Bưu Hãn Dân Quê

Chương 32: Thỏa hiệp




Nhìn hắn trợn mắt nhìn nàng, Hắc Muội sửng sốt, phản xạ có điều kiện lùi một bước, “Ngươi nếulại ra tay đả thương ta, ta sẽ mặc kệ ngươi đó!”

Nói xong sờ sờ trước ngực chính mình, chỗ vừa mới bị hắn đẩy ngã đụng vào còn ẩn ẩn đau đâu.

Người nọ nhìn nàng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hắc Muội thế này mới lại tới gần hắn tiếp tục cột chắc băng vải, khép lại vạt áo, đổi thuốc cho nửa người dưới.

Hắc Muội lấy áo bông che nửa người dưới của hắn ra, lộ ra đùi phải, đem đùi phải của hắn nâng lên đặt trên đùi nàng, lại một vòng băng bó.

Đợi toàn bộ hoàn thành xong Hắc Muội lại giúp hắn mặc quần ngoài vào.

Vừa vặn nhấc đầu mới phát hiện người này vẫn mở to mắt nhìn nàng.

“Làm sao vậy, có phải ta làm đau ngươi không?”Nói xong nắm tay hắn lộ ở bênngoài định đặt vào trong áo bông, không nghĩ đến chạm tay lạnh lẽo.

“Có phải vẫn rất lạnh không?”Hắc Muội nhìn hắn bật thốt lên hỏi, lời vừa ra khỏi miệng trong lòng liền mắng chính mình ngốc, mất máu quá nhiềuđương nhiên sẽ cảm thấy rất lạnh .

Bỗng nhiên lại sờ sờ trán hắn, may mắn không có phát sốt.

Vì thế cũng không nói nhiều trực tiếp đứng lên từ trong góc lấy ra đá lửa, lại cầm mấy khúc củi, bởi vì đống cỏ khô bên cạnh còn có một bó cỏ khônhỏ dùng để châm lửa, cho nên rất nhanh ở trước đống cỏ khô nhóm lưaar.

Lúc này Hắc Muội mới nhớ tới con hươu lúc trước nàng săn giết còn ở bên ngoài, nhanh chóng đứng dậy ra cửa.

“Ngươi đi đâu?”

Phía sau người nọ đột nhiên hỏi.

Hắc Muội sửng sốt, lòng nghĩ người này khẳng định là sợ mình cứ như vậy bỏmặc hắn, vì thế quay đầu nhìn hắn nói, “Yên tâm, ta sẽ không ném ngươimột mình ở trong này , ta chỉ ra bên ngoài làm chút đồ ăn.”

Hắc Muội ra cửa ngoài, đem hươu trực tiếp kéo tới bên dòng suối, lấy ra dao găm nhỏ tùy thân bắt đầu mổ bụng phá dạ dày.

Nàng tuy rằng là lần đầu tiên làm nhưng bởi vì xem Lâm thúc đã làm rất nhiều lần cho nên cũng không xa lạ, rất nhanh móc ra dạ dày con hươu, vẫn còn ấm , lại vào nhà cầm miếng ngói đi ra tẩy sạch đem dạ dày hươu bỏ vào,dùng lửa đun nóng.

Chỉ chốc lát sau trong miếng ngói bắt đầu bốc khói , Hắc Muội dùng vải cầm xuống, lại đi đến đống cỏ khô nâng hắn dậy, “Đến ăn một chút gì đi!”

Hắn từ từ đứng dậy,Hắc Muội nhìn hắn chau mày, cổ tay sáng bóng nâng lên, cho dù là bảnthân bị trọng thương, người này cử chỉ vẫn tao nhã sắc bén như trước.

Hắn có lẽ thật sự đói bụng, một hơi đem hết thứ trong chén uống xong, buông chén đặt trên mặt đất bỗng nhiên ngẩng đầu nói, “Nơi này cách nhà ngươi rất xa?”

“Một canh giờ đi đường.”

“Mang ta đi nhà ngươi dưỡng thương.”giọng điệu của hắn không giống thương lượng.

Hắc Muội cả kinh, không hề nghĩ ngợi trực tiếp thốt ra, “Không được!”

Người nọ nhìn nàng cũng không nói, mắt đào hoa liền như băng hàn đông lạnh nhìn nàng.

Hắc Muội phía sau lưng phát lạnh, nhưng nàng nghĩ người này gần đây coi như là loạn đảng, tạo phản , nếu như bị quan phủ biết, cả nhà nàng đều trốn không thoát tội mất đầu.

Thứ hai người này bị ngườikhác đánh trọng thương như vậy còn không biết có thù với ai, vạn nhấttruy tìm đến nhà nàng, đó không phải hại đến cả nhà sao .

Cho nên vô luận như thế nào nàng cũng không thể đem họa thủy này dẫn tớitrong nhà, cho dù họa thủy này khuynh thành đến rối tinh rối mù.

“Ngươi không sợ ta hiện tại sẽ giết ngươi?”Hắn ánh mắt càng âm hàn, tay đã muốn mò về phía bên hông.

Hắc Muội vừa thấy vừa vội vừa tức, “Ôi uy, ngươi người này, thế nào như vậy a, nể tình mười lượng bạc kia ta băng bó miệng vết thương cho ngươi lại làm đồ ăn cho ngươi, áo bông đều cho ngươi, ngươi theo ta về nhà dưỡngthương vạn nhất bị quan phủ biết cả nhà ta sẽ xong đời —— “

“Quan phủ sẽ không biết!”Hắn bỗng nhiên ra tiếng cắt ngang lời nàng nói.

“Vì sao?”

“Bởi vì ta xem qua mọi người đã chết.”

Lời này hắn nói vô cùng bình thản, không mang bất luận giọng điệu cùng cảmxúc gì, nhưng nghe vào tai Hắc Muội trong lòng nhất thời khóc không ranước mắt a, quả nhiên mỹ nam không phải tốt xem như vậy, nàng hiện tạicó phải cũng sắp bị diệt khẩu không.

Nàng một phen chehai mắt của mình nói, “Ta một chút cũng chưa thấy mặt của ngươi, vừa rồi chỉ đặc biệt xem miệng vết thương thôi.”

Người nọ mộttiếng khinh si, “Hiện tại nói đã muộn, hoặc là mang ta về nhà ngươidưỡng thương hoặc là ta hiện tại một kiếm bổ ngươi.”

Hắc Muội nhanh như chớp chuyển tròng mắt nghĩ đối sách, “Ngươi ở trong nàydưỡng thương cũng không phải rất tốt sao, ta cam đoan đưa một ngày babữa cho ngươi, đưa chăn bông đến cho ngươi.”

“Người đuổi giết ta ngày mai hẳn là có thể đến nơi đây, nếu hắn tìm tới nơi này, ngươi sẽ sống không được.”

“Ngươi không phải nói không có người biết tướng mạo của ngươi sao?”Hắc Muội kinh hãi.

“Cho nên hắn mới có thể ở trong núi gặp người liền giết.”

Hắn nói được nhẹ, Hắc Muội lại quá sợ hãi, “Vậy ngươi theo ta về thôn, người nọ sẽ không theo tìm tới sao?”

“Này ngươi cứ yên tâm, bọn họ tuyệt đối không dám vào thôn đâu .”

“Vì sao?”

“Hỏi nhiều như vậy để làm gì? Ngươi là mang hay không mang?”

Hắc Muội ngẫm lại nếu không đáp ứng dẫn người này về nhà nói không chừnghắn thật sự có thể giết nàng, trọng yếu hơn là nàng nếu như bị giếtkhông về nhà, vậy người trong nhà khẳng định lên núi tìm, đến lúc đó nếu đụng phải sát thủ đuổi giết người này sẽ đều bị mất mạng, nhưng đáp ứng người này mà nói, mang về nhà quan phủ cùng người truy giết cũng khôngsẽ phát hiện.

Quan phủ không biết diện mạo hắn khẳng định sẽ không biết hắn là Đồng Tể Hội.

Mà người truy giết vì sao sẽ không vào thôn chứ?

Hắc Muội bỗng nhiên nghĩ, này có phải có nghĩa là người đuổi giết hắn cũngđến từ Đồng Tể Hội không? Đồng Tể Hội có thiết quy là không được quấynhiễu dân chúng.

Nếu người này lặng lẽ trốn vào trongthôn, người đuổi giết hắn khẳng định là không dám trắng trợn không kiêng nể vào thôn kiếm người .

Lúc này Hắc Muội không có tâm tư nghĩ vì sao đồng bọn Đồng Tể Hội đuổi giết nhau.

Xem ra người này nếu muốn tránh né đuổi giết thật đúng là chỉ có thể tránh ở nhà thôn dân.

Hắc Muội tuy nói sợ chọc phiền toái về nhà, nhưng chỉ cần không có họa sátthân, lại có thể cứu người trước mắt này một mạng nàng vẫn cam lòng ,chỉ bằng người này lúc trước nghe chính mình nói một phen xong không cóđánh cướp nhà Ngô địa chủ còn cho nàng mười lượng bạc mà nói người nàykhông xấu.

Hơn nữa, bộ dạng đẹp mặt không luôn chiếm tiện nghi sao!

“Được rồi, ta đưa ngươi về nhà của ta dưỡng thương, bất quá phải chờ tới tốirồi chúng ta lặng lẽ trở về, đừng để người khác trông thấy ngươi , nóisau ngươi hiện tại bị thương cũng vô pháp đi đường, nghỉ đến tối tinhthần ngươi cũng tốt hơn một chút.”

Người nọ từ từ nằm về trên đống cỏ khô, Hắc Muội ngồi đối diện hắn cách đống lửa nhỏ giọngnói thầm, “Bạc quả nhiên không phải dễ có như vậy , cầm ngươi mười lượng bạc của ngươi ta tất yếu hầu hạ ngươi một tháng , không đủ —— “

“Chờ ta dưỡng thương tốt lên, cho ngươi một trăm lượng bạc!”Người nọ từ từ nhắm hai mắt lại bỗng nhiên nói.

Hắc Muội vừa nghĩ, người có võ công nhĩ lực tốt như vậy a, vội vàng nói, “Thật sự?”

Người nọ cũng không trả lời, khẽ gật đầu một cái.

Hắc Muội cao hứng , suy nghĩ rồi hỏi, “Ngươi tên là gì?”

Nửa ngày hắn đều không trả lời, đợi cho Hắc Muội nghĩ người này sẽ khôngnói tên của hắn bỗng nhiên theo miệng hắn phun ra một cái tên, “Tam Mộc. Ta gọi là Lâm Tam Mộc.”

“Lâm Tam Mộc? Ngươi cùng họ với nương ta!”Hắc Muội nói đến.

Lại thấy nửa ngày không có người để ý nàng nói, “Ngươi ngủ một lát đi, taxuống núi hái ít dược, cũng nói với người trong nhà một tiếng, miễn chobọn họ lên núi tìm ta.”

Nói xong Hắc Muội đứng dậy từtrên người hắn cầm áo bông, ngẫm lại rồi đem đống cỏ khô kéo một ít đếnbên người hắn, lại bỏ thêm củi vào lửa, thế này mới xoay người ra cửa.

Trong thời gian này người nọ vẫn nhắm mắt dưỡng thần.

Hắc Muội giơ tay kéo cửa trong nháy mắt bỗng nhiên dừng một chút quay đầuhỏi, “Ngươi không sợ ta xuống núi sẽ không quay lại sao ?”

“Ngươi sẽ không!”

Hắc Muội cười cười, ra cửa rất nhanh xuống núi về thôn.

Đi ở trên đường nàng vốn nghĩ đến Tam Mộc nói nàng sẽ không là vì tintưởng nhân phẩm của nàng, sau đó lại nghĩ nàng cùng hắn lúc trước cũngchỉ gặp qua một lần hắn thế nào liền tin tưởng nàng như vậy chứ, sau đólại nghĩ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt ở nhà Ngô địa chủ nàng cũng đã báora gia môn, ngay cả cha nàng tên gì cũng đã nói .

TamMộc tin tưởng nàng như thế bất quá là vì nàng chạy không thoát, nếu nàng không có trở về nói không chừng tên Lâm Tam Mộc sẽ bên đường hỏi nhànàng đâu.

Tưởng tượng cái hình ảnh kia, người này tướngmạo tuấn mỹ lại một thân vết máu xuống núi hỏi nhà Phùng Quý ở đâu, đếnlúc đó còn không phải là toàn thôn sẽ biết, cho dù sát thủ không đuổitheo quan phủ cũng sẽ hoài nghi .

Nghĩ đến đây nàng rùng mình một cái, nam nhân tên Lâm Tam Mộc này quả nhiên là người nham hiểm mà.

Hắc Muội về đến nhà, Béo Nha vừa vặn làm xong cơm, cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm.

Phùng Quý nhìn thấy Hắc Muội đã trở lại kêu nàng vào cùng ăn, thấy nàng không bắt được con mồi nào cũng không nói cái gì.

Hắc Muội bận đến giờ ngọ cái gì cũng chưa ăn, lập tức ngửi được mùi cơm mới biết được chính mình có bao nhiêu đói bụng, chạy nhanh ăn như hổ đói,còn liên tục khen Béo Nha hiện tại nấu cơm càng ngày càng ngon, đem BéoNha khen đến độ không còn từ nào để khen, trong lòng đặc biệt vui vẻ, âm thầm nghĩ về sau chính mình nhất định nấu cơm rất giỏi, để cha và nhịtỷ bên ngoài không buồn phiền việc nhà nữa.

Cơm nướcxong Hắc Muội nói mình buổi chiều còn phải đi trên núi săn thú, hiện tại tuyết ngừng dễ săn, hơn nữa buổi tối có lẽ sẽ về trễ gọi kêu bọn họ ngủ trước.

Trước kia Hắc Muội cùng Lâm thúc ở trên núi cònqua đêm, nói sau phía sau núi cũng không có con mồi hung mãnh nào chonên Phùng Quý cũng không thế nào lo lắng, chỉ nói nàng cẩn thẩn, bắtđược này nọ liền chạy nhanh về nhà.

Hắc Muội gắp cái chăn liền ra cửa .

Đi đến nhà Lâm thúc, hắn đã về thôn , đang chuẩn bị bẫy thú, Hắc Muội vừahỏi thì ra Lâm thúc thật sự chuẩn bị buổi chiều lên núi đặt bẫy, sángsớm mai liền lên núi đi săn.

Nàng vừa nghe khẳng định luống cuống, trong khoảng thời gian này tuyệt đối không thể để Lâm thúc lên núi .

Hắc Muội chuyển động nửa ngày rốt cục nghĩ ra một biện pháp tốt, vì thế đối với Lâm thúc nói, “Lâm thúc, thúc đừng lên núi , trong thành con traiTần chưởng quầy thành thân lần trước kêu con nói với thúc đi uống rượumừng, con quên nói với thúc , vừa rồi nhớ tới buổi tiệc ngay tại ngàymai.”

“Hắc Muội, con thế nào không nói sớm a!”Lâm thúc vừa nghe cũng sốt ruột .

“Này không phải do lúc trước bận quá nên quên sao?”

“Lễ vật ta còn chưa chuẩn bị, ngươi a ngươi!”

“Lâm thúc, buổi chiều thúc về trấn chuẩn bị lễ vật cũng không muộn, còn không phải vừa vặn!”

Lâm thúc rốt cục bị Hắc Muội lừa trở về không hề lên núi .

Nhìn bóng dáng hắn vội vàng rời đi Hắc Muội nghĩ phỏng chừng ngày mai đợiLâm thúc biết bị lừa , buổi chiều về thôn có nàng đẹp mặt .

Bất quá nàng hiện tại cũng quản không được nhiều như vậy , xoay người nàng chạy nhanh lên núi.

Đường núi nhỏ hẹp còn lưu dấu chân của nàng giữa trưa xuống núi, thâm trầm nhợt nhạt .

Thời điểm đi tới lều giữa hai khe núi đã gần thời gian nhà quê ăn cơm chiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.