Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 11: Từ giã




Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, không có giống như trong phim hoạt hình tóe lửa bùm bùm văng khắp nơi gì, chỉ là trong khoảnh khắc mắt chạm mắt, Tô Nguyễn Nguyễn liền quay đầu đi, đúng là một cô gái có gia giáo, tư thế bước đi rất đoan chính, không giống con trai khi đi lưng hơi còng, hoặc là lay động bờ vai, nàng đi rất vững vàng thậm chí có thể đặt một chén nước trên đầu, đoan đoan chính chính, mang theo vầng sáng của một nhân vật chính.

"Khó chịu?"

"Tớ muốn đi WC." Đào An An thuận miệng bịa ra.

"Đi đi."

"Quần áo mỏng."

"Không sao." Tô Nguyễn Nguyễn đỡ nàng, đột nhiên lại buông ra, chỉ vào một ngõ cụt, nơi đó đặt máy nước nóng, hơi nước bay bay nhìn không rõ lắm, như chỉ vào một khoảng không, "Quẹo phải là đến, tự đi đi."

"... có giấy không?"

Tô Nguyễn Nguyễn tìm khắp người, lại chỉ tìm ra vài trang giấy nát vì bị thấm nước, nhẹ lắc đầu: "Chờ một lát tôi tìm cho cô."

"Không cần, không đi nữa." Làm như tức giận nhưng thực tế không phải, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm, Đào An An biết nhất định Tô Nguyễn Nguyễn không có giấy, thế nhưng không ngờ chỉ ngây người một lúc Tô Nguyễn Nguyễn đã mượn được một cuộn, thô bạo ném cho nàng. Làm như kiếm được giấy là chuyện giỏi lắm, cũng làm như nếu hôm nay Đào An An mà không đi WC là sẽ bị nàng bóp chết.

Rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là cầm cuộn giấy ép buộc bản thân phải đi WC, bước đến phía Tô Nguyễn Nguyễn chỉ.

"Đào —— " Dường như Tô Nguyễn Nguyễn đang gọi nàng, quay mặt về, Tô Nguyễn Nguyễn lắc đầu, "Không có gì, tôi có một dự cảm, dự cảm rất kỳ quái, rằng cô sẽ đi."

Đào An An không lên tiếng, Tô Nguyễn Nguyễn không hiểu phiến tình*, như một đám mây bay bất định, nhỏ biết mình muốn đi tìm cái chết sao? Chắc là biết, nhưng đi WC thôi mà a, lẽ nào Tô Nguyễn Nguyễn còn muốn đi theo nhìn mình vệ sinh?

*Chỉ những việc khuấy đảo cảm xúc, làm ra việc hoặc nói lời cảm động

"Không sao."

"Chờ quần áo cô khô thì về." Đột nhiên Tô Nguyễn Nguyễn đổi chủ ý, có hơi trấn tĩnh, "Tôi đi lấy thuốc chống say xe."

"Cám ơn."

"Không có gì."

Ở trong mưa rất dễ nghĩ đến cảnh gặp được xe bus mèo, thế nhưng tạnh mưa rồi, xe bus là một con quái vật mập mạp. Vì không phải giờ cao điểm, trong xe vắng vẻ, có một người vừa móc mũi vừa nói việc ngày mai nên đi đâu chơi, còn có một cặp đôi ngồi ở phía sau, nhỏ giọng thì thầm, động tay động chân.

Hai người đều say xe không ít thì nhiều, nhưng mà cách trường không xa, đi cũng không bao lâu, ngồi ở vị trí đằng sau, cách hai hàng với đôi tình nhân, yên lặng không nói gì. Đào An An nghĩ, sau khi về trường là có thể nhảy sông rồi, có thể tiêu trừ một oán niệm. Nàng nghĩ mình sẽ không do dự nữa, sông chảy siết như vậy, chỉ cần nhảy xuống thôi, ánh sáng cuộc đời liền ảm đạm.

Tô Nguyễn Nguyễn bị say xe, thường ngày nàng không ngồi xe, có phòng ở gần trường học, đi bộ hay đạp xe là tới, đi đâu xa thì uống một đống thuốc chống say xe rồi ngủ, chờ người ta đánh thức.

Vì không muốn cúi đầu chơi điện thoại nên Đào An An cũng nghiêm mặt không nói gì.

"Tới nhà của tôi đi." Đột nhiên, Tô Nguyễn Nguyễn thốt ra một câu như vậy, rất là hiếm thấy, Đào An An có chút giật mình mà quay đầu sang, giống như lời này không phải Tô Nguyễn Nguyễn đang nói với nàng. Tô Nguyễn Nguyễn gọi một cuộc điện thoại cho ai đó, trò chuyện rất khẽ, nghiêng đầu đi, đường nét của chiếc xương quai xanh lộ rõ ra, rất đẹp.

Cuộc điện thoại này kéo dài mãi đến khi xuống xe Tô Nguyễn Nguyễn vẫn nói chuyện với người đó, đầu tiên là thoại mở màn ahaha đã lâu không gặp gần đây thế nào a, sau đó bắt đầu nói chút chuyện, báo cáo cuộc sống của mình, tán dóc cô bảy bà tám, hết chuyện liền kiếm chuyện khác nói tiếp, lỗ tai Đào An An quẩn quanh tiếng cười không tình nguyện của Tô Nguyễn Nguyễn, cảm thấy ngắt lời người khác là không lễ phép, vì vậy câu từ chối vẫn chưa thể nói ra.

Đi qua cổng trường Tô Nguyễn Nguyễn liền bước nhanh hơn, Đào An An muốn về trường rồi đi chết, Tô Nguyễn Nguyễn nhanh tay nhanh mắt bắt nàng lại, không phân trần gì liền kéo nàng đi, trong miệng còn tiếp tục ân cần thăm hỏi đứa con của bà mợ của đối phương hôm nay xài tả lót hiệu gì, bàn tay như gân thép xương sắt kéo Đào An An đi qua con đường khác.

Xe bus mèo nhanh chóng lướt qua con đường, tóe nước bùn lên hết nửa ống quần trái của Tô Nguyễn Nguyễn, chiếc quần đen lốm đốm nâu rất là khó coi, ở xa xa, trong chiếc xe bus mèo của trường học có người ló đầu ra phất phất tay nói tiếng xin lỗi, âm thanh như có như không. Tô Nguyễn Nguyễn tiếp tục nói chuyện điện thoại, ân cần thăm hỏi tới cậu con trai nhà hàng xóm của đối phương đi xem mắt mặc một thân tây trang màu đỏ, thắt cà vạt xanh lá, mang tất đen và quần màu đỏ thu xuất hiện là một khung cảnh như thế nào.

Đào An An yên lặng, cắt ngang cái chủ đề nhàm chán này Tô Nguyễn Nguyễn cũng sẽ không chửi nàng cái gì, nhưng mà nàng không có thói quen ngắt lời người khác, Tô Nguyễn Nguyễn lại dị thường hứng khởi bắn ra hàng loạt chủ đề như súng máy, làm nàng cũng muốn tham dự, cổ tay bị Tô Nguyễn Nguyễn nắm, nàng ngoảnh đầu trông có vẻ rất vất vả, kiềm chế không nhìn đến trường đại học Lục Đảo ở sau lưng, nơi đó có một con sông chuyên chở linh hồn của nàng, nàng phải chết ở chỗ đó mới có thể giải thoát.

Mà hiện tại Tô Nguyễn Nguyễn đang ngăn cản nàng đi nhảy sông tự sát.

Mãi đến khi bước vào cửa nhà cuộc điện thoại của Tô Nguyễn Nguyễn mới ngừng lại, thở dài một hơi, thì ra Tô Nguyễn Nguyễn cũng cho đoạn trò chuyện dài lê thê kia là chuyện vô cùng tiêu tốn tinh thần. Bị kéo đi vào rốt cuộc Đào An An cũng có thể biểu đạt ý nghĩ không muốn ở lại đây, nhưng Tô Nguyễn Nguyễn lại lập tức mặc kệ.

Hoàn toàn không cho phép nàng từ giã.

Nàng cũng không thể ra đi mà không từ giã, với người khác thì được, nhưng Tô Nguyễn Nguyễn thì không.

Thở hắt ra, nàng cúi người đổi dép, gạt bỏ nguyện vọng muốn đi tìm cái chết trong hôm nay. Đối với tất cả những việc có thể kiểm soát Tô Nguyễn Nguyễn đều có sức khống chế, đúng lúc nàng lại nằm trong phạm vi Tô Nguyễn Nguyễn có thể kiểm soát, nàng cam tâm tình nguyện bị Tô Nguyễn Nguyễn nắm trong tay. Vì như vậy, nàng phải thừa nhận Tô Nguyễn Nguyễn khác biệt.

Lúc trước nàng có tới đây một lần, bố cục gian phòng vẫn như vậy, Tô Nguyễn Nguyễn không hay dọn dẹp, cũng ít khi về, lần trước nàng dọn dẹp gian phòng một phen, bây giờ tổng thể vẫn y như vậy. Đào An An tìm Tô Nguyễn Nguyễn, muốn xem xem Tô Nguyễn Nguyễn sẽ ngăn nàng đi nhảy sông thế nào.

Mọi người đều biết một hai chuyện, nhất định Tô Nguyễn Nguyễn cũng biết nàng không phải trượt chân rơi xuống sông, chỉ là giấu đi không nói, Tô Nguyễn Nguyễn có thể kiểm soát nàng, thế nhưng không thể thời khắc nào cũng đặt nàng ở bên cạnh để kiểm soát.

Tô Nguyễn Nguyễn chậm rãi cắm phích điện tủ lạnh, trong nhà liền bắt đầu khôi phục như thường, vừa mới muốn nói cái gì đó, người đưa nước liền đi lên lầu, Đào An An liền không nói gì, ngồi ở đó suy nghĩ xem nên mở miệng từ giã như thế nào, đêm khuya người tĩnh là lúc nhảy sông tốt nhất, ai cũng không nhìn thấy.

Hết lần này tới lần khác cứ có việc ngăn cản, Tô Nguyễn Nguyễn chơi điện thoại, không lâu sau đó liền bắt đầu có người giao hàng, có người giao cơm, hai phần canh thịt bò cùng một quán không nên giao hai lần chứ, còn có tiếp thị, bán bảo hiểm, sửa ống nước, làm điều tra, cái gì cần có đều có, gian phòng quạnh quẽ này bất chợt trở nên náo nhiệt, mọi người tới lui, Đào An An không ngừng đi ra mở cửa, bị Tô Nguyễn Nguyễn bắt ở lại ăn cơm, vì vậy vẫn không thể nói ra.

Dằn vặt tới khuya, rốt cuộc điện thoại của Tô Nguyễn Nguyễn cũng bị tự động tắt máy, chịu không nổi bị nàng sử dụng như vậy, đúng là cạn lời, cái gì cũng làm xong rồi, ngay cả rèm cửa sổ cũng được phơi khô rồi, xác nhận không còn chuyện nữa.

Mấp máy môi một chút, cố lấy dũng khí, Tô Nguyễn Nguyễn lại tháo xuống cái rèm cửa sổ mới vừa thay: "Tối nay rảnh chứ? Giúp tôi xem văn kiện này có vấn đề gì không."

... đã kéo mình tới đây còn giả mù sa mưa hỏi rảnh chứ...

"Tô Nguyễn Nguyễn." Đào An An quyết định từ giã.

===

Mở 6/8 - Xong 6/8 - Sửa lần cuối 23/8

Đậu má cái chương này nhá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.