Nữ Phụ Là Không Bao Giờ Có Thể Đấu Lại Các Nam Chính!

Chương 1-2: Tránh vào khu vực an toàn là tốt nhất! (2)




Xuất hiện trước không xuất hiện, xuất hiện sau không xuất hiện mà đúng lúc vừa nói xấu xong thì thò đầu ra. Hoa Vân Tích muốn khóc. Chao, mệnh nữ phụ.

Hoa Vân Tích hít một hơi, cầm đĩa cơm cuộn trứng nấu trước đó rồi xoay lưng lại, dâng lên bằng 2 tay, kèm theo một nụ cười tiêu chuẩn:

"Ông chú, cơm của chú đây đại gia!"

Lâm Hạo Lăng đã thay một bộ quần áo vận động đơn giản, đầu còn thấm ướt được trùm lên bởi một cái khăn, trên mặt còn đeo mắt kính vuông. Hắn mỉm cười tiếp nhận đĩa cơm nhưng rồi lại đặt nó lên bàn.

"Nấu xong phần của cô đi rồi chúng ta ra ngoài ăn."

Gì? Đợi cô ra cùng ăn? Truyện cười ngắn tập sao? Nam chính mà muốn cùng ăn với nữ phụ thì hẳn là Hồng Môn Yến, mặc dù thức ăn là do cô nấu. Nhất là chẳng may nữ chính thấy thì sau này cô sẽ bị hậu cung của nữ chính dìm chết. Chưa kể nam nhân này cũng nằm trong hậu cung đó.

"Hehe, thúc thúc đại nhân ngài cứ ăn trước, cứ ăn trước! Cũng khá lâu mới xong, như vậy đồ ăn của ngài sẽ nguội mất" Hoa Vân Tích cười ngọt.

Lâm Hạo Lăng mỉm cười, đẩy đẩy mắt kính. "Không sao, tôi chờ được." Vệt sáng quen thuộc kinh điển trong các bộ truyện xẹt qua mặt kính. Chẳng qua là ánh sáng phản chiếu thôi, không hiểu sao Hoa Vân Tích vẫn cảm thấy có mùi nguy hiểm. Cô cứng nhắc quay đầu lại tiếp tục làm cơm. Nam chính có khác, chỉ cần đứng đó đã khiến người khác thấy áp lực.

Hoa Vân Tích cầm hai đĩa cơm và 2 thìa đặt lên bàn, 1 đĩa cùng thìa ở trước mặt Lâm Hạo Lăng còn lại để ở vị trí khá xa, sau đó cô kéo ghế ra ngay ngắn ngồi xuống cầm thìa múc cơm. Cô vừa ăn vừa trộm liếc về phía Lâm Hạo Lăng, thấy hắn chỉ ăn một muôi rồi cứ nhìn chằm chằm đĩa cơm không động đậy gì làm cô cảm thấy thêm sốt ruột. Trang trí đẹp, nấu ngon. Cô nghĩ không có vấn đề gì với khả năng nấu nướng của mình. Nhưng mà chẳng lẽ hắn không vừa mắt món ăn sao?

"Thúc thúc, có vấn đề gì với cơm sao?"

Lâm Hạo Lăng ngồi ngây người nãy giờ chỉ là vì chờ cô hỏi câu này để có cái mà nói.

Chống một tay lên bàn, Lâm Hạo Lăng tì cằm vào, hai mắt nhìn chằm chằm Hoa Vân Tích. Nhìn tới mức cô phải ngượng ngùng sờ xem mặt có dính gì không.

Hẳn là không dính gì. Hắn nhìn gì vậy?

"Cô học nấu ăn khi nào vậy?"

"Thỉnh thoảng đói, lười ra ngoài nên nấu thành quen. Sao vậy?"

Lâm Hạo Lăng nghe vậy nhướng mày. Lúc này Hoa Vân Tích mới phát hiện ra mình nói lỗi. Trước kia ai chẳng biết Hoa Vân Tích bệnh tiểu thư tiêu tiền như nước? Đến bữa cơm chính còn ra nhà hàng huống chi đến tự nấu.

"Haha, không phải, là nhìn trên tivi nên bắt chước, bắt chước cả thôi..." Cô vội vàng sửa miệng.

Lâm Hạo Lăng từng ngụm từng ngụm ăn tiếp "Cô bắt chước cũng tài thật." Có bắt trước nào ngon được vậy sao? Cô ta đang nói dối.

"Quá khen, quá khen haha"

Kétt.

Tiếng mở cửa vang vọng cả đại sảnh. Hoa Vân Nhã đẩy cửa ra liền ngạc nhiên nhìn vào bàn khách Hoa Vân Tích và Lâm Hạo Lăng đang ngồi ăn cơm. Nàng biết rõ tiểu thúc thúc vốn ghét Hoa Vân Tích, chỉ cần cô ta xuất hiện là cứ bám lấy hắn không ngừng. Lần này lại chịu ăn cơm cùng bàn với nữ nhân đó.

Không hiểu sao, cứ nghĩ đến hai người họ sáng giờ chỉ có 2 người trong một căn nhà nàng lại có cảm giác khó chịu.

Hoa Vân Tích lúc này ngẩn ngơ nhìn nữ chính trong truyền thuyết. Hôm qua nàng không có cơ hội nhìn thấy Hoa Vân Nhã. Hôm nay tận mắt mới không khỏi cảm thán trăm nghe không bằng một thấy. Làn da kia trắng mịn hồng hào nhìn muốn vuốt ve, đôi môi kia căng mọng đỏ thơm nhìn muốn cắn một cái, còn bộ ngực kia là quan trọng nhất nhìn sao mà muốn áp mặt vào đó ngủ một giấc êm đềm ~ Cô có một sở thích trước kia không người thân nào biết. Đó là cuồng 2 thứ đó là ngực to của nữ nhân và cơ bụng săn chắc của nam nhân. Vừa rồi cô đã phải điều khiển bản thân chỉ nhìn đến ngực chứ không nhìn xuống bụng Lâm Hạo Lăng để tránh phát cuồng. Nhưng nữ chính chắc nhìn cũng không sao, nữ chính chắc hẳn rất thích được nhìn.

Vừa liếm thìa, Hoa Vân Tích vừa ngắm Hoa Vân Nhã và mường tượng đến mấy cảnh không dành cho trẻ em.

"Hoa Vân Tích." Giọng nói âm trầm ẩn chứ chút hờn giận vang lên trong không khí yên lặng. Lâm Hạo Lăng nhìn đăm đăm vào Hoa Vân Tích rồi theo ánh nhìn thấy cô si mê ngắm nhìn ngực Hoa Vân Nhã. Thật là, còn nhỏ vậy mà đã học không ngoan rồi. Cùng là phụ nữ, có gì đẹp mà si mê nhìn vậy?

"Hơ? Hả?" Hoa Vân Tích giật mình trở về với thực tại "Chú có gì căn dặn?"

"Cô nhìn chằm chằm cái gì vậy? Còn nữa, cô thích gặm thìa thay cơm?"

Hoa Vân Tích vừa mới nhân ra mình còn đang ngậm thìa ở mồm, xấu hổ cắm mặt xuống đĩa cơm tiếp tục ăn.

Gì chứ, hừ hừ, nam chính thì oai rồi! Tôi là nữ phụ độc ác hẳn hoi nhé!

Nhưng mà nữ phụ độc ác mặc định chết trong tay nam chính.

Sau này phải tránh vào khu vực an toàn mới được. Mới ngắm nữ chính một chút, mất miếng thịt nào đâu mà nam chính đã ghen tị rồi!?

Hoa Vân Tích quyết định đặt ra tiêu chí:

1. Không được gần nữ chính trong bán kính 100 mét.

2. Không được ngắm nữ chính, nam chính rất bá đạo không muốn có tình địch tiếp cận ngay cả tình địch nữ.

3. Tránh xa nam chính.

Hoa Vân Nhã nhìn liếc qua cả 2 người. Nàng đã bước vào đứng bao lâu rồi mà tiểu thúc thúc vẫn chưa hề nhìn nàng.

Có chút tủi thân, Hoa Vân Nhã buông túi xách xuống, ngồi cạnh Lâm Hạo Lăng.

"Chú, cơm này là...?"

Hoa Vân Tích vểnh tai lên hóng, tiếng nói của nàng thật mềm mại, tiêu chuẩn diễn viên lồng tiếng hoạt hình H trong lòng cô. Trời, sao có người hoàn hảo đến thế? Nhất định phải kể điều này cho các otaku mới quen, bọn họ đã ước ao phiên bản sống bấy lâu nay rồi. Đêm nay thu âm lại gửi qua. Nhưng trước hết là hóng tình hình đã.

"Vân Tích nấu." Lâm Hạo Lăng mỉm cười đáp lại. Vừa thấy Hoa Vân Tích nhìn trộm qua đây, bắt gặp ánh mắt hắn liền vội rụt đầu lại lôi điện thoại ra vừa ăn vừa nghịch. Ý cười trên môi càng nùng hơn, hắn đẩy gọng kính, hai mắt mị lại.

Hoa Vân Tích cúi gằm mặt xuống nên không phát hiện Lâm Hạo Phong mị hí mắt nhìn mình, còn Hoa Vân Nhã vừa nghe hắn nói như vậy lập tức thâm thúy liếc cô một cái.

"Là vậy sao..."

Nàng cũng không muốn hỏi sao Vân Tích lại biết nấu ăn. Nàng bèn chuyển hướng chủ đề:

"À, chú, cháu có một đề tài khó. Chú có thể giúp cháu như trước không? Ngày mai cháu phải nộp cho giáo viên rồi." Hoa Vân Nhã nhấn mạnh từ "như trước".

Đây rồi đây rồi, sắp đến giờ hẹn rồi.

Hoa Vân Tích càng nghe càng hoan, tủm tỉm cười cả gan nhòm trộm cặp uyên ương... Nào ngờ vừa ngẩng lên thấy Lâm Hạo Lăng nhìn mình lần nữa vội cúi đầu xuống hơi bĩu môi.

Gì chứ, ai thèm phá đám. Người ta hóng cũng không cho. Tên đàn ông keo kiệt!

Lâm Hạo Lăng buông thìa xuống "Xin lỗi, Nhã Nhi tối nay tôi có việc bận rồi!"

Nhã Nhi, nghe mới ngọt làm sao ~ Ơ, bận? Trong truyện làm gì có tình tiết bận? Kể cả có cũng gác sang bên! Gì đây? Cô nhớ nhầm?!

Hoa Vân Tích ngạc nhiên ngước lên. Lần thứ 3 đối diện với ánh mắt của Lâm Hạo Lăng và cũng là lần thứ 3 cô vội cúi xuống không dám đối mặt.

Lâm Hạo Lăng vỗ đầu Hoa Vân Nhã "Thế nhé. Cháu tạm thời nhờ ai khác vậy" Hắn đứng dậy đi vòng về phía sau Hoa Vân Tích. Ở khoảnh khắc đứng phía sau cô, hắn dừng lại ra lệnh "Hoa Vân Tích, cảm phiền cô đi pha một cốc cà phê mang lên phòng tôi. Tôi về phòng có chút công sự."

"Hay để cháu pha cho?" Hoa Vân Nhã chen lời "Tiện thể hỏi qua chú."

Hoa Vân Tích gật đầu không ngừng tán thành. Có mỹ nhân phục vụ không bảo đi bảo hoàng mặt bà. Phi, nghĩ lung tung, cô mới không phải hoàng mặt bà!

"Không cần, tôi đang bận, hơn nữa tôi thích hương vị cả phê Vân Tích pha sáng nay." Nói xong, hắn đẩy gọng kính dùng ánh nhìn như chim nhìn sâu làm da đầu Hoa Vân Tích run lên. Rồi hắn mới bước đi.

Lâm Hạo Lăng đại thần đi rồi, Hoa Vân Nhã đại thần phu nhân cũng giận dỗi bước về phòng. Để lại tiểu người hầu Hoa Vân Tích ngu đần đứng đó.

A, cô chợt nhớ ra, sáng nay cô làm gì có pha cà phê?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.