Bút Kí Huyền Môn

Chương 98: Người bệnh là con trai trưởng thôn 2




Thu Linh đành gạt qua cảm giác muốn ói mửa kia qua một bên, thế nhưng khi đưa cái chén kia đến trước mặt người nam nhân kia thì hắn ta lại vùng vẫy liên hồi, đến Lương bá đang giữ cánh tay của hắn mà có vẻ nhưng còn không giữ nổi, đến lúc này Dương Vũ đành phải thực hiện một việc mà rất ít khi hắn muốn làm, đứng qua một bên, đẩy Thu Linh ra một bên rồi túm lấy tóc hắn ta mà kéo cả người hắn lên, chưởng một cú thật mạnh vào mặt, lập tức nam nhân kia bị ngất lịm đi, không còn có thể cựa quậy được nữa, Hướng thẩm thấy con trai của mình đang bệnh tật mà còn bị đánh một cú trời giáng như vậy thì không khỏi sót xa, chạy lại đẩy Dương Vũ qua một bên, oán độc nói

-súc sinh, sao ngươi lại đánh con trai ta 

Dương Vũ cũng chẳng bận tâm lời nói của bà ta lắm, vì trong tình thế này thì bà ta cư sử như vậy cũng là điều dễ hiệu, cúi xuống đất nhặt ấm trà tu một hơi dài rồi nói với Thu Linh 

-cho hắn uống đi 

Hướng thẩm còn không biết hắn định làm gì, thế nhưng thấy con mình sắp phải uống một bát toàn những thứ máu tanh tưởi thì lập tức ngăn nàng lại, Lương bá đến lúc này cũng chỉ biết tin Dương Vũ, lần trước hắn cũng đã cứu sống được a Tam thì lần này nhất định cũng vậy, liền tiến lại trấn tĩnh Hướng thẩm, lại lấy bản thân mình ra bảo đảm cho Dương Vũ sẽ cứu sống con bà ta, đến một lúc lâu sau thì Hướng thẩm mới chịu buông con bà ta ra, đứng qua một bên để họ tiếp tục công việc, còn không quên quay qua nói với Dương Vũ

-con ta mà có mệnh hệ gì, ta sẽ liều cái mạng già này với ngươi 

Dương Vũ nhún nhún vai, đợi sau khi Thu Linh cho người kia uống hết được một bát hỗn hợp mấy thứ máu kia thì hắn mới tiến lại, quay sang Lương bá nói 

-bá dùng ba cây hào châm định lại kinh mạch cho hắn 

Lương bá liền lập tức làm theo,lấy từ trong túi đeo ra một bọc vải nhỏ, trải dài ra, trong đó là tập hợp mấy chục cây châm dài ngắn khác nhau, sau khi rút ba cây hào châm đâm vào cơ thể nam nhân kia thì lại đứng nhìn Dương Vũ, thấy hắn đang một tay bắt lan hoa chỉ, một tay đang điểm trên lá bùa sau gáy kia mà tụng niệm cái gì đó, một lúc sau mở mắt ra thì liền trực tiếp rút lấy một cây trâm dài hơn ngón tay đâm lên đỉnh đầu người kia, lúc này lại lên tiếng 

-mang lư hương tới đây 

Hướng thẩm tuy không biết hắn định làm gì, thế nhưng từ khi hắn châm cây châm kia lên đỉnh đầu con trai bà thì sắc mặt đã khá hơn rõ rệt nên cũng đành phải làm theo những gì hắn nói, chạy ra bên ngoài, một lúc sau thì cùng chồng mình mang một cái lư hương nho nhỏ đi vào, Dương Vũ còn đang không tiện tay, rút một nắm lá ngải khô đưa cho bọn họ, kêu họ đốt lên rồi đưa đến trước mặt tên nam nhân này, Hướng thẩm cầm nắm lá ngải đốt lên, mùi hương dần dần ngào ngạt cả căn phòng, thế nhưng bao nhiêu làn khói bay ra thì nam nhân kia lại hít vào đến đó, đến khi ngải cháy hết thì Dương Vũ mới buông tay, rút cây châm trên đỉnh đầu hắn ra rồi ngả hắn xuống giường, đứng dậy bước ra bên ngoài 

Lão trưởng thôn thấy vậy liền lật đật chạy theo, lắp bắp hỏi

-nó…nó sao rồi 

Dương Vũ nét mặt đăm chiêu, ngó ngang ngó dọc trái phải xung quanh nhà một hồi rồi mới nói 

-việc này rất khó giải thích, đại khái căn nhà của ông bị nhiễm quỷ khí rất nặng, ta cũng không hiểu sao mà ông và vợ ông lại không bị làm sao, thế nhưng nguồn quỷ khí đó chính là nguyên nhân khiến con trai ông bị như vậy

Lão trưởng thôn khuôn mặt tái mét, thế nhưng trong đầu lại như nhớ lại chuyện gì thì liền sờ vào người lục lọi cái gì đó, một lúc sau thì đưa ra trước mặt Dương Vũ một lá bùa màu đỏ, nói 

-có phải vì cái này không?

Dương Vũ nhận lấy lá bùa, mở ra thì thấy đúng là một lá bùa trừ tà, cũng đã hiểu vì sao nguồn quỷ khí kia lại không gây hại cho bọn họ, đoán chắc rằng vị phu nhân kia cũng có một cái như thế này, lật qua lật lại thì cũng không có gì đặc biệt, bùa trừ tà này căn bản người nào học đạo cũng có thể vẽ được, chỉ là tu vi mạnh yếu khác nhau mà công dụng khác nhau 

Lại đưa trả lại lão trưởng thôn không quên hỏi rõ ngọn nguồn vì sao lại có lá bùa này, và tại sao nam nhân kia lại không có, lão trưởng thôn cũng đành thành thật trả lời

-năm đó khi chúng tôi tới đây lập ra Lương gia thôn, mọi người đều đã chọn được phần đất ưng ý, vợ chồng chúng tôi là trưởng thôn, không thể cứ chiếm tiện nghi cho mình nên đành đến đây gây dựng cơ nghiệp, thế nhưng lúc đó có một vị đạo sĩ nói cái gì mà phần đất này phạm xung mệnh với chúng tôi, không thể ở được, thế nhưng cậu biết đấy, trong làng cũng chẳng còn phần đất nào nữa nên chúng tôi vẫn quyết ở đây, vị đạo sĩ đó cảm thấy không cản được chúng tôi cho nên chỉ đưa cho chúng tôi ba lá bùa, bảo phải giữ cẩn thận vì nó sẽ cứu mạng chúng tôi, gia đình tôi ba người ai cũng có một cái…

Nói đến đây lão chợt hiểu ra điều gì đó, nhìn về phía đứa con trai mình một cái rồi thở dài, Dương Vũ có vẻ như đã hiểu nói

-có vẻ như con trai ông không có rồi 

-nó bản tính không tin vào chuyện quỷ thần, chúng tôi phải bắt ép thì nó mới chịu mang lá bùa này vào trong người, nhưng xem ra nó lại không nghe lời chúng tôi rồi 

Lão cau mày, cớ sự này cũng chỉ là con trai lão chủ quan nhưng nói đúng hơn là do lão tự gây ra, nếu như lúc đó nghe vị pháp sư kia chuyển đi nơi khác thì mọi chuyện đã không tới nước này, lại quay ra hỏi Dương Vũ 

-về con trai tôi, bao lâu thì nó mới có thể khỏe lại 

Dương Vũ lắc đầu, lộ vẻ trầm ngâm 

-còn tùy thuộc, con trai ông có bệnh trong người, giờ lại phải chịu quỷ khí công tâm, căn bản nếu tôi tới muộn thêm một chút thì chắc chắn sẽ không sống nổi, tôi vừa phải đưa cậu ấy từ hoàng tuyền lộ trở về đó 

Nói rồi lại nhìn ngó sung quanh, nhưng lại nhớ đến điều gì liền căn dặn lão 

-mang tới một cái sô, một lát nữa con trai ông tỉnh lại có thể hắn sẽ nôn ra hết những thứ ta vừa mới cho uống, lau dọn sẽ khá phiền phức đó 

Lão trưởng thôn liền nghe theo mà chạy lật đật đi tìm sô, còn Dương Vũ cũng trực tiếp lấy ra âm dương bàn, đốt một lá bùa huơ huơ phía trên khẽ lẩm nhẩm, lập tức kim trên la bàn xoay vòng vòng một hồi rồi chỉ về một hướng, Dương Vũ liền đi theo hướng kim chỉ về phía trước, trong miệng lẩm nhẩm 

-kì quái, chuyện này thực không thể nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.