Bưu Hãn Dân Quê

Chương 17: Sinh ý đàm thành




Hắc Muội sợ tối qua ăn thịt kho tàu hôm nay giữa trưa lại ăn mọi người sẽ cảm thấy ngán , vì thế đổi sang hầm thịt.

ở mái hiên bên cạnh phòng bếp có một cái hang lớn, năm ngoái dùng để muối dưa cải.

Dân quê muối dưa kỳ thực rất đơn giản, Hắc Muội cũng học được từ nươngnàng, chính là đem rau rửa sạch xếp chồng vào trong hang, mỗi một tầngthả một lớp muối ăn, sau đó mặt trên lấy đá lên. Như vậy mặc kệ thờigian bao lâu cũng sẽ không hư, muốn ăn tùy thời lấy ra.

Vào thời điểm thiếu đồ ăn những thứ này có thể trở nên trọng dụng.

Bởi vì Hắc Muội xử lý vườn rau tốt nên năm nay dưa muối còn thừa hơn phân nửa chưa ăn.

Vừa vặn lần này vớt dưa muối và ớt ra, mùi nước chua bốc lên khiến người ta nuốt nước miếng, vớt lên rửa sạch cắt thành đoạn ngắn, đợi thịt lợnrừng xào không sai biệt lắm cho nước vào, lại cho dưa muối và ớt vào từtừ hầm.

Ngô Bảo Nhi khẳng định chưa từng ăn qua, ăn vài chén cơm, cả đầu đầy mồ hôi.

Cả nhà Hắc Muội ảnh hưởng từ hắn, hăng hái ăn cơm tẻ.

Phùng Quý dùng hai ngày thời gian đem vài mẫu đậu phộng toàn bộ thu thậpxong, gánh về nhà cho bốn tỷ muội Hắc Muội từ từ tróc đậu phộng.

Chính ông tắc toàn lực đào đậu phộng còn chôn dưới đất, có số đậu phộng đãsắp nảy mầm , Hắc Muội liền trực tiếp lột ra để xào ăn.

Mấy ngày nay không có việc gì nặng, cả nhà đoàn tụ cùng một chỗ vui vẻ ,thức ăn lại ngon, không phải thịt lợn rừng thì là canh xương, ngay cảđiểm tâm cũng là bánh canh giò heo .

Trên mặt mỗi ngườirõ ràng béo ra không ít, tinh thần Tú Cô cũng tốt , gương mặt trứngngỗng của Cát Tường cũng mượt mà một chút, Tứ Nha cũng thêm chút thịt .

Bởi vì có Cát Tường phơi đậu phộng , Béo Nha hái hoa ngũ vị .

Hắc Muội mỗi ngày trừ bỏ nấu cơm ra thì chính là buôn bán rau trộn của nàng.

Nàng bắt đầu thử làm rau trộn bằng đậu sừng cùng bí đỏ.

Đậu sừng thì hoàn hảo, nhưng bởi vì bí đỏ đã chín nên rất mềm rất ngọt làmkhông được tốt, Hắc Muội suy nghĩ chỉ có thể làm bí đỏ sống , giòn dễlàm.

Nàng hái rau cả ngày, cắt bí đỏ chín chuẩn bị hầm thịt, cái khác đều ngâm vào nước .

Đợi lạnh liền vớt lên đem đậu cắt thành đoạn ngắn, bí đỏ xanh cắt thành mảnh nhỏ, rồi ngâm với nước muối một lát.

Trong quá trình chờ đợi Hắc Muội liền đem bí đỏ cắt thành khối thả vào nồi hầm.

Thấy bí đỏ cắt ra có nhiều hạt liền đem đi phơi nắng, đợi lát nữa xào.

Khó được Cát Tường ở nhà, cả nhà một bên nói chuyện một bên đập hạt bí đỏ coi như là một loại hưởng thụ .

Ngô Bảo Nhi cũng biết hạt bí đỏ ăn ngon, cùng Béo Nha Tứ Nha vây quanh tranh nhau đập.

Hai ngày nay, Hắc Muội làm xong rau trộn , đựng trong một cái chậu lớn đặt vào sọt, còn dư thì đựng vào mấy cái hộp.

Đậu phộng cũng phơi khô.

Phùng Quý nghĩ thừa dịp Cát Tường ở nhà ông và Hắc Muội lại vào thành bán đậu phộng và rau cải .

Vì thế hai cha con như lần trước trời còn chưa sáng đã bắt đầu lên đường, thời điểm nửa buổi sáng chạy tới phố Tây Thanh thành.

Đậu phộng khô cùng gạo một giá, cũng là ba văn tiền một cân, bởi vì bán đậu phộng nhiều, đợi gần giữa trưa một sọt đậu phộng lớn của Phùng Quý cũng mới bán được một nửa mà thôi, chỉ kiếm được hơn năm mươi văn tiền.

Mà Hắc Muội vừa mới bắt đầu dắt cổ họng kêu một thời gian về sau liền dầndần có người mua, như cũ vẫn là năm văn tiền một chén, tuy rằng cũng chỉ bán đi một nửa nhưng đã được hai lượng .

Giữa trưa lúcnghỉ ngơi Phùng Quý nói cái gì cũng không chịu đến tửu lâu Duyệt Lai ănmì, chỉ chịu dùng một văn tiền mua chén đậu hoa uống, lấy lương khô ra ở mái che nắng nghỉ tạm chờ buổi chiều lại bán một lần.

Hắc Muội thừa dịp giữa trưa xách giỏ rau trộn dựa theo địa chỉ khách hànglần trước lưu lại đưa hàng đến tận cửa, cũng chỉ bán năm sáu chén, lạithu hai ba lượng bạc trở về.

Trong đó có một tiểu nhađầu ở một hộ nhà giàu tuổi xấp xỉ Hắc Muội, nhìn thấy Hắc Muội nói rấtnhiều , chỉ chốc lát sau Hắc Muội đã biết tiểu nha hoàn này tên TiểuLiên, là nha hoàn bên người lão phu nhân trong nhà.

Ngày đó lão phu nhân khẩu vị vẫn không tốt, cả người gầy yếu , đặc biệtthích ăn rau trộn này, Tiểu Liên còn dặn Hắc Muội cách ba bốn ngày nhấtđịnh phải đưa đến hai hộp.

Hắc Muội vô cùng sảng khoái đáp ứng .

Mắt xem xét giờ cơm sắp qua, Hắc Muội lấy hai văn tiền ở cửa hàng tạp hóamua một tấm giấy dầu, lại kêu tiểu nhị hỗ trợ đem giấy dầu cắt thànhnhiều mảnh vuông, lại mua hai văn tiền chỉ tơ hồng.

HắcMuội ở bên ngoài cửa hàng tạp hóa ngồi trên tảng đá đem giấy dầu gấpthành một cái hộp nhỏ, có chút giống với hộp giấy đựng bánh kẹo cưới ởhiện tại, mặt trên làm thành cái rãnh, lôi kéo liền mở.

Cô lại đem chỉ tơ hồng cắt thành từng đoạn , nhổ một cái cây đâm vào bacái hộp, như vậy ba cái hộp nối liền nhau, treo một sợi chỉ tơ hồng, vôcùng lịch sự tao nhã.

Hắc Muội lấy chiếc đũa gắp ba loại rau trộn khác nhau cho vào hộp, liên tục làm ba bốn cái hộp giấy rau trộn như vậy.

Cuối cùng mang đến tửu lâu Duyệt Lai.

Tiểu nhị Lý Tam liếc mắt một đã nhận ra Hắc Muội, vội vàng mời vào, Hắc Muội vẫn kêu một chén mỳ, ngồi ở chỗ kia ăn, chỉ chốc lát sau Tần chưởngquầy đi tới.

Hắc Muội cũng không hỏi lần trước đưa rautrộn cho ông thấy như thế nào, kêu Tần chưởng quầy ngồi xuống nóichuyện, không nói chuyện rau trộn, mà nói chuyện bắt được lợn rừng lớn,lại hỏi giá thịt lợn rừng muối.

Nói xong Hắc Muội mở một hộp giấy rau trộn trong đó ra, ba loại khác nhau, đậu sừng, bí đỏ xanh, khổ qua, hồng hồng xanh xanh , vừa đẹp mắt lại thơm.

Hắc Muội nhìn ánh mắt Tần chưởng quầy nhìn chằm chằm vào hộp rau trộn cũngkhông lên tiếng, nghe ông nói thịt lợn rừng muối ướt bảy văn tiền mộtcân, khô thì mười lăm văn một cân, thế nhưng so với thịt lợn còn quý,liền nói lần sau mang đến làm phiền Tần chưởng quầy nhận.

Tần chưởng quầy nói, “Đó không thành vấn đề.”

Dừng trong chốc lát, rốt cục hỏi, “Hắc Muội, mấy hộp rau trộn này là con mang đến phố Tây bán sao?”

Hắc Muội trong lòng vui mừng dị thường, trên mặt bất động thanh sắc, nói,“Đúng vậy, lần trước đưa cho thúc hai hộp thúc thích không? Con nơi nàyvẫn còn, thúc lấy một hộp đi.”

Tần chưởng quầy vội vàng cám ơn, hỏi, “Rau trộn này con bán ở phố Tây giá mấy?”

“Năm văn tiền một chén, một hộp thì hai mươi văn.”

“Vậy còn hộp giấy này?”

“Này còn chưa có bắt đầu bán, Tần thúc nghĩ giúp con giá đi!”

Tần chưởng quầy hơi hơi suy nghĩ một chút lại hỏi, “Con một ngày có thể bán bao nhiêu chén, bao nhiêu hộp?”

“Một ngày có thể bán hai ba chục chén, hơn mười hộp.”

“Hắc Muội, như vậy, tất cả hộp rau trộn của con bán cho tửu lâu thúc, thúckhông cần hộp của con, con cung cấp hộp giấy cho thúc là được rồi, thúcvẫn mua hai mươi văn tiền một hộp, một hộp giấy dầu thúc trả con mộtvăn, thế nào?”

Hắc Muội nghĩ Tần chưởng quầy tuy rằngkhôn khéo trong buôn bán, nhưng người coi như rất phúc hậu , vì thế gậtđầu, nói, “Tần thúc, trước kia con và Lâm thúc nhờ thúc chiếu cố, thúckhẳng định sẽ không gạt con, thúc nói cái gì thì là cái đó , con chỉ cómột thỉnh cầu.”

“Con nói.”

“Thúc có thể ở tửu lâu bán hộp rau trộn nhỏ không, đương nhiên con sẽ thay hộp nhỏxinh đẹp tinh xảo hơn, hơn nữa ngay cả hộp, mặc kệ có thể bán bao nhiêutiền, chúng ta mỗi người một nửa, chính là trên hộp có thể dán nhãn hiệu đồ ăn Hắc Muội không.”

Tần chưởng quầy vừa nghe, ha hanở nụ cười, “Hắc Muội a, không nghĩ tới con là một nha đầu ở nông thônthế nhưng còn có thể một đầu kinh doanh, không tệ không tệ a, được, thúc đáp ứng.”

Rất nhanh Tần chưởng quầy viết xong hiệp ước, mặt trên thỏa mãn yêu cầu Hắc Muội, nhưng nói ra yêu cầu, chính là HắcMuội khi được kêu phải vô điều kiện tuỳ thời đưa rau trộn đến, không thể chậm trễ.

Thời điểm ký hiệp ước, ông lại hỏi, “Có cần hỏi ý kiến cha con không?”

“Không cần, chuyện này con làm chủ.”

“Được.”

Hai người ký hiệp ước xong, Hắc Muội cầm một phần bỏ vào trong lòng, tảngđá trong lòng rốt cục hạ xuống , làm lâu như vậy mục đích của nàng rốtcuộc đạt tới .

Nàng ra tửu lâu trực tiếp trở lại cửahàng tạp hóa vừa rồi, lấy hai mươi văn tiền mua hơn mười tấm giấy dầucùng một cuốn chỉ tơ lớn, thế này mới đi phố Tây tìm cha.

ở trong mái che, Hắc Muội cũng muốn ăn đậu hoa, ăn xong liền bắt đầu làmhộp giấy, thời điểm buổi chiều bắt đầu bán đồ ăn nàng đã gấp được nămmươi cái , trực tiếp cầm năm hộp rau trộn cùng năm mươi hộp giấy đi tửulâu tìm Tần chưởng quầy .

Tần chưởng quầy không nghĩ tới nhanh như vậy, nhận lấy này nọ, đưa nửa lượng bạc cho nàng, thuận tiệncòn đem hai hộp không lần trước Hắc Muội cho rau trộn trả lại cho nàng,hai người hẹn tám ngày sau lại đến đưa đồ ăn, căn cứ tình hình tiêu thụcủa tửu lâu mà xác định lại tần suất giao hàng.

Hắc Muội lại trở về phố Tây trong lòng rõ ràng thoải mái không ít, tinh thầncàng mười phần, Phùng Quý còn không rõ chuyện gì, nàng sợ trêu chọc đếnkẻ trộm cũng không nói cái gì, cuối cùng hai người bán xong trên đườngvề nhà Hắc Muội nói cho Phùng Quý biết tin tức tốt này.

Phùng Quý chấn động, cao hứng nói năng lộn xộn , “Đó, đó có phải là về saurau trộn của chúng ta trực tiếp bán cho tửu lâu không ?”

Nhìn Hắc Muội gật đầu, Phùng Quý nhất thời hai chân đạp gió, ước gì ba bước về tới nhà, Hắc Muội nhìn thấy tâm trạng cũng tốt.

Dọc theo đường đi cha con hai người cười không ngừng.

Khi đến trấn mặt trời còn lại một tia sáng mờ cuối cùng.

Hai cha con mua vài cân muối ăn cùng một lọ dầu vừng, một cân đường trắng,cuối cùng còn mua một bao táo đỏ và mứt hoa quả trái cây, này đó tốn hơn lượng bạc .

Lần này mua này nọ Phùng Quý cũng chẳng đau lòng , hai người thế này mới theo ánh hoàng hôn vội vàng chạy về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.