Cá Trích, Em Yêu Anh

Chương 46: Chỗ dựa vững chắc của Tô Vân Phỉ




Editor: thuythuy2203
Beta: Trucjang + Trang Kookie

Trình Hoa hung hăng càng quấy, không coi ai ra gì kia cứ như vậy chết rồi?! Cất di động đi, Tạ Uyển trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt. đã lâu cô không nghĩ tới người phụ nữ suốt ngày đối nghịch với mình này. Từ lúc Trình Hoa ra đi, mọi chuyện của Tạ Uyển đều suôn sẻ khiến cô hài lòng. cô vốn nghĩ Trình Hoa rời khỏi giới giải trí sẽ yên bình mà sống, không nghĩ tới, người lúc trước còn khỏe mạnh, nay đã thành như vậy.

Tạ Uyển thở dài, người chết đèn tắt, những ân oán từ trước đến nay đều xóa bỏ. Nghĩ một chút, cô gọi Úc Quý tới, dặn dò bố trí một vòng hoa đưa đến đám tang Trình Hoa. Tạ Uyểnkhông đồng tình, cũng không thương yêu cô ta, làm điều ácsẽ phải chịu hậu quả, vô luận là kiếp trước bị Phương Chí Vương hại thành người tinh thần phân liệt, hay kiếp này kiên quyết không bước vào hố lửa của mình, Trình Hoa cũng coi như ác giả ác báo.

Buổi tối, Tạ Uyển không có chuyện gì làm, liền ngồi trêngiường vừa xem ti vi vừa ăn hoa quả. Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, biết rõ là Úc Quý, Tạ Uyển cũng không thèm hỏi là ai, trực tiếp chạy ra mở cửa, ai ngờ đâu Úc Quý lại vác theo một va li quần áo lớn đi vào.

cô kinh ngạc hỏi: “anh làm cái gì vậy?”

“Hành lý của hai chúng ta nha.” Úc Quý trả lời vô cùng tự nhiên: “Chúng ta phải ở đây mấy tháng, đương nhiên cần mang theo ít đồ rồi.” nói xong, kéo va li vào trong phòng ngủ.

“anh đợi đã!” Tạ Uyển giữ tay Úc Quý lại hỏi: “anh ngủ phòng em? không phải anh có phòng rồi sao?”

“anh phải chăm sóc em.” Úc Quý thuận tiện ngồi luôn ở mép giường giơ ngón tay ra liệt kê: “Nếu anh không ở đây, buổi tối em đói bụng phải làm sao, khát nước thì phải làm thế nào?” Ngừng một chút lại mím môi nói: “Hơn nữa, nơi này rừng núi hoang vắng, vạn nhất đêm xuống có kẻ xấu gõ cửa thì sao!”

Tạ Uyển nghe được những lý luận vô sỉ này của Úc Quý thì lập tức chấn kinh rồi!

cô đói bụng, khát nước không biết tự tìm đồ ăn đồ uống sao?không đúng! Buổi tối cô chưa bao giờ tìm đồ ăn! Cái này tạm bỏ qua, nhưng nơi này là địa điểm quay phim điện ảnh và truyền hình có tiếng, bên ngoài toàn là người trong đoàn làm phim, lấy đâu ra người xấu?! không phải là muốn ngủ chung với cô sao? nói thẳng không phải tốt hơn à?! nói thẳng khôngphải là được rồi sao?! Tổn thọ nha!

“Ở thì có thể,” Tạ Uyển thản nhiên nói: “Nhưng quần áo anhgiặt, cơm anh nấu, bát anh rửa, phòng anh dọn...” Ngừng mộtchút, nghiêng đầu nghĩ một lúc, nói thêm: “Còn một vài thứ về sau em sẽ bổ sung thêm, được không?”

“không thành vấn đề!” Úc Quý một giây cũng không trì hoãn, vội vàng đáp ứng, đưa tay kéo Tạ Uyển vào lòng, chạm lên mặt Tạ Uyển, nụ cười vô cùng sáng lạn. Việc này lúc ở nhà vốn là hắn làm, Uyển Uyển... thật ra cũng muốn ở cùng hắnđi, còn cố tình giả bộ lãnh đạm, thật sự vô cùng đáng yêu mà.

“Tránh ra! Nóng.” Tạ Uyển mặt đỏ ừng, đưa tay vò tóc, gõnhẹ lên đầu Úc Quý một cái.

“anh lạnh.” Úc Quý ôm cô chặt hơn, dường như muốn đem Tạ Uyển nhét vào trong ngực, nói thêm: “Em cho anh ấm áp.” Vừa nói tay vừa vụng trộm vén quần áo Tạ Uyển, đưa tay sờ vào bên trong.

Tạ Uyển: "..."

Chú em, anh có thể quang minh chính đại nói dối như vậy mà được sao?! Mẹ nó, tay này nóng như trứng gà vừa mới luộc! Còn kêu lạnh! Lạnh cái cọng lông a!

Cuối cùng cũng không đẩy hắn ra được, đành tùy ý hắn muốn làm gì thì làm. Úc Quý thấy thế trong lòng vô cùng vui vẻ, dự định tiến thêm một bước, ai ngờ ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa: “Tạ Uyển, đã ngủ chưa, dậy nhanh, đạo diễn Thạch cho gọi cô.”

Là một nhân viên trong đoàn làm phim.

“Đến đây.” Tạ Uyển trả lời, đẩy Úc Quý ra, sửa sang lại quần áo của mình, liền mở cửa nhanh ra ngoài, trong lòng có chút kỳ quái, đạo diễn Thạch không phải nói hết mọi chuyện cầnnói rồi sao, còn có chuyện gì nữa?

Chuyện tốt bị phá, vẻ mặt Úc Quý bừng bừng hắc khí, cầm tay Tạ Uyển cùng cô ra ngoài, ánh mắt nhìn người khác lạnh buốt, khiến cho mọi người ai nấy đều hoảng sợ không dám đứng gần Tạ Uyển.

Bên ngoài, mọi người đứng thành một vòng, đang thảo luận sôi nổi cái gì đó. Những người ngày thường luôn nghiêm mặt hôm nay cũng đều tươi cười, khiến người khác không dám nhìn thẳng. Tạ Uyển nhíu nhíu mày, chẳng lẽ là đại nhân vật nào đến đây?

đang mãi suy nghĩ, bên tai bỗng nhiên truyền đến một thanhâm kiều mị, “Tạ Uyển, cuối cùng cũng nhìn thấy cô.” Từ trong đám người, Tô Vân Phỉ mặc một chiếc váy liền màu trắng đira. trên mặt cô ta trang điểm tinh xảo, mũi cao thẳng, đôi mắt tròn xoe, vô cùng xinh đẹp, vừa nhìn thấy Tạ Uyển, trong mắt lập tức ánh lên vẻ kinh ngạc, vui mừng.

“Trở thành đại minh tinh, dáng vẻ liền khác nha.” Tô Vân Phỉ che miệng cười duyên, một câu nói vô tình lại chứa đầy cạm bẫy.

Tạ Uyển đỡ trán, sao cô ta lại ở đây? thật sự là đời người khắp nơi đều có kinh hỉ.

“Tô Vân Phỉ, thật khéo.” Tạ Uyển hướng cô ta gật đầu, dừng bước, đi tới đứng cạnh Kỳ Nhụy.

Tô Vân Phỉ dường như không nhìn thấy Tạ Uyển lạnh nhạt, đivội tới, ôm lấy cánh tay Tạ Uyển: “Ai da, thật sự là rất lâu...” Lời nói còn chưa xong, đã bị Úc Quý cường ngạnh hất bàn tay khỏi Tạ Uyển, lạnh lùng nhìn cô ta. Sau đó lại lấy khăn ướt lau sạch chỗ Tô Vân Phỉ vừa chạm vào Tạ Uyển, vô cùng khôngnể mặt.

Nụ cười trên mặt Tô Vân Phỉ lập tức cứng lại.

cô ta từ lúc debut đến nay dã tâm bừng bừng, gặp được Trình Hoa đặc biệt quan tâm chiếu cố, vốn nghĩ rằng có thể thành công nhờ MV quay cùng Trần Thanh Ninh, kết quả cơ hội tốt như vậy lại bị Tạ Uyển đoạt lấy. Sau đó cũng vì cô ở trênmạng nói xấu bôi đen Tạ Uyển bị bắt quả tang, khó khăn lắm mới kết thúc hợp đồng cùng Tinh Thần, ôm lấy đùi phó tổng Hồi Lực Ngô Dũng, dùng sức chín trâu hai hổ mới có cơ hội diễn thử vai nữ số hai trong “Tiên hiệp kỳ duyên”, không ngờ lại bị Tạ Uyển đoạt đi, cô ta sao có thể cam tâm?

Lúc nghe nói Tạ Uyển đang yêu một trợ lý nhỏ, Tô Vân Phỉ sung sướng cười đến mức miệng cũng sắp lệch sang một bên, người đàn ông của mình đường đường là một phó tổng, còncô ta lại là một trợ lý không ai biết tới!

Nghĩ tới đây, Tô Vân Phỉ lập tức cảm thấy bớt lúng túng, liếc Úc Quý một cái, trong lòng tràn ngập khinh bỉ nói: “anh chính là Úc Quý, nghe nói là trợ lý của Tạ Uyển đúng không?” Sau đó che miệng cười khanh khách: “thật sự là vận khí tốt, Tạ Uyển là đại minh tinh đó, anh phải trông cô ấy cho kỹ, khôngbiết chừng có một ngày Tạ Uyển đổi khẩu vị đó.”

Tô Vân Phỉ nói ra những lời này không hề khách khí, quả thậttràn đầy khiêu khích. Kỳ Nhụy tính tình ngay thẳng, lập tức thấy khó coi, Tô Vân Phỉ này thực ra cũng chỉ là người mới, lá gan từ đâu mà kiêu ngạo như vậy. Tới đoàn làm phim muốn tất cả mọi người ra nghênh đón, sau đó còn ngoài sáng trong tối khiêu khích người khác, lập tức sẵng giọng định nói Tô Vân Phỉ vài câu, lại bị Tạ Uyển kéo lại.

Tạ Uyển hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn Tô Vân Phỉ, hôm naycô thật muốn nhìn xem, Tô Vân Phỉ có thể nói được cái gì!

“Hay là như này đi.” Tô Vân Phỉ vuốt ve vòng cổ kim cươngtrên cổ, cười nói: “Bạn trai tôi mở công ty, tôi cho anh mộttấm danh thiếp, anh đi tìm anh ấy, xem anh ấy có thể cho anhmột công việc gì không.” Ngừng một chút rồi nói: “Nhưng màanh ấy bề bộn nhiều việc, cũng không phải ai muốn gặp là gặp được, anh nhớ phải gọi điện hẹn trước vài lần, sẽ có cơ hội gặp được anh ấy.”

Tạ Uyển: “...” Lần đầu tiên gặp người đần độn như Tô Vân Phỉ này, cá trích nhà mình ngay cả “Khoa học kỹ thuật Thái Cần” cũng coi như trò tiêu khiển lúc nhàm chán, lại cần cô ta phá lệ sắp xếp cho công việc, thật sự là não bị ngập nước rồi sao?

“Ồ?” Úc Quý bỗng nhiên nở nụ cười, nháy nháy mắt nhìn về phía Tô Vân Phỉ nhẹ giọng nói: “không biết anh ta có thể an bài cho tôi công việc gì?” Úc Quý bề ngoài điển trai, ngũ quan tinh xảo, vô cùng tuấn tú, khi không cười thì lạnh lùng tuấn dật, cười rộ lên lại là xuân phong vô hạn, lập tức khiến trái tim Tô Vân Phỉ nhảy loạn thình thịch.

Ngô Dũng mặc dù có tiền, cũng vô cùng chiều theo cô ta, nhưng mà cũng sắp 60 tuổi, người đầy thịt mỡ, bộ dạng cũngkhông phải tuấn tú gì, mặt mày đầy nếp nhăn, ngay cả đến ngón tay của Úc Quý cũng không bằng. Trong lòng Tô Vân Phỉ lập tức có chút ảo não, giọng nói càng có ý muốn hạ thấp Úc Quý: “Tuy rằng tôi với Tạ Uyển là bạn, nhưng anh cái gì cũngkhông giỏi, vẫn phải làm từ dưới đi lên.” Ngừng một chút lại cười càng ngọt ngào: “Như vậy đi, xem dáng dấp của anhcũng không tồi, đến bãi đậu xe đi.”

“Bãi đậu xe?” Úc Quý chớp chớp hai mắt to, hướng đôi mắt nai nhìn Tạ Uyển, nói: “Nhưng tôi không biết làm nha.”

“không có việc gì.” Tô Vân Phỉ ghen tị, hận không thể lập tức chia rẽ Úc Quý cùng Tạ Uyển, giơ tay muốn vỗ vỗ vai Úc Quýmột cái, lại bị Úc Quý dùng tay hất ra.

Chỉ thấy người vừa mới mang vẻ mặt thuần khiết, hệt như chú cừu nhỏ, lúc này vẻ mặt u ám, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô tanói: “Cút!”

âm thanh lạnh lùng mà tràn đầy mạnh mẽ đập vào mặt, khiến cho hô hấp của Tô Vân Phỉ cứng lại, gần như không thở nổi, đợi cho cô ta phản ứng lại, nhận ra mình bị một trợ lý nhỏdọa, lập tức vô cùng ảo não, vẻ mặt cũng không còn ý cười: “anh thì tính là cái gì? Tạ Uyển không dạy anh khi thấy tiền bối phải thể hiện như thế nào sao?”

“Tiền bối?” Úc Quý hầm hừ cười một tiếng: “Vậy tiền bối nóimột chút, cô đã có tác phẩm gì rồi?”

Tô Vân Phỉ lập tức nghẹn, mặt đỏ bừng, một câu cũng khôngnói được. Im lặng vài giây, Tô Vân Phỉ bỗng nhiên lôi điện thoại ra, dậm dậm chân, bắt đầu gọi điện thoại, giọng điệu vô cùng ủy khuất: “anh~, anh mau tới, có người khi dễ em!”

Bên kia không biết nói gì đó, Tô Vân Phỉ rất nhanh lập tức vui vẻ, cúp điện thoại.

“Uyển Uyển, Tô Vân Phỉ này đang trú ngụ trong thuyền lớn nhà Ngô Dũng, em bảo Úc Quý nhà mình chú ý một chút.” Kỳ Nhụy thấp giọng thì thầm bên tai Tạ Uyển.

“Cảm ơn chị Nhụy.” Tạ Uyển lên tiếng, trong lòng cũng khôngthèm lo lắng, Úc Quý nhà cô hung ác như vậy, cô ngược lại còn lo lắng cho chỗ dựa đó của Tô Vân Phỉ...

Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán, ai ai cũng biết chỗ dựa của Tô Vân Phỉ là ai, bởi thế cũng không dám vì Tạ Uyển nóichuyện, chỉ đứng xa xa một góc, chú ý xem náo nhiệt.

một chiếc xe Porche màu tím chậm rãi chạy tới, Tô Vân Phỉ nhìn thấy hai mắt liền sáng lên, nhanh chân đi tới, kéo mộtngười đàn ông tuổi trung niên bụng phệ trên xe xuống, ghé vào lỗ tai ông ta thì thầm gì đó, người kia lập tức mặt biến sắc, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám người đang đứng, nói: “Là kẻ nào?”

“Chính là anh ta!” Tô Vân Phỉ chỉ vào Úc Quý hung hăng nói: “anh~, anh nhất định phải xả giận cho em”

“Được, được.” Hưởng thụ điệu bộ làm nũng của Tô Vân Phị, bây giờ Ngô Dũng hăng hái mười phần, hận không thể lập tức đem kẻ tiểu nhân trong miệng Tô Vân Phỉ chỉnh cho một trận, Ngô Dũng kéo dài mặt, trưng ra khuôn mặt hung ác, theo ngón tay của Tô Vân Phỉ chỉ nhìn sang, ai ngờ vừa nhìn thấy người, lập tức như trông thấy quỷ mạnh mẽ lui về sau mộtbước.

"đã lâu không gặp, Ngô Dũng." Úc Quý tươi cười sáng lạn, để lộ hàm răng trắng.

Chân Ngô Dũng mềm nhũn, thiếu chút nữa đặt mông ngồitrên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.