Bưu Hãn Dân Quê

Chương 20: Bà mối tới cửa




Quả nhiên, Hắc Muội đoán không sai, ngày hôm sau ăn qua điểm tâm, Diệp Bình đã tới, nói là muốn dẫn Cát Tường về nhà.

Hắc Muội thấy bộ dạng hắn không tình nguyện, suy đoán Diệp bà bà bắt hắn đến đây.

Hắc Muội cũng không mở cửa, trực tiếp cách cửa sân hô, “Tỷ phu, hôm nay tacó mua đồ ăn ngon ở trấn , ta muốn lưu tỷ ở nhà ăn, bồi bổ cho tỷ ấy,thức ăn nhà ngươi khiến tỷ của ta gầy thảm thương ta nhìn thấy đã đaulòng , cha mẹ ta cũng luyến tiếc tỷ của ta chịu khổ a!”

Diệp Bình cuối cùng chỉ phải rời đi.

Thời điểm nửa buổi sáng, Diệp bà bà và Diệp Bình cùng tiến đến , còn mang theo một bao bánh đậu xanh nói là thăm Tú Cô.

Hắc Muội thế này mới mở cửa sân, để họ tiến vào.

Nàng ngăn cản Tú Cô không để bà gặp Diệp bà bà, chính mình cùng Phùng Quý ở nhà chính gặp họ.

Bọn họ tiến vào sân Hắc Muội liền lén lút kêu Béo Nha truyền tin cho CátTường ở buồng trong, kêu nàng đi đến bãi đất trống ở thượng thôn ngồimột hồi, đợi nàng đi kêu mới trở về.

Lúc này thái độDiệp bà bà vô cùng hòa ái dễ gần, liên tiếp nói nhớ Cát Tường, khen condâu này có bao nhiêu tốt, còn thỉnh thoảng trọc trọc tay Diệp Bình, Diệp Bình vội vàng nói muốn đón Cát Tường về nhà.

Liên tiếp thăm dò nói thế nào không thấy Cát Tường, Hắc Muội chạy nhanh nói nếu muốn thì cùng đi kêu Cát Tường.

Diệp bà bà cũng không thể cự tuyệt, vì thế đi theo Hắc Muội đến giữa thượng thôn.

Còn không thấy bóng dáng Cát Tường, Hắc Muội liền ngăn cổ họng hô, “Tỷ, mẹchồng tỷ đến đón tỷ về nhà , còn mang lễ vật đến thăm nương, nếu khôngtỷ trở về đi!”

Không ngừng đem những lời này hô thậtnhiều lần, mới tìm được Cát Tường, rất nhiều người đã đứng ở cửa nhànhìn, trên mặt Diệp bà bà có chút không nén được giận .

Hắc Muội thế này mới đình chỉ, cùng Cát Tường về nhà .

Về nhà, thấy Diệp Bình cũng không nói cái gì, ngồi ở chỗ kia thu thập nàynọ, Hắc Muội lấy ra bao thuốc đưa cho Diệp bà bà, “Bà thông gia, đây làthuốc bổ, ta đặc biệt chuẩn bị cho tỷ ta bổ thân thể , nhờ ngươi tốnnhiều tâm tư hỗ trợ sắc a.”

Diệp bà bà vội vàng đáp ứng.

Phùng Quý từ sau phòng kéo ra một miếng thịt lợn rừng đưa cho Diệp Bình, “Con rể này, cầm lấy về nhà ăn, sớm một chút cùng Cát Tường sinh ra một tiểu tử béo mập nha!”

Lời này nói ra khiến Diệp bà bà cao hứng nhếch miệng.

Cuối cùng Cát Tường đi theo trở về, Hắc Muội vẫn đưa đến cửa thượng thôn.

Kế tiếp Hắc Muội thật sự không lo lắng Diệp bà bà sẽ khi dễ Cát Tường ,muốn từ miệng Cát Tường moi ra bí phương làm rau trộn của nàng cũng phải đối xử tốt với Cát Tường một thời gian dài.

Sau đó, Hắc Muội không tiếng động đem giấy hồng cắt xong, mài mực bắt đầu thiết kếnhãn hiệu rau trộn Hắc Muội, thẳng đến buổi chiều mới suy nghĩ ra hìnhdáng, dùng là thể chữ lệ (loại chữ thông dụng thời Hán), viết lên giấyhồng, phía dưới còn đặc biệt ký hiệu, kỳ thực chính là hình người, thậpphần đáng yêu lại vui vẻ.

Hai mươi tấm Hắc Muội chỉnh chỉnh vừa viết lại vẽ đến trưa mới xong.

Cuối cùng viết xong lấy hồ dán lên mỗi bình, trên miệng bình còn buộc mộtsợi chỉ tơ hồng, nhìn rất đẳng cấp và đặc sắc , cũng thích thú.

Lại dạy cho Béo Nha cách gấp hộp giấy, hai người gấp hơn một trăm cái.

Tính tính cũng gần đến thời gian giao hàng cho tửu lâu Duyệt Lai, ngày hôm sau bắt đầu làm rau trộn .

Nhưng không nghĩ tới buổi sáng mới vừa hái rau trong vườn về ngâm nước lạnh , Phùng Quý đã dẫn theo một phụ nhân về nhà .

Hắc Muội vừa thấy không phải Diệp bà mối ở hạ thôn sao?

Vừa thấy Hắc Muội cười tươi như hoa, nhìn Hắc Muội từ trên xuống dưới ,cười đến khiến người ta hoảng sợ. Hắc Muội trực tiếp hỏi cha, “Cha, bàtới làm gì?”

Phùng Quý thế này mới nhỏ giọng nói, là bà chủ động tìm ông nói muốn suy nghĩ đối tượng đính thân cho Hắc Muội.

Hắc Muội trong lòng phỏng chừng có cái mồm rộng của Cúc Trân thẩm, hiện tại thôn Đại Diệp sợ là không ai không biết nàng có một tay nghề làm rautrộn giỏi có thể bán cho nhà giàu .

Vì thế nàng cái gìcũng chưa nói, chỉ đối với Diệp bà mối nói, “Diệp đại nương, sang nămmời bà lại đến đi, ta cái gì cũng không chọn, chỉ xem nhà ai có thành ýta sẽ gả đi.”

Những lời này Hắc Muội nói không rõ rànglại có huyền cơ, cái gì kêu có thành ý, cấp sính lễ nhiều cũng có thểnói là có thành ý, cùng người nhà gần gũi cũng có thể nói có thành ý.

Vì thế Diệp bà mối có chút không hiểu , đi thật xa vẫn suy nghĩ những lời này có ý tứ gì.

Kỳ thực Hắc Muội đã nghe được đối tượng đính hôn lần này Diệp bà mối muốncấp cho nàng , chính là cháu trai ruột của Diệp bà bà nhà chồng CátTường, ngay tại Trần Gia Loan cách thôn Đại Diệp không xa.

Xem ra Diệp bà bà này là quyết tâm muốn chiếm được tiện nghi bán rau trộntừ Hắc Muội, hai đầu ra tay, mặc kệ như thế nào bà đều được lợi .

Trước kia chỉ cảm thấy Diệp bà bà keo kiệt khôn khéo, không nghĩ tới tâm tưnhiều lắm, không thể thấy người khác tốt, nàng không khỏi lại bắt đầu lo lắng cho tỷ nàng.

Cát Tường là người ôn nhu thiện lương, cũng không nhiều mưu ma chước quỷ như vậy, tuyệt đối không phải đối thủ của Diệp bà bà.

Phùng Quý cũng không muốn Hắc Muội sớm như vậy đính thân , lúc trước đínhthân cho Cát Tường vốn nghĩ đã chọn được nơi tốt, trải qua hơn nửa nămnay lại phát hiện cũng không phải như ông nghĩ, cho nên lần này Hắc Muội đính thân ông không muốn lại có thêm một đứa con gái của mình gả vàonơi không tốt.

Ông đã nghĩ thông , kỳ thực điều kiệnkhông tệ lắm là được, người nhà chồng có nghèo chút cũng không sao, HắcMuội cũng là người có thể chịu khổ, nếu người nhà chồng không mà nói,cho dù gả vào nhà giàu nhất cũng sống không tốt.

Vì thếkhi Hắc Muội còn chưa được mười bốn tuổi, không muốn đính than sớm, đốivới đối tượng Diệp bà mối nói cũng không muốn nghe, trực tiếp đưa racửa.

Chuyện này cả hai cha con thập phần có ăn ý.

Hắc Muội nói, “Cha, nửa năm cuối này mặc kệ ai nhắc tới chuyện thành thâncũng không cần để ý tới, nói đều không cần nói, miễn cho về sau mất tình cảm!”

“Cha chừng mực, con yên tâm nấu cơm đi, sáng mai chúng ta vào thành bán đồ ăn.”

Phùng Quý hiện tại chỉ cần nhắc tới vào thành bán đồ ăn trên mặt sẽ vui sướng , dân quê thực dễ dàng thỏa mãn, kiếm ít tiền nâng cao chất lượng sinhhoạt cho con cái trong lòng ông khỏi nói có bao nhiêu hưng phấn .

Nghe những lời này của cha Hắc Muội an tâm hơn, cầm cái thớt gỗ cùng dao bắt đầu cắt rau. Lúc này nàng làm rau trộn có vẻ nhiều, mướp, đậu sừng, dưa chuột, khổ qua, bí đỏ xanh, tổng cộng có năm sáu loại.

Tứ Nha vẫn bị nàng cổ vũ kiên trì chiều nào cũng đi nhà Thanh Thủy học hai canh giờ, Béo Nha tắc bị an bài viết ba chữ đồ ăn Hắc Muội lên giấyhồng tạo nhãn hiệu.

Hai tỷ muội cùng làm việc mau hơn, đến buổi chiều, trước khi mặt trời xuống núi Hắc Muội đã đem tất cả rau trộn làm tốt .

Lần này vào thành bởi vì không có bán cái khác, đặc biệt đi bán rau trộn ,vừa phải giao hàng cho tửu lâu Duyệt Lai, cho nên làm đặc biệt nhiều,trong một cái sọt đầy một chậu rau trộn lớn, trong cái sọt khác là haimươi tấm giấy nhãn hiệu đồ ăn Hắc Muội, còn có mười bình đồ ăn lớn.

Làm xong này đó Hắc Muội chuẩn bị nấu cơm , thịt lợn rừng và canh xương đã sắp ăn hết .

Hắc Muội nấu một nồi cháo bí đỏ nhẹ, vừa định xào rau bà nội Phùng bà bà đã đến, cầm trong tay hai cái bánh trứng gà nói là nhị thúc nhị thẩm choHắc Muội ăn .

Trong lòng Hắc Muội cười lạnh, này thậtđúng là nghe được tiếng gió đã chạy tới lấy lòng , nàng lớn như vậy chotới bây giờ còn chưa ăn qua đồ nhị thúc nhị thẩm cho.

Hắc Muội cũng nghiêm túc, trực tiếp nhận bánh trứng gà, bắt đầu xào củ lạc, xào gần một chén lớn, khi còn nóng thả một thìa đường trắng vào, buổitối ăn cháo, ngày mai nàng và Phùng Quý không ở nhà Béo Nha cùng Tứ Nhacó thể hâm cháo lại ăn.

Trong phòng bếp hơi nóng, nhưngPhùng bà bà vẫn đứng ở cửa bếp tìm chuyện nói với Hắc Muội, Hắc Muộicũng câu có câu không đáp cho có lệ.

“Hắc Muội này, conxem Hương Thảo tuổi cũng xấp xỉ con, bộ dạng xinh đẹp có năng lực làmviệc, đều là người trong nhà con nên dẫn nó theo kiếm tiền a.”

“Kiếm tiền cái gì a?”Hắc Muội giả ngu.

“Không phải con bán rau trộn cho nhà giàu trong thành sao? Mang theo HươngThảo tuyệt đối buôn bán rất tốt , trong nhà Béo Nha còn nhỏ giúp khôngđược gì, cũng có thể kêu Hương Thảo đến hỗ trợ làm rau trộn a, đều làngười một nhà —— “

Hắc Muội nghe thấy có chút phiền ,nàng thật không phải chán ghét Diệp bà bà này bình thường, tuy rằng làbà nội ruột nhưng một chút cảm tình cũng không có, bởi vì từ nhỏ đến lớn nàng không có cảm nhận được một chút chiếu cố cùng quan tâm của bà, hơn nữa nhị thúc nhị thẩm luôn khi dễ nương nàng.

Nàng xách nồi trực tiếp đi ngang qua mặt Diệp bà bà, Diệp bà bà sợ nóng vội vàng lắc mình lui về phía sau.

Đợi Hắc Muội hắt xong nồi nước bà như trước vẫn nói liên miên cằn nhằn mãi.

Hắc Muội bỗng nhiên cắt ngang lời bà, “Bà nội, ta làm rau trộn phân lượngrất ít, căn bản là không cần người hỗ trợ, hơn nữa, những nhà giàu nàychỉ nhận người quen , cho dù Hương Thảo đi theo , cũng vào không được.”

Lần này Diệp bà bà thật không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng ngượngngùng đi về, trước khi đi còn dám hỏi Hắc Muội muốn thịt lợn rừng, nóilà thế nào cho nhà chồng Cát Tường mà chính mình là bà nội không cho,Hắc Muội không có cách nào khác cuối cùng vẫn phải chọn một miếng nhỏcho, nếu không bà vẫn không đi, lát nữa Phùng Quý trở về sẽ cho bà miếng thịt lớn a.

Hắc Muội nghĩ người trong nhà đã ăn thịt lợn rừng đủ, làm ra vẻ cho những người không có tình nghĩa gì, còn không bằng bán sạch.

Buổi tối một bên nấu nước tắm, Hắc Muội nấu một chén táo đỏ bổ huyết cho nương nàng.

Còn để lại một chén cho Tú Cô sáng mai uống.

Hắc Muội nhìn ánh mắt gièm pha của Béo Nha cùng Tứ Nha nói, “Các muội ở nhà bồi nương cho tốt, tỷ với cha không ở nhà, không được kêu bất luận kẻnào đi vào trong sân, càng không thể vào nhà a. Chờ tỷ về nhà mua kẹocho hai muội ăn, còn mang táo về.”

Béo Nha cùng Tứ Nha vừa nghe cao hứng , một lòng đợi nhị tỷ và cha theo trong thành trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.