Cá Vàng Ao Phấn

Chương 12




Lương Quý Hòa nhìn chằm chằm cô mấy giây, vươn tay quơ ở trước mắt cô, "Học được chưa?"

"... Chưa." Trần Tử Dạ cúi đầu, ánh mắt không chỗ nào để nhìn, cảm thấy giờ phút này trả lời cái gì thì cũng chỉ tăng thêm mập mờ.

"Ngược lại cũng không sử dụng."

Rõ ràng có gió, nhưng mấy giây vừa rồi không khí dường như không lưu động, tất cả chuyện và vật đều không nhúc nhích.

Trần Tử Dạ rúc cả người ở trong áo phao lông vũ rộng lớn, chỉ có gương mặt tinh khôi và tươi đẹp của cô lộ ở bên ngoài, chóp mũi bị gió lạnh thổi đỏ, lỗ tai cũng hơi nóng lên, trên từng sợi lông mi rõ ràng dính một tầng hơi nước, lúc không biết làm sao mà ứng đối, cô lựa chọn không nói chuyện.

Lương Quý Hòa dịu dàng hỏi cô: "Lạnh không?"

"... Có chút."

"Đi thôi, đưa em về."

Trần Tử Dạ lắc đầu nói không cần, "Tôi còn phải chờ Quan Diệu."

"Tôi tìm người khác đưa cô ta rồi, không cần em đứng chờ."

"Không sao..." Trần Tử Dạ lui nửa bước, nhưng ánh mắt nhìn sang bên chân của Lương Quý Hòa... là một con mèo mun lông ánh lên ánh bạc.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, lóe lên trong đêm tối, mang theo một tia ánh sáng âm u có tính công kích.

Cô nghĩ như vậy, một giây kế tiếp, con mèo mun kia đã nhảy phắt lên bắp đùi của cô, móng vuốt cào qua áo phao lông vũ, mất đi điểm tựa, vèo một tiếng tránh né.

Trần Tử Dạ theo bản năng trốn đi, mới bước nửa bước thì sái chân cả người cũng ngã vào đài phun nước.

Lương Quý Hòa vươn tay, tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn trễ một bước.

Nước văng khắp nơi, áo phao lông vũ bảo vệ được đầu, nhưng quần và giày ướt đẫm rồi...

Cánh tay bị anh nắm lấy, dùng sức kéo vào lòng mình, ngón tay lạnh như băng chồng lên nhau, thả nhẹ sức lực, "Bé Tử Dạ..."

Trần Tử Dạ miễn cưỡng đứng vững, xoa mắt cá chân ngay tại chỗ, ánh mắt có chút lo lắng, "Hẳn không sao..."

"Quần áo."

"... Dạ?"

Ánh mắt Lương Quý Hòa nặng nề, bỗng nhiên vươn tay, soạt một tiếng trực tiếp kéo dây kéo áo phao lông vũ của cô xuống cùng, dừng tay, "Còn không cởi ra?"

"..."

Lương Quý Hòa đưa mắt thúc giục cô, "Ướt rồi."

"À... Đúng rồi."

Áo phao lông vũ nhỏ nước, một khắc cởi ra còn muốn ôm trong ngực, bị Lương Quý Hòa lấy đi, một giây kế tiếp, trên vai đã khoác áo măng tô của anh. Anh kéo chặt ống tay áo, tiến lại gần một bước để ngăn gió lạnh lùa vào, nói bằng giọng điệu dỗ dành, "Đưa tay ra."

"... Không, không cần, ngài Lương, ngài mau mặc quần áo vào, buổi tối nhiệt độ thấp, rất dễ bị cảm."

"Nếu em tiếp tục đứng ở chỗ này, tôi quả thật dễ bị cảm."

"Nhưng..."

Lương Quý Hòa cười với cô một cái, "Đưa tay ra."

Trần Tử Dạ ngoan ngoãn nghe theo hướng dẫn của anh, nhiệt độ trên cổ anh còn ở trên áo măng tô, đặc biệt là hơi nóng rõ ràng.

"Đi được không..."

Trần Tử Dạ gật đầu, may mà đội mũ áo phao lông vũ nên không bị ướt mái tóc dài, "Có thể... chỉ là đầu gối có hơi đau."

Lương Quý Hòa nửa ngồi xuống, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp khớp xương trên đầu gối cô một cái, "Đau không?"

"Cũng còn ổn ạ..." Trần Tử Dạ lui ra sau nửa bước, không tự chủ tránh né, "Chúng tôi té vì luyện công hàng năm, không sao."

Lương Quý Hòa cau mày, từ chối cho ý kiến, bắt lấy mắt cá chân của cô, hơi dùng sức, "Chỗ này thì sao?"

"Không đau..." Trần Tử Dạ thậm chí dùng sức nhón chân ngay tại chỗ, "Anh xem —— "

Lúc rơi xuống đất thì nhíu mày một cái, biểu cảm bị đau bị Lương Quý Hòa nâng tầm mắt nhìn thấy, anh mang theo một chút tức giận mơ hồ, đứng lên cúi đầu đối mặt với cô, chóp mũi gần đến suýt đụng nhau, "Đừng luôn xem bản thân không ra gì, cho dù trầy da, ở trong mắt tôi cũng không phải là chuyện nhỏ."

"Thật không bị thương ạ, về thoa ít thuốc là được."

Trần Tử Dạ cụp mắt, lại bổ sung một câu, "Hiểu rồi ạ, tôi sẽ không chậm trễ luyện tập..."

Lương Quý Hòa bị cô chọc cười, "Tôi thấy em không hiểu lắm."

"... Dạ." Trần Tử Dạ nhìn anh một ánh mắt, giọng nói nhẹ nhàng đến không nghe thấy được, cô cảm thấy bản thân không phản bác thì tốt hơn.

Lương Quý Hòa không nói nhiều nữa, kéo cánh tay của cô đi vào phòng khách sạn.

Anh quen việc dễ làm, đi xuyên qua một đoạn hành lang thảm nhung, mở một gian phòng khách sạn bày biện quen thuộc.

Trong tủ kính màu xám xanh vẫn có ánh sáng, ngày đó nghi thức khởi động lại "Mộng Cũ Sắc Mới", sau khi cô té xỉu thì tỉnh dậy ở chỗ này, Trần Tử Dạ nhớ đến những điều này.

Không giống lần trước, lần này Lương Quý Hòa không đi vào, dừng ở cửa nói chuyện.

"Em đi vào tắm nước nóng."

Anh mở WeChat, hướng màn hình về phía Trần Tử Dạ, giao diện trò chuyện dừng ở trên ảnh đại diện của một người phụ nữ trung niên mặc quần áo công sở.

"Có yêu cầu gì về quần áo thì nói với cô ta."

"Không cần phiền phức..."

Lương Quý Hòa làm như không nghe thấy, điện thoại di động cứ như vậy mà giữ lại, có một loại cảm giác bị áp bức chậm một giây là thất lễ, làm cho người ta không thể không chấp nhận.

"Cảm ơn ngài Lương..."

Lương Quý Hòa cười đáp lại, dừng mấy giây mới hỏi, "Còn một vấn đề nữa."

Giọng điệu nghiêm túc, Trần Tử Dạ vô thức đứng thẳng lưng, nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.

"Áo phao lông vũ, còn muốn không?"

Ấn đường của Trần Tử Dạ giãn ra, vội nói: "Không cần."

"Vậy đền cho em?"

Trần Tử Dạ ngượng ngùng nói, "Chắc hẳn tôi nên đền cho người một chiếc áo măng tô mới ạ."

"Vậy thì ngược lại không cần."

Lo lắng là kiểu dáng đặt may của thương hiệu đắt tiền nào đó, không dễ tìm, Trần Tử Dạ chừa lại đường lui mà trả lời, "... Tôi đi tìm quần áo cùng phẩm chất, chẳng qua là người có thể phải cho tôi một chút thời gian."

"Bao lâu?" Lương Quý Hòa dùng lời nói trêu chọc cô.

Trần Tử Dạ cúi đầu nghiêm túc tính toán thời gian đi đến cao ốc thương mại trong trung tâm thành phố, "Ba ngày được không? Thứ Tư tuần tới tôi không tập luyện thêm."

Lương Quý Hòa nhìn chằm chằm cô, giống như đang bàn công việc, "Vậy thứ Tư tuần tới tôi tìm em, để đòi lại chiếc áo ban đầu của tôi."

Trần Tử Dạ khẽ than thở, vẻ mặt như mang theo chút gánh nặng, "... Tôi cố gắng hết sức tìm vậy."

"Không thích giặt giúp tôi như vậy ư?"

Nghe thấy giọng nói của anh ngậm ý cười, Trần Tử Dạ mới kịp phản ứng anh đang nói đùa, thần sắc thả lỏng một chút, "Được, tôi nhất định tự giặt."

Lương Quý Hòa lơ đãng ừ một tiếng.

"Vậy... Thứ Tư tôi giặt sạch đưa cho ngài."

Lương Quý Hòa vốn định đồng ý, anh thì không sao nhưng lo lắng một mình đi đến rạp hát gặp cô sẽ khiến cho người ngoài cảm thấy không thỏa đáng "Cầm đến tiệm chờ tôi, đúng lúc mai vàng tầng hai đã mọc được kha khá."

Nói tới "Mai vàng", Trần Tử Dạ tất nhiên liên tưởng hôm đó lỡ hẹn...

Lo lắng khiến anh không vui, Trần Tử Dạ nhanh chóng gật đầu, chủ động nói: "Vậy buổi tối bảy giờ tôi đến."

"Ừ, cho em chìa khóa rồi, khi nào đến tùy em."

Trần Tử Dạ mở to mắt, không dám nhìn nụ cười khóe mắt anh, lại nói cảm ơn một lần nữa rồi xoay người đi vào phòng.



Đêm đó, đi xuống từ sảnh tiệc xong, Quan Diệu hẹn người kia gặp mặt bên hồ bơi không có người trên sân thượng khách sạn.

Nhưng người đúng giờ tới là phụ nữ.

Lúc ngẩn ra, trước mắt đã bị bà ta ném một chồng tài liệu in ra, tất cả đều là trò chuyện WeChat và ghi chép chuyển tiền, tùy tiện nhìn thoáng qua đều là tin nhắn lộ liễu "Nhớ anh", "Yêu anh", nỗi xấu hổ sập đổ rồi vỡ nát trên đất cùng những tấm giấy này.

"Bà làm gì đấy?!" Quan Diệu chỉ mặc váy len bó sát người, lòng nguội lạnh mà run rẩy, giả vờ trấn định, "Tôi không quen biết bà!"

"Cô không cần quen biết tôi, tôi chính là đến nói với cô —— cô không cần chờ nữa, anh ta sẽ không đến."

"Tôi không biết bà đang nói gì..."

Người phụ nữ hống hách và tỏ ra thái độ của người thắng, dùng ngón trỏ chọc vào trán của Quan Diệu, "Cô còn không rõ sao... Mười năm trước anh ta cũng đã làm Phó chủ nhiệm Viện diễn xuất Hí kịch Thành Mộ, giải thưởng dẫn đầu quốc gia hiện giờ và chức danh có thể treo cả một mặt tường đấy."

"Bà muốn nói gì..."

Người phụ nữ cười mỉa, "Thầy Trương Nguyên Kỳ mà cô yêu đến chết đi sống lại, không phải là nhờ vào việc đàn tỳ bà mà có thể lăn lộn đến hôm nay như vậy đâu."

"..." Nghe thấy ba chữ "Trương Nguyên Kỳ", Quan Diệu theo bản năng che bụng của mình, "Chúng ta không có gì để nói cả."

Quan Diệu xoay người bước nhanh mà đi, cùng lắm là cá chết lưới rách, công khai là tốt nhất, lười nhặt đống giấy vụn trên đất.

Cô ấy vội vàng cho gửi tin nhắn WeChat cho Trần Tử Dạ.

—— Hồ bơi sân thượng, mau tới cứu tôi.

Chỉ mấy giây, cánh tay lại bị người phụ nữ đó nắm chặt, dùng sức kéo cô ấy đến bên hồ bơi.

Quan Diệu hốt hoảng vùng vẫy, lại lo lắng sẽ thương tổn tới bào thai trong bụng, đành phải thuận theo sức lực của bà ta, "Bà thả tay ra!"

"Cô đừng cho rằng tôi không biết cô có chủ ý gì!" Người phụ nữ hung hăng nhìn lướt qua bụng của cô ấy, "Cái gì mà tình yêu chênh lệch tuổi tác, cái gì mà hận gặp nhau trễ, chẳng qua là trò lừa bịp của con hồ ly nhỏ nhoi này là cô thôi, người đàn ông nào ngăn cản được con gái chủ động đưa đến cửa chứ? Sùng bái ngưỡng mộ là giả, bò lên giường mới là thật! Đừng nói là cô, cho dù là khiến cho Trương Nguyên Kỳ thân bại danh liệt, đó cũng chẳng qua là dễ dàng như bóp chết một con kiến thôi!"

"Bà là gì của thầy Trương..."

"Tôi là vợ anh ta!" Người phụ nữ tóm lấy mái tóc dài của Quan Diệu.

Bà ta càng nói càng kích động, nhưng từ đầu đến cuối không chân chính động thủ, "Tôi đã sớm nhìn thấy ghi chép trò chuyện của các người, chỉ là tôi nhắm một mắt mở một mắt vì con tôi thôi, hiện tại thì hay rồi, cô dám xúi giục anh ta ly hôn với tôi hả?!"

Quan Diệu bị dọa cho cả người run rẩy, cô nghe Trương Nguyên Kỳ đề cập nhiều năm trước anh đã ly dị, vợ tên là Trần Yên, là Phó giáo sư Sở nghiên cứu Truyền thống Văn hóa tại Đại học Thành Mộ, cha mẹ theo chính trị nhiều năm, dưới gối chỉ có một cô con gái, lớn lên trong sự nuông chiều.

Ban đầu từ tận đáy lòng cô ấy coi thường ông ta, đều là do Trần Yên kiên trì.

Công lao của phần lớn mọi thứ mà anh ta có thuộc về sự trợ giúp của nhà mẹ Trần Yên.

Quan Diệu tủi thân cất giọng kêu la: "Tôi, tôi không có! Tôi không biết các cô chưa ly hôn... Là thầy Trương nói, nói các cô đã..."

"Anh ta nói thì cô tin ư?"

"Tôi..." Quan Diệu chột dạ co lại một cái, che kín bụng, đang tính toán hậu quả với tranh chấp bà ta.

"Cô tin thật sao?" Trần Yên cúi người, bình tĩnh vuốt ve gương mặt của Quan Diệu, trượt đến cằm dùng sức nắm lấy, "Tôi vốn không nguyện ý vì một người đàn ông như vậy mà kì kèo với cô, các người không sợ mất mặt nhưng tôi còn muốn thể diện."

Quan Diệu không bằng lòng đối mặt với bà ta.

"Nói đi, cô muốn gì." Trần Yên thờ ơ nói, "Trương Nguyên Kỳ và tôi là chung một ý tứ, cô đừng dây dưa nữa."

"Không, anh ấy không như thế đâu, anh ấy nói anh ấy sẽ kết hôn với tôi!"

"Thẳng thắn một chút, chỗ này không có người xem, đừng diễn nữa, diễn hát nghiện rồi đúng không..."

Quan Diệu lắc đầu, muốn đẩy Trần Yên, "Tôi không tin đây là ý của thầy Trương! Bà lừa tôi!"

Trần Yên cười khẩy, trong ánh mắt tràn đầy đồng tình, "Không ngờ cô thật sự ngây thơ như vậy... Nếu không phải là thầy Trương của cô khóc lóc sám hối với tôi, cầu xin tôi giải quyết chuyện này giúp anh ta, thì tôi sẽ đứng đây nói nhiều như vậy với cô hả?"

"Không thể nào! Chuyện này không thể nào... rõ ràng là anh ấy nói muốn dẫn tôi rời rạp hát trước, cho tôi một ngôi nhà..."

"Cô cố ý cũng tốt, anh ta chủ động cũng được, chẳng lẽ cô thật muốn chờ đứa bé ra đời, lại cầm báo cáo DNA và ghi chép trò chuyện tố giác thầy Trương của cô ư? Chẳng qua là lưỡng bại câu thương, anh ta còn có vô số đường ra, cô thì sao? Tương lai của cô lại thế nào?"

Quan Diệu bị câu hỏi ngược này đánh tan, siết chặt cổ tay của Trần Yên, tuỳ tiện kêu la, "Tôi không tin anh ấy nhẫn tâm như vậy! Tôi không tin đứa trẻ ra đời này rồi anh ấy sẽ thật sự nhẫn tâm mặc kệ hai mẹ con bọn tôi..."

"Cô!" Trần Yên giơ tay muốn cho cô ấy một bạt tai, nhưng giơ lên cao, cuối cùng chỉ nắm chặt.

Trừ tức giận và không cam lòng, nhiều hơn là đồng bệnh tương liên và bất đắc dĩ.

Lại bị Trần Tử Dạ vừa đuổi tới sân thượng nhìn thấy ——

Cô không đứng yên, tầm mắt vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng, càng không rõ tình huống tại chỗ, xông qua đẩy Trần Yên ra trước, ôm Quan Diệu trong ngực, đè giọng nói: "... Có gì thì nói cho đàng hoàng."

Quan Diệu nhìn thấy cô đến, nước mắt giàn giụa, trốn ở trong lòng cô khóc không thành tiếng.

Trần Yên miễn cưỡng đứng lên, "Nếu có thể nói đạo lý với các cô, thì cũng không đến mức nông nỗi khó xử như vậy, lời tốt lời xấu đã nói hết rồi. Khó trách đều nói con hát vô tình." Nửa câu sau bà ta không nói, nhưng ánh mắt lại có ý tứ như vậy khinh miệt.

"Tôi biết tôi không có lập trường nói chuyện với các cô..." Ánh mắt Trần Tử Dạ trầm xuống, "Con hát cũng được, Giáo sư cũng được, chẳng qua mỗi người trong số họ dựa vào bản lĩnh đứng ở trên đời này, người nghĩ thế nào là chuyện của người, nhưng tôi sẽ không coi thường bản thân."

Bọt sóng thuộc về sông biển, chim sẻ thuộc về chân trời, vẻn vẹn là một hạt cát nhỏ nhoi cũng có thể cưỡi gió mà lay động.

Trần Yên nghe thấy như vậy thì ngẩn ra, như không nghĩ tới cô bé nhìn qua tinh khôi mềm mại có thể nói lời nói như vậy.

Vốn định vứt một tấm danh thiếp trên người bọn họ, nhưng chần chừ mấy giây, Trần Yên vẫn khom lưng đặt nó trước mặt người bọn họ, "Nghĩ xong rồi liên lạc tôi, có lúc tôn nghiêm không có tác dụng như vậy đâu, ít nhất giờ phút này không có tác dụng với cô."

Nhưng nửa câu sau là nhìn chằm chằm Trần Tử Dạ mà nói.

Giống như một bạt tai có thể phá vỡ sự xấu hổ.



Ba ngày sau khi quay về, Quan Diệu vẫn không chủ động nói chuyện.

Mỗi lần Trần Tử Dạ hỏi cô ấy cái gì, cô ấy cũng trả lời bình thường, chỉ là sắc mặt càng trắng bệch.

Nhiệt độ trong phòng cao hơn nữa cũng không nhìn thấy trên mặt cô ấy có nửa chút huyết sắc và sức sống nào.

Trước đó cô ấy đã xin nghỉ với thầy giáo, cho nên luôn ở trong phòng ký túc xá điều dưỡng cơ thể, cũng không ai làm phiền, nhưng Trần Tử Dạ thì khác, chỉ cần cô ra ngoài huấn luyện, sẽ để lại Quan Diệu một mình, không ở trong phạm vi tầm mắt của cô, thì sẽ lo lắng xảy những điều bất trắc.

Chống đỡ đến nửa đêm thứ ba, Quan Diệu đột nhiên đau bụng, nhưng không nghiêm trọng.

Trần Tử Dạ bị tiếng động cô ấy trở mình ở trên giường đánh thức.

Quan Diệu co rúc trong chăn, luôn không lên tiếng, nhưng trán rỉ ra mồ hôi hột dầy đặc, Trần Tử Dạ vươn tay sờ, nóng, nóng đến không cần nhiệt kế phán đoán tình huống, "Em đỡ chị dậy mặc quần áo, phải đi bệnh viện khám."

Quan Diệu nhắm hai mắt, đau khổ lắc đầu, "Không cần..."

"Sao mà không cần, chị bị sốt rồi, trên người cũng ướt đẫm rồi."

"Chị không sao, bác sĩ nói là khó tránh khỏi, hiện tại đã đỡ hơn rất nhiều rồi..."

Quan Diệu chậm rãi mở mắt ra, bò dậy đến vươn tay ra ngăn kéo, muốn xem thử có thuốc giảm đau hay không, bị Trần Tử Dạ đè tay lại.

"Hiện tại cơ thể chị không thể uống thuốc lung tung."

"Bác sĩ kê toa."

Đêm đó đáp trả với Trần Yên xong, cô và Quan Diệu đi đến bệnh viện một chuyến, chọn một phòng khám bệnh tư nhân gần Thành Tây.

Quy mô rất nhỏ, đã mở mười mấy năm rồi, bình thường lấy thuốc truyền nước biển khám bệnh cảm vẫn là không có vấn đề quá lớn.

Mấy ngày nay cô luôn muốn tìm cơ hội đi với Quan Diệu đến bệnh viện chính quy để kiểm tra toàn diện, nhưng Quan Diệu không nguyện ý gây thêm phiền phức cho cô, luôn thừa dịp cô huấn luyện, buổi xế chiều đi ra ngoài, cô ấy cầm một đống thuốc giấu ở trong đầu giường và trong ngăn kéo.

Những thuốc này Trần Tử Dạ đều tìm kiếm từng loại, đều là một số toa thuốc giữ thai và chăm sóc sức khoẻ.

Trái lại thuốc không có vấn đề gì.

"Bác sĩ nào?" Trần Tử Dạ nheo mắt.

"Quên rồi, chị cố ý tìm phòng khám bệnh tư nhân, không quen là tốt nhất." Quan Diệu biết không gạt được, mắt thấy Trần Tử Dạ tìm hồ sơ bệnh lý, cầm tay cô, "Đừng tìm nữa, đều dưới gối chị, chị sợ người khác nhìn thấy."

"Ừm."

Trần Tử Dạ nhận lấy bản báo cáo, cẩn thận đọc một lần, có thai 15 tuần, trước đó chảy một lượng máu nhỏ, sau đó thỉnh thoảng bị đau bụng dưới kịch phát, trước mắt không có đau lưng, kiểm tra phụ khoa miệng cổ tử cung không mở, màng thai chưa rách...

Trải qua nghỉ ngơi và chữa trị, chảy máu và phản ứng đau đớn đã ngừng, có thể tiếp tục có thai.

...

Tuy nói tạm thời ổn định, nhưng Trần Tử Dạ không an tâm, lại nhìn lướt một lần, phát hiện có một tấm giấy viết tên người khám bệnh là tên của bản thân.

"Tại sao là tên của em..."

Quan Diệu cũng giống là vừa phát hiện, rất nhanh sau đó nhớ ra, bởi vì từ nhỏ cô ấy không có thói quen bất cứ lúc nào cũng mang chứng minh thư, chỉ có Trần Tử Dạ là ngược lại, "Có phải buổi họp hàng năm, đêm hôm đó không... lúc em đưa chị đến phòng khám bệnh, cầm chứng minh thư của em rồi?"

Trần Tử Dạ suy nghĩ một chút, "Hình như là vậy."

Đêm hôm đó, bọn họ vỗi vã bắt xe đến phòng khám bệnh.

Kiểm tra một trận, xác nhận có điềm báo dấu hiệu sanh non, bác sĩ phòng khám bệnh là người phụ nữ trung niên, không thấy kỳ lạ, chỉ cầm lấy chứng minh thư Trần Tử Dạ đưa qua rồi nâng tầm mắt đối chiếu rồi úp trên khay dụng cụ, trực tiếp hỏi Quan Diệu là muốn giữ thai hay là muốn thế nào.

Cô ấy không nói từ kia.

Quan Diệu hạ thấp tầm mắt lắc đầu, ánh mắt hoảng hốt như đã trả lời bác sĩ, cô ấy nói, "Vậy kê một ít thuốc trước đi."

...

Nghĩ đến câu hỏi của bác sĩ, "Vậy chị dự định..." Trần Tử Dạ lo lắng chuyện cách âm, cũng không nói rõ ràng.

Chỉ lẳng lặng gấp lại hồ sơ bệnh lý dọc theo nếp gấp cũ, cầm ở trên tay.

Quan Diệu vẫn không có chủ ý, chỉ nói mấy ngày nay cô ấy vẫn không liên lạc được Trương Nguyên Kỳ, một lần gửi tin nhắn duy nhất nói muốn cạch mặt, chuẩn bị gửi đưa tài liệu ngoại tình đến đơn vị của anh ta, anh ta thấy sai mà không thèm sửa đổi mà đáp một câu —— cô cứ làm ầm lên đi, ai là người bị hại thì còn chưa chắc đâu!

Chuyện này khiến cho lòng của Quan Diệu hoàn toàn nguội lạnh.

"Chị suy nghĩ thêm đã." Quan Diệu giống như trưởng thành sau một đêm, mí mắt cô ấy còn sưng, nhưng không có nước mắt, cô ấy tựa vào vai Trần Tử Dạ, bỗng thấp giọng nhẹ nói, "Em nói đúng, cõi đời này, cũng không ai có thể trông cậy vào người khác để sống cả..."

Trần Tử Dạ vỗ nhẹ lưng của cô ta, cổ họng căng lên, không nói ra được gì để an ủi.

Lúc muốn mở miệng nói gì đó, Thẩm Thời Diệc hưng phấn gõ cửa bên ngoài.

"Tử Dạ! Mau mở cửa cho tớ! Tớ đưa trái cây cho các cậu!"

Đánh vỡ yên tĩnh, Quan Diệu lập tức ngẩng đầu lên, hoàn toàn đẩy hộp thuốc vào ngăn kéo, nhìn khắp nơi.

Trần Tử Dạ cầm hồ sơ bệnh lý ở trên tay, nhanh chóng nhét vào túi áo lớn ở trên vai.

Hỗ trợ sửa sang lại, cô mới đi mở cửa.



Đến thứ Tư, ngày hẹn trả quần áo cho Lương Quý Hòa.

Lo lắng lỡ hẹn, Trần Tử Dạ sớm chỉnh đồng hồ báo thức, cầm túi đựng áo màu đen, bọc chiếc áo măng tô của anh ở trong.

Đi qua sân viện, đụng phải những người khác chủ động chào hỏi, bèn nói là đi đưa trang phục hí kịch.

Lo lắng quần áo bị nhăn, một đường đi cô rất cẩn thận treo ở trên cánh tay, lúc đến nơi thì cánh tay đã tê mỏi giống như có kiến nhỏ cắn.

Đem đến tầng hai của căn phòng, chuẩn bị bày quần áo ở trên chiếc giường rồi rời đi.

Không ngờ mở cửa ra, phát hiện cách bày biện rực rỡ đã đổi mới hoàn toàn, giường hai người vốn làm cho người ta không dám ngồi xuống đã không thấy nữa, thay vào đó là bàn uống trà nhỏ và ghế sô pha dài da mềm màu be, Trần Tử Dạ không nhịn được sờ một cái, cảm giác còn mềm mịn hơn cô tưởng tượng.

Trà trên bàn nhỏ uống trà vẫn còn bốc hơi nghi ngút

Bên cạnh ghế sa lon có đèn sàn được trang trí đơn giản, sách rơi ở dưới ngọn đèn, lật ngược lại giống như vừa mới đọc.

Cả mặt tường có thêm một bức tranh ghép hình dải ngân hà, dùng đá nhỏ vụn không theo quy tắc, màu sắc khác nhau hợp lại thành ngôi sao tự do.

Trên tường có hình chiếu phim điện ảnh, hình ảnh tạm ngừng, hoàng hôn lúc chiều tà, một nam một nữ ngồi ở trên xe lửa mỉm cười đối mặt nhau.

"Em đến rồi."

Lương Quý Hòa đứng ở cửa, bấm mở đèn, ánh đèn vốn tối mờ đột nhiên phản chiếu như một tấm gương soi, biến thành ánh sáng trắng.

"Sao không thấy ngài..."

"Tôi nhìn thấy em chạy thẳng đến tầng hai, đèn cũng không mở."

Dù sao thì trong tiệm có cả mặt tường là hồ cá thủy tinh, mượn ánh sáng đi mấy bước là lên lầu rồi, Trần Tử Dạ trả lời đúng sự thật: "Tôi không sợ tối..."

"Tôi cho rằng em vội gặp tôi." Lương Quý Hòa cười cười, ánh mắt rơi ở trên người cô.

Bàn tay của anh còn đặt ở trên cửa, giống như đang hỏi ý cô muốn ở lại không.

Có gió lạnh rót vào, nhiệt độ của ngón tay hơi lạnh giống như một loại đếm ngược thời gian.

Cũng chỉ có lúc đi vào chỗ này, sự kìm nén của mấy ngày nay mới biến mất được một chút.

Nơi này có ma lực, chứa đựng vô số ký ức đã qua, còn có sự bất ngờ không lường được.

Giống như ở trong một thế giới nhỏ khác.

Cô cũng không muốn làm Lương Quý Hòa mất hứng, dù sao thì trước khi cô đến, mọi thứ ở chỗ này trông thoải mái và ấm áp.

Đang muốn mở miệng, Lương Quý Hòa cười một cái với cô, khép cửa lại, chỉnh ánh đèn sang trạng thái ánh sáng ấm áp.

"Xem gì?"

Phim điện ảnh chiếu một nửa, "Xem bộ này đi."

"Ừ, xem từ đầu với em."

"Không sao, ngài nói với tôi nội dung phim trước đó là được, tôi xem phim điện ảnh thì không kén chọn..."

Lương Quý Hòa vẫn cầm điều khiển từ xa lên, kéo thanh tiến trình quay lại điểm bắt đầu, ngồi xuống ghế sofa.

Tầm mắt ở trên tường, bàn tay vỗ nhẹ chỗ trống bên người anh.

Trần Tử Dạ do dự một chút, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hết sức tự nhiên của anh, vẫn thuyết phục bản thân không nên suy nghĩ nhiều.

Cô ngồi sang, cách một chút khoảng cách.

Trên màn hình hiển thị “Before Sunrise”, Trần Tử Dạ nhẹ giọng đọc thầm một lần.

"‘Before Sunrise’, yêu trước khi bình minh ló dạng."

Trần Tử Dạ gật đầu, "Nghe giống như phim tình cảm."

"Ừm."

Phim điện ảnh chậm chạp phát, đèn đuốc huy hoàng, trong phòng ấm áp, Trần Tử Dạ xem mê mẩn rồi tự nhiên mà cởi áo khoác vắt trên ghế sofa.

Cửa sổ hơi mở vén lên một góc của màn chiếu, ban đêm lãng mạn tại Vienna đung đưa trong màn ảnh.

Từ buổi chiều tới hoàng hôn, từ ban đêm đến trời sáng, bọn họ bước chậm ở trong đám người trên đường phố, gió đêm đi xuyên qua cây cầu, trò chuyện về chuyện vụn vặt kỳ lạ, ngồi trên một đoàn tàu không bao giờ hạ màn, trao đổi thanh xuân với nhau.

Trần Tử Dạ nghĩ rằng nó rất lãng mạn, cô không có cảm giác như vậy lúc ở trong túc xá nữ.

Trần Tử Dạ nhìn phim điện ảnh không chớp mắt, vươn tay sờ ly trà trước mắt, hơi ngẩng đầu lên mới phát hiện đã uống hết rồi.

"Tôi đi lấy thêm nước." Trần Tử Dạ xoay đầu chuẩn bị cầm ly trà của Lương Quý Hòa, mới cảm nhận được ánh mắt của anh.

... Không biết nhìn sang mình khi nào.

Ánh mắt của anh không có ý tứ dời đi, khóe môi bọc nụ cười. Hôm nay anh cũng mang mắt kính, nhìn cô cách ánh sáng phim điện ảnh lóe lên trên thủy tinh, mi mắt của anh sẽ trở nên dịu dàng bởi vì cười, lông mi hơi run run, mắt hai mí không đôn hậu nhưng rất dễ dàng ẩn tình.

Chỉ nhìn ra tối nay tâm trạng của anh rất tốt, nhưng không biết giờ phút này anh đang suy nghĩ gì.

Không khí giống như ngừng lại, chỉ có phim ảnh lãng mạn tràn ngập ở trong bóng đêm mập mờ.

Anh từ từ cúi đầu đến gần, đối với Trần Tử Dạ mà nói lại giống như ống kính đột nhiên tập trung trong phim điện ảnh.

Chóp mũi bọn họ giống như muốn đụng vào nhau, hơi thở giống như dần dần trở nên cùng tần số bởi vì dồn dập.

Một cuộc gọi đến ——

Trần Tử Dạ bừng tỉnh quay đầu nhìn lại, suýt nữa thì đã nhảy khỏi ghế sofa, cuống quýt lấy điện thoại di động trong túi áo khoác ra.

Còn chưa nghe máy thì trước hết đã "A lô" một tiếng, tốc độ tim đập giống như vừa chạy xong tám trăm mét.

"Tôi, tôi nghe điện thoại trước, ngại quá..."

Chạy đi như một làn khói, Lương Quý Hòa nhìn bóng lưng của cô mà sờ vào mắt kính, mím chặt môi cười một cái.

Một tấm giấy được gấp đôi lọt ra từ trong túi, có con gió lùa qua khe cửa đóng kín bay đến chân anh. Lương Quý Hòa tùy ý vươn tay nhặt, vết gấp tự động mở ra, ngày tháng và con dấu đều bị mực đóng dấu chưa khô vẩn đục, nhưng loáng thoáng vẫn có thể nhìn ra đây là nửa đoạn báo cáo của bệnh viện.

Có tên có họ, còn có câu "Có triệu chứng dấu hiệu mang thai sinh non" rõ ràng.

Tâm trạng giống như bị một viên đá lạnh dưới không độ chặn ở cổ họng.

Hoàng hôn trong phim ảnh đổ xuống mặt biển, giống như chữ đêm đẫm máu.

Chờ Trần Tử Dạ nghe điện thoại xong quay về, chỉ mấy phút, cô đã không để ý tới nội dung trong phim ảnh đã đến nào, giống như đối thoại im ắng.

Hồ sơ bệnh lý được gấp lại đặt dưới ở dưới tách trà.

Lương Quý Hòa bắt lấy cánh tay của cô, khó nén tức giận, lạnh như tuyết chìm mà hỏi: "Có phải của Dư Tiều không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.