Cả Nhà Thái Phó Xuyên Không Đến Hiện Đại

Chương 14: 14: Bán Đấu Giá





Đến cuối ngày nhóm chuyên gia của viện bảo tàng đã ra tay mua gốc san hô đỏ cao nửa thước trong nhà kho của Sở Tú Nương.

Tài nguyên dưới biển của thời hiện đại đang dần khô kiệt, đá quý làm từ san hô đỏ rất quý, bởi vì chất liệu cùng màu sắc rất độc đáo, nên làm thành vật phẩm trang sức vẫn luôn được mọi người săn đón.

Gốc san hô đỏ mà Sở Tú Nương cất giữ, ánh sáng chiếu vào có màu đỏ sậm, so với san hô đỏ của viện bảo tàng đế đô đang cất giữ còn muốn cao hơn một nửa, màu sắc cũng đẹp hơn rất nhiều, sự trân quý này không cần nói cũng biết.

San hô đỏ trên thị trường có số lượng rất ít, giá cả cũng ổn định, gốc san hô đỏ của Sở Tú Nương có cấp bậc cao nhất, trước mắt giá cả đang di động từ 500 đến 4000.

Nhưng mà lúc trước cũng đã nói, quốc gia mua sắm, đều lấy giá thấp nhất của thị trường, cho nên thời điểm giá cao nhất trên thị trường có thể bán được 4000 một khắc, nhưng Vương Cát vẫn dựa theo giá thấp nhất là 500 một khắc.

Cuối cùng Vương Cát lấy giá 8000 vạn, thay mặt viện bảo tàng mua lại gốc cực phẩm san hô đỏ.

Đến lúc này chuyện mua sắm của nhóm chuyên gia xem như hoàn toàn kết thúc.

Cũng không phải đồ vật khác của Cảnh gia làm chướng mắt nhóm chuyên gia, mà là sau khi mua mấy thứ này xong, khoản tài chính bọn họ có khả năng vận dụng đã không còn một mảnh.

Vị chuyên gia mua toàn bộ gia cụ trong phòng còn thảm hơn, trước khi đi ông ta còn nhỏ giọng nhắc mãi, nói chính mình sau khi trở về khẳng định sẽ bị mắng, nhưng ông cũng không sợ bị mắng, chỉ ngóng trông sau khi bên tài vụ mắng xong, có thể thống khoái bổ sung thêm khoản dự toán mà ông ta đã chi tiêu, đừng để ông ta phải tự bỏ tiền túi bù vào.


Sau khi nhóm chuyên gia bị đào rỗng túi tiền ở Cảnh gia, bọn họ đi rồi, người nhà họ Cảnh vây ở một chỗ để tính sổ sách.

Cảnh Tình bẻ ngón tay tính: “Hai trăm triệu hai ngàn vạn, thêm bốn trăm triệu 6300 vạn, lại thêm 8000 vạn, tổng số là……”Cảnh Tình vùi đầu một hồi lâu đều không tính ra kết quả, cô có chút nhụt chí suy nghĩ: Đơn vị tiền của thế giới này thật sự quá phức tạp, một trăm triệu có rất nhiều số không, bẻ ngón tay đều không đếm được, vẫn là đơn vị trước kia bọn họ dùng tốt, một ngàn đồng tiền lớn là nhất quán, nhất quán đồng tiền lớn là một lượng bạc, mười lượng bạc chính là một lượng vàng, một ngàn lượng vàng đã là một số tiền rất lớn, tính lên cũng không cần phiền toái như vậy.

Thông minh như Cảnh Tình cũng chưa tính sổ sách rõ ràng, người khác trong Cảnh gia tự nhiên cũng không tính ra kết quả.

Cuối cùng vẫn là Đái Lộ thấy người nhà họ Cảnh có bộ dáng sầu khổ, cô móc ra di động, mở ra ứng dụng máy tính, sau 3 giây đã tính ra số tiền bọn họ kiếm được trong ngày hôm nay.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của người nhà họ Cảnh, Đái Lộ chỉ vào con số trên màn hình di động nói: “Hôm nay các ngươi bán đồ vật được bảy trăm triệu 6300 vạn, tiền mua đất còn thiếu 5700 vạn.

”Trên thực tế Đái Lộ cũng không nghĩ tới Cảnh gia có thể kiếm được tiền mua đất dễ dàng như vậy.

Lại nói tiếp cũng là do đồ vật của Cảnh gia thật sự quá tốt, bằng không cũng sẽ không làm cho nhóm chuyên gia có ánh mắt cao cam tâm tình nguyện đào rỗng tiền trong túi.

Người nhà họ Cảnh chỉ dùng một bộ gia cụ trong nhà chính, cùng sách vở tranh chữ trong thư phòng của Cảnh An Hoằng, đã kiếm gần đủ tiền mua đất.

Lúc trước còn lo lắng dùm người xuyên việt sẽ giữ không được tòa nhà, Đái Lộ cùng Khâu Thành Cảnh đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Đối với người thường bọn họ mà nói, 5700 vạn là một số tiền khổng lồ, nhưng Cảnh gia còn có nhiều đồ vật, muốn gom đủ 5700 vạn căn bản không phải là việc khó.


Cái khác không nói, trên bàn còn bày một cái tráp đựng đầy vàng lá, dưa vàng đâu, cho dù bán cho tiệm vàng, cũng có thể bán từ một ngàn tới một vạn.

Càng đừng nói đến những bảo bối trong nhà kho của Sở Tú Nương.

Vừa rồi Đái Lộ bọn họ đi theo Quách Chính Thanh để gia tăng kiến thức, nhìn thấy khối bạch ngọc được điêu khắc thành một gốc cải trắng, nếu đem lấy ra bán, cũng có thể bán được mấy ngàn vạn.

Cái gì gọi là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, lần này người xuyên việt bởi vì gặp nạn mới xuyên qua, nhưng nhà của bọn họ có gia sản, lúc trước Đái Lộ cùng Khâu Thành Cảnh còn lo lắng người nhà họ Cảnh kiếm không đủ tiền mua đất, hiện tại nghĩ lại bọn họ đã suy nghĩ nhiều.

Người nhà họ Cảnh ở hiện đại cũng được mấy ngày rồi, đối với di động cũng không xa lạ, nhưng trước đó bọn họ chỉ biết di động có thể gọi điện thoại, phát WeChat, bởi vì Đái Lộ bọn họ bình thường hay ở trước mặt bọn họ nghe gọi điện thoại, thu phát WeChat.

Hôm nay bọn họ mới biết được, món đồ vật kêu là di động còn có thể tính sổ, hơn nữa thoạt nhìn so với bàn tính mà lão tổ tông truyền xuống còn dùng tốt hơn.

Cảnh Tình cùng những người khác trong Cảnh gia, đều âm thầm nghĩ ở trong lòng: Chờ trong tay bọn họ có tiền, nhất định phải mua một cái di động!Lúc trước Quách Chính Thanh cũng đã nói rõ, đồ vật của Cảnh gia, sau khi chờ nhóm chuyên gia xem qua, đồ vật còn dư lại đều có thể lưu thông trên thị trường.

Bởi vì quốc gia có ưu đãi cho người xuyên việt, thậm chí không cần người nhà họ Cảnh tự mình ra mặt, chỗ quản lý bên kia đã có người ra mặt bàn bạc, người nhà họ Cảnh chỉ cần đem đồ vật muốn bán giao cho chỗ quản lý là được.

Người nhà họ Cảnh ở hiện đại hai mắt còn trong trạng thái bị bôi đen, có người ở chỗ quản lý ra mặt, cũng giảm bớt cho bọn họ rất nhiều chuyện.


Vào lúc ban đêm, người nhà họ Cảnh đã thu thập xong đồ vật muốn đưa ra ngoài bán để lấy tiền mặt.

Đầu tiên chính là vàng cùng nén bạc được nhóm Triệu Hoa Lan thu dọn ở trong phủ, tiếp theo chính là một ít bình hoa, vật trang trí trong nhà.

Sở Tú Nương thừa dịp có cơ hội này đem một nửa đồ vật trong nhà kho bán ra ngoài, chỉ để lại mấy thứ có tư cách trở thành đồ gia truyền.

Những vàng ròng, kim Phật mạ vàng, vật trang trí toàn bộ đều bị dọn ra, đặt ở nhà chính, chờ người của chỗ quản lý đến tiếp nhận.

Lần này bán đấu giá, người nhà họ Cảnh không chỉ muốn kiếm đủ tiền mua đất.

Về sau bọn họ muốn sinh hoạt ở thế giới này, chỗ muốn dùng tiền có rất nhiều, vì để về sau không gặp phiền toái, lần này người nhà họ Cảnh muốn đem đồ vật không cần thiết đều bán đi, đổi thành tiền của thế giới này để phòng thân.

Cơm chiều là Đái Lộ cùng Khâu Thành Cảnh ra tiền mua cơm hộp.

Chuyện Cảnh gia mạnh mẽ đưa đồ vật cho bọn họ, Quách Chính Thanh đã biết, thẳng đến khi ông ấy rời đi Cảnh gia, cũng không bắt thuộc hạ đem trang sức của người nhà họ Cảnh giao cho ông để sung vào công quỹ, ý tứ đơn giản chính là bọn họ có thể sử dụng.

Thu trọng lễ của người nhà họ Cảnh, Đái Lộ cùng Khâu Thành Cảnh thương lượng chính mình không thể không tỏ vẻ, cho nên ở thời điểm Triệu Hoa Lan muốn đi phòng bếp nấu cơm thì bọn họ đã chủ động mua cơm hộp.

Nghe Đái Lộ nói cơm chiều đã an bài xong, một lát sẽ có người đưa đến, Triệu Hoa Lan không khỏi cảm thán một lần nữa thế giới này thật tiện lợi.

Lúc trước ở bệnh viện, người nhà họ Cảnh đều ăn trong bệnh viện.


Nhà ăn của bệnh viện tự nhiên sẽ không có đầu bếp lành nghề, hương vị của cơm tập thể cũng chỉ có như vậy, bởi vì người nhà họ Cảnh trúng độc, thời điểm nằm viện phải ăn kiêng, cho nên Đái Lộ cũng không cho bọn họ ăn cơm hộp, buổi tối hôm nay bọn họ mới biết được sự tồn tại của cơm hộp.

Sau khi từ bệnh viện trở về nhà, Triệu Hoa Lan còn đang phát sầu, hiện giờ một cái tòa nhà lớn như vậy, bên trong chỉ có người một nhà, nha hoàn bà tử hầu hạ trước kia đều không ở đây, về sau một ngày ba bữa cơm đều phải tự tay bà làm lấy.

Triệu Hoa Lan là phụ nữ quý tộc, nấu cơm cũng sẽ biết một chút, nhưng trước kia bên người bà có nha hoàn bà tử đi theo hầu hạ, thời điểm rửa tay nấu cơm đã ít càng thêm ít, nhiều nhất chính là lúc có tâm tình tốt rãnh rỗi muốn đi phòng bếp làm một hai lần điểm tâm, hiện tại muốn bà lo liệu ba bữa cơm cho người một nhà, bà vẫn nên luyện tập trước.

Hiện giờ biết đến sự tồn tại của cơm hộp, cuối cùng Triệu Hoa Lan cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Không cần bà xuống bếp nấu cơm thì tốt rồi, y theo tình huống trước mắt, cho dù xuyên qua, tình huống trong nhà cũng không đến mức lấy trứng chọi đá, đôi lúc bà mua chút cơm hộp thì người trong nhà cũng có thể thừa nhận được.

Bởi vì người nhà họ Cảnh tặng trang sức quá mức quý trọng, cho nên Đái Lộ muốn mua cơm hộp cũng sẽ tìm cửa hàng có giá tiền quý nhất, một phần cua nhưỡng cam cửa hàng bán 599 tệ, vì muốn người nhà họ Cảnh ăn được đồ tốt nên cô mới mua, lúc bình thường cô tuyệt đối sẽ không bỏ tiền mua.

Cũng may đồ ăn của cửa hàng này cũng không cô phụ giá cả của nó, ngay cả người nhà họ Cảnh luôn luôn ăn món ngon món trân quý đều khen ngợi không ngừng.

Sau khi ăn cơm chiều, Triệu Hoa Lan cùng Cảnh Tình thu thập một gian phòng dành cho Đái Lộ cùng Khâu Thành Cảnh, về sau đây là nơi bọn họ nghỉ ngơi.

Tuy rằng hôm nay tâm tình người nhà họ Cảnh rất hưng phấn, nhưng do có thói quen ngủ sớm dậy sớm nên bọn họ từng người trở về phòng nghỉ ngơi, muốn ngày mai có thể lấy ra tinh thần tốt nhất để nghênh đón nhân viên công tác của chỗ quản lý.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.