân tiến, ngoại trừ việc trung tâm của nó có những lâu đài khổng lồ tọa lạc.

"Sư phụ, sao lâu thế chưa đến."

"Haha, ta quên, nhà ta ở phía Bắc, mải vui quên sầu bay sang phía Nam luôn rồi. Chúng ta quay lại."

Hoa Vân Tích đen mặt.

"Mà này sư phụ, ngài sẽ dạy ta cái gì?" Cô tò mò.

"Con phải tự học, cái này ta không biết, không dạy được."

Cô tròn mắt rớt cằm ngạc nhiên:

"Má, thế trách nhiệm của sư phụ là gì?" Sư phụ không dạy được đệ tử thì còn đi nhận đệ tử làm cái khỉ gì?!

Bình Bình vỗ vào vai cô một phát, lớn tiếng nói:

"Tất nhiên là hưởng vinh quang từ đệ tử rồi! Trước giờ ta vẫn bị mọi người khinh thường vì không đào tạo được đệ tử nào ra hồn. Nay ta còn tìm được đệ tử như con, phép điều khiển vạn vật trong thiên nhiên rất ít người có thể học lên cao, phép này thậm chí còn điều khiển ngay cả cấu tạo bên trong nó. Ta không ngờ có một ngày ta có thể tìm một đệ tử đủ căn cơ để học được lên cao. Từ giờ ta sẽ không bị khinh thường nữa. Hớ hớ hớ hớ!! Thằng cháu ta cũng không dùng ánh mắt khinh bỉ với ta nữa. Hớ hớ hớ hớ!!!"

Nhìn bộ dạng kiêu ngạo vui sướng của ông ta, Hoa Vân Tích vuốt khuôn mặt già nua của mình tự hỏi bản thân đã đâm đầu vào cái hố đen vũ trụ nào rồi??

Linh thú của ông ta cũng không nhịn được ọe một tiếng, chui vào trong lòng cô gồi ăn quả.

Cả hai người lộn một quãng đường dài về đến biệt thự của Bình Bình, hoàng hôn đã ngã bóng. Biệt thự của ông trang hoàng đồ sộ, theo phong cách phương Tây cổ kính, cây cỏ được tỉa tót đẹp đẽ dọc trên con đường từ cổng chính vào mà cả hai đi. Xung quanh có nhiều hầu nữ đi qua lại, có vài người hầu còn hôn gió chào mừng Bình Bình trở lại. Hai người vào trong nhà thấy chàng trai trẻ đang ngồi trên bàn lớn ăn bít tết. Thấy họ, hắn ngẩng đầu lên, nhưng tư thế vẫn quy củ cầm dao nĩa. Hắn có mái tóc tím tự nhiên, đôi mắt cũng mang màu như vậy, trong suốt giống như ngọc, hắn mặc chiếc áo sơ mi trắng. Trên mặt không có biểu hiện gì nhiều, nếu không phải vẫn đang ăn thì cô còn nghĩ ắn là tượng. Có điều, khi hai người lại gần thì hắn dừng lại, chống tay lên bàn, cằm tì nhẹ lên mu bàn tay, nói một câu làm cả hai suýt trượt chân:

"Lão già, bồ nhí hả?"

"Thằng mặt liệt, ông mày mới về mà mày đã phỉ báng ông thế hả??" Đây là Doãn Từ Khiêm, cháu đích tôn thối khắm của Doãn Bình ông đây chứ ai! Bình thường ông có ghẹo gái một chút, đã bao giờ chơi bời gì thật đâu từ khi bà nó mất? Thế mà chỉ mong cháu trai sớm có bạn gái, lần nào thấy cô nào trẻ trẻ mang màu sắc mới đều dẫn về đây diện kiến. Mà hắn dẫn về hôm trước, hôm sau đã quên ngay mặt với tên người ta!

Bình Bình lập tức biến ra trên tay một trái bóng bầu dục dùng hết sức lực ném về phía người Doãn Từ Khiêm, hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh, vẻ mặt vẫn ngàn năm không đổi sắc thái. Vẫn như vậy, đôi mắt khép hờ, bản mặt câng câng muốn tát.

Bùm. Beng.

Quả bóng bầu dục bay với tốc độ ánh sáng đâm thủng qua tường còn nghe thấy loảng choảng loảng choảng phía sau. Có vẻ như nó đã xuyên qua mấy căn phòng phía sau. Hoa Vân Tích áp tay vào má, tưởng tượng nó vào đầu mình mà hai má muốn hóp lại. Hai ông cháu này thật không phải người thường, mà không, thế giới này có ai là người thường đâu? Trời ơi, một người bình thường như cô sau này phải làm sao??

Doãn Từ Khiêm nghe hắn nói thì thất vọng tràn trề. Có lẽ trên đời này có mình cháu như hắn mong ông nội mình có bồ nhí.

Hắn đưa ngón tay trái lên di di trên lòng bàn tay phải, miệng lẩm bẩm gì đó, lập tức có tiếng rộp rộp phía sau bức tường. Hắn đưa tay ra sau gáy, một quả bóng bầu dục bay thẳng vào lòng bàn tay hắn từ phía sau, vết thủng trên tường lại trở lại vẹn nguyên, như thể trước đó chẳng có gì xảy ra. Hoa Vân Tích tròn mắt không nhịn được thốt lên:

"Alice in The Wonderland…" Cô cảm thấy mọi thứ đều thật xa lạ.

Doãn Từ Khiêm ném bóng xuống, thản nhiên ngồi ăn nốt một miếng cuối rồi uống hớp rượu lau miệng đi. Xong, hắn ngẩng lên nhìn Hoa Vân Tích:

"Báo danh. Tên, tuổi, giới tính, xuất thân, trình độ... Mà thôi khỏi nói, tôi cũng không nhớ được."

Nói đoạn, hắn xoay người vừa bước đi vỗ tay ra lệnh:

"Làm thêm một phần ăn nữa."

"Ấy khoan khoan..." Doãn Bình gọi lại.

Doãn Từ Khiêm ngừng bước chờ ông ta nói.

"Mày ông chờ ông mày nói gì mà đã đi rồi sao?"

"Ông mới tìm về cồ hầu mới chứ gì?"

"Sao mày biết?" Ai đó giả ngu.

"Cháu không biết ai biết?"

Không biết mới lạ! Hai năm trở về đây, một năm 365 ngày thì có ít nhất 360 ngày mỗi ngày ông đều dẫn về cho hắn một hai cô hầu. Thực tế là dẫn về cho hắn một hai cô hầu, thực tế là muốn cho hắn một hai cô người yêu. Nhưng hắn ăn không tiêu, cũng không muốn ăn. Doãn Từ Khiêm hắn đã có đối tượng hắn yêu thương sâu đậm bằng cả trái tim, đó chính là công nghệ sinh học. Hắn chỉ yêu phòng nghiên cứu mà thôi!

Doãn Từ Khiêm không nói gì đi về phòng nghiên cứu.

Doãn Bình ngại ngùng gãi đầu cười cười bảo Hoa Vân Tích ngồi xuống.

"Nó là Doãn Từ Khiêm, cháu nội ta. Thằng cháu ta tính nó lập dị, thỉnh thoảng hay chui vào phòng nghiên cứu tự kỷ..." Nói đến đây Doãn Bình ánh mắt thấy rõ niềm tự hào "Nps nghiên cứu công nghệ sinh học, cũng nhờ thế mới có gia tài đồ sộ như giờ. Ta chẳng qua muốn hắn có cô bạn gái ở bên chăm sóc lúc mệt mỏi cho nó đỡ tẻ nhạt như vậy, mà nào giờ nó cứ một bộ cấm ai lại gần như vậy, chơi với một đám đực rựa hôi hám làm ta nghi ngờ xu hướng giới tính của nó. Ta dẫn một đám về, nó cũng chiều ý ta để hết ở lại đây, mà không đụng đến cô nào. Ây!~ Ta thật khổ tâm ~"

Hoa Vân Tích nhếch môi khinh bỉ:

"Con là nạn nhân thứ bao nhiêu rồi?" Ra lão sư phụ già này muốn đưa cô vào hậu cung của cháu ông ta sao?

"Hớ hớ..."Doãn Bình vô tội cười lơ đãng "Nhưng mà con có chút khác biệt bởi con còn là đệ tử của ta nữa....ấy quên chưa bảo Khiêm giúp con xóa trí nhớ..."

"Thôi để mai cũng được." Hoa Vân Tích cười mỉm "Dù sao con nghĩ mình cần có một đêm lưu giữ lại nó, quyết tâm buông ra, để sau này mất trí nhớ rồi không có cảm giác luyến tiếc."

"Con chắc sao?"

"Vâng"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.