Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Chỉ Có Tôi Là Dân Bản Xứ

Chương 16-2




Editor: Cơm Nắm Nhỏ

____________________

[……..continue]

Âm thanh khóc than của ba đứa nhỏ vang rung trời.

Nhưng cũng may là bọn nhỏ khóc to.

Mấy người lớn lên núi nghe được thanh âm của bọn nhỏ tìm được tới nơi.

“Đào Đào…….Đào Đào ơi……….”

“Tiểu Lãng……”

Đột nhiên có vài tiếng kêu quen thuộc vang lên, từ từ rõ ràng, tiếng khóc của ba đứa nhỏ lập tức dừng lại, nhìn nhau, lại đột nhiên có động lực, hét thật to: “Mẹ, mẹ ơi……….Con ở đây này………..!!!!”

“Cứu con với!!!!!!”

Mấy người Hứa lão tam nghe được tiếng bọn nhỏ từ phía xa, lảo đảo chạy thật nhanh tới.

Cuối cùng cũng tìm được bọn trẻ.

Ba đứa nhỏ rúc vào một chỗ, nhìn rất giống mấy con khỉ người đầy bùn.

Mấy người lớn chứng kiến tận mắt càng thấy hoảng. Bọn họ cũng nghĩ tới khả năng xấu, nhưng không nghĩ tới có người dám đào bẫy gần chân núi như vậy.

Hơn nữa, mùi máu này sợ là càng thu hút thêm động vật lớn.

Thường Hỉ nói: “Cứu bọn trẻ trước đã.”

Mấy đứa nhỏ vừa nhìn thấy người nhà càng khóc to hơn.

Một đám đều khóc thảm thiết.

Hứa Nhu Nhu nói: “Đưa dây thừng cho con.”

Cô bé chỉ huy: “Mọi người kéo một đầu dây thừng.”

Cô bé ném dây thừng xuống hố, vừa đu người xuống, mấy con khỉ con đã nhào lên, khóc hu hu nói: “Chị ơi, Đào Đào sợ quá! Em sợ quá!”

Hứa Nhu Nhu dỗ dành em gái: “Ngoan, đừng khóc.”

Đào Đào vẫn khóc hu hu, Hứa Nhu Nhu liền quát lên: “Đừng khóc nữa.”

Âm thanh lập tức dừng lại.

Ba đứa nhỏ liền an tĩnh lại.

Cô bé nói: “Qua đây, Đào Đào lên trước, sau đó tới hai đứa, không được khóc nữa.”

Cô bé hướng lên trên nói: “Kéo con lên đi.”

Cô bé ôm Đào Đào, rất nhanh được kéo lên trên. Hứa Nhu Nhu cũng không nghỉ ngơi mà lại nhảy đu dây thừng xuống dưới, lần lượt đưa hai đứa nhóc kia lên. Lúc này mưa cũng to hơn, mấy người phụ nữ ôm con khóc nức nở.

Hạ Gia mờ mịt nhìn Thường Hỉ, lại nhìn thím Quế Hoa, các thím ấy đều không phải mẹ cậu nhóc, chỉ có mẹ cậu nhóc không tới đây.

Mẹ cậu còn ở trong thành phố, mẹ cậu không tới được………..

Cậu nhóc cúi đầu càng thấy tủi thân hơn, nước mắt rơi càng nhiều, nhưng không có khóc thành tiếng.

Có bàn tay nhỏ nắm lấy tay cậu nhóc, Hạ Gia ngẩng đầu nhìn: “Đào Đào?”

Đào Đào khóc nức nở: “Chúng ta được cứu rồi.”

Thường Hỉ nhìn tới đứa nhỏ không thấy mẹ nên tủi thân, cũng ôm cậu vào lòng, chị nói thầm: “Không sao đâu, không sao nữa rồi.”

Đào Đào: “Có con thỏ, còn có con gà ở dưới này………..”

Bé con kéo tay mẹ đến nhìn cái bẫy kia.

Lúc này, mọi người đều không biết phải nói gì.

Đúng là bẫy.

Mà trong bẫy không chỉ có bọn nhỏ với con gà con thỏ.

Còn có……một con lợn rừng.

Đào Đào: “AAAAAAAAAA!!!”

Bé con nhìn về phía bạn mình nói: “Thì ra không phải động đất.”

Hứa Lãng to gan hơn bé con, còn đứng phân tích: “Là lợn rừng sập bẫy. Nhưng sao con heo này không kêu nhỉ?”

Cậu nhóc còn ở đó oán giận: “Lúc trước trong thôn giết heo heo đều kêu rất to.”

Đào Đào: “Em đoán tám phần là con heo này bị câm.”

Hạ Gia cũng đồng ý gật đầu, cậu nhóc lại biến trở lại thành đứa nhỏ không thích nói chuyện.

Thím Quế Hoa xoa tay, nhìn về phía mọi người: “Chúng ta chia nhau?”

Một con heo này được không ít thịt đâu!

Đại đội trường chần chừ, nhìn mọi người nói: “Trong thôn……..”

Hứa lão tam hùng hổ nói: “Con này chút nữa thì hại bé cưng nhà tôi, mắc gì phải chia cho bọn họ? Bọn họ cho bé cưng nhà chúng ta được viên kẹo nào an ủi chắc? Với lại nhà nào mà thấy đồ ăn hoang dã mà không tự ăn? Làm sao lại phải chia cho người khác? Nếu chia cho người khác nhà tôi còn được nửa cân thịt chắc? Thà mấy nhà chúng ta chia nhau còn hơn.”

Hu hu hu, anh còn đang muốn chiếm làm của riêng đấy.

Như nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là không thể.

Lấy lùi mà tiến, anh càng hy vong chia nhau để đỡ phải chia cho cả thôn.

Nếu ít người chia thì nhà mình sẽ nhiều đồ ăn hơn một chút.

Hứa lão tam lại lải nhải: “Đại đội trưởng như anh cũng không thể làm thế được. Nếu anh chia cho cả thôn thì chính là thiên vị. Rõ ràng là con gái tôi, con trai anh và Hạ Gia bắt được. Sao anh lại muốn chia cho người khác? Lãnh đạo nhà người ta đều lấy lợi về nhà mình, sao anh có thể lấy đồ nhà mình đi giúp đỡ người khác chứ! Người ta mang ân anh chắc? Thế mà anh………….”

Đại đội trưởng cảm thấy đầu mình ong ong.

Không nói được cái người này, mới một lúc sao lại biến thành bọn nhỏ bắt được vậy.

Chưa từng nghe qua việc chia cho đại đội là thiên vị. Sao có thể nói như thế chứ?

Hứa lão tam nói tiếp: “Không đồng ý, tôi nhất quyết không đồng ý…………..”

Y như người đàn bà đanh đá.

Trong đại đội sao lại có người như Hứa lão tam chứ.

Đại đội trưởng có chút chờ chừ, thím Quế Hoa hung hăng nhéo một cái, đại đội trưởng đau đến nỗi khuôn mặt vặn vẹo.

Nhưng rất nhanh, anh liền nhìn những người khác.

Đều là người nhà cả.

Vợ chồng anh, vợ chồng thím Thúy Hoa, quả phụ Vương, vợ chồng Nguyệt Quý, và cả nhà Hứa lão tam. Tất cả đều là mấy nhà trong ngõ, đều có thể tin. Anh nhỏ giọng nói: “Nhặt đồ lên đi, chúng ta chia nhau.”

Anh bổ sung: “Bọn trẻ bị dọa sợ, cũng không thể không công.”

Những người khác đều kìm nén vui sướng, gật đầu hiểu rõ, nếu chia cho cả thôn, mỗi người nhận được nửa cân thịt là nhiều, nhưng nếu chỉ có mấy nhà bọn họ thì khác. Đại đội trưởng nói quyết định, mọi người liền vui hẳn lên, càng thêm nhiệt tình.

Mưa càng lúc càng lớn, thím Quế Hoa đẩy con trai về phía Thường Hỉ nói: “Trẻ con đừng ở đây nữa, Đại Hỉ để con trai con gái ở đây giúp là được rồi, em đưa bọn nhỏ xuống núi đi. Bọn nhỏ cũng bị dọa sợ rồi.”

Thường Hỉ gật đầu, từ lúc tìm được con gái nhỏ, chị chưa từng buông tay.

Chị nhìn về phía Tuyết Lâm và Nhu Nhu, hai đứa nhỏ đều gật đầu.

Tuyết Lâm nói: “Mẹ đưa bọn nhỏ về trước đi, chỗ này có mùi máu tươi, không chắc sẽ không thu hút mấy động vật khác. Con nghĩ con lợn rừng này cũng là bị hấp dẫn bởi mùi máu mấy con thỏ con.”

Vừa nói, mọi người cũng thấy khẩn trương hơn.

“Chị, chị cũng về trước cùng mẹ đi.”

Nhu Nhu chần chừ nói: “Chị đi về rồi mọi người có mang đồ về được không?”

Tuy cô bé mới mười tuổi nhưng có khi còn khỏe hơn mấy người đàn ông, sáu bảy người đàn ông cũng không đánh lại cô bé.

Tuyết Lâm lau nước mưa trên mặt nói: “Em có cách rồi.”

Đại đổi trưởng nói: “Nhu Nhu cứ về trước đi.”

Hứa Nhu Nhu: “Vậy được.”

Vừa thấy vợ và con gái đều đi về, Hứa lão tam lập tức nói: “Ai nha, đột nhiên tôi đau tay quá, không có chút sức nào, tôi…………….”

“Nếu ba về thì cũng đừng ăn nữa.” Thiếu niên đứng dưới mưa, chỉ nói một câu.

Hứa lão tam một giây sau liền khôi phục: “Thực ra tôi vẫn chịu được.”

Mọi người: “………………………”

Người làm cha này chẳng có chút uy nghiêm nào.

Nhưng nhìn gương mặt nhỏ của Hứa Tuyết Lâm, những người khác cũng không nhịn được mà đều nghe lời.

Người có bản lĩnh thường ở trên cao.

Thường Hỉ đưa bốn đứa nhỏ về nhà, người nào cũng ướt sũng.

Vừa tới đầu ngõ đã thấy ông cụ nôn nóng đứng chờ.

“Tam Cẩu!!!”

Ông cụ chạy qua: “Để ông nhìn xem, đứa nhỏ này hù chết ông nội rồi……….”

Ông cụ đã lớn tuổi nên mọi người đều không cho ông theo lên núi, nhưng cứ ở nhà ông cụ cũng bất an, cứ thấp tha thấp thỏm. Vừa nhìn thấy cháu trai, ông liền kích động đỏ cả mắt.

Thường Hỉ hiệu được tâm trạng của ông cụ, lúc chị chưa gặp được con gái, chị lo lắng muốn điên lên.

Chị nói: “Ông Hạ, bên ngoài còn mưa, bọn nhỏ đều bị ướt hết rồi, về nhanh còn tắm nước nóng.”

Ông Hạ lập tức gật đầu, con ông đều không ở đây, ông một mình chăm sóc Tam Cẩu, không dám lơ là chút nào.

“Đúng rồi đúng rồi, về nhà tắm nước nóng đi.”

Ông dắt cháu trai về nhưng không kéo dắt được, cậu nhóc vẫn nắm chặt tay Đào Đào nói: “Cháu không muốn rời xa Đào Đào, Đào Đào bị thương.”

Cậu nhóc vẫn nhớ bạn mình bị thương ở tay, cậu nhóc vén tay áo Đào Đào ra cho mọi người nhìn, nức nở nói: “Chắc chắn là rất đau.”

Mưa rơi trên tay Đào Đào, bé con mếu máo muốn khóc, nhưng vì thấy có người ngoài ở đây nên vẫn kiên cường không chịu rơi nước mắt.

Thường Hỉ đau lòng muốn chết, chị hít một hơi nói: “Vậy mấy đứa đều đến nhà thím đi.”

Chị đưa ra quyết định: “Ông ơi ông cứ về nhà đun nước đi.”

Chị quay lại dặn con gái lớn: “Con qua bên cạnh nói Minh Nguyệt đun cho Hứa Lãng một chậu nước để tắm rửa đi. Còn mấy đứa vào nhà trước, mẹ nấu canh gừng cho mấy đứa uống.”

Thường Hỉ dặn dò xong thì đưa ba đứa nhỏ vào nhà, lúc bọn họ đi ra ngoài quá gấp, cửa cũng chưa đóng nên bị nước mưa hắt vào. Thường Hỉ cũng mặc kệ, chỉ đạo: “Ba đứa con qua đây sưởi ấm đi.”

Thường Hỉ chạy đi đun nước, lấy hai nhánh gừng cắt nhỏ ra, chị thấy không đủ, vừa lúc con gái lớn về nên chị nói: “Con qua nhà Minh Nguyệt hoặc nhà bà Lý xem có gừng không xin về cho mẹ.”

Chị bổ sung thêm: “Con khoác áo tơi vào.”

Nhu Nhu nói: “Không cần đâu. Dù sao cũng đã ướt rồi.”

Vèo một cái đã chẳng thấy đâu.

Dù Nhu Nhu cũng là cô gái lớn rồi nhưng trước kia cô bé không ra cửa trước cũng chằng ra cửa sau, bây giờ lại sinh hoạt ở nông thôn nên chẳng có chút tâm kế nào, ngược lại càng thẳng như ruột ngựa. Cô bé rất nhanh đã qua lại, hai nhà đều cho không ít, cô bé cầm mấy củ gừng lớn về.

“Mẹ ơi đây này.”

Thường Hỉ nấu canh gừng, Đào Đào tránh sang một bên nói: “Chị đến đây sưởi ấm đi.”

Hứa Nhu Nhu tới ngồi cạnh em gái, nhét thêm củi vào bếp.

“Mậu Lâm muốn qua đây nhưng con không đồng ý.”

Thường Hỉ gật đầu: “Ở đây bao nhiêu việc, đừng tới gây thêm phiền là phải.”

Canh gừng chín nhanh hơn nước tắm, Thường Hỉ múc vào mấy chén nói: “Mỗi người cầm một chén, nhanh uống đi.”

Đào Đào chu miệng nhỏ, thầm thì: “Nóng quá.”

Thường Hỉ: “Nóng thì cẩn thận hơn một chút, nhưng cần phải uống nóng mới tốt.”

Hứa Lãng cười lấy lòng: “Cảm ơn thím.”

Thường Hỉ: “Mấy đưa uống canh gừng xong thì chờ một chút rồi về tắm nước nóng đi, tắm nhanh rồi lên giường quấn chăn vào, đừng để bị cảm lạnh.”

Hứa Lãng gật đầu, Gia Gia bên cạnh cũng gật đầu theo.

Hứa Lãng hưng phấn nói: “Thím ơi, có phải lần này chúng ta đều được ăn thịt không? Thật tuyệt!”

Vừa nghĩ vậy, cậu nhóc cảm thấy hưng phấn đến mức có thể chạy quanh nhà.

Sao bọn họ lại may mắn thế chứ!

Đây là thịt, là thịt đó!

Nhưng Thường Hỉ thấy cũng không phải là may mắn. Chị đồng tình xoa đầu cậu nhóc nói: “Cháu nghĩ thêm đi.”

Hứa Lãng mơ hồ: “???????”

Đào Đào tinh quái, bừng tỉnh đại ngộ, bé con lập tức ngây ngô làm nũng xin lỗi: “Mẹ ơi, con sai rồi, con xin lỗi mẹ, con không nên không nghe lời. Con không nên đi vào trong núi, con sai rồi.”

Bé con gục đầu xuống: “Ngàn sai vạn sai đều là con đã làm sai rồi.”

Thường Hỉ mím môi không nói lời nào.

Đào Đào bán thảm, bé con giơ tay mình ra nói: “Mẹ nhìn tay con này, tay con bị thương, con chịu trừng phạt rồi. Mẹ ơi, Đào Đào biết sai rồi.”

Thường Hỉ chọc cái trán của bé con nói: “Con toàn làm mẹ phiền lòng thôi.”

Đào Đào lay cánh tay Thường Hỉ nói: “Mẹ ơi, mẹ tha thứ cho con nhé, được không mẹ?”

Lúc này Hứa Lãng mới nghĩ tới, mình sắp tiêu đời rồi!

Mẹ mình không giống thím Thường Hỉ, mẹ mình sẽ đánh đòn đó.

Còn đánh bằng gậy gỗ nữa.

Hứa Lãng sợ tới mức mặt trắng bệch.

Sắc mặt cậu nhóc trắng nhợt đến nỗi có thể giả ma được ấy.

Lúc này Hạ Gia đột nhiên ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Thực ra đều là cháu sai, không liên quan đến bọn họ đâu ạ.”

Cậu nhóc nói năng rành mạch, có trật tự rõ ràng: “Là cháu không cẩn thận dẫm vào bẫy, Đào Đào vì kéo cháu lại, mà anh Tiểu Lãng cũng là vì kéo hai bọn cháu. Cho nên ba chúng cháu mới bị ngã xuống. Nếu sai cũng là cháu sai, tất cả là tại cháu.”

Cậu nhóc còn nhỏ nhưng ăn nói rất mạch lạc.

Hạ Gia kéo tay Thường Hỉ, ngửa đầu lấy hết dũng khí nói: “Thím Đại Hỉ, không liên quan đến Đào Đào đâu, Đào Đào rất ngoan, thím đừng phạt chị ấy được không ạ? Thím đánh mông cháu đi.”

Thường Hỉ nhìn cậu nhóc chật vật cầu xin, môi cũng trắng tái lại, có thể thấy không chỉ do sợ mà còn bị lạnh. Nhưng dù vậy cậu nhóc cũng không quên đồng bọn. Đều nói ba tuổi xem lão, Thường Hỉ cảm thấy đứa nhỏ này có tiền đồ.

Chị cười nói: “Được, thím không phạt Đào Đào nữa.”

Đào Đào: “A!”

Đôi mắt to tròn sáng lấp lánh.

Thường Hỉ chọc chọc con gái: “Lần này là nể tình Gia Gia. Nếu còn có lần sau thì mẹ nhất định sẽ tẻ mông con.”

Đào Đào vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

Hạ Gia thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Hứa Lãng tóm chặt đồng bọn nói: “Gia Gia cứu mạng, em giúp anh với, thím Đại Hỉ không đánh người nhưng mẹ anh sẽ đánh người đó!”

Mẹ cậu nhóc là người mẹ bạo lực nhất trên đời.

Hung dữ nhất trong thôn luôn.

Hạ Gia gật đầu khẳng định: “Anh Tiểu Lãng yên tâm, em sẽ giải thích giúp anh.”

Hứa Lãng ôm lấy Hạ Gia nói: “Anh biết là em trượng nghĩa nhất mà,làm anh em cả đời, làm bạn suốt đời nhé!”

Hạ Gia gật đầu thật mạnh: “Vâng được.”

“Gia Gia, Gia Gia……….” Ông Hạ tới đây tìm người.

Ông cầm ô chê mưa mà trong thôn rất ít thấy, mấy đứa nhỏ đều tò mò nhìn cái ô, ông Hạ nói: “Có nước nóng rồi, ông đón cháu về tắm rửa.”

Đi theo sau là Minh Nguyệt tới đón em trai.

Hai cậu nhóc đều được đón về, Thường Hỉ cũng nấu xong nước.

Chị múc nước nóng vào thùng, rửa tay cho Đào Đào trước. Tuy máy chảy đầm đìa nhưng chỉ bị trầy da, trẻ con da thịt mềm mại nên nhìn đáng sợ hơn.

Thường Hỉ nhìn thấy không quá nghiêm trọng nên mới không xử lý ngay.

Thay vì rửa bằng nước lạnh thì chi bằng chờ một chút rửa bằng nước ấm.

Nước ấm vừa đủ, chị rửa sạch tay bé con, Đào Đào nhe răng trợn mắt, nhỏ giọng nói: “Đau….có chút đâu.”

Thường Hỉ nhìn bé con, trách cứ: “Xem con còn dám nghịch ngợm nữa không, mình cũng là đứa trẻ thì sao có thể cứu người khác được? Không phải mẹ nói với con rồi sao? Dù làm gì cũng phải lượng sức, không thể làm việc quá sức mình. Nếu con xảy ra chuyện thì nhà ta phải sống sao? Hôm nay không sao là do mấy đứa gặp may đó.”

Chị cởi sạch đồ cho bé con, để bé con ngồi vào thùng nước lớn, quay đầu lại nói: “Nhu Nhu nấu một nồi nước nữa đi.”

Hứa Nhu Nhu: “Vâng.”

Đào Đào nhếch miệng, nhẹ giọng nói: “Nước có hơi nóng.”

Thường Hỉ liếc bé con: “Cố nhịn một chút.”

Bím tóc của cô nhóc bị bung ra, nước chảy qua đầu, bé con liền nhắm mắt lại, Thường Hỉ lấy xà phòng thơm gội đầu cho bé con: “Đừng mở mắt ra.”

Nước nóng hầm hập, nhưng cũng không quá nóng, bé con thấy nóng vì mới chạm vào, một lát sau quen thì thấy bình thường. Ấm áp rất thoải mái.

So với gió mưa trên núi, hiện tại quá ấm áp.

Bé con thoải mái giãn lông mày, môi nhỏ cũng từ từ hồng hào trở lại.

Thường Hỉ gội đầu cho bé con xong lại tắm cho bé. Đào Đào mỗi ngày đều tắm rửa, nhưng bị rơi xuống hố chịu khổ nên người rất bẩn.

Hứa Nhu Nhu trêu chọc em gái: “Con mèo bẩn thỉu.”

Đào Đào ghé vào cạnh thùng nước nói: “trong nước thoải mái quá, chị không có nha.”

Hứa Nhu Nhu hừ một tiếng rồi lại cười hì hì: “Một chút nữa chị cũng sẽ tắm rửa sạch sẽ.”

Đào Đào: “Em chiếm thùng nước, chị không có thùng thì phải làm sao……. a a a, mẹ!”

Cứ như vậy, Đào Đào bị mẹ ruột xách ra. Thường Hỉ xách bé con ra khỏi thùng nước, ôm tới giường đất, ném khăn lau lên đầu cô bé nói: “Lau khô tóc đi rồi mặc quần áo vào, đừng có chạy loạn lên.”

Vì vừa nấu nước nên giường rất ấm, Đào Đào ngoan ngoãn nghe lời.

Bé con cũng không dám nghịch ngợm, dù sao vừa gặp rắc rối, nếu không cụp đuôi làm người thì dễ ăn đòn như chơi.

Bé con ngồi trên giường đất, nhìn mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, có chút lo lắng, nhưng nghĩ tới mẹ ở đây liền yên tâm.

Mẹ ở đây thì không có gì phải lo cả.

“Hứa Đào Đào.”

Đào Đào ngẩn người, thấy chị mình cũng tắm rửa xong xuôi lên giường đất, Đào Đào chống cằm, cười tủm tỉm hỏi: “Chị gọi gì em thế ạ?”

Hứa Nhu Nhu cần chén gừng tới: “Uống thêm chén canh gừng nữa đi.”

Hứa Đào Đào: “……”

Bé con cúi đầu nhìn canh gừng, Hứa Nhu Nhu không cho phép từ chối: “Uống đi.”

Đào Đào: “………..Dạ.”

Hai chén canh gừng, uống đến no căng bụng, bé con thở ra một hơi nói: “Em cảm giác trong bụng em toàn là gừng.”

Hứa Nhu Nhu cười khúc khích: “Ai bảo em nghịch ngợm.”

Cô bé lại tỏ vẻ hung dữ nói: “Quần áo của em bẩn hết rồi, chỉ còn dư lại mỗi bộ này thôi, em kiềm chế đi, hai ngày tới đừng có nghịch ngợm nữa. Nếu làm bẩn thì không có quần áo mặc đâu.”

Đào Đào rất biết nhìn sắc mặt người khác, bé con ngoan ngoãn đáp lười: “Vâng ạ….”

Lúc cô bé nghe lời nhìn giống hệt đứa bé trong tranh Tết, ngoài đáng yêu vẫn là đáng yêu. Làm người khác không thể nói nặng nửa lời.

Thường Hỉ nói: “Nhu Nhu, con ở nhà trông nhà đi, mọi người trở về thì gọi họ tới uống canh gừng, mẹ nấu cả một nồi to rồi đấy. Mỗi người một chén tránh cảm lạnh. Mẹ đi qua nhà thầy thuốc trong thôn mua cho em con thuốc mỡ bôi tay.”

Đáng lẽ chị nên đưa cả bé con qua nhưng mưa càng lúc càng lớn, Thường Hỉ không muốn cho con gái ra ngoài, lại dính thêm hơi lạnh.

Cũng may, chỉ là trầy da, bôi thuốc mỡ là được.

Đào Đào quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mưa rất lớn, bé com lại quay lại nhìn mẹ, nũng nịu nói: “Mẹ ơi, con xin lỗi.”

Là bé sai rồi.

Thường Hỉ nhìn bộ dạng ảo não ỉu xìu của bé con, duỗi tay xoa xoa đầu tiểu cô nương nói: “Về sau không nghịch ngợm nữa so với nói suông thì tốt hơn nhiều.”

Đào Đào liền tỏ lòng trung thành: “Về sau con nhất định sẽ không nghịch ngợm nữa.”

Đứa nhỏ nói có thể tin ư?

Chắc chắn là không rồi!

Nhưng thấy ánh mắt sáng ngời lại long lanh của bé con, Thường Hỉ ôn nhu cười: “Được, mẹ tin tưởng Đào Đào.”

Đào Đào cong khóe miệng…………..

Bé con nhảy cẫng lên: “Con yêu mẹ nhất.”

Thường Hỉ mỉm cười nói: “Mẹ cũng yêu Đào Đào nhất.”

Hứa Đào Đào đắc ý cười tít mắt, nhất thời lại hiện nguyên hình: “Thế nếu con đáng yêu như vậy, mẹ lại yêu con thế thì buổi tối mẹ nấu thịt ăn được không?”

Thường Hỉ: “……………………………………”

Còn tin tưởng con nữa mới là lạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.