Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 19: Chương 19





Lần trước ở bến đò, hắn bế nàng là có nguyên nhân, hắn coi như không có chuyện gì xảy ra, nàng cũng lựa chọn xem nhẹ, hiện giờ hắn công khai tới dắt nàng như vậy, lòng bàn tay hơi lạnh áp sát vào cổ tay ấm áp của nàng, mạch đập loạn xạ, nàng có thể cảm nhận rõ ràng sự đụng chạm của hắn, Vương Vân không thể không để ý, hai má đột nhiên ửng đỏ, bước chân đờ đẫn, bàn tay bị hắn nắm lấy vẫn cứng đờ, tiềm thức muốn rút ra, dù sao thì từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị nam nhân lạ nào dắt tay.

Ngoại trừ Hình Phong.

Nhưng lại chậm chạp không có động tác, hắn là vị hôn phu của nàng, tam thư lục lễ chính thức đính hôn, dắt nàng là chuyện bình thường, so với Hình Phong còn hợp lý hơn.

Cuối cùng Vương Vân không nhúc nhích, để hắn dắt đi về phía trước, lên con đường đá cuội mà nàng vừa mới tới, trở về đường cũ.

Bùi An cũng chỉ là tiện tay dắt nàng, muốn để cho nàng đi theo mình, nhưng trong nháy mắt bàn tay đụng phải làn da của nàng, đột nhiên không cách nào phớt lờ xúc giác truyền đến lòng bàn tay.

Giống như cầm một mảnh tơ lụa, rất mềm mại rất tinh tế, nhưng cân nhắc lại không giống như là tơ lụa, có độ ấm, còn rất mềm.

Giống như bông hơn.

Thật kỳ lạ.

Bùi An nhướng mày, ý thức được mình sinh ra suy nghĩ hoang đường, suy cho cùng thì nam nữ khác nhau, so với những cổ tay hắn đã từng nắm qua, đương nhiên không giống.

Sau khi đi ra khỏi ghế, Bùi An buông lỏng nàng ra.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay đột ngột giảm, Bùi An theo bản năng nắm chặt tay, bên này vừa ngẩng đầu đã thấy Triệu Viêm đứng trước con đường mòn, thấy hắn đi ra, đi cũng không được, trốn cũng không xong, bước chân lúng túng xoay một vòng, cuối cùng vẫn là mặt dày nghênh đón.

Vừa rồi Triệu Viêm tận mắt nhìn thấy khói thuốc súng giữa hai nữ nhân, lúc này thấy Bùi An dẫn người đi ra, chắc là đã dỗ dành xong.

Triệu Viêm làm bộ như không biết gì, nhiệt tình chào hỏi, “Bùi đại nhân.

” Vừa nói xong, ánh mắt đã tò mò nhìn về phía Vương Vân bên cạnh hắn.

Vừa mới cách một tầng rèm trúc, hắn không thấy rõ, bây giờ nhìn gần, chỉ liếc mắt một cái cả người đều sửng sốt.

Lúc trước hắn vẫn không rõ vì sao Bùi An lại muốn buông bỏ cây đại thụ Tiêu gia kia, nhất định phải cưới một cô nương xuất thân bình thường, vả lại hắn cho rằng Tiêu nương tử kia tướng mạo cũng không tầm thường, hiện giờ rốt cuộc cũng hiểu được rồi.

Không phải Bùi An hắn không tham mỹ sắc, mà là mỹ sắc trước kia cũng không hấp dẫn bằng lần này.

Điều này … Nếu đổi lại hắn, hắn cũng đứng núi này trông núi nọ.

Nhưng dù có đẹp đến đâu cũng là thê tử của bằng hữu mình, hắn không dám nhìn lâu, rất nhanh tỉnh táo lại, chủ động chào hỏi, “Tam nương tử.



Sau khi Bùi An buông tay ra, bước chân nàng bất giác chậm lại một bước, lúc này đứng ở phía sau hắn.

Vừa rồi bị đùa giỡn, nhìn thấy người trước mặt không quen biết, không hiểu sao có chút khẩn trương, lễ phép gật đầu một cái, cũng không định mở miệng, Bùi An đứng trước lại đột nhiên nghiêng đầu, thấp giọng nói, “Thụy An vương phủ, tiểu quận vương.


Vương Vân sửng sốt một chút, hành lễ nói, “Gặp qua quận vương.


“Tam nương tử không cần khách khí.

” Triệu Viêm khoát tay, cười nói, “Ta với Bùi An từ nhỏ mặc chung một cái quần lớn lên, không cần…”
“Chuyện gì.

” Bùi An bước về phía trước một bước, chặn lời hắn.

Triệu Viêm đúng lúc thu miệng lại, nói chuyện chính, “Minh Dương đã tới, nghe nói mời không ít thế gia công tử, bao nhiêu người đều chờ xếp trận, Bùi đại nhân thật sự không đi chơi sao?”
Từ khi hắn bắt đầu quyết tâm thi khoa cử, số lần hai người cùng nhau đi chơi càng ngày càng ít, sau khi học cao trung hắn lại đi Kiến Khang, lại càng không gặp, tính ra, đã bao nhiêu năm rồi không chơi đá bóng cùng nhau.

Hôm nay hiếm khi có một cơ hội.

“Chơi một lát, cũng không chậm được của ngươi mấy canh giờ đâu, nếu ngươi lo lắng, ta cho người đến trông chừng Tam nương tử, chắc chắn sẽ không…”
“Ngươi đi ký danh, ta đổi xiêm y.

” lúc này Bùi An lại cực kỳ sảng khoái.

Triệu Viêm vui vẻ, lập tức gật đầu, “Được.

” Đang muốn xoay người, Bùi An lại nói, “Tam nương tử cũng đi.


Triệu Viêm sửng sốt.

Hôm nay là Minh Dương mở hội đá bóng, mời không ít cô nương đến đây, đúng là có thể phối hợp nam nữ, nhưng Triệu Viêm không biết hắn có phải thật sự muốn làm như vậy hay không.

Hắn đi rồi nên không biết, Tiêu gia nương tử lúc này còn đang khóc.

Người cũ khóc, người mới cười, theo lý thuyết rất bình thường, nhưng lại người cũ của hắn không đơn giản, nếu phát điên, hỏa thế bốc lên, hắn không dám cam đoan Bùi An có thể chống đỡ được.

Vương Vân cũng kinh ngạc, không ngờ hắn kéo nàng đi, là muốn đưa nàng ra sân.


Quá đột ngột, nàng, nàng khả năng không làm được, “Ta…”
“Báo lên.

” Bùi An lên tiếng ngắt lời nàng, lại cùng Triệu Viêm lặp lại một lần.

“Được.

” Đáy lòng Triệu Viêm trào ra một cỗ bội phục.

Không hổ là Bùi An, náo nhiệt của mình, cũng không ngại chuyện lớn.

Được lời của hắn, Triệu Viêm xoay người đi theo gã sai vặt nhanh chóng chạy về phía sân.

Người đi rồi, Vương Vân mới hoảng hốt, làm sao bây giờ.

Quần áo hôm nay của nàng coi như thuận tiện, cùng lắm thì buộc tay áo lại, giày cũng rất thích hợp, chạy sẽ không đau chân.

Nhưng vẫn không được, nàng khẩn trương….

“Bùi công tử.

” Vương Vân ngẩng đầu, nếu không hắn đổi người khác đi.

“Lúc trước thấy nàng nhìn đến mất hồn, chắc là thích, nếu đã thích, vậy đi chơi, có gì phải bận tâm?” Bùi An nói chuyện với nàng, bước chân chậm rãi đi về phía trước, “Tới cũng tới rồi, không phải là vì đá bóng.


Nàng cũng nghĩ.

Vương Vân cất bước đuổi theo hắn, vẫn bất an như trước, “Ta kéo chân chàng thì làm sao bây giờ.


“Không kéo được.


“A?”
“Có ta ở đây, không kéo được.

” Cho dù là một bao cỏ, hắn cũng có thể thắng.


Trong lúc nói hai ba câu, Vương Vân lại một lần nữa cảm giác được từ trên người hắn tản mát ra cuồng vọng, ánh mắt không khỏi hướng trên người hắn dò xét, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng hắn.

Hôm nay hắn đội mũ quan, tóc vén gọn vào trong mũ, cổ áo trắng không thể che cổ hắn lộ ra, so với màu da mặt hắn cũng không có gì khác biệt.

Chẳng trách cô nương kia thích hắn đến vậy.

Luận về màu da, vị cô nương kia thật đúng là không thể so sánh với hắn, ngũ quan, hình như cũng kém hơn…
Tự nhiên lại đi so sánh hắn với một cô nương??
Vương Vân lắc lắc đầu, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, quay đi chỗ khác, không dám nhìn lên người hắn.

Hai người một trước một sau, lại đi tới cửa sân.

Vừa rồi lúc tiến vào, Triệu Viêm thấy có người đi theo chơi mất vui, đuổi mấy tùy tùng của mình đi, cũng để Đồng Nghĩa ở bên ngoài, để cho hắn canh giữ cửa ra vào, đừng đến quấy nhiễu chủ tử hắn.

Đồng Nghĩa đứng ở cửa chờ nửa nén nhang, thấy chủ tử mang theo Tam nương tử đi ra, vốn tưởng rằng là muốn hồi phủ, ai ngờ Bùi An lên xe ngựa, chỉ đổi một bộ xiêm y lại đi xuống.

Mỗi lần Bùi An tiến cung, Đồng Nghĩa đều chuẩn bị thêm mấy bộ xiêm y ở trên xe ngựa, sợ say rượu, mưa ướt, nhưng hôm nay trời nắng, hắn cũng không say rượu, xiêm y không hề bị bẩn, “Chủ tử đây là…”
“Đá bóng.


Đồng Nghĩa sửng sốt, mấy năm nay hắn ngoài đánh đánh giết giết, thời gian còn lại hoặc là đang luận tội người khác, hoặc là trên đường đi luận tội người khác, hắn nào có rảnh chơi trò vô bổ này.

Đồng Nghĩa nhìn thoáng qua Vương Vân đang đứng ở xa xa, hạ thấp thanh âm nói, “Chủ tử, sân bóng không thể so sánh với quan trường.


Một khi chơi đá bóng, chân cũng không có mắt, nếu có người lập đội muốn trả thù hắn, chẳng phải là hắn chịu thiệt sao.

Lúc này hắn bay vào Ngự Sử đài, trở thành người nắm trong tay vận mệnh thần tử trong triều, mấy ngày nay thiệp mời dự tiệc đưa đến phủ chất đầy sọt, nhưng sáng nay trở về lại chẳng thấy đâu, tục ngữ nói, không có lợi cho mình mình, giữ lại chính là tai họa.

Không nói những quan viên ngày xưa hắn đắc tội, chỉ lấy việc hắn đến Vương gia cầu hôn, đã là đắc tội Tiêu Hầu gia.

Còn có, tin tức Tần các lão đã chết lúc này phỏng chừng đã truyền ra, người trung hiếu với Tần các lão đều là những kẻ có chút đầu óc, cần danh không cần mạng.

Nói rõ ràng một chút, hôm nay trong sân, mười người thì chín người muốn lấy mạng Bùi An, người ta đang lo không tìm được cơ hội, hắn lại tự mình dâng lên.

Bùi An thay một bộ y phục màu xanh mây, buộc lại dây đeo trên tay áo, mới quay đầu nhìn Đồng Nghĩa, sắc mặt bình tĩnh, “Ngươi thấy ta sợ ai? ”
Đồng Nghĩa:…
Tính ra, hiện giờ ngoại trừ bệ hạ, tựa hồ chỉ có người ta sợ hắn.

“Ngươi biết, chẳng lẽ bệ hạ không biết?” Bùi An chậm rãi nói, “Nếu ngươi là đương kim bệ hạ, ngươi thích một thần tử kết oán khắp nơi, hận không thể tru di, hay là thích người tìm không ra nửa điểm sai lầm, được thế nhân kính ngưỡng? ”
Đồng Nghĩa sửng sốt, hiểu rồi.

“Hôm nay ai tiến lên, chỉ có thể coi như hắn xui xẻo.

” Mặt trời mọc lên không trung, ánh sáng chói mắt, nhưng lúc này đôi mắt kia giống như ngâm trong băng tuyết, nhìn không ra nửa ánh mặt trời.



Đầu kia Triệu Viêm tìm tới chỗ Minh Dương, thay Bùi An Vương Vân ghi danh, không đến nửa nén nhang, tin tức liền truyền khắp nơi.

Trước khi xuất phát, Tiêu Oanh đã tính toán kỹ, hôm nay nhất định phải cho Vương Vân thấy chút màu sắc, nhưng kết quả, mình lại bị mắng một trận, thẹn quá hóa giận, đập bàn không nói, còn khóc nháo.

Mãi cho đến khi Minh Dương đến mới thôi.

Minh Dương rất không ưa tính tức giận là đập đồ của nàng, đồ vật chọc gì nàng? Đập thì không cần bạc mua?
Cũng không biết Tiêu Hạc dạy dỗ nàng kiểu gì.

Trên đường tới, Minh Dương đã sớm nghe người ta nói, Tam nương tử Vương gia làm thế nào để dạy nàng, trong lòng vô cùng thoải mái, cũng không ngại thêm phiền, xúi giục nói, “Tiêu nương tử nếu không phục thì đi nhặt mặt mũi về đi, không phải ngươi biết đá bóng sao, chẳng lẽ còn không sánh bằng một người bị nhốt năm năm.


Lời này thành công khơi dậy lòng trả thù của Tiêu nương tử, lập tức sai người ra sân tìm Đại công tử Tiêu gia.

Từ sau khi biết Tiêu gia bị Bùi An vả mặt, Tiêu gia đại công tử đối với Bùi An đã hận thấu xương, hai huynh muội hợp sức, đuổi theo Bùi An cùng Vương Vân, dẫn đầu báo danh.

Có người mở ra tiền lệ, người phía sau nhao nhao tràn vào.

Danh sách giao cho Minh Dương, Minh Dương nhìn cũng không nhìn, cầm lấy bút viết tên của mình và Hình Phong thêm vào, đưa cho Chưởng sự thái giám bên cạnh, “Công bố xuống, sau nửa nén nhang, trận đấu chính thức bắt đầu.


Thái giám vừa đi, Minh Dương quay đầu phân phó cung nga phía sau, “Đi gọi Hình đại nhân lại đây.



Danh sách công bố ra, Triệu Viêm chỉ nhìn một lần liền cảm thấy tám phần sắp xảy ra chuyện.

Huynh muội tình cũ cùng lên đấu, Tam nương tử Vương gia không chịu thiệt mới lạ, lập tức cầm danh sách vội vàng vàng đi tìm người.

Bùi An cùng Vương Vân đã đến cửa sân, Vương Vân đang bận rộn buộc tay áo, tay áo quá rộng, phải cuộn lại.

Nhưng không có thứ gì cố định, mặc dù cuộn lên, không đến chốc lát, hơi động một chút cũng sẽ rơi xuống, cứ như thế năm lần bảy lượt, Bùi An thật sự nhìn không nổi, cởi dây buộc trên tay áo ra, cầm đoản đao cắt thành hai đoạn, đi tới trước mặt nàng, nói, “Giơ tay lên.


Mắt thấy sắp đến canh giờ, trong sân đã sôi trào, trong lòng Vương Vân không còn lo lắng, ngược lại sinh ra vài phần chờ mong, cực kỳ phối hợp, giơ ống tay áo rộng lên cao, chắn hơn phân nửa khuôn mặt Bùi An.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Vương Vân sợ mình chặn đường, nhường hai bước về phía bên cạnh, như thế, khuôn mặt Bùi An hoàn toàn bị che bởi tay áo.

Người phía sau dần dần tới gần, lúc đi ngang qua bên cạnh, Vương Vân vô thức liếc mắt một cái, lại bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, thần sắc nhất thời sửng sốt.

Hình Phong? Hắn cũng đến.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.