Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 42: Leo




Kế hoạch suýt nữa thì phá sản ngay lập tức. Piper trườn dọc theo đỉnh núi, cố giữ cho đầu cô hạ thấp xuống trong khi Leo, Jason và Huấn luyện viên Hedge tiến thẳng vào khoảng rừng thưa.

Jason triệu hồi ngọn giáo bằng vàng của mình. Cậu ấy khua khua nó phía trên đầu và hét lớn, "Tên khổng lồ kia!" Điều đó trông khá ổn và liều lĩnh hơn nhiều so với những gì Leo có thể làm được. Cậu đang suy nghĩ về những câu nói tiếp theo như, "Chúng tôi là những con kiến đáng thương! Xin đừng giết chúng tôi!"

Enceladus ngừng hát với đống lửa. Hắn ta quay người về phía họ và cười toe toét, để lộ những cái răng nanh như một con hổ răng kiếm.

"Ái chà," tên khổng lồ quát ầm lên. "Thật là một ngạc nhiên thú vị."

Leo không thích kiểu nói đó. Tay cậu nắm chặt lấy món đồ vặn dây cót. Cậu bước qua một bên, từ từ dịch về phía chiếc xe ủi đất.

Huấn luyện viên Hedge hét lên, "Hãy thả ngôi sao điện ảnh đó đi, đồ bánh nướng to lớn xấu xí kia! Nếu không ta sẽ cắm móng guốc của ta vào ngay..."

"Huấn luyện viên," Jason nói. "Im lặng nào."

Enceladus cười rống lên. "Ta đã quên chuyện các tên thần rừng hài hước như thế nào. Khi chúng ta thống trị thế giới, ta nghĩ mình sẽ giữ lại giống nòi của ngươi. Các ngươi có thể giúp ta giải trí trong

khi ta ăn thịt tất cả con người."

"Đó có phải là một lời khen không?" thầy Hedge cau mày nhìn Leo. "Ta không nghĩ đó là một lời khen."

Enceladus mở rộng miệng, và những chiếc răng của hắn ta bắt đầu rực sáng.

"Tản ra!" Leo hét lớn.

Jason và thầy Hedge lao người sang trái khi tên khổng lồ phun lửa – lửa của một lò luyện kim nóng đến nỗi cả Festus cũng sẽ ganh tị. Leo cúi thấp người xuống phía sau xe ủi đất, lên dây cót cho thiết bị tự chế của mình, rồi thả nó vào trong ghế tài xế. Sau đó cậu chạy về phía bên phải, tiến thẳng đến chiếc cần cẩu đốn cây.

Qua khóe mắt, cậu nhìn thấy Jason đứng dậy và tấn công tên khổng lồ. Huấn luyện viên Hedge xé toạc chiếc áo jacket màu vàng nhạt của mình đang bị dính lửa và kêu be be đầy giận dữ. "Ta thích cái áo đó!" Rồi ông giơ cao cây dùi cui lên và cũng lao vào tấn công.

Trước khi họ có thể tiến xa hơn, Enceladus đâm mạnh ngọn giáo của mình vào mặt đất. Toàn bộ ngọn núi rung chuyển dữ dội.

Sóng xung kích làm cho Leo ngã sóng soài. Cậu chớp mắt, và ngay lập tức cậu cảm thấy choáng váng. Qua làn khói mờ và cay mắt của đám cỏ cháy, cậu nhìn thấy Jason đang lảo đảo phía bên kia khoảng rừng. Huấn luyện viên Hedge bị đánh bại thê thảm. Ông rơi về phía trước và đâm đầu vào một khúc gỗ. Hai chân sau đầy lông lá của ông chĩa lên trời, chiếc quần màu vàng nhạt tụt xuống quanh đầu gối – một cảnh mà Leo thật sự không cần đến.

Tên khổng lồ rống lên, "Ta đã nhìn thấy ngươi, Piper McLean!" Hắn ta quay lại và phun lửa vào một dãy cây bụi ở bên phải của Leo. Piper chạy vào bên trong khoảng rừng thưa như một con chim cút chạy trốn, các bụi cây thấp đang cháy phía sau cô ấy.

Enceladus cười lớn. "Ta rất vui khi ngươi đến đây. Và ngươi đã mang các chiến lợi phẩm đến cho ta!"

Ruột Leo xoắn lại. Đây là giây phút mà Piper đã cảnh báo họ. Họ đã rơi thẳng vào tay Enceladus.

Tên khổng lồ ắt đã đọc được biểu cảm trên mặt Leo, vì hắn ta còn cười lớn hơn. "Đúng thế đấy, con trai của Hephaestus. Ta không ngờ là tất cả các ngươi còn sống dai đến vậy, nhưng chẳng sao cả. Với việc đưa các ngươi đến đây, Piper McLean đã ký vào bản thỏa thuận. Nếu cô ta phản bội các ngươi, ta sẽ làm theo lời ta nói. Cô ta có thể đưa cha cô ta đi. Ta thèm quan tâm gì đến một ngôi sao điện ảnh cơ chứ?"

Leo giờ có thể nhìn thấy cha Piper rõ hơn. Ông mặc một chiếc áo sơ mi rách tả tơi và một chiếc quần cũng rách không thua kém gì. Đôi chân trần phủ đầy bùn. Ông không hẳn là bất tỉnh, vì ông nhấc đầu lên và rên rỉ – đúng vậy, Tristan McLean vẫn ổn. Leo đã nhìn thấy khuôn mặt đó trong khá nhiều bộ phim. Nhưng ông có một vết cắt sâu ở một bên mặt, ông trông gầy nhom và ốm yếu – chẳng giống người anh hùng chút nào.

"Cha!" Piper hét lớn.

Ông McLean chớp mắt, cố tập trung nhìn. "Pipes...? Đây là...?

Piper rút con dao của mình ra và đối mặt với Enceladus. "Thả ông ấy ra!"

"Dĩ nhiên rồi, bé cưng," tên khổng lồ quát tháo. "Hãy thề trung thành với ta, và chúng ta sẽ chẳng có vấn đề gì cả. Chỉ có những tên đó mới phải chết."

Piper nhìn tới nhìn lui giữa Leo và cha cô.

"Hắn ta sẽ giết cậu," Leo cảnh báo. "Đừng tin hắn ta!"

"Ồ, thôi nào," Enceladus gầm lên. "Ngươi biết ta được sinh ra để đánh bại chính Athena không? Mẹ Gaea đã tạo ra mỗi một người khổng lồ chúng ta với một mục đích cụ thể, dành để chiến đấu và tiêu diệt một vị thần riêng biệt. Ta là đối thủ bất bại của Athena, người chống lại Athena, ngươi có thể nói như thế. So với một vài người anh em của ta – ta là người nhỏ con! Nhưng ta thông minh. Và ta giữ giao kèo của ta với ngươi, Piper McLean. Đó là một phần kế hoạch của ta!"

Jason giờ đã đứng dậy, lăm lăm ngọn giáo trong tay; nhưng trước khi cậu ấy có thể hành động, Enceladus rống lên – một tiếng gọi lớn đến nỗi nó vọng xuống tận thung lũng và chắc chắn mọi người trên đường đến San Francisco đều có thể nghe thấy.

Ở bìa rừng, sáu sinh vật trông giống yêu tinh trồi lên. Leo nhận ra với sự chắc chắn đáng ghê tởm rằng chúng không đơn giản là ẩn nấp ở đó. Chúng trồi lên từ lòng đất.

Những con yêu tinh từ từ tiến về phía trước. Chúng nhỏ hơn so với Enceladus, cao khoảng hai mét. Mỗi một con trong số chúng có sáu cánh tay – một cặp mọc ở vị trí bình thường, cặp tiếp theo mọc ra từ phía trên bờ vai, và cặp còn lại mọc thẳng ra từ hai bên lồng ngực của chúng. Chúng chỉ mặc độc những chiếc khố bằng da rách te tua, và ngay cả khi đứng ở phía bên kia khoảng rừng thưa, Leo cũng có thể ngửi được mùi của chúng. Sáu gã chưa bao giờ tắm, với sáu cánh tay mỗi gã. Leo quyết định nếu ngày hôm nay mà cậu sống sót, cậu sẽ phải dành ba giờ để tắm nhằm quên đi mùi hôi thối đó.

Leo bước về phía Piper. "Chúng... chúng là gì thế?"

Lưỡi dao của cô ấy phản chiếu ánh sáng màu tía của đống lửa. "Gegenees."

"Nói tiếng người đi?" Leo yêu cầu.

"Thứ-được-sinh-ra-từ-đất," cô ấy nói. "Những tên khổng lồ sáu tay, những kẻ đã đánh nhau với Jason – Jason đầu tiên.

"Giỏi lắm, bé cưng!" Enceladus nhẹ nhàng nói. "Chúng đã từng sống ở một nơi tồi tàn ở Hy Lạp được gọi là Núi Gấu. Núi Diablo tốt hơn nhiều! Chúng là những đứa con yếu kém của Đất Mẹ, nhưng chúng cũng có nhiệm vụ của chúng. Chúng thành thạo thiết bị xây dựng..."

"Vrùm, vrùm!" một trong số sáu tên Sinh-ra-từ-đất rống lên, và những tên khác tiếp nối âm thanh đó, mỗi tên di chuyển sáu cái tay của mình cứ như đang lái xe, như thể đó là một kiểu nghi lễ tôn giáo kỳ lạ nào đó. "Vrùm, vrùm!"

"Đúng thế, cám ơn, mấy đứa," Enceladus nói. "Chúng đã từng đối đầu với các anh hùng. Đặc biệt là những người có tên là Jason."

"Yay-son!" những tên Sinh-ra-từ-đất gào thét. Những hòn đất được chúng vốc lên trở nên cứng hơn trong tay chúng, biến nó thành những hòn đá có đầu nhọn đầy nguy hiểm. "Yay-son đâu? Giết Yay-son!"

Enceladus mỉm cười. "Ngươi thấy đấy, Piper, ngươi có một sự lựa chọn. Cứu cha ngươi, hay ái chà, cố cứu các bạn ngươi và đương đầu với cái chết."

Piper bước lên phía trước. Đôi mắt cô ấy bùng lên sự thịnh nộ, thậm chí những tên Sinh-ra-từ-đất cũng phải lùi lại. Cả người cô ấy tỏa ra sức mạnh và sắc đẹp, nhưng việc đó chẳng liên quan gì đến áo quần hay lớp trang điểm của cô ấy.

"Ngươi sẽ không mang những người mà ta yêu quý đi," cô ấy nói. "Không ai trong số họ."

Lời nói của cô tác động mạnh mẽ sang phía bên kia khoảng rừng, khiến những tên Sinh-ra-từ-đất lầm bầm, "Được rồi. Được rồi, xin lỗi," và bắt đầu lùi lại.

"Đứng yên đó, lũ ngốc!" Enceladus gầm lên. Hắn ta cằn nhằn với Piper. "Đây là lý do tại sao bọn ta muốn ngươi còn sống, bé cưng à. Ngươi có thể rất hữu ích với bọn ta. Nhưng đây là mong ước của ngươi. Sinh-ra-từ-đất đâu! Ta sẽ chỉ cho các ngươi biết Jason ở nơi nào."

Trái tim Leo như thắt lại. Nhưng tên khổng lồ đã không chỉ về phía Jason. Hắn ta chỉ về phía bên kia đám lửa, nơi Tristan McLean bị treo không thể nhúc nhích và nửa mê nửa tỉnh.

"Đó là Jason," Enceladus thích thú nói. "Hãy xé xác hắn ta ra!"

Ngạc nhiên lớn nhất của Leo: Chỉ với một cái nhìn của Jason, cả ba người họ đều biết kế hoạch của trò chơi có thể dễ dàng đọc được ý nghĩ của nhau xảy ra từ khi nào nhỉ?

Jason tấn công Enceladus, trong khi Piper chạy nhanh về phía cha mình, còn Leo thì lao về phía cần cẩu đốn cây nằm giữa ông McLean và lũ Sinh-ra-từ-đất.

Mấy tên yêu tinh Sinh-ra-từ-đất đó rất nhanh, nhưng Leo chạy như một tên tinh linh bão. Cậu lao bổ về phía chiếc cần cẩu cách đó khoảng một mét rưỡi và đâm sầm vào ghế tài xế. Hai tay cậu lướt khắp bàn điều khiển, và cái máy đáp trả lại với tốc độ không tưởng – nó hồi tỉnh như thể biết việc này quan trọng như thế nào.

"A ha!" Leo hét lên, và vung tay cẩu xuyên qua đám lửa, làm đổ các khối gỗ đang cháy lên các tên Sinh-ra-từ-đất và bắn các tia lửa ra khắp nơi. Hai tên khổng lồ ngã xuống dưới một cơn mưa lửa và tan chảy lại vào trong đất – hy vọng chúng ở đó được một lúc.

Bốn tên còn lại trượt chân ngã lên trên các khúc gỗ đang cháy và những viên than nóng khi Leo hồi sinh chiếc xe cẩu. Cậu nhấn mạnh vào một cái nút và ở phía đầu tay cẩu, những lưỡi dao xoay tròn đầy nguy hiểm bắt đầu kêu vù vù.

Qua khóe mắt, cậu có thể nhìn thấy Piper đang ở chỗ cái cột, cắt dây giải thoát cho cha cô ấy. Ở phía bên kia khoảng rừng thưa, Jason đang chiến đấu với tên khổng lồ, cố tránh ngọn giáo khổng lồ và những luồng hơi thở ra lửa của hắn ta bằng mọi cách. Huấn luyện viên Hedge vẫn ngất đi đầy anh dũng với cái đuôi dê chĩa thẳng lên trời.

Toàn bộ sườn núi sẽ nhanh chóng bốc cháy. Lửa không ảnh hưởng gì đến Leo, nhưng nếu các bạn cậu bị kẹt lại ở đây – Không. Cậu phải hành động thật nhanh thôi.

Một trong số các tên Sinh-ra-từ-đất – chắc chắn không phải là tên thông minh nhất – tấn công xe đốn cây, và Leo quật mạnh tay cẩu về hướng hắn đang lao đến. Ngay khi các lưỡi dao chạm vào tên yêu tinh, hắn tan chảy như đất sét nhão và bắn tung tóe khắp khoảng rừng thưa. Phần lớn của hắn ta bay thẳng vào mặt Leo.

Cậu nhổ đất sét ra khỏi miệng và chuyển hướng chiếc cần cẩu về phía ba tên Sinh-ra-từ-đất còn lại, giờ đang nhanh chóng lùi lại phía sau.

"Vrùm vrùm xấu xa!" một tên hét lớn.

"Ừm, đúng thế!" Leo hét lại vào mặt chúng. "Các ngươi muốn vrùm vrùm xấu xa sao? Đến đây!"

Không may, chúngàm thế thật. Ba tên yêu tinh với sáu cánh tay mỗi tên, đang ném những hòn đá to, nặng trịch với tốc độ siêu nhanh – và Leo biết mọi chuyện đã kết thúc. Bằng cách nào đó, cậu lộn nhào ra phía sau và thoát khỏi chiếc xe đốn cây nửa giây trước khi một tảng đá lớn phá hủy ghế tài xế. Những hòn đá được ném mạnh vào phần kim loại. Vào lúc Leo loạng choạng đứng lên, chiếc xe cẩu trông giống một lon soda bị đè bẹp đang lún sâu vào trong bùn.

"Xe ủi!" Leo hét lớn.

Những tên yêu tinh đang nhặt lên thêm nhiều hòn đất, nhưng lần này chúng lại đang liếc nhìn về phía Piper.

Cách đó chín mét, xe ủi đất gầm lên khởi động. Món đồ tự chế của Leo đã làm tốt công việc của nó, tìm kiếm bên trong phần điều khiển của xe ủi đất và ban cho nó một cuộc sống tạm thời. Nó gầm lên về phía kẻ thù.

Ngay khi Piper cắt đứt dây trói và ôm lấy cha mình trong tay, những tên khổng lồ bắt đầu ném loạt đạn đá thứ hai. Xe ủi quay tròn trong bùn, trượt tới trượt lui để chặn đứng các đợt tấn công, và phần lớn các hòn đá đều đâm sầm vào cái xẻng xúc của nó. Lực ném mạnh đến nỗi có thể đẩy lùi xe ủi. Hai hòn đá bật nảy ra và tấn công kẻ đã ném chúng. Thêm hai tên nữa tan chảy thành đất sét. Không may, một hòn đá đánh trúng động cơ của xe ủi, tạo nên một đám mây khói bốc mùi dầu, rồi chiếc xe ủi gầm lên và ngừng hoạt động. Thêm một món đồ chơi tuyệt vời nữa đã bị hỏng.

Piper kéo cha mình về phía bên dưới gờ núi. Tên yêu tinh Sinh-ra-từ-đất cuối cùng lao đến tấn công cô.

Leo đã hết bẫy, nhưng cậu không thể để cho tên yêu tinh đó tấn công Piper. Cậu chạy về phía trước, băng thẳng qua đám lửa, và chộp lấy thứ gì đó – bất cứ thứ gì – từ dây thắt lưng đồ nghề của cậu.

"Này, đồ ngu kia!" cậu hét lớn, và ném cái tua vít về phía tên Sinh-ra-từ-đất còn lại.

Nó không giết chết được tên yêu tinh đó, nhưng chắc chắn là nó thu hút được sự chú ý của hắn ta. Cái tua vít chìm sâu vào giữa trán của tên Sinh-ra-từ-đất đó như thể hắn ta được làm từ đất nặn Play-Doh.

Tên yêu tinh đó hét lên đau đớn và đứng khựng lại. Hắn ta lôi cái tua vít ra, quay người lại và liếc nhìn Leo. Buồn thay, tên yêu tinh cuối cùng này lại là tên to lớn nhất và bẩn nhất trong nhóm. Gaea thực sự đã cố hết sức để tạo ra hắn ta – với các cơ bắp được cải tạo nhiều hơn thường lệ, khuôn mặt xấu xí độc nhất vị, cả cơ thể hắn ta không có chỗ nào là không xấu.

Ồ, tuyệt, Leo nghĩ. Mình vừa làm quen với một người bạn mới.

"Mày chết chắc!" tên Sinh-ra-từ-đất đó rống lên. "Bạn của Yay-son chết chắc rồi!"

Tên yêu tinh đó nhặt lên một nắm đất, thứ ngay lập tức cứng lại thành những quả đạn thần công bằng đá.

Đầu óc Leo đột nhiên trống rỗng. Cậu cho tay vào dây thắt lưng đồ nghề của mình, nhưng cậu không thể nghĩ ra được dụng cụ nào có thể giúp cậu. Cậu được cho là người thông minh – nhưng cậu không thể lắp ráp, gắn kết hay chắp vá bất cứ thứ gì để giúp cậu thoát khỏi tình trạng này.

Tốt thôi, cậu nghĩ. Mình sẽ ra đi trong vinh quang.

Toàn thân cậu bùng cháy, hét lớn, "Thần Hephaestus!" và lao tới tấn công tên yêu tinh bằng tay không.

Cậu không bao giờ đến được nơi hắn ta đứng.

Một vệt màu ngọc lam và đen mờ mờ lóe lên đằng sau tên yêu tinh. Một lưỡi dao bằng đồng sáng bóng chém từ trên xuống và từ dưới lên hai bên cơ thể hắn ta.

Sáu cánh tay to lớn rơi xuống đất, những viên đá lăn ra khỏi các bàn tay vô dụng đó. Tên yêu tinh Sinh-ra-từ-đất nhìn xuống, vô cùng ngạc nhiên. Hắn ta lầm bầm, "Các cánh tay nói lời tạm biệt."

Rồi hắn ta tan biến vào trong đất.

Piper đứng đó, thở mạnh, con dao của cô phủ đầy đất sét. Cha cô ngồi bên dưới gờ núi, choáng váng và đầy thương tích, nhưng vẫn còn sống.

Nét mặt của Piper vô cùng hung dữ – gần như điên cuồng, như một con vật bị dồn vào chân tường. Leo mừng là cô ở phe của họ.

"Không ai được làm tổn thương các bạn của ta," cô nói, và với một xúc cảm ấm áp, Leo nhận ra cô đang nói về cậu. Rồi cô hét lớn, "Đi thôi!"

Leo nhận ra trận chiến vẫn chưa kết thúc. Jason vẫn đang chiến đấu với tên khổng lồ Enceladus – và nó không diễn ra tốt lắm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.